Họ đến bệnh viện Holy Cross ngay trước giờ trưa. Graciela đỗ xe ở bãi ngoài rồi họ đi vào bệnh viện qua cổng nhận bệnh thường. Nàng không muốn đi qua khu cấp cứu bởi đó là nơi nàng làm việc. Trên đường đi nàng giải thích rằng từ khi Gloria mất nàng đã xin nghỉ việc cá nhân quá nhiều mà báo trước quá muộn để chăm sóc Raymond. Nhưng sự kiên nhẫn của các sếp nàng đang cạn dần. Nàng cho rằng đã xin nghỉ phép một ngày có báo trước rồi lại khoe ra với mọi người điều đó bằng cách đi qua phòng cấp cứu thì thật chẳng khôn ngoan chút nào. Hơn nữa, việc hai người sắp làm có thể sẽ khiến nàng mất việc. Càng ít người thấy nàng bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Khi vào trong bệnh viện rồi thì nhờ có Graciela, cùng bộ đồng phục y tá và gương mặt quen thuộc của nàng mà họ cần đi đâu cũng được. Nàng như một vị đại sứ muốn đến đâu là rào cản nhấc lên đến đó. Không ai ngăn họ lại. Chẳng ai hạch hỏi gì họ. Họ đi thang máy dành cho nhân viên lên tầng bốn, đến nơi lúc mười hai giờ quá vài phút.
Dọc đường đi Graciela đã kể cho McCaleb nghe kế hoạch của nàng. Nàng cho rằng họ có thể trông mong làm được những gì phải làm trong vòng mười lăm phút. Chừng đó là nhiều nhất, vừa vặn khoảng thời gian cần thiết để nhân viên phụ trách bộ phận cung ứng máu xuống căng tin bệnh viện mua đồ ăn trưa rồi trở lại phòng lab bệnh lý học. Thật ra nhân viên cung ứng máu cũng có giờ nghỉ giải lao để ăn trưa, song thường thì ai làm ở bộ phận này cũng đều ăn trưa ngay tại bàn làm việc bởi nếu đi ăn ngoài thì chẳng có ai thế chỗ. Nhân viên cung ứng máu là một vị trí kiểu như y tá, song bởi công việc này không bao gồm trực tiếp chăm sóc bệnh nhân nên mỗi khi họ đi ăn trưa thì không có người thay.
Đúng như Graciela chờ đợi, họ đến chỗ phòng lab bệnh lý học lúc 12 giờ 5 phút và thấy bàn làm việc của nhân viên cung ứng máu trống chẳng có ai. McCaleb nghe tim mình đập nhanh hơn một chút khi nhìn những cái lò nướng bánh biết bay nối nhau trôi qua màn hình vi tính đặt trên bàn. Tuy nhiên, cái bàn ấy đặt trong một phòng lab rộng thênh thang. Cách bàn máy vi tính chừng ba mét là một bàn làm việc khác có một phụ nữ mặc đồng phục y tá đang ngồi. Thấy vậy Graciela tỏ ra vô cùng thoải mái.
“Chào, Patrice, có gì không?” nàng nói giọng vui vẻ.
Người phụ nữ đang cắm cúi làm việc với chồng giấy tờ trước mặt liền ngẩng lên mỉm cười. Chị ta liếc McCaleb nhưng rồi nhìn lại Graciela.
“Chào Graciela,” chị ta nói, kéo dài từng âm tiết và nhấn mạnh quá đáng cái đuôi iela theo kiểu Mỹ la tinh giống như một phát ngôn viên đọc tin trên truyền hình. “Chả có gì cả cưng ạ. Em thì sao?”
“Không có gì ạ. Ai đang trực cung ứng máu, giờ đi đâu rồi?”
“Là Patty Kirk, từ mấy hôm nay rồi. Nó mới xuống mua cái bánh xăng uých cách đây hai ba phút thôi.”
“Ừmmm,” Graciela nói như thể nàng vừa mới nghĩ ra. “Chị à, em đang định vào mạng, một tẹo thôi.”
Nàng đi vòng quanh quầy rồi lại chỗ máy vi tính.
