Việc Máu

Chương 16




Đối với người không biết - trong đó có nhiều cảnh sát và đặc vụ mà McCaleb từng cộng tác suốt bao năm qua - thôi miên thường bị coi là một dạng ngón nghề cảnh sát mang tính tà thuật, giải pháp gần như sau hết, chỉ đứng sau mỗi chuyện đi xin ý kiến thầy đồng cốt trong vùng. Người ta coi như nó tượng trưng cho một cuộc điều tra giẫm chân tại chỗ hoặc là thất bại rồi. McCaleb thì tin chắc là không. Ông tin đó là một biện pháp đáng tin cậy để dò thấu đến những chiều sâu trong tâm trí. Ở những trường hợp ông chứng kiến hoặc nghe nói rằng thôi miên cho kết quả sai, thường đó là lỗi của người thôi miên chứ không phải của khoa thôi miên.

McCaleb đã ngạc nhiên khi Winston nói chị đồng ý thẩm vấn lại Noone trong điều kiện thôi miên. Chị nói với ông rằng người ta đã đôi ba lần đề xuất dùng thôi miên trong cuộc họp hàng tuần của ban chuyên án giết người, khi ai đó lại nêu ra chủ đề cuộc điều tra vụ giết Cordell rơi vào ngõ cụt. Nhưng đề xuất đó chưa bao giờ được thực hiện vì hai lý do. Lý do đầu là lý do quan trọng. Thôi miên vốn là một công cụ cảnh sát vẫn được dùng cho đến đầu thập niên tám mươi, nhưng rồi tòa thượng thẩm California ra phán quyết rằng nhân chứng nào đã bị người ta dùng thôi miên để xới lại ký ức thì không thể làm chứng trong các phiên tòa hình sự. Thế có nghĩa là, mỗi khi các điều tra viên quyết định có dùng thôi miên với một nhân chứng hay không, họ phải cân nhắc xem liệu cái được nhờ dùng thôi miên có bù lại được cái mất vì không thể đưa người đó ra làm chứng tại tòa hay không. Cuộc tranh cãi đó đã khiến người ta ngần ngại không dùng thôi miên trong vụ Cordell, bởi Winston và đội trưởng của chị không sẵn lòng để mất nhân chứng duy nhất của mình.

Lý do thứ hai là sau khi có phán quyết của tòa thượng thẩm, Sở Cảnh sát trưởng liền ngừng huấn luyện các thám tử sử dụng thuật thôi miên. Hệ quả là, sau hơn mười lăm năm kể từ khi phán quyết có hiệu lực, khả năng thôi miên của các thám tử từng làm được việc đó cứ tự nhiên cùn mòn đi. Chẳng còn lại ai trong ban có thể thôi miên Noone, nghĩa là họ sẽ phải đi thuê chuyên gia trị liệu thôi miên ở ngoài. Điều đó chỉ càng làm mọi chuyện thêm phức tạp và lại tốn tiền.

Khi McCaleb bảo Winston rằng ông từng dùng thuật thôi miên trong các vụ ở FBI trong hơn mười năm và rất sẵn lòng làm việc đó, chị còn rạng rỡ hơn cả ông trước đề xuất này. Mấy giờ sau chị đã được cấp trên duyệt tiến hành ca thôi miên và đã thu xếp xong xuôi đâu đó rồi.

McCaleb đến văn phòng ban chuyên án giết người của Trung tâm Sao thuộc Sở Cảnh sát trưởng sớm đến nửa tiếng. Ông bảo Lockridge rằng ông sẽ mất nhiều thời gian và khuyến khích anh ta đi ăn tối.

Cơn sốt của ông đã giảm sau giấc ngủ chiều, ông cảm thấy sảng khoái, sẵn sàng. Ông phấn khích trước viễn cảnh đào ra được một manh mối vững chắc từ trong tâm trí James Noone và làm được điều gì đó khả dĩ đẩy vụ án tiến lên phía trước.

