Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 59: Phiên ngoại – giai đoạn ngọt ngào




Nguồn: kamochan.wordpress.com

Phiên Ngoại – Giai Đoạn Ngọt Ngào

1. HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI.

Một học kỳ mới lại bắt đầu, Lâm Vi nhận khóa trình từ phòng giáo vụ, nhìn kỹ thì phát hiện học kỳ này được phân công dạy sinh viên năm hai, mỗi sáng thứ hai, thứ ba và thứ năm, phòng học số 507.

Lâm Vi lấy điện thoại ra ghi chú cẩn thận thời gian địa điểm dạy học, dọn dẹp lại giáo án và tài liệu một chút rồi chuẩn bị về nhà soạn thời khóa biểu.

Vừa đến cổng trường thì điện thoại đột ngột reo vang, Lâm Vi rút điện thoại ra thì thấy màn hình nhấp nháy cái mặt của Diệp Kính Văn—–

Mấy hôm trước bị hắn lấy điện thoại nghịch một hồi, lúc lấy về thì hình nền đã bị thay bằng hình của hắn, báo cuộc gọi đến cũng thay bằng hình hắn nốt….

Diệp Kính Văn trên màn hình đang trưng ra nụ cười gian ác, Lâm Vi nhíu mày muốn đổi hình khác thì bị hắn ôm chầm từ phía sau, vừa gác cằm lên vai vừa nói một cách rất tội nghiệp:”Điện thoại của anh chỉ để hình nền là em, vì thế mỗi khi lấy điện thoại ra là có thể nhìn thấy em, tâm tình anh cũng trở nên tốt hơn,…cho nên em cũng phải để hình anh, như vậy thì lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh yêu thương em hay đại loại vậy.”

Lâm Vi liếc nhìn điện thoại trong tay Diệp Kính Văn khẽ cười “Đây chẳng phải là âm hồn bất tán đó sao?” Diệp Kính Văn siết chặt tay, giọng nói nguy hiểm trầm thấp:”Lâm Vi”

“Hả?”

“Em rất ghét nhìn thấy anh sao? Còn dám so sánh anh với âm hồn bất tán?”

“…….” Cái này còn không phải sao?

Mặc dù không đến nỗi ghét, nhưng mà việc dùng hình nền người yêu khiến Lâm Vi có hơi ngượng, nếu mà bị đồng nghiệp hay đám học sinh nhìn thấy chẳng phải sẽ rất khó xử sao?

“Cũng không phải là ghét….”

Lâm Vi còn chưa nói hết câu thì Diệp Kính Văn đã cố chấp nói “Không cho em thay hình nền khác, mỗi tối anh đều sẽ kiểm tra”.

“…….” Lâm Vi cứng họng.

“Nếu mà em dám đổi thì anh sẽ trừng phạt em” Diệp Kính Văn mặt dày sáp lại hôn vào tai Lâm Vi một cái “Em biết trừng phạt có nghĩa là gì không? Có cần anh làm luôn không?”

Nhớ tới màn “trừng phạt” cực kỳ dịu dàng tối qua, tai Lâm Vi lập tức đỏ lên, vội vàng đẩy người ra, đen mặt nói “Được rồi được rồi, chỉ là một hình nền thôi mà, em không đổi là được chứ gì” Vừa nói vừa bỏ di động vào túi.

Diệp Kính Văn đắc ý nhướng mày, nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Vi lên hôn một cái thật ngọt ngào, thấp giọng nói “Người ta yêu nhau toàn đặt hình nền như vậy, em không cần phải ngại, chúng ta vốn đang yêu nhau mà”

Đã lão phu lão thê cả rồi còn chơi mấy trò sến súa đó, cái này chắc chỉ có mình Diệp Kính Văn mới chơi hoài không biết ngán mà thôi….

Lâm Vi lại rất khó xử, dù sao cũng là hai người đàn ông lớn tướng, vậy mà cả ngày hắn chỉ biết duy nhất một lý do là “trời lạnh” để bám dính lấy cậu ở trên giường mà “vận động làm ấm người”, cái này cũng đủ khiến người ta phải đỏ hết mặt rồi, bây giờ còn bị bắt ép đổi hình nền tình nhân…..

Đáng sợ hơn hình nền kia chính là hình bán nude của hắn! Cái này có nghĩa là mỗi khi mở điện thoại lại phải nhìn thấy hắn trần truồng?!