“Dưới kia bọn em có một nhân viên công tác xã hội đang cần cấp cứu mà nhóm máu thì lại hiếm. Em cảm thấy anh chàng này rồi sẽ ngốn hết chỗ máu bọn em đang có thành thử em lên xem liệu trên này còn bao nhiêu máu dự trữ.”
“Em chỉ cần gọi lên cũng được mà. Để chị tìm cho.”
“Nhưng em muốn cho anh bạn Terry đây thấy mọi người ở đây thường làm việc ra sao. Terry này, đây là chị Patrice. Chị Patrice ạ, đây là Terry. Anh ấy là sinh viên dự bị y khoa, Đại học California. Em đang xem liệu em có thể thuyết phục anh ta thôi đừng học nữa hay không.”
Patrice nhìn McCaleb rồi lại mỉm cười, đoạn mắt chị ta săm soi ông theo kiểu đánh giá. Ông biết chị ta đang nghĩ gì.
“Tôi biết, tới tuổi này mới học thì hơi muộn,” ông nói. “Đây là kiểu như khủng hoảng tuổi trung niên hay gì đó.”
“Tôi cũng định nói thế. Chúc anh thực tập được nhiều may mắn. Tôi từng gặp những người mới hai lăm tuổi nhưng thực tập xong thì trông như đã năm mươi.”
“Tôi biết. Tôi sẽ sẵn sàng.”
Họ mỉm cười với nhau và cuối cùng cuộc trò chuyện cũng chấm dứt. Patrice trở lại với đống giấy tờ còn McCaleb nhìn Graciela đang ngồi trước máy tính. Mấy cái máy nướng bánh biết bay đã biến mất và màn hình đã hoạt động. Trên màn hình là một thứ gì đó kiểu như khung giao diện với những ô màu trắng.
“Anh có thể lại đây,” nàng nói. “Patrice không ăn thịt anh đâu mà lo.”
Patrice bật cười nhưng không nói gì. McCaleb lại gần đứng sau ghế nàng ngồi. Nàng nhìn lên ông nháy mắt, biết rằng ông đang đứng chắn không để Patrice thấy nàng đang làm gì. Ông vừa cười vừa nháy lại. Sự bình thản của nàng thật gây ấn tượng. Ông xem đồng hồ rồi hạ tay xuống để nàng thấy bây giờ là mười hai giờ bảy phút. Nàng chú ý trở lại vào máy tính.
“Giờ ta tìm loại máu AB nhé. Muốn vậy thì ta đăng nhập vào đây rồi kết nối với CMN. Đó là viết tắt của Cơ quan Cung ứng Máu và Nội tạng. Đó là ngân hàng máu lớn của vùng này, vẫn làm đối tác của bọn em. Hầu hết bệnh viện quanh đây đều làm ăn với họ cả.”
“Rồi.”
Nàng chìa tay ra trước, vạch ngón tay vào dưới một mẩu giấy nhỏ dán vào phía trên màn hình. Trên mẩu giấy có ghi một con số gồm sáu chữ số. McCaleb biết đó là mã truy cập. Trên đường đến đây Graciela đã giải thích rằng ở bệnh viện người ta rất chểnh mảng chuyện bảo mật hệ thống CMN. Mã truy nhập vào máy tính vẫn được thay hàng tháng. Nhưng người phụ trách bộ phận cung ứng máu ở Holy Cross không phải là một vị trí toàn thời gian, nghĩa là các y tá được phân công làm theo chế độ luân phiên.
Chế độ luân phiên này lại cũng thường xuyên bị phá vỡ bởi những y tá nào bị cảm sốt, nhiễm vi rút hay các bệnh khác tuy không nhất thiết phải nghỉ việc nhưng lại được yêu cầu không tiếp xúc với bệnh nhân thì thường được phân công phụ trách bàn cung ứng máu. Do số người thường xuyên thay nhau làm ở bộ phận này rất lớn nên người ta cứ thế dán mã truy cập CMN lên màn hình mỗi khi nó được thay hàng tháng. Trong tám năm hành nghề y tá, Graciela từng làm việc ở hai bệnh viện khác của Los Angeles. Nàng nói rằng ở cả hai bệnh viện kia cũng y vậy thôi. Hệ thống bảo mật thì CMN có thì có đấy, nhưng có lẽ ở bất kỳ bệnh viện nào mà CMN phục vụ thì hệ thống này đều bị người ta làm cho thành vô hiệu.