Jaye Winston gặp ông nơi quầy trước và đi cùng ông tới phòng đội trưởng, vừa đi vừa nói nhanh.

“Tôi vừa ra lệnh truy nã Bolotov. Cho xe đi qua căn hộ của hắn nhưng hắn đi rồi. Hắn biến rồi. Rõ là anh đã chạm nọc hắn.”

“Ừ, chắc khi tôi gọi hắn là tên giết người.”

“Tôi vẫn chưa tin chắc, nhưng hiện tại ta có được tiến triển thế là điều tốt lắm rồi. Trước giờ Arrango vẫn chẳng vui vẻ gì về những việc anh làm. Tôi phải thú nhận rằng tôi đã không nói chúng ta đã bàn về chuyện này trước rồi. Anh ta nghĩ anh đang chơi trội.”

“Đừng lo. Tôi không quan tâm anh ta nghĩ gì.”

“Anh có lo về Bolotov không? Anh bảo hắn có địa chỉ của anh mà.”

“Không. Hắn biết là vũng neo thuyền nhưng đâu có biết thuyền nào. Chỗ đó rộng lắm.”

Chị mở cửa rồi để McCaleb vào trước. Có ba đàn ông và một phụ nữ trong căn phòng chật chội. McCaleb nhận ra Arrango và Walters bên Cảnh sát Los Angeles. Winston giới thiệu ông với Đội trưởng Al Hitchens và người phụ nữ, một nghệ sĩ tên là Donna de Groot. Bà ta có mặt để nếu cần thì sẽ làm ra chân dung nghi phạm bằng vật liệu tổng hợp, trong trường hợp Noone không nhận diện được Bolotov ngay lập tức.

“Tôi mừng là các vị đến sớm,” Hitchens nói. “Ông Noone đến đây rồi. Có lẽ ta bắt đầu được rồi đó.”

McCaleb gật đầu rồi nhìn những người khác trong phòng. Arrango có cái vẻ khinh khỉnh của kẻ không tin. Một cây tăm thòi ra khỏi cặp môi mím chặt của gã một đoạn chừng một xăng ti mét.

“Thế này là nhiều người quá,” McCaleb nói. “Khó tập trung lắm. Cần làm thế nào cho người này cảm thấy thư thái. Ngần này khán giả thì thư thái làm sao được.”

“Không phải tất cả đều vào đâu,” Hitchens nói. “Tôi muốn anh và Jaye vào trong phòng. Khi nào thích hợp thì anh đưa Donna vào. Chúng tôi sẽ quay video và có màn hình đặt ngay ở đây. Những người còn lại sẽ quan sát từ đây. Thế được chứ?”

Anh ta chỉ một cái màn hình đặt trên xe trong một góc. McCaleb nhìn màn hình thì thấy một người ngồi nơi bàn, hai tay khoanh lại để trước mặt. Đó là Noone. Dù anh ta không đội mũ bóng chày, McCaleb vẫn nhận ra người có mặt trong cuốn băng quay hiện trường tội phạm và băng giám sát đặt ở máy rút tiền.

“Thế là tốt.”

McCaleb nhìn Winston.

“Chị có chuẩn bị bộ ảnh sáu người trong đó có Bolotov chưa?”

“Có. Trên bàn tôi. Ta sẽ cho anh ta xem đầu tiên, nếu như ta gặp may. Nếu anh ta nhận diện được ngay thì chẳng cần thôi miên, nếu vậy ta có thể để dành anh ta ra làm chứng ở tòa.”

McCaleb gật đầu.

“Giá ta cho Noone xem mấy bức ảnh trước khi con chim bị xua mà bay mất thì có phải hay hơn không,” Arrango nói.

Gã nhìn McCaleb. McCaleb đã toan đáp trả nhưng rồi quyết định giữ trong lòng.

“Anh có gì đặc biệt muốn tôi hỏi anh ta không?” thay vì vậy ông hỏi.