Cách suy nghĩ của Diệp Kính Văn thật là….

Nhìn hắn mỉm cười đắc ý, cảm giác bại cuộc lại dâng lên trong lòng Lâm Vi.

2. ĐÓN VỢ

Điện thoại vẫn reo không ngừng, Lâm Vi ngừng dòng suy nghĩ, tiếp điện thoại ” Sao vậy, Kính Văn?”

“Xong việc chưa? Anh đến đón em”

“Không cần, em đến trạm xe rồi, ngồi hai trạm là về tới nhà, anh không cần chạy qua đây, phiền lắm…..” Lâm Vi vừa nói vừa tiếp tục đi”.

Diệp Kính Văn mỉm cười “Ngẩng đầu, nhìn qua bên phải đi”

Lâm Vi khẽ nâng đầu lên, liếc thấy một cái xe quen thuộc đang đỗ gần đó.

Quả nhiên là Diệp Kính Văn đã phục kích trước cổng trường….

Lâm Vi không còn cách nào khác là nhắm mắt đi về hướng xe đang đợi.

Diệp Kính Văn xuống xe, khẽ cười đi qua mở cửa xe cho Lâm Vi ngồi.

Lời nói dối khi nãy bị vạch trần khiến Lâm Vi rất lúng túng, ngồi vào xe một lúc thì nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, Diệp Kính Văn sáp qua thắt dây an toàn cho Lâm Vi “Em là sợ phiền nên mới không cho anh đi đón sao?”

“Anh xong việc ở bệnh viện rồi không chịu về thẳng còn vòng lại trường thiệt là phiền muốn chết” Lâm Vi hơi nhíu mày, giọng nói mang theo ý trách cứ “Em ngồi xe điện chỉ cần qua hai trạm, khoảng năm phút là về tới nhà rồi, anh không cần phải đến đón em”

“Anh biết” Diệp Kính Văn cười cười, quay qua dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Vi “Nhưng Lâm Vi à, có thể được đưa đón em đi làm, chính là phúc phận của anh”

“…….”

Có cần phải quan trọng hoá việc đưa đón mình đến vậy không? Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại khiến Lâm Vi thấy nhức đầu vô cùng.

“Đừng có tước đoạt quyền lợi được đưa đón em mỗi ngày của anh, có được không?” Diệp Kính Văn dịu dàng nhìn đôi mắt trợn trắng của Lâm Vi, cậu cũng không biết làm gì hơn là mỉm cười gật đầu một cái “Được rồi, tuỳ anh”

Diệp Kính Văn bất giác cười thật to, sáp qua hôn Lâm Vi một cái, nhẹ nhàng dán trên môi cậu thì thầm “Đi siêu thị mua chút đồ về nấu cơm cho em ăn nha?”

Lâm Vi gật đầu “Được đó”

Diệp Kính Văn khởi động xe, một đường chạy tới siêu thị, nụ cười gian ác vẫn thường trực trên môi, nhìn kiểu nào cũng thấy một dạng bất chính, nhưng thỉnh thoảng lại dịu dàng vô cùng, nó khiến Lâm Vi không cách nào chống đỡ được.

Bao nhiêu năm như vậy, vẫn là thua trong tay hắn mà.

*thê nô quá vậy anh=))))))*

3. DẠY HỌC

Hôm đó là thứ sáu, Lâm Vi được phân công dạy lớp lâm sàng chuyên nghiệp cho các sinh viên năm hai ở phòng 507, thời gian từ 8 giờ đến 9 giờ 30, đứng lớp hai tiết, cùng dạy cả ba lớp.

Lâm Vi chuẩn bị kĩ lường giáo án, micro, đồng hồ rồi chạy tới phòng học, đáng ngạc nhiên chính là trong phòng không còn một chỗ trống, theo như danh sách trường phát xuống thì ba lớp có 120 sinh viên, phòng này dư sức chứa, vậy thì trong giảng đường đen kịt toàn người thế kia hẳn là không có ai trốn tiết đâu nhỉ.

——–Mấy đứa này đúng là học sinh chăm ngoan mà.

Lâm Vi không nhịn được nở nụ cười, lấy laptop ra kết nối với máy chiếu.

