Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 37: Truyền thuyết về Tam kiếm khách




Ngày hôm sau, Lâm Vi gọi điện cho Hắc Sâm Lâm bảo bắt đầu khóa thí nghiệm.

Lúc Hắc Sâm Lâm chạy tới đã thấy trong phòng họp có hai người đang lạnh lùng nhìn nhau.

Không khí bỗng nhiên căng thẳng đến khó thở, khiến cho Hắc Sâm Lâm cảm thấy không thoải mái.

“À…”

Hắc Sâm Lâm mở to miệng, cả ngày không nói được chữ nào.

Lâm Vi cúi đầu tựa vào tường, hai tay xoay xoay cây bút, hai tay Diệp Kính Văn khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Vi, nụ cười có chút chế nhạo.

“Tưởng là ai chứ, lúc nghe Hà lão sư khen đến nứt trời, tôi phải nghĩ ngay tới anh mới phải” Giọng nói Diệp Kính Văn lạnh te, làm cho bầu không khí càng thêm ngộp thở.

“Đàn anh…” Hắc Sâm Lâm lễ phép chào hỏi.

Diệp Kính Văn liếc Hắc Sâm Lâm một cái, chê cười “Gọi đàn anh nào vậy? Cậu là ai?”

Giọng nói Lâm Vi rất bình thản “Cậu ấy là bạn đồng hành tôi tìm”

“Ồ, mới năm nhất, da thịt cứng cáp chưa đây” Diệp Kính Văn lạnh lùng cười làm Hắc Sâm Lâm nổi hết da gà.

Người này nói chuyện khiến người ta chán ghét quá.

Cười cũng khiến người ta chán ghét.

“Kính Văn, nếu cậu không muốn vào nhóm của chúng tôi thì hãy tìm nhóm khác đi, dạo này Tiêu Phàm cũng rãnh rỗi mà” Đàn anh lúc nào cũng ấm áp, bây giờ nói chuyện cũng có chút cứng rắn.

Hắc Sâm Lâm nắm tóc, nhìn sang hướng Diệp Kính Văn.

“Tìm người học Luật đụng vào mấy cái đồ thí nghiệm kia, anh thật có sáng kiến” Diệp Kính Văn mang theo nụ cười châm chọc “Nếu đây là điều Hà lão sư muốn, tôi sẽ cùng hai người ở chung một nhóm, thôi không nói nhảm nữa, suy nghĩ tên nhóm rồi ghi tên vào, tôi không muốn nhiều lời với anh”

“Được” Lâm Vi cúi đầu, đi tới bên cạnh Hắc Sâm Lâm “Sâm Lâm, giúp anh chọn tên nhóm đi”

“Ách?…” Hắc Sâm Lâm càng lúc càng không hiểu nổi hai vị đàn anh này, không phải cãi nhau nhưng nói chuyện với nhau đằng đằng sát khí.

“Tam kiếm khách nha”

Sát khí nặng quá rồi.

Diệp Kính Văn nhếch miệng, lạnh lùng cười “Cứ như danh hiệu trong võ lâm”

“Cậu có ý tưởng nào không?” Lâm Vi trầm mặt xuống.

Diệp Kính Văn nhún nhún vai.

“Vậy cứ Tam Kiếm Khách đi, tôi ghi tên thành viên”

Bỗng cảm lưng Lâm Vi cứng ngắc

Hai người này, nhìn cứ như có mối thù chín kiếp chưa trả vậy.

Nhưng chữ của Lâm Vi đẹp quá đi.

Hắc Sâm Lâm mê mang lắc đầu.

Nếu như Hắc Sâm Lâm sớm biết “Mối thù chín kiếp” giữa hai người Diệp Lâm, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý với Lâm Vi mà vào nhóm đâu.

Lâm Vi nhất định là diễn kịch.

Điều đó phải đến một buổi chiều, tình cờ đi ngang qua phòng làm việc của Hà lão sư, Hắc Sâm Lâm mới biết được.