Arrango nhìn cộng sự mà nháy mắt.

“Ừ, truy cho ra biển số của cái xe chạy trốn ấy. Được vậy thì tốt.”

Gã cười rạng rỡ, cây tăm từ môi dưới lòi lên trên. McCaleb cười đáp lại.

“Chuyện ấy hồi trước người ta làm rồi. Nạn nhân của một tên hiếp dâm có lần đã tả cho tôi trọn vẹn hình xăm trên tay kẻ tấn công cô ta. Trước khi thôi miên thậm chí cô ta còn không nhớ tới hình xăm ấy nữa là.”

“Tốt, vậy làm lần nữa đi. Cố cho bọn tôi cái biển số đi. Cố cho bọn tôi cái hình xăm đi. Mấy thứ ấy anh bạn Bolotov của anh thiếu khối gì.”

Rõ là có sự thách thức trong giọng gã. Arrango dường như khăng khăng muốn đặt mọi chuyện trên bình diện cá nhân, như thể việc McCaleb có nguyện vọng đưa một kẻ giết người hàng loạt vào vụ án theo nghĩa nào đó là tỏ ra coi thường gã. Thật lố bịch, nhưng thực ra bản thân việc McCaleb dấn vào vụ này đã là sự thách thức đối với gã rồi.

“OK, các cậu,” Hitchens ngắt lời, cố phân tán bớt sự căng thẳng.

“Chúng ta làm thế này là để thử xem sao, thế thôi. Thử một lần cũng đáng. Có thể sẽ được gì đó mà cũng có thể không.”

“Nhưng rồi chúng ta lại mất thằng cha này không cho ra làm chứng ở tòa được,” Arrango nói.

“Tòa nào?” McCaleb nói. “Với những gì các anh đang có thì các anh chẳng thể nói chuyện tòa tiếc gì hết. Đây là cơ hội cuối cùng của anh, Arrango. Tôi là cơ hội cuối của anh.”

Arrango đứng phắt dậy. Không phải để thách thức McCaleb bằng sức mạnh, mà là để nhấn mạnh thêm những lời kế tiếp của gã.

“Coi chừng, đồ khốn kiếp, đây không cần thằng cớm liên bang hết thời nào dạy cho đây biết...”

“Được rồi, được rồi,” Hitchens nói, cũng đứng dậy. “Chúng ta sẽ làm chuyện này, ngay bây giờ. Jaye, đưa Terry vào phòng thẩm vấn và bắt đầu ngay đi. Bọn tôi ngồi đợi ở đây.”

Winston dẫn McCaleb ra khỏi cửa. Ông ngoái lại nhìn Arrango, bộ mặt gã sạm lại vì tức giận. Sau lưng gã McCaleb nhận thấy nụ cười giễu cợt trên mặt Donna de Groot. Rõ là chị ta khoái cái màn phô diễn đàn ông tính vừa rồi.

Khi họ đi qua phòng họp và ngang qua mấy dãy bàn làm việc trống, McCaleb lắc đầu ngượng nghịu.

“Xin lỗi,” ông nói. “Tôi không tin nổi mình lại để cho hắn khiến tôi ra cái nỗi này.”

“Không sao. Thằng cha đó ưa cà khịa lắm. Sớm muộn gì cũng xảy ra thế này thôi.”

Sau khi ghé qua bàn của Winston để lấy tập hồ sơ đựng bộ ảnh đã chuẩn bị sẵn, họ đi xuống một hành lang rồi thì Winston dừng lại trước một cánh cửa đóng. Chị đặt tay lên quả đấm cửa nhưng ngoái lại nhìn McCaleb trước khi mở.

“Nào, anh có muốn tiến hành theo cách đặc biệt nào không?”