Chuông báo tiết reo vang, Lâm Vi liền cầm micro bắt đầu giảng bài “Chúc các em buổi sáng tốt lành, tôi là người phụ trách lớp lý luận sinh học của các em ngày hôm nay, tôi họ Lâm, các em có thể gọi tôi là thầy Lâm.” Ngừng một chút “Lúc nào cũng giới thiệu như vậy có nhàm quá không nhỉ”

Phía dưới học sinh cười ầm lên. Quả nhiên đàn anh đàn chị khoá trên nói không sai, thầy Lâm tốt tính, tính cách ôn hoà, dáng vẻ lại đẹp trai, khó trách tại sao lại được nhiều người yêu thích như vậy.

Thấy học sinh cười không ngừng, Lâm Vi cũng khẽ cười “Đây là email của tôi, có gì không hiểu cứ hỏi” Lâm Vi viết email lên bảng “Hôm nay tôi sẽ giảng cho các em cái nhìn tổng quát về sinh vật học, đầu tiên chúng ta hãy cùng tìm hiểu xem thế nào là sinh học”.

Lâm Vi mở giáo án ra, bắt đầu nghiêm túc giảng bài, dưới khán phòng học sinh cũng rất chăm chú lắng nghe.

Hai tiết học trôi qua thật nhanh, vừa lúc chuông báo hết tiết reo vang thì Lâm Vi cũng đã giảng xong toàn bộ nội dung của chương đầu tiên, trong phòng bất chợt vang lên một tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Tiếng vỗ tay làm náo động cả phòng thế này chính là của Diệp Kính Văn.

Không giống môn của Lâm Vi là môn trực thuộc giáo trình, khoá trình khoa lâm sàng bao gồm nội khoa và ngoại khoa và chia thành từng tiết riêng biệt. Diệp Kính Văn học kỳ này cũng được phòng giáo vụ mời vào làm giáo sư, dù sao hắn cũng là chủ nhiệm ngoại khoa não tại bệnh viện, được hắn giảng dạy thì quá là hợp lý. Thế nên Diệp Kính Văn phụ trách lớp lý luận ngoại khoa não tiết ba và tiết bốn ở phòng 507, cũng có nghĩa là hắn nằm trong ban phụ trách của Lâm Vi, cùng dạy một phòng.

Lâm Vi vừa tan lớp đang thu dọn tài liệu trên bàn thì cảm giác có người đang nhìn, quay đầu lại thì thấy Diệp Kính Văn đứng sau lưng đang cười.

“Thầy Lâm, đã lâu không gặp” Diệp Kính Văn mỉm cười bước lên bục giảng, còn chìa tay ra muốn bắt tay với cậu.

“…….” Trong nháy mắt, da đầu Lâm Vi tê dại một trận.

Tối hôm qua ai là người đã bám dính lấy mình hành hạ mấy lần mới buông tha cho, bây giờ còn dám nói “đã lâu không gặp”. Da mặt người này đúng là dày không chịu được rồi!

Phía dưới học sinh tò mò nhìn lên, Lâm Vi bất đắc dĩ bắt tay hắn một cái. Diệp Kính Văn hôm nay diện một cái áo sơmi đen thui, cổ áo mở rộng lộ ra làn da mật ong khoẻ mạnh, quần tây bó sát nổi bật hai chân thon dài, vóc người cao ngất, cộng thêm khoé môi nhếch cao ý cười thâm thuý, mị lực đặc biệt hấp dẫn tất cả ánh nhìn.

Có người thấp giọng bàn tán “Đây là ai vậy?” “Đứng cùng thầy Lâm đúng là đối lập hoàn toàn mà!”.

Đúng vậy, thầy Lâm chính trực ôn hoà, tình tình không chê vào đâu được, còn người kia, vừa nhìn là thấy khó nhằn rồi….

Bị đám học sinh nhìn chằm chằm, Lâm Vi hơi giận cất giọng nói “Làm gì mà chạy đến đây vậy, anh đứng có phá phách nữa”.

Diệp Kính Văn khẽ cười “Anh đã lớn ngần này rồi, em đừng nghĩ anh vẫn còn giống như trước đây thích chạy tới lớp em gây chuyện chứ”

“……..” Cũng đúng, cách suy nghĩ của anh thường không ai hiểu nổi.

Lâm Vi nuốt nước miếng một cái “Vậy anh tới đây làm gì?”