Lâm Vi đã sớm biết Hà lão sư muốn anh và Diệp Kính Văn hợp tác, cho nên mới lôi Hắc Sâm Lâm vào, thực chất để làm bia đỡ đạn thôi.

Chẳng hạn, trong quá trình thí nghiệm, hai người Diệp Lâm phải ở chung một chỗ, Lâm Vi thường mỉm cười đứng bên Hắc Sâm Lâm, nói chuyện rất ấm áp, đàn em gần đây rất bận rộn phải không? Đàn em đang tập trung học tập sao, áp lực ngành Y rất lớn, em có thích ứng không…

Cố ý nói sang chuyện khác để hòa dịu bầu không khí

Sau đó đàn anh Diệp Kính Văn sẽ quét ánh mắt bén nhọn vào Hắc Sâm Lâm, khóe miệng nhếch lên khiến người ta lạnh hết xương cốt.

Hay chẳng hạn như lúc hai người Diệp Lâm bất đồng quan điểm, Lâm Vi lại cười rất thân thiện với Hắc Sâm Lâm.

“Hay là cứ để Sâm Lâm quyết định đi”

Hắc Sâm Lâm chỉ còn biết gãi đầu, nhìn nhìn Diệp sư huynh đang cười tà ác, lại chuyển qua nhìn Lâm sư huynh đang cười ấm áp.

Được rồi, hai người như vậy, tôi cũng không dám đắc tội.

Ba người hợp tác được một tháng, Hắc Sâm Lâm chỉ thấy tế bào não của mình dần phân chia, không những thế còn tăng lên.

Nhìn thấy Diệp Kính Văn nhắn tin qua

“Tiểu Sâm Lâm, tối nay 8h có mặt nha, thân~”

Mây đen bay đầy đầu Hắc Sâm Lâm, vị đàn anh biến thái này hở chút là nhắn tin tới, khiến tâm trạng Hắc Sâm Lâm luôn rất ức chế.

Vì vậy thường xuyên viện cớ, em muốn đi nghiên cứu, tối nay em có tiết, hôm nay em đau bụng, hôm qua em bị sốt…

Đề tránh tai nạn Diệp Lâm – Hỏa tinh đụng địa cầu.

“Đàn anh, tối nay là lấy mẫu DNA sao? Em phải đến phòng giải phẫu, cảm phiền hai anh làm xong, tối mai em tới làm xét nghiệm, được không…”

“A, muốn đi giải phẫu hả, hay là để đàn anh đi cùng cậu, anh đã lâu không đụng vào thi thể rồi”

Hắc Sâm Lâm rất buồn bực.

Vốn chỉ định lừa hắn thôi, giờ phóng lao đành theo lao vậy.

Chuẩn bị áo blouse trắng cùng rương công cụ xong, Hắc Sâm Lâm đi trước, dẫn đường vào phòng giải phẫu.

Diệp Kính Văn đã theo tới, mặc dù hắn cười rất dịu dàng nhưng Hắc Sâm Lâm vẫn cảm thấy sau lưng toát ra khí lạnh.

“Sâm Lâm cậu mặc áo trắng thật có khí chất” Diệp Kính Văn tán dương, ngón tay thon dài vỗ vỗ bả vai Hắc Sâm Lâm “Nhìn cậu cười, tôi có cảm giác như gặp được…Hắc thiên sứ”

“Vâng, Đàn anh cũng rất giống thiên sứ”

Diệp Kính Văn cười tà, ngón tay nâng nâng cằm Hắc Sâm Lâm “Môi của cậu nhìn được đó, giống như quả táo Tàu” (=)))))) đen quá cũng khổ)

Hắc Sâm Lâm lặng lẽ tránh đi, móc trong túi ra cái khẩu trang che “quả táo Tàu” đi.

“Cậu muốn làm bộ phận nào”

“Khoang ngực đúng không”

Diệp Kính Văn cũng lấy khẩu trang ra, đeo bao tay, lộ ra con ngươi vừa đen vừa sáng, nhìn Hắc Sâm Lâm đang chán nản.