“Cái chính là việc này sẽ có hiệu quả nhất nếu như chỉ một mình tôi nói khi buổi thôi miên bắt đầu, và tôi giao tiếp bằng lời chỉ với anh ta thôi. Làm thế thì anh ta mới không bị rối trí về chuyện tôi đang nói với ai. Thành thử nếu chị và tôi cần trao đổi với nhau thì ta có thể hoặc viết giấy hoặc trỏ ra cửa, chừng đó ta có thể ra ngoài này.”

“Được. Anh khỏe chứ? Anh trông chả ra làm sao cả.”

“Tôi khỏe.”

Chị mở cửa và James Noone đang cúi xuống bàn liền ngẩng lên nhìn.

“Ông Noone, đây là Terry McCaleb, chuyên gia thôi miên mà tôi có nói với ông,” Winston nói. “Trước đây anh ấy công tác ở FBI. Anh ấy sẽ xem liệu anh ấy có chăng làm được gì với ông về vụ này không.”

McCaleb mỉm cười chìa tay qua bàn. Họ bắt tay nhau.

“Rất vui được gặp ông, ông Noone. Việc này không nên mất nhiều thời gian và cũng nên nhẹ nhõm thoải mái thôi. Tôi gọi ông là James được không?”

“Được chứ, James cũng được.”

McCaleb nhìn quanh phòng, nhìn cái bàn và mấy cái ghế. Ghế đều đúng chuẩn của chính phủ, các mép có độn mút dày hơn một xăng ti mét. Ông nhìn Winston.

“Jaye này, chị xem liệu ta có thể tìm cái ghế nào tiện nghi hơn cho James không? Có chỗ để tay chẳng hạn? Giống như cái đội trưởng Hitchens vẫn ngồi ấy.”

“Được chứ. Đợi chút nhé.”

“À, nhân thể, tôi cũng sẽ cần một cái kéo nữa.”

Winston nhìn ông vẻ dò hỏi nhưng bỏ đi ra mà không nói gì. McCaleb lướt cái nhìn lượng giá quanh phòng. Có một dãy đèn huỳnh quang ở trên trần. Không có nguồn sáng nào khác. Ánh sáng chói chang trên đầu càng được phóng đại bởi cửa sổ có kính trên bức tường trái. Ông biết máy quay video được lắp ở phía bên kia lớp kính, nên ông cần giữ cho Noone ngồi ở thế đối diện máy quay.

“Xem nào,” ông nói với Noone. “Tôi cần leo lên bàn để với tới mấy cái đèn kia.”

“Không sao.”

Lấy một cái ghế để làm thang, McCaleb leo lên bàn rồi với lên khung treo đèn. Ông di chuyển chậm rãi, cố tránh bị thêm một cơn chóng mặt nữa. Ông tháo khung ra rồi bắt đầu gỡ các bóng đèn dài, vừa chuyền xuống cho Noone vừa trò chuyện tự nhiên với anh ta, hy vọng rằng nhân chứng cảm thấy thoải mái với ông.

“Tôi nghe nói từ đây ông sẽ đi Vegas? Đi làm hay đi chơi vậy?”

“Ừm, hầu hết là làm việc.”

“Ông làm gì?”

“Phần mềm máy tính. Tôi đang thiết kế một hệ thống kế toán và bảo mật mới cho El Rio. Vẫn đang cố luận ra mấy chỗ lỗi. Tuần tới hay gì đó chúng tôi sẽ chạy thử.”

“Một tuần ở Las Vegas á? Úi chà, nếu là tôi thì trong một tuần tôi có thể mất khối tiền ở đó.”

“Tôi không đánh bạc.”

“Trò đó không tốt.”

Ông đã gỡ ba trong bốn bóng đèn, khiến cho không khí trong phòng mờ dịu hẳn đi. Ông mong rằng vẫn còn đủ sáng cho máy quay. Khi ông xuống khỏi bàn, Winston quay lại mang theo một cái ghế quả thật giống như cái Hitchens ngồi lúc nãy.

“Chị lấy ở chỗ đội trưởng à?”

“Cái tốt nhất ở đấy.”

“Tốt.”