“Nha, anh là tới để dạy học, trùng hợp là lại dạy cùng một phòng với em” Diệp Kính Văn vô tội cười cười, để laptop lên bàn, quả nhiên một nhóm sinh viên năm hai vừa lục tục rời đi thì một nhóm khác lại chạy vào.

Lâm Vi lúc này mới tin lời hắn.

Nhưng mà…

“Sao trường lại bắt anh đứng lớp?” Đây không phải là hại chết học sinh sao?

Diệp Kính Văn liếc cậu một cái “Ai mà biết, có lẽ là vì anh đẹp trai”.

Lâm Vi quyết định chấm dứt cuộc nói chuyện để tránh máu nóng lên não mà chết “Được rồi, em tan lớp rồi, anh cứ tự nhiên” Vừa nói vừa xoay người ra ngoài, quẹo ra hành lang đi tới phòng nghỉ.

Chuông báo lại ngân vang, Diệp Kính Văn bước lên bục giảng, hắn hơi nheo mắt lại khiến từng lớp học sinh phải rợn tóc gáy.

Thấy giáo tính tình quái đản, cách giảng bài cũng thật khác người, vừa vào bài đã mở ngay một bộ phim đầy bạo lực <<Tử thần tới>> có một đoạn nhân vật bị một cây sắt đâm xuyên qua đầu….cả lớp yên lặng như tờ, mọi người bị một màn khởi đầu này làm choáng váng hết cả đầu óc.

Nhìn một đám bị dọa đến ngu người, Diệp Kính Văn lúc này mới cầm micro lên bắt đầu tự giới thiệu “Chào mọi người, tôi là giáo viên phụ trách ngoại khoa não của lớp, tôi họ Diệp, các em có thể gọi tôi là thầy Diệp” Dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên nụ cười “Lúc nào cũng giới thiệu mấy cái như vậy đúng là quá nhàm tai”

Bắt chước cách nói của Lâm Vi, nhưng nghe hắn nói chỉ khiến người ta có cảm giác gió lạnh đang thổi sau lưng.

Nhất là sau lưng người đó là hình ảnh của <<Tử thần tới>>, khiến bọn học sinh bất chợt so sánh với nụ cười ấm áp của thầy Lâm, và cả sự đối lập giữa thiên đường và địa ngục.

“Khẩn trương như vậy làm gì? Vừa rồi tôi cho các em xem phim kinh dị chỉ là muốn kích thích thần kinh các em một chút, tôi biết rất nhiều em đêm qua ngủ không ngon giấc nên sáng ra vừa đi vừa ngủ gật, bây giờ ắt hẳn các em đều đã…phấn chấn tinh thần phải không?”

“……..” Không một ai nói gì.

“Tốt lắm, chúng ta vào bài, tổn thương não”

Suốt tiết học, mọi người đều có cảm giác cùng hắn đi tàu siêu tốc, suy nghĩ của Diệp Kính Văn quả thật khác người, học lớp hắn dạy đúng là đáng sợ còn hơn xem phim kinh dị nữa.

Diệp Kính Văn mặt không đổi sắc, chuông hết tiết vừa vang lên hắn đã xoay người đến phòng nghỉ ở khúc cua hành lang.

Lâm Vi vẫn đang ngủ bên trong, quả nhiên đêm qua cậu ấy ngủ không ngon, vừa ngồi nghỉ ngơi một chút thì đã thiếp đi lúc nào không hay, Diệp Kính Văn nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, Lâm Vi gặp ác mộng choàng tỉnh giấc, dụi dụi con mắt thì thấy Diệp Kính Văn đang nhìn mình.

Lâm Vi ngồi dậy nói “Anh tan lớp rồi? Khụ, tự nhiên lại ngủ quên mất” Lâm Vi vừa nói vừa đứng dậy thì bị Diệp Kính Văn nhấn trở lại.

Diệp Kính Văn đau lòng vuốt tóc Lâm Vi, cúi người dịu dàng hôn cậu.

“Ưm…Kính Văn….” Lâm Vi bị hắn đè trên sofa hôn, thoáng hoảng sợ đẩy hắn ra “Chỗ này là trường học đó, ưm….”

“Yên tâm, anh khóa cửa rồi” Diệp Kính Văn cười cười, trực tiếp đưa lưỡi vào khuấy động vòm họng Lâm Vi, chậm chạp mà tỉ mỉ hôn cậu.

“…….” Lâm Vi chỉ còn biết nhắm mắt lại phối hợp cùng hắn.