Graciela gõ mật mã vào, theo sau là chuỗi lệnh modem, và McCaleb nghe tiếng máy tính quay số rồi kết nối vào máy tính của CMN.
“Đang kết nối với máy mẹ,” Graciela nói.
McCaleb xem đồng hồ. Họ còn nhiều nhất là tám phút nữa. Lướt qua trên màn hình là vài khung giao diện chào mừng, sau đó mới dừng lại ở khung giao diện cho phép nhập thông tin cần truy xuất. Graciela nhanh chóng gõ thông tin cần thiết vào và tiếp tục diễn giải nàng đang làm gì.
“Giờ ta chuyển đến trang yêu cầu tiếp máu. Ta gõ vào cái mình cần tìm rồi thì, úm ba la, ta đợi.”
Nàng giơ hai bàn tay ra trước màn hình mà ngọ ngoạy các ngón tay.
“Graciela này, Raymond thế nào?” Patrice hỏi với từ sau lưng họ, McCaleb xoay người ngoái nhìn nhưng Patrice vẫn đang cắm cúi làm việc, xoay lưng lại hai người.
“Nó ổn,” Graciela đáp. “Em thì vẫn đau buồn vì chuyện ấy nhưng nó thì cừ lắm.”
“À, thế thì tốt. Em nên đưa nó tới đây chơi lần nữa.”
“Em sẽ làm thế chứ, nhưng nó đang bận học. Chắc để đến kỳ nghỉ xuân.”
Màn hình bắt đầu in ra danh mục máu loại AB hiện có trong kho và địa chỉ các bệnh viện hoặc ngân hàng máu nơi lưu từng panh một. Tuy bản thân CMN là một ngân hàng máu nhưng nó cũng lại làm cơ quan đại lý môi giới cho các ngân hàng và bệnh viện nhỏ hơn ở khắp miền Tây.
“Rồi,” Graciela nói. “Giờ ta thấy trong vùng này nguồn cung có khá nhiều. Bác sĩ muốn có ít nhất sáu đơn vị máu dự trữ phòng khi tay bệnh nhân ngốn máu kinh người kia cần phẫu thuật thêm. Vậy ta nhấp vào màn hình đặt hàng rồi chỉ định là giữ trước sáu đơn vị. Một chỗ giữ trước chỉ có giá trị trong hai tư giờ. Nếu đến giờ này ngày mai mà ta không cập nhật thì chỗ máu đó ai tới sớm nhất người ấy được.”
“OK,” McCaleb nói, cư xử đúng như anh sinh viên mà ông đang thủ vai.
“Em sẽ phải nhớ nhắc Patty cập nhật cái này ngày mai.”
“Thế nếu em gọi cái này lên mà không có máu thì sao?”
Trên đường đến đây nàng đã dặn ông là nếu khi họ đang kết nối với CMN mà có ai khác có mặt trong khu y tá thì ông phải hỏi câu này.
“Hỏi hay lắm,” nàng vừa nói vừa bắt đầu di chuột. “Ta làm thế này. Ta trỏ vào biểu tượng có hình giọt máu con con này. Ta nhấp vào đó thì sẽ vào được hồ sơ những người hiến máu. Ta lại đợi.”
Mấy giây trôi qua và màn hình bắt đầu hiển thị đầy dẫy họ tên, địa chỉ, số điện thoại và các thông tin khác.
“Có tất cả những người hiến máu loại AB. Cho thấy họ ở đâu, liên lạc với họ bằng cách nào, còn thông tin này thì cho biết họ hiến lần gần đây nhất là khi nào. Ta không nên lần nào cũng đến gặp chỉ một người. Nên cố trải rộng ra, tìm ai đó hoặc ở gần ta để họ có thể tới thẳng đây, hoặc là gần một ngân hàng máu. Phải làm sao để thuận tiện cho họ.”