Ông nhìn tấm kính mà nháy mắt với máy quay đằng sau nó. Khi làm vậy, ông để ý thấy những vòng tròn màu tối bắt đầu hình thành bên dưới mắt ông, liền nhanh chóng ngoảnh đi.

Winston thọc tay vào túi chiếc áo khoác cộc tay chị mặc, cẩn thận rút ra một cây kéo. McCaleb cầm lấy kéo để lên bàn rồi đẩy nó sát vào tường bên dưới tấm kính. Rồi ông cầm cái ghế của đội trưởng kê sát vào bức tường đối diện. Ông lấy hai cái ghế cạnh bàn, đặt chúng đối diện với ghế đội trưởng nhưng cách nhau vừa đủ để không che khuất Noone khỏi tầm nhìn của máy quay. Ông bảo Noone sang ngồi ở ghế đội trưởng, rồi thì Winston và ông ngồi vào hai ghế còn lại. McCaleb xem đồng hồ thì thấy lúc này là sáu giờ kém mười.

“Được rồi,” ông nói. “Chúng tôi sẽ cố làm nhanh để ông còn đi, James ạ. Trước hết, ông có muốn hỏi gì về chuyện chúng tôi đang thử làm gì ở đây không?”

Noone ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

“Ừm, chắc là tôi không biết gì nhiều đâu. Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây?”

“Sẽ chẳng có gì xảy ra với ông hết. Thôi miên chỉ là một trạng thái ý thức được đổi khác mà thôi. Chúng tôi muốn là muốn ông trải qua một số giai đoạn thư giãn càng lúc càng tăng, cho đến khi ông đạt tới một điểm nơi ông có thể dễ dàng bước xuyên qua những chỗ sâu kín của tâm trí mình hòng truy lại được một vài thông tin lưu trữ ở đó. Kiểu như quay cái hộp hồ sơ Rolodex để lấy ra tấm thẻ mà ông cần vậy.”

McCaleb đợi nhưng Noone không hỏi gì thêm.

“Ta thử bắt đầu bằng một bài tập nhé. Tôi muốn ông ngả đầu về phía sau một tí rồi nhìn lên trên, cố xoay mắt về phía trên càng xa càng tốt. Có lẽ ông cần gỡ kính ra.”

Noone gỡ kính, xếp lại cho vào túi. Anh ta ngả đầu về phía sau, đảo mắt nhìn lên trên. McCaleb quan sát kỹ anh ta. Anh ta có thể đảo mắt về phía trên đủ để ta nhìn thấy gần một xăng ti mét giác mạc trắng bên dưới mỗi tròng đen. Đây là dấu hiệu tốt cho thấy anh ta có khả năng tiếp nhận thôi miên.

“OK, tốt. Giờ tôi muốn anh thư giãn được chừng nào hay chừng ấy, thở dài, sâu, rồi thì cho chúng tôi hay anh có thể nhớ lại gì về sự việc xảy ra vào đêm hai mươi hai tháng Giêng. Chỉ cần nhớ lại những gì mà hiện giờ anh nhớ mình đã thấy.”

Trong mười phút sau đó Noone thuật lại chuyện anh ta đã đến đúng lúc vụ nổ súng và cướp của nơi máy rút tiền tại Lancaster vừa kết thúc. Chuyện anh ta kể không khác gì với những phiên bản anh ta đã kể trong nhiều lần thẩm vấn từ đêm chuyện đó xảy ra. Anh ta không bổ sung chi tiết nào để McCaleb chộp lấy, và dường như chẳng bỏ sót điểm nào đã kể những lần trước. Điều này thật khác thường và khiến McCaleb phấn chấn. Ký ức của hầu hết nhân chứng cứ hễ sau hai tháng là bắt đầu mờ nhạt đi. Họ quên các chi tiết. Việc Noone dường như nhớ rõ mọi chi tiết khiến McCaleb hy vọng trí nhớ ẩn sâu của tay chuyên gia lập trình máy tính này hẳn cũng sắc bén như vậy. Khi Noone kể xong vụ việc, McCaleb gật đầu với Winston, chị liền cúi về phía Noone đưa cho anh ta tập hồ sơ gồm sáu bức ảnh.