Triền miên một lúc, Diệp Kính Văn lúc này mới hài lòng lui ra, dán trên môi người yêu thầm thì “Tối hôm qua chắc là mệt lắm phải không?”

Lâm Vi trừng hắn một cái “Còn dám nói”

“Xin lỗi, anh không biết em đã đổi thời khóa biểu, nên không biết hôm nay em có tiết dạy” Diệp Kính Văn đau lòng vuốt tóc cậu “Sau này lúc nào em phải đứng lớp, anh sẽ cố gắng kiềm chế, đứng trên bục giảng suốt hai tiếng nhất định rất mệt phải không? Chỗ đó còn đau không?”

Lâm Vi bị hắn nói trực tiếp như vậy đỏ cả mặt “Đủ rồi….”

Diệp Kính Văn mỉm cười “Anh xức thuốc cho em nha, mặc dù tối qua làm hơi nhiều nhưng động tác cẩn thận như vậy chắc sẽ không làm em đau….”

“Em nói, đủ rồi!” Lâm Vi trực tiếp dùng tay bịt miệng hắn “Anh không biết nói chuyện cho người ta yêu mến một chút sao, mỗi lần mở miệng là em lại muốn đánh anh”

Diệp Kính Văn vô tội chớp mắt mấy cái, le lưỡi liếm ngón tay Lâm Vi, cầm tay cậu nói “Anh đây là rất đau lòng đó” Hoàn toàn không nhìn ra chút áy náy nào.

Lâm Vi liếc hắn một cái “Sau này kiềm chế một chút, với lại tối qua…”

“”Với lại tối qua, cũng là do em đốt lửa trước đúng không?”

“….” Lâm Vi lúng túng nghiêng đầu qua chỗ khác.

Tối hôm qua nghiêm túc mà nói thì là đúng là lỗi của cậu…bởi vì quên mang đồ ngủ nên chỉ mặc độc mỗi cái quần lót mà long nhong chui vào phòng ngủ, kết quả là vừa lúc đụng mặt tên Diệp Kính Văn.

Vì vậy Diệp Kính Văn liền lấy cái lý do hoang đường “Em đã có lòng thì anh đây không thể cự tuyệt” mà đè ép trên giường….

Lâm Vi nhớ lại liền nghiến răng.

Diệp Kính Văn thấy vậy cũng không nhẫn tâm chọc ghẹo nữa, khẽ nói “Mệt thì nghỉ chút đi, dù sao thì cũng chưa có việc gì phải làm mà”

“Nhưng…”

“Lâm Vi” Diệp Kính Văn cắt ngang “Nghe lời anh, ngủ một chút đi”

Bạn đang �

Sau đó liền lấy áo khoác đang cầm trên tay dịu dàng đắp lên người cậu “Ngủ ngoan, chờ anh tan lớp sẽ chở em đi ăn trưa”

Lâm Vi quả thực rất mệt, không thể làm gì hơn là nhìn vào hai mắt sáng rực của hắn rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cũng không biết là ai xếp lớp khéo như vậy, trùng hợp cho hai người dạy cùng một lớp cùng một ngày, chẳng lẽ đây chính là nghiệt duyên trong truyền thuyết? Lâm Vi khó hiểu.

Đoán chừng đám học sinh kia sẽ bị Diệp Kính Văn dạy cho một trận ra hồn, với tính cách của hắn, có khi còn cho học sinh xem phim kinh dị không chừng…..

Lâm Vi suy nghĩ một lúc thì mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.

Lúc này trong lớp, Diệp Kính Văn quả nhiên bắt học sinh xem phim kinh dị.

Có lẽ sống chung quá lâu nên tâm linh tương thông đây mà.

4. MÓN LẨU UYÊN ƯƠNG

Sau khi tan học, Diệp Kính Văn đến phòng nghỉ gọi Lâm Vi dậy, họ ra cổng sau ăn lẩu.

Lâm Vi nổi tiếng là cao thủ ăn cay, trước đây còn học ở đại học T, cậu thường ra cổng sau ăn lẩu cay, lúc Diệp Kính Văn mới quen cậu, hắn không có thói quen ăn cay, mỗi khi đi ăn lẩu đều gọi một nồi lẩu uyên ương, một bên lẩu hải sản, một bên lẩu cay để cùng ăn.