Nàng vừa nói vừa di ngón tay dọc danh sách họ tên. Có chừng hai mươi lăm cái tên từ khắp miền Tây. Nàng dừng lại chỗ tên em nàng rồi lấy móng tay gõ gõ lên màn hình. Đoạn nàng di tiếp. Ngón tay nàng xuống tới cuối màn hình nhưng không gặp tên James Cordell hay Donald Kenyon.
McCaleb thở ra thành tiếng tỏ vẻ thất vọng nhưng Graciela đã giơ một ngón tay lên ra hiệu đợi chút đã. Đoạn nàng nhấn nút up trên màn hình, thế là một màn hình họ tên mới liền hiện ra. Có thêm khoảng mười lăm tên nữa. Tên James Cordell nằm ngay trên đầu danh sách mới. Nàng lướt ngón tay từ trên xuống dưới màn hình thì gặp tên Donald Kenyon ở hàng thứ hai từ dưới lên.
Lần này thì McCaleb nghẹn thở nên ông chỉ gật đầu. Graciela nhìn lên ông, cái nhìn nghiêm trang của nàng xác nhận là đúng. McCaleb cúi lại gần màn hình đọc thông tin tiếp theo mấy cái tên. Cordell đã không hiến máu trong vòng chín tháng còn Kenyon thì đã hơn năm năm chẳng dín cho một giọt. McCaleb lưu ý thấy ký hiệu cuối cùng sau mỗi cái tên này đều là chữ cái H theo sau là dấu hoa thị. Các tên khác thì có hoặc H hoặc hoa thị, nhưng chỉ một số ít tên có cả hai. McCaleb đưa tay xuống gõ gõ vào màn hình bên dưới chữ H.
“Là gì vậy? Hoãn à?”
“Không,” Graciela khẽ nói. “H nghĩa là Hiến. Hiến tạng. Họ đã ký vào giấy tờ, ghi rõ trên bằng lái xe, kiểu vậy, rằng nếu lúc nào đó họ vào bệnh viện mà chết thì người ta có thể lấy nội tạng của họ.”
Trong khi nói vậy nàng nhìn ông suốt và McCaleb thấy khó lòng nhìn lại nàng được. Ông biết lời xác nhận đó nghĩa là gì.
“Còn hoa thị?”
“Em không chắc.”
Nàng cuộn màn hình cho đến khi trở lại phần diễn giải ở trên cùng. Nàng di ngón tay dọc các ký hiệu cho đến khi gặp dấu hoa thị.
“Hoa thị nghĩa là CMV âm tính,” nàng nói. “Hầu hết người ta ai cũng mang một vi rút không nguy hiểm trong máu gọi là CMV. Là viết tắt chữ gì đó dài lắm. Có khoảng một phần tư dân số không có vi rút này. Để máu người cho và máu người nhận hoàn toàn khớp nhau khi truyền máu thì người ta phải biết cả thông tin này nữa.”
Ông gật. Thông tin ấy thì ông biết.
“Bài học hôm nay đến đây là hết,” Graciela nói nhanh.
Nàng di chuột và McCaleb thấy mũi tên chuyển đến biểu tượng ngừng kết nối trên đỉnh màn hình. Ông rướn người nắm lấy tay nàng trước khi nàng kịp nhấp nút chuột để ra khỏi hệ thống CMN.
Graciela nhìn lên ông, mặt nàng tỏ ý hỏi. McCaleb nhìn lại Patrice. Ông không nói được. Ông nhìn quanh thì thấy trên quầy có một cái bìa kẹp hồ sơ trên đó có mấy tờ biểu mẫu cùng một cây bút chì buộc vào bằng dây. Ông lấy tay ra hiệu cho Graciela, chỉ về phía Patrice rồi lại chỉ nàng và dùng mấy ngón tay ra hiệu nói chuyện. Đoạn ông nắm lấy cái kẹp hồ sơ và bắt đầu viết.
“À này Patrice, Charlie khỏe không?” Graciela hỏi.
“Ồ, khỏe. Cứ quấy suốt thôi.”
“Trời ạ, hai anh chị hợp nhau quá trời quá đất đấy!”
“Ừ, tụi chị là cái nòi si tình thứ thiệt mà.”