“Đúng vậy” Hắc Sâm Lâm nghiêm túc gật đầu “May được đàn anh giúp đỡ, em thật không biết làm sao”

“A, không nên khách khí”

Hắc Sâm Lâm chịu đựng cảm giác da đầu tê dại, chuyên tâm cúi đầu giải phẫu.

Diệp Kính Văn đứng bên cạnh cười, thỉnh thoảng đưa dụng cụ cho Hắc Sâm Lâm hay giúp cắt lìa da.

“Sư huynh, mạch máu này cắt thế nào…..:” Hắc Sâm Lâm nhìn hắn đến toát mồ hôi lạnh.

“Đồ ngốc, đó là dây thần kinh a”

“Ách…” Hắc Sâm Lâm lung túng cười, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Vi đang đứng trước cửa.

“A…Đàn anh Lâm Vi, anh cũng tới…”

Hắc Sâm Lâm lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Diệp Kính Văn quay lại liếc nhìn Lâm Vi, cười xấu xa “Đàn anh, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây vậy”

Lâm Vi nhẹ nhàng cười “Hai người cũng nhàn nhã mà”

Sau đó đột nhiên nghiêm mặt “Tối nay phải làm thí nghiệm, quên rồi à?”

“DNA tối nay chưa lấy ra, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ, tôi xin hai người, đã ghi tên thì phải chuyên tâm một chút, ok?” Vẻ mặt Lâm Vi rất nghiêm túc.

“Ách…xin lỗi” Hắc Sâm Lâm cười lung túng.

“Anh không phải nói em” Lâm Vi nhìn Hắc Sâm Lâm cười cười, sau đó nghiêm mặt nhìn Diệp Kính Văn “Nói xem, cậu rút cuộc có ý gì?”

“Lấy mẫu DNA sao, một mình anh là đủ rồi, anh có tay có chân, có thời gian viết tiểu thuyết, sao lại không có thời gian làm thí nghiệm vậy?” Diệp Kính Văn nhàn nhã cầm dao phẫu thuật cắt da “Tôi đối với thi thể còn hứng thú hơn với anh, không muốn đến nhìn mặt anh, hiểu?”

“Tốt, thí nghiệm sau không cần cậu đến nữa”

“Anh cho rằng tôi muốn đến?” Diệp Kính Văn cười một cái, tháo khẩu trang ra, dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn Lâm Vi “Anh nghĩ tôi muốn sao?”

Lâm Vi im lặng thật lâu, sau đó cúi đầu, xoay người đi ra.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ phân công lại, chúng ta tốt nhất tránh gặp mặt nhau”

Hắc Sâm Lâm nhìn bóng lưng cô đơn của Lâm Vi, cảm thấy rất khó chịu.

“Đàn anh, anh làm ơn đối xử với đàn anh Lâm Vi tử tế một chút đi…” Đứng bên cạnh bồn rửa, nhìn Diệp Kính Văn rửa tay, Hắc Sâm Lâm rút cục không chịu nổi phải thốt ra.

“Tôi đối với anh ta rất tốt, là bản thân anh ta không biết quý trọng” Diệp Kính Văn hừ lạnh một tiếng “Đối với người khác, không thể quá tốt, nếu không người ta sẽ đem lòng tốt của mình biến thành vũ khí giết chết mình”

“Nga, có đạo lí” Hắc Sâm Lâm nghiêm túc gật đầu một cái.

“Không thể quá cưng chìu họ, sẽ biến họ thành đứa trẻ hư”

“Cho dù yêu, cũng muốn giữ lại chút tự trọng, hiểu chưa Tiểu Sâm Lâm?” Diệp Kính Văn nhìn Hắc Sâm Lâm cười, Hắc Sâm Lâm không hiểu chỉ biết thuận miệng tán dương.