May mắn là, khu ăn vặt năm xưa giờ đây không những không giải tán mà còn có quy mô rộng hơn, tầng ba tòa nhà đã trở thành một quán lẩu lớn, những cô tiếp viên trước cửa nhìn cũng rất chuyên nghiệp.

Lâm Vi mặc dù làm giáo sư ở trường nhưng cũng rất ít khi dùng cơm ở đây, dù sao cũng là “người đã lập gia đình”, sau khi kết hôn với Diệp Kính Văn, Lâm Vi mỗi ngày đều đúng giờ có mặt ở nhà, lúc nhìn thấy quán lẩu kia cũng không khỏi kinh ngạc, nhẹ thở dài “Không ngờ qua nhiêu năm, nơi này vẫn còn”

Diệp Kính Văn gật đầu một cái “Tháng trước vừa xây rộng hơn, nghe nói có một người mua lại toàn bộ tầng ba tòa nhà, xây một quán lẩu thật lớn”

Lâm Vi hơi ngẩn ra “Những tin đồn này mà anh cũng biết luôn hả?”

Diệp Kính Văn quay lại cười nói “Diệp Kính Văn chồng em mà, có gì mà không biết cơ chứ”

“….” Lâm Vi lại cứng họng, người này chỉ có một tật xấu là da mặt quá dày, tự luyến quá đáng, đã vậy còn dám tự xưng là chồng?!

Lâm Vi xị mặt “Chú ý cách xưng hô”

Diệp Kính Văn quay lại “Chẳng lẽ anh không phải là chồng em?”

“……” Lâm Vi nghiến răng.

“Không phải em đã quen bị anh….”

“Đủ rồi” Lâm Vi đỏ mặt ngắt lời hắn “Đi ăn cơm”

Diệp Kính Văn cười một cái, nhìn theo bóng lưng cứng ngắc của Lâm Vi bước vào quán lẩu.

Cô phục vụ thấy hai người thì chạy ra đón “Hai vị, rất xin lỗi, quán chúng tôi đã hết chỗ”.

Quán lẩu làm ăn rất được, lúc nào cũng phải đặt chỗ trước, bây giờ lại ngay giờ ăn trưa, trong sảnh chật kín người.

Lâm Vi quay đầu lại “Vậy đành đi thôi”

Diệp Kính Văn đi tới quầy “Xin lỗi, hôm qua tôi có đặt chỗ trước, tôi họ Diệp”

“Vâng, ngài Diệp vui lòng chờ một chút” Cô phục vụ cúi đầu tra danh sách một chút rồi nói với một người khác “Đưa hai vị đây đến phòng số bảy”

Lâm Vi đi theo Diệp Kính Văn lên lầu, trong lòng không khỏi cảm thán “Quả nhiên là đặt chỗ trước”

Diệp Kính Văn quay lại mỉm cười “Hiếm khi ra ngoài ăn, làm sao có thể để em mất hứng được chứ”

Lâm Vi cười cười “Anh thật chu đáo”

Diệp Kính Văn đắc ý nhướng mày “Còn phải nói”

Người gì vậy trời, được khen một câu mà cái mặt đã hất lên trời rồi, mà thôi, bình thường thì mặt hắn cũng đã vậy rồi.

Quán lẩu hôm nay hẳn là lời to rồi, vì tự nhiên lại có hai người này bao hết một phòng, diện tích phòng không lớn lắm, nhưng cách bày trí ấm cúng, mặt đối mặt trên ghế sofa mềm mại, ngay cả chén đũa cũng là đồ đôi, cách âm cũng tốt, so với bên ngoài náo nhiệt thì đúng là một không gian yên tĩnh.

Theo thói quen gọi một lẩu uyên ương, chọn thêm vài món ăn và thịt bò, Diệp Kính Văn trả thực đơn lại cho phục vụ rồi nói “Một lần dọn lên hết được không?”

Người phục vụ gật đầu “Được ạ”

Một lúc sau, phục vụ đẩy bàn đồ ăn đến, bày biện món ăn lên bàn.

Diệp Kính Văn nói “Cần gì tôi sẽ gọi thêm”

Phục vụ mỉm cười lấy lòng “Vâng, mời quý khách thong thả dùng bữa” Ánh mắt nghi ngờ lướt qua mặt Lâm Vi sau đó nhanh chóng xoay người, còn tiện tay đóng cửa lại thật chặt.