McCaleb chìa tấm bìa kẹp hồ sơ lên trước mặt Graciela. Ông đã ghi ba câu hỏi.
1. Em in danh sách đó ra được không?
2. Em truy xuất hồ sơ em gái em được không?
3. Ai nhận nội tạng của cô ấy?
Graciela nhún vai rồi nhóp nhép không ra tiếng mấy chữ Em không biết với ông. Đoạn nàng quay lại máy vi tính tiếp tục làm việc. Đầu tiên nàng in ra danh sách những người hiến máu loại AB. Thật may, máy tính nối với một máy in laser, in ra gần như êm ru không một tiếng động nên Patrice không để ý. McCaleb nhanh chóng gấp bản danh sách theo chiều dọc rồi nhét vào túi trong áo khoác. Kế đó, Graciela quay lại màn hình chào mừng ban đầu rồi kéo xuống một cửa sổ nhập lệnh. Nàng kích chuột lên một biểu tượng hình trái tim màu đỏ. Một màn hình với thông báo DỊCH VỤ MUA NỘI TẠNG xuất hiện, sau đó là một màn hình khác yêu cầu gõ mã truy nhập. Graciela nhún vai, nhìn lên mã dán sẵn phía trên màn hình và lại gõ mã vào.
Chẳng có gì.
Mũi tên chuyển thành cái đồng hồ cát rồi thì chẳng có gì xảy ra. McCaleb xem đồng hồ. Đã 12 giờ 15, thời hạn khi cơ hội mà họ thỏa thuận tận dụng cho bằng được đã hết. Patty Kirk hẳn sẽ về bất cứ lúc nào và sẽ phát hiện ra họ. Khi dự trù tất cả việc này, Graciela chưa nói gì về chuyện nếu bị bắt gặp nửa chừng thì họ sẽ giải thích mình đang làm gì.
“Em e là màn hình bị treo rồi,” Graciela nói.
Vì thất vọng nàng xòe tay đập vào cạnh màn hình. McCaleb luôn lấy làm lạ sao lại có lắm người cho rằng làm thế thì có khi máy tính lại hết treo. Ông toan bảo nàng thôi không cần nữa thì đã nghe tiếng mấy bánh xe của ghế Patrice ngồi chuyển động. Ông quay lại thì thấy chị ta đứng lên. Có lẽ chị ta cũng sắp thử đập cái máy tính xem sao đây.
“Vậy đó,” Graciela nói.
McCaleb lấy thân mình chắn giữa tầm nhìn của Patrice với máy tính.
“Của quỷ,” Patrice nói. “Nó bao giờ cũng vậy. Tôi lên hiên trên tầng uống lon Coke với lại hút điếu thuốc đây. Gặp sau nhé, Graciela.”
Chị mỉm cười với McCaleb.
“Và rất vui được gặp anh,” chị thêm.
McCaleb mỉm cười.
“Rất vui được gặp chị,” ông nói.
“Gặp sau nhé, Patrice,” Graciela nói.
Patrice đi vòng quanh quầy rồi ra hành lang. Chị không hề nhìn màn hình máy tính khi đi ngang qua. Khi chị đi khỏi, McCaleb nhìn xuống màn hình. Có một thông điệp đang nhấp nháy trên đó.
CHỈ TRUY CẬP CẤP 1
THỬ LẠI
“Thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là em không có mã để truy cập hồ sơ đó. Mấy giờ rồi?”
“Đến giờ phải đi rồi. Rút thôi.”
Nàng kích vào nút ngưng kết nối và McCaleb nghe tiếngchích-chích khi đường truyền điện thoại bị ngắt.
“Anh đang làm gì vậy?” Graciela nói. “Anh muốn gì?”
“Anh sẽ nói sau. Cứ ra khỏi đây đã.”
Nàng đứng dậy, chuyển ghế mình vừa ngồi về chỗ cũ rồi họ tất tả vòng qua quầy. Ra ngoài hành lang họ rẽ phải ngay chỗ rẽ đầu tiên và tiến đến chỗ thang máy. Họ đi nhanh, cứ như kẻ trộm. Có một phụ nữ đi ngược về phía họ, tay cầm lon Coke và một hộp bánh xăng uých. Chị ta còn cách chừng hơn hai chục mét nhưng đã mỉm cười với Graciela.