“Ân, Ân, hiểu”

Chính mình cao một mét tám mấy, bị hắn gọi là Tiểu Sâm Lâm, chỉ thấy da gà mọc như nấm sau mưa.

Bảng phân công của Lâm Vi được gửi qua hòm thư của Hắc Sâm Lâm, cậu cảm thấy giữa hai người họ có chút quái dị, nhưng không biết quái ở chỗ nào.

Có lẽ là tên Diệp Kính Văn kia tương đối quái dị đi. Nguồn:

Ngày tiếp theo, sau khi lấy mẫu DNA ra, Lâm Vi mời Hắc Sâm Lâm đi ăn cơm ở nhà ăn Ẩn hồ.

Hắc Sâm Lâm cũng không khách khí, kêu rất nhiều đồ ăn.

Đồ ăn của Lâm Vi toàn bộ đều là món cay.

“Đàn anh, em nghe nói anh thích ăn cay, dù tính tình ấm áp nhưng em vẫn thấy anh có chút đè nén…”

“Phải không?” Lâm Vi nhàn nhạt cười. cắn một trái ớt đỏ tươi.

Ngẩng đầu lên lần nữa thì bắt gặp ánh mắt thất thần của Lâm Vi, ánh mắt ấy liếc qua sau lưng Hắc Sâm Lâm, sau đó lại tiếp tục cúi gằm đầu.

Hắc Sâm Lâm quay lại nhìn, thấy Diệp Kính Văn đi cùng một người rất đẹp trai.

Bởi vì cách nhau một cây cột nên hắn không nhìn thấy hai người bọn họ.

Hắc Sâm Lâm xoay cổ, vểnh tai nghe họ nói chuyện.

“Tớ quyết định đi học thạc sĩ, hơn nữa cũng tốt nghiệp rồi, cậu khỏi khuyên tớ” Chàng trai kia khi nói phát ra một tầng ngạo khí.

“A, Tiêu Phàm, cậu đừng nói là vì tớ, không rời xa tớ được, muốn đi theo tớ, tớ sẽ ói hết thức ăn ra đấy” Diệp Kính Văn cười lạnh.

“Tớ cho rằng cậu chỉ là đứa mắt không tròng, không đáng để tớ hy sinh nhiều như vậy, nhiều năm như vậy, tớ đã biết cậu là đứa ngu xuẩn, ngoan cố và rất bảo thủ”

“Tớ cũng thừa biết cậu là đứa dối trá, ích kỉ, và vô liêm sỉ, giống nhau cả thôi”

“Như nhau, kẻ tám lạng người nửa cân” Tiêu Phàm hớp một ngụm bia, sau đó khẽ cười nói “Đại học T vẫn luôn có hợp tác làm ăn với nước ngoài, không biết vị kia có suy tính ra nước ngoài không”

“Cậu ta tốt nhất nên đi thật xa, đỡ khiến tớ phải phiền lòng”

Hắc Sâm Lâm nhìn thấy tay cầm ly của Lâm Vi khẽ run.

Sắc mặt thật kỳ quái.

“Sâm Lâm anh đi trước” Lâm Vi thấp giọng nói.

Hắc Sâm Lâm gật đầu một cái, nhìn Lâm Vi nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.

Hai người phía sau cũng đã ăn xong rồi, vừa đứng dậy vừa bàn tiếp chuyện.

“Thật sự muốn cậu ta đi sao?”

“Nếu cậu ta ra nước ngoài, tớ sẽ đuổi theo đến cùng, cậu thả lại trái tim vào lồng ngực đi”

“A, người mạnh miệng như vậy chẳng đáng yêu chút nào”

“Đúng rồi, không phải cậu được cử đi học nghiên cứu sinh sao?”