“Này James, tôi muốn anh mở tập hồ sơ rồi nhìn các tấm ảnh. Bảo chúng tôi xem có ai trong số những người này là kẻ anh đã thấy trong chiếc xe rồ ga chạy không.”

Noone đeo kính lên rồi cầm lấy tập hồ sơ nhưng lại nói, “Tôi không biết. Thực sự là tôi không nhìn...”

“Tôi biết,” Winston nói. “Nhưng cứ nhìn xem.”

Noone mở tập hồ sơ. Bên trong có một mảnh bìa các tông bị đục thủng sáu ô vuông xếp thành hai hàng, mỗi hàng ba ô. Trong các ô đó là ảnh chụp sáu người đàn ông. Ảnh Bolotov là ảnh thứ ba hàng trên. Noone nhìn bộ sáu ảnh, mắt anh lướt từ ảnh này sang ảnh khác, đoạn anh lắc đầu.

“Tôi rất tiếc. Tôi không thấy hắn.”

“Được,” McCaleb nói nhanh trước khi Winston kịp nói gì có thể khiến Noone hiểu là hàm ý tiêu cực. “Vậy tôi nghĩ chúng ta sẵn sàng tiến tới rồi.”

Ông đỡ lấy tập hồ sơ từ tay Noone mà ném lên bàn.

“Vậy sao anh không bắt đầu bằng cách cho chúng tôi hay anh thường làm gì để thư giãn hở James?” McCaleb hỏi.

Noone ngây ra nhìn lại ông.

“Chẳng hạn như là, khi nào anh hạnh phúc nhất? Khi nào anh thư thả và bình an nhất? Tôi thì tôi thích làm việc trên thuyền của tôi và đi câu. Có câu được gì hay không tôi cũng chẳng cần. Chỉ là tôi thích có một cái cần câu nằm dưới nước. Còn anh thì sao hở James? Anh có thích bắn giỏ không, thích vụt bóng gôn không? Sao nào?”

“Ừm, tôi không biết. Chắc là tôi thích ngồi máy tính.”

“Nhưng thế đâu phải là thư giãn về tâm trí, phải không James? Tôi không nói đến chuyện gì đó buộc anh phải suy nghĩ nhiều. Ý tôi là những khi anh muốn để mọi chuyện tự nó đến đâu thì đến thì anh làm gì. Khi anh phát mệt vì nghĩ nhiều quá và chỉ muốn đầu mình trống rỗng trong chốc lát ấy.”

“Ừm... Tôi không biết. Tôi thích ra bãi biển. Có một chỗ tôi biết. Tôi ra đó.”

“Chỗ đó thế nào?”

“Cát dưới đó trắng muốt, lại rộng mênh mông nữa. Mình có thể thuê ngựa mà cưỡi dọc theo bờ nước dưới mấy vách đá. Nước đào vào dưới mấy vách đá nên cứ như là một mép vực treo lơ lửng. Người ta hay ngồi ở đó trong bóng râm.”

“OK, tốt. Tốt thật đó James à. Giờ tôi muốn anh nhắm mắt lại, đặt hai tay thoải mái lên lòng mình, và trong tâm trí anh tôi muốn anh nghĩ đến chỗ đó. Hình dung trong tâm trí mình rằng anh đang bước trên bãi biển đó. Chỉ là thư thái bước dọc theo bãi biển.”

McCaleb ngừng nói trong nửa phút, chỉ quan sát khuôn mặt Noone. Làn da quanh hai khóe mắt bắt đầu giãn ra, rồi thì McCaleb để anh ta làm một số bài tập cảm giác trong đó ông bảo anh ta tập trung vào cảm giác về đôi tất dưới chân, hai bàn tay anh ta trên lớp vải quần, cặp kính trên sống mũi anh ta, thậm chí mái tóc - phần còn lại của tóc - trên đầu anh ta.