“Ồ, chó thật,” McCaleb thì thầm. “Có phải...”
“Ừ. Mình cứ tỉnh mà đi.”
“Không, chặn cô ta lại.”
“Sao phải thế? Mình ổn mà.”
Ông giơ tay lên xát mũi đồng thời ngăn không cho người phụ nữ đang lại gần nghe được ông nói gì.
“Cái màn hình chờ. Thường thì sau khi mình thôi dùng máy, phải ít nhất một phút sau nó mới xuất hiện lại. Chị ta sẽ biết.”
“Không hề gì. Mình có trộm bí mật quốc gia đâu mà sợ.”
Nhưng hóa ra Graciela không phải ngăn Patty Kirk. Tự chị ngăn họ lại.
“Kìa Graciela, cậu làm gì ở đây?” chị nói trong khi họ lại gần nhau. “Mình mới gặp Jane Tompkins ở căng tin, nó đang chì chiết sao cậu không đến lại đấy.”
Họ đứng lại và Patty Kirk cũng đứng.
“Đừng cho nó biết mình ở đây nhé!”
“Chà, thế cậu đang làm gì kia?”
Chị giơ tay lên, ý trỏ bộ đồng phục của Graciela.
“Đây là bạn mình, Terry. Anh ấy đang học dự bị y khoa ở Đại học Los Angeles. Mình đã bảo anh ấy hôm nay mình sẽ cho anh ấy xem qua một vòng vì anh ấy có khi sẽ được phân công thực tập nội trú ở đây. Mình nghĩ mặc đồng phục thì đi đây đi đó dễ hơn nhiều. Terry này, đây là Patty Kirk.”
Họ bắt tay và mỉm cười. McCaleb hỏi chị khỏe không, chị bảo khỏe. Ông thì mường tượng trong đầu cảnh mấy cái lò nướng bánh biết bay rốt cuộc cũng đã trở lại trên màn hình máy tính của chị.
Patty Kirk nhìn lại Graciela mà lắc đầu.
“Janie mà biết được là nó giết cậu đấy. Nó sẽ nghĩ lại là chuyện Raymond đây mà. Chuyến này cậu nợ mình to đấy nhé, cô bé.”
“Mình biết, mình biết. Chỉ cần cậu đừng bảo gì nó hết, nhé? Dưới kia ai cũng nổi khùng với mình hết. Nó là đứa bạn duy nhất mình còn lại đấy.”
Họ chia tay, rồi thì McCaleb và Graciela đi lại chỗ thang máy. Khi Patty Kirk đi đủ xa không nghe thấy được, Graciela hỏi liệu họ dừng như thế có đủ lâu không.
“Còn tùy thông số cài đặt màn hình chờ. Nhưng chắc là không sao. Mình ra khỏi đây đi.”
Trở lại chiếc Rabbit, Graciela lái xe ra khỏi bãi đỗ của bệnh viện rồi hướng ra xa lộ 405 về phía Nam.
“Giờ đi đâu?” nàng hỏi.
“Anh không biết. Dù gì thì mình phải có cách nào đó vào được trong CMN. Mình cần danh sách những người nhận. Nhưng anh e mình không thể cứ thế tấp xe vào rồi họ cứ thế đưa cho mình ngay tắp lự. Nhưng mà CMN thì ở đâu?”
“Tây LA, gần sân bay. Nhưng anh nói đúng, mình không thể khơi khơi vào đó xin người ta bản danh sách được. Toàn bộ hệ thống dựa trên cơ sở bí mật. Em tìm thấy anh cũng chỉ nhờ có người cho em biết về bài báo đó thôi.”
“Đúng,” ông nói.
Điều đó ông đã nghĩ rồi. Ông đang suy nghĩ như điên và cuối cùng bập vào một ý nghĩ. Họ đang đến gần lối vào xa lộ.
“Mình lên đồi đi. Đến Cedars. Có lẽ anh biết ai sẽ giúp chúng mình được.”