“Tranh giành muốn bể đầu sứt trán để làm gì” Giọng nói Tiêu Phàm rất lớn lối “Tớ không thèm vào, với bản lãnh của tớ, thế nào cũng đậu thôi”

“Quả nhiên là Tiêu Phàm, rất là tự tin” Diệp Kính Văn nhẹ nhàng cười “Chúc cậu thi tốt”

“Cậu không phải nên đắc ý sao? Chờ đến lúc tớ học thạc sĩ, Đoàn cũng sẽ thay người, chúng ta không còn bị nhét vào chung một chỗ, bị người thảo luận đến chán các vấn đề ‘đoạn tụ’”

“Cũng là cậu hiểu tớ a..” Diệp Kính Văn thở dài “Tính học cái gì?”

“Luật pháp”

“Ừ, vô cùng tích hợp”

“Còn cậu, có phải định học khoa phụ sản? Tớ cảm thấy rất hợp đó, phụ nữ mang thai nhìn tới cái mặt cậu thì đẻ con cũng không nổi a..” Giọng cười Tiêu Phàm rất vang.

“Ngoại khoa đi” Diệp Kính Văn rất nghiêm túc “Tớ sẽ trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, nếu sau này cậu bị bệnh gì, tớ sẽ tự mình dùng dao tiễn cậu về với Diêm Vương”

“Cậu ghét tớ đến vậy à…”

Thanh âm dần dần nhỏ đi, Hắc Sâm Lâm nhìn cái bàn.

Lâm Vi cho quá trời ớt, dùng muỗng đảo tới đảo lui vẫn chưa ăn miếng nào.

Thật là lãng phí.

Hắc Sâm Lâm gắp một miếng ớt cho vào miệng.

“Trời ơi, đây là thứ cho người ăn sao?”

Cay muốn chảy hết nước mắt.

Ba người Diệp Lâm Hắc vẫn tiếp tục hợp tác nhưng Hắc Sâm Lâm làm nhiệm vụ chắn đạn, hai vị đàn anh hầu như không thèm nhìn tới nhau.

Lâm Vi chat qq với Hắc Sâm Lâm, nói rằng muốn đẩy nhanh tiến độ để hoàn thành xong thí nghiệm trước khi tốt nghiệp.

Hắc Sâm Lâm đồng ý, sau đó chuyển lời đến Diệp Kính Văn.

Làm bia đỡ đạn kiêm luôn cái máy truyền đạt khiến Hắc Sâm Lâm hoàn toàn bất lực.

Thí nghiệm bước đến giai đoạn cuối cùng, sản phẩm đều đã hoàn thành, chỉ còn phải viết báo cáo nữa là xong.

Lâm Vi là nhóm trưởng, cùng hai người kia thảo luận.

Diệp Kính Văn và Lâm Vi lại bắt đầu tranh luận.

Diệp nói quá trình làm thí nghiệm rất quan trọng, kết quả phân tích cũng không được coi thường, Diệp nói quá trình làm việc phải chặt chẽ, Lâm nói không có kết quả tốt thì toàn bộ quá trình chỉ là lý thuyết suông.

Hắc Sâm Lâm ngồi trên ghế thở dài.

“Hay là ba người chúng ta phân chia công việc ra, mỗi người viết một phần đi”

Lâm Vi mỉm cười gật đầu “Được rồi, Sâm Lâm viết về mục đích của thí nghiệm, Kính Văn viết quá trình làm thí nghiệm, còn tôi sẽ tổng hợp tất cả”

“Mấy hôm nay tôi có đến thư viện tìm tài liệu, lấy được vài tư liệu tham khảo của khóa trước, thứ tư bắt đầu viết đi, thứ hai tuần sau sẽ hoàn thành”

Lâm Vi lấy bút ghi vài chữ vào tài liệu rồi giao cho hai người.

Quả nhiên là tác phong của Chủ tịch ngày nào. Làm việc nhanh, gọn, lẹ.

“Anh sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?” Diệp Kính Văn đột nhiên nói.

“Ừm…” Tay cầm bút của Lâm Vi thoáng dừng lại.

“Học lên thạc sĩ, đi du học, hay đi làm luôn?”

Diệp Kính Văn đột nhiên dùng thanh âm bình tĩnh khiến cho Hắc Sâm Lâm có chút không quen.