Sau năm phút như vậy, McCaleb chuyển sang các bài tập cơ, ông bảo Noone gập các ngón chân vào càng mạnh càng tốt, giữ nguyên vậy rồi thả lỏng.

Từ từ, tiêu điểm của các bài tập được chuyển lên phần trên cơ thể anh ta, cuối cùng lên tới từng nhóm cơ một. Rồi McCaleb lại bắt đầu bằng các ngón chân và chuyển dần lên trên. Đó là một phương pháp nhằm vắt kiệt các cơ và buộc tâm trí dễ buông xuôi hơn theo lời đề nghị thả lỏng nghỉ ngơi. McCaleb nhận thấy hơi thở của Noone trở nên sâu và dài. Mọi chuyện tiến triển tốt. Ông nhìn đồng hồ thì thấy đã sáu giờ rưỡi.

“OK, James, giờ thì đừng mở mắt, tôi muốn anh chìa tay trái ra giơ lên phía trước mặt. Giữ bàn tay trái cách mặt chừng ba mươi phân.”

Noone làm theo và McCaleb để anh ta giơ tay lên hẳn một phút, suốt thời gian đó ông khuyên anh ta thả lỏng và tiếp tục nghĩ đến bãi biển nơi anh ta đang tản bộ.

“Được rồi, giờ tôi muốn anh đưa tay lại gần mặt, thật chậm. Thật chậm.”

Bàn tay Noone bắt đầu dịch lại gần mũi anh ta.

“Được rồi, chậm hơn nữa,” McCaleb nói, lời ông bây giờ chậm hơn, nhẹ hơn. “Thế đấy, James. Khi tay anh chạm vào mặt thì anh cũng hoàn toàn thả lỏng, đến khi đó anh sẽ rơi vào trạng thái thôi miên sâu.”

Đoạn ông im lặng quan sát bàn tay Noone chầm chậm di chuyển cho đến khi lòng bàn tay dừng lại ngay mũi. Ngay thời điểm tiếp xúc, đầu anh ta khẽ cúi về phía trước và hai vai rũ xuống. Bàn tay anh ta rơi thõng xuống giữa hai đùi. McCaleb nhìn sang Winston. Chị nhướng mày gật đầu với ông. McCaleb biết họ chỉ mới đi được nửa đường song mọi việc có vẻ tốt đẹp. Ông quyết định tiến hành một thử nghiệm nhỏ.

“Này James, giờ anh đã hoàn toàn thả lỏng, hoàn toàn nghỉ ngơi. Anh thả lỏng đến nỗi hai tay anh nhẹ tựa lông hồng. Chẳng hề có tí trọng lượng nào.”

Ông quan sát anh ta nhưng anh ta không cựa quậy.

“OK, giờ tôi sẽ lấy một quả bóng chứa đầy hêli rồi buộc dây vào tay trái anh. Tôi đang buộc đây. Rồi, quả bóng buộc vào cổ tay anh rồi James ạ, giờ tôi buông ra đây.”

Lập tức, tay trái Noone bắt đầu nhấc lên cho đến khi vươn thẳng lên không, bàn tay cao hơn đầu. McCaleb chỉ quan sát. Và sau nửa phút cánh tay Noone không hề tỏ dấu hiệu bị mỏi.

“Được rồi, James, tôi có một cây kéo, tôi sẽ cắt dây.”

McCaleb với tay lại bàn nhấc kéo lên. Ông xòe kéo ra rồi chập mạnh vào sợi dây tưởng tượng. Cánh tay Noone lại rơi thõng xuống giữa hai đùi. McCaleb nhìn sang Winston mà gật đầu.