Lâm Vi bị nhìn đến ngượng chín mặt, sờ mũi nói “Khoa trương quá đi. Hai người đàn ông còn bao phòng tình nhân….”

Diệp Kính Văn bất mãn cười một tiếng “Gì mà tình nhân, chúng ta là vợ chồng”

“Này!”

“Không đúng sao? Hay là em muốn ly hôn với anh?”

“…..” Lâm Vi thật muốn tạt nồi lẩu cay lên khuôn mặt tươi cười của hắn.

Diệp Kính Văn biết điều dừng chủ đề này lại, gắp một miếng thịt bò nhúng vào nồi lẩu cay ngút khói, thịt chín thì gắp bỏ vào chén Lâm Vi “Ăn đi” Động tác dịu dàng như đang dỗ thú cưng ăn cơm, ánh mắt lấp lánh ánh sáng.

Lâm Vi cũng gắp một miếng thịt bò nhúng vào nồi hải sản bỏ vào chén hắn, nói “Anh cũng ăn đi”

Bắt chước bộ dáng của hắn, khẽ mỉm cười nhìn chăm chú, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn thú cưng.

Thiệt tình, này là ăn miếng trả miếng sao…..

Diệp Kính Văn bị nhìn đến da đầu tê dại, rốt cuộc chịu thua nói “Tốt lắm, cứ tiếp tục vậy thì ăn hết vô mất”

Lâm Vi cong ánh mắt cười “Biết là tốt rồi”

Hai người không nói nữa, cúi đầu ăn phần của mình.

Một lúc sau, Diệp Kính Văn đột nhiên nói “Biết sao hôm nay anh đưa em đến đây không?”

Lâm Vi ngẩng đầu nhìn hắn “Là ngày gì sao?”

Chắc là không phải, Không phải sinh nhật hắn, cũng chẳng phải lễ tình nhân, chẳng lẽ muốn ăn mừng học sinh tựu trường?

Diệp Kính Văn nói “Là ngày kỉ niệm”

“Kỉ niệm gì?”

“Ngày này mười năm trước, lần đầu tiên anh và em đi ăn lẩu, có thể nói hôm nay là ngày….kỉ niệm ăn lẩu của chúng ta”

“…….” Cái này mà cũng nhớ rõ như vậy, thật không biết phải nói gì với hắn.

Diệp Kính Văn cười cười “Khoảng thời gian chúng ta chia xa, anh vẫn nhớ dáng vẻ ăn lẩu cay mặt không đổi sắc của em…sau đó anh thường một mình đến đây ăn lẩu cay, bởi vì vị cay xé lưỡi sẽ khiến anh nhớ em hơn”

Nhớ lại những năm tháng chật vật ấy, lòng Lâm Vi cũng không khỏi trào lên cảm giác chua xót.

Không phải mình cũng vậy sao, khi không có hắn bên cạnh, một mình chạy đến đây, học theo hắn, gắp thịt bò nhúng vào nồi lẩu cay rồi nhúng vào nồi lẩu hải sản, giống như chỉ cần làm vậy là lại thấy người kia đang ngồi đối diện mỉm cười với mình.

Nồi lẩu uyên ương, là cách để hai người họ nhớ đến nhau

“Kính Văn…” Lâm Vi khẽ nói “Dạ dày anh không tốt, đừng ăn cay quá, thật ra thì không cần học theo em”

“Không sao đâu, anh đây vốn không thích ăn cay, nhưng ăn nhiều thành quen” Diệp Kính Văn gắp một miếng thịt bò từ nồi lẩu cay bỏ vào miệng.

Miếng thịt cay xè tan trên đầu lưỡi, Diệp Kính Văn mỉm cười “Anh đã quen có em, Lâm Vi”

“…..”

“Cho nên, anh không thể mất em thêm một lần nào nữa, em hiểu không?” Diệp Kính Văn nhẹ nhàng nắm tay Lâm Vi, hai chiếc nhẫn trên ngón áp út chạm vào nhau vang lên một tiếng, xúc cảm ấm áp truyền qua da thịt, đi thẳng đến cõi lòng.

Lâm Vi khẽ nâng đầu nhìn chăm chú vào mắt Diệp Kính Văn, nghiêm túc nói “Yên tâm đi, anh sẽ không mất em nữa đâu”.

——-Chúng ta vĩnh viễn sẽ không lạc mất nhau một lần nào nữa.———