“Chưa biết, đang bàn chuyện này với giáo sư”

“Nga, thật là thuận lợi còn gì” Diệp Kính Văn nói xong cười một cái, sau đó cầm bản kế hoạch đi ra.

Hắc Sâm Lâm rất khó hiểu, hình như sống lưng Diệp sư huynh cứng ngắc.

Lâm Vi nhẹ nhàng thở dài.

“Sâm Lâm, em có cảm thấy rất khó ở chung một chỗ với anh không?”

Hắc Sâm Lâm sửng sốt “Không có đâu, đàn anh rất ấm áp, bình dị và dễ gần a..”

“Từ nhỏ, anh đã có thói quen tự mình xử lí mọi việc, không thích người khác nhúng tay vào, nhưng hình như anh đã sai rồi”

“Ách…” Không hiểu gì hết.

“Nếu như em yêu một người, em sẽ tâm sự mọi chuyện với người ta phải không?” Lâm Vi đột nhiên cười hỏi.

Hắc Sâm Lâm gật đầu một cái “Đúng, em rất muốn chia sẻ niềm vui với người ta..”

“Cho dù đó là những thống khổ phiền não, em cũng sẽ nói cho người ấy sao?”

“Không đâu, em sẽ không lôi người ấy vào chịu khổ cùng mình”

Lâm Vi nhẹ nhàng cười cười, cầm bản kế hoạch ra ngoài.

Một tuần bận rộn trôi qua, viết bài báo cáo, sau đó dịch sang tiếng Anh…

Kết quả thí nghiệm đã được Hà lão sư duyệt qua, chỉ còn chờ cấp trên phê duyệt.

Không ngờ vào thẳng cuộc thi.

Dưới ánh đèn hư ảo, Hắc Sâm Lâm đứng bên cạnh La Băng.

Toàn trường mở cuộc tổng giới thiệu sản phẩm thí nghiệm, Lâm Vi đứng trên bục đọc bài báo cáo, thanh âm trầm ấm, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Ánh đèn chập chờn trên cao, bài báo cáo hoàn hảo khiến cho khán giả dưới đài được một phen âm thầm tán thưởng.

Thí nghiệm của ba người họ giành chiến thắng, được đại học T cử đi tranh tài khắp cả nước.

Có lẽ nhiều năm sau vẫn có người nhớ lại giây phút này.

Ba chàng trai với ba khí chất hoàn toàn trái ngược nhau, đứng cùng nhau trên khán phòng.

Bên trái là Diệp Kính Văn cười kiêu ngạo, chói mắt như ánh sáng ngọc lục bảo, khiến cho người ta nhức mắt.

Hắc Sâm Lâm chỉ cười ngượng ngùng, cậu ta khi đó vẫn là một thiếu niên mới lớn.

Nhưng không ai chống lại nổi nụ cười không chút vui vẻ của Lâm Vi.

Anh ta giống như viên ngọc xinh đẹp, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sẽ không làm hỏng mắt người khác, đội lên cái mặt nạ thật dày để che giấu nội tâm chân thật.

So với một Lâm Vi đạm mạc, một Diệp Kính Văn quỷ dị, cậu chàng Hắc Sâm Lâm khuôn mặt sáng sủa thỉnh thoảng cười ngượng ngùng lại thu hút hơn.

Trên diễn đàn, người tung hô lw, người tâng bốc yjw, bài trả lời “Thật thích Sâm Lâm sư đệ” nhận được nhiều phản hồi hơn.

Đàn anh Lâm Vi thần bí dần dần bị quên lãng, diễn đàn không còn tin tức gì về anh, cái id “Vi Vi đích vi tiếu” cũng không xuất hiện nữa.

Như một cao nhân lui về ở ẩn tránh xa giang hồ hiểm ác, nếu tình cờ gặp lại anh trong sân trường, chỉ thấy anh mỉm cười như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.

Khiến người ta khắc sâu.