“Được rồi, James, anh đang rất thư giãn, không gì có thể quấy rầy anh. Tôi muốn anh hình dung trong tâm trí rằng anh đang thả bộ trên bãi biển rồi thì đến một khu vườn. Vườn xanh ngắt sum suê, thật đẹp, có hoa thơm chim hót. Thật đẹp, thật yên bình. Anh chưa bao giờ đến nơi nào yên bình như thế. Giờ… anh đi qua khu vườn thì đến một tòa nhà nhỏ có một loạt cửa. Ấy là cửa thang máy, James ạ. Cửa làm bằng gỗ mép bịt vàng, thật đẹp. Nơi đây gì cũng đẹp.”

“Cửa mở, James ạ, thế là anh bước vào thang máy vì anh biết nó đưa anh xuống căn phòng đặc biệt của anh. Căn phòng không ai khác đến được. Chỉ mình anh có thể xuống đó, và khi đã đến đó rồi thì anh sẽ hoàn toàn bình an.”

McCaleb đứng dậy tiến tới ngay trước mặt Noone, dừng cách anh ta chỉ chừng một mét. Noone không tỏ dấu hiệu bề ngoài nào là nhận thấy sự hiện diện cận kề của một người khác.

“Các nút thang máy cho thấy anh đang ở số mười mà anh thì phải đi xuống vì phòng anh ở số một. Anh nhấn nút, James ạ, và thang máy bắt đầu đi xuống. Cứ mỗi tầng lướt qua, anh lại càng thấy thư thái dễ chịu hơn.”

McCaleb nhấc tay lên giữ song song với mặt đất, trước mặt Noone chừng ba mươi phân. Rồi ông bắt đầu nâng tay lên, kéo lùi tay lại rồi lại nâng lên. Ông biết rằng sự nhiễu loạn mà động tác này gây ra cho ánh sáng đập vào mí mắt Noone sẽ khiến anh ta càng có cảm giác rõ rệt là mình đang đi xuống.

“Anh đang đi xuống, James ạ. Càng lúc càng sâu. Tầng thứ chín rồi... giờ là tầng tám, rồi bảy... Anh đang xuống càng lúc càng sâu, càng lúc càng thư giãn... Tầng sáu vừa qua rồi... giờ là tầng năm... bốn... ba... hai... rồi thì một... Giờ thì cửa mở và anh bước vào căn phòng đặc biệt của anh. Anh đến đó rồi, James ạ, và bình an tuyệt đối.”

McCaleb trở lại ghế. Đoạn ông bảo Noone bước vào phòng của mình, rằng cái ghế tiện nghi nhất trên thế giới đang chờ anh ở đó. Ông bảo anh ngồi xuống và rồi tan chảy vào cái ghế. Ông bảo anh hãy hình dung tới một lát bơ tan chảy trên một cái chảo chiên ở nhiệt độ rất thấp.

“Không kêu xèo xèo, chỉ là tan ra chậm, thật chậm. Đó là anh đấy, James. Anh đang tan vào cái ghế của anh.”

Ông chờ một lát rồi bảo Noone về cái tivi đang ở ngay trước mặt anh. “Anh có chiếc điều khiển từ xa trong tay. Và đây là một cái tivi đặc biệt với một chiếc điều khiển đặc biệt. Anh có thể xem bất cứ cái gì anh muốn trên tivi này. Anh có thể tua hình trở lại, tua về trước, phóng to hay thu nhỏ. Anh muốn làm gì với nó là làm được hết. Giờ bật lên đi, James. Và cái mà chúng ta sẽ xem trên tivi đặc biệt đó ngay bây giờ là những gì anh đã thấy vào đêm hai mươi hai tháng Giêng khi anh đến ngân hàng ở Lancaster để rút ít tiền.”

Ông chờ một nhịp.

“Bật tivi lên, James. Đã bật chưa?”

“Rồi,” Noone nói, lời đầu tiên của anh ta suốt nửa giờ qua.

“OK, tốt. Giờ chúng ta sẽ quay lại đêm đó, James. Cho chúng tôi biết anh thấy gì.”