Vi Vi Đích Vi Tiếu

Chương 28: Lại bị từ chối




Nguồn: kamochan.wordpress.com

Diệp Kính Văn gửi tin nhắn cho Lâm Vi “Tối nay rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh”

Nhưng vẫn không có hồi âm.

Diệp Kính Văn ngồi trên sofa xem đá banh, đặt điện thoại trên bàn, chỉ muốn nghe tiếng chuông báo từ Lâm Vi vang lên.

Đáng tiếc không có.

Cả buổi trưa cũng không có.

Trời chập tối, Diệp Kính Văn chịu không nổi đành phải gọi qua lần nữa.

“Kính Văn? Xin lỗi. điện thoại hết pin nên không kịp trả lời tin nhắn” Giọng nói Lâm Vi vẫn mang theo nụ cười ấm áp.

“Nếu tôi không gọi chắc anh cũng quên tôi là ai luôn rồi” Diệp Kính Văn cũng cười nhưng bên kia Lâm Vi chỉ thấy lạnh xương sống.

“Kính Văn, hôm qua tôi say….”

“Đừng giải thích nữa” Diệp Kính Văn khẽ thở dài.

Tại sao lại nói dối? Nếu đồng ý ở bên tôi thì tại sao cứ xem tôi như người ngoài?

Lâm Vi, rốt cuộc đang nghĩ gì?

“Lâm Vi, tối nay qua chỗ tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh”

“Tôi…” Lâm Vi im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu đáp ứng “Được rồi, tôi cũng muốn nói chuyện với cậu một chút”

Khoảng 8 giờ tối, Lâm Vi cầm một trái táo đến nhà Diệp Kính Văn.

Cửa mở ra, có lẽ Diệp Kính Văn đã đợi thật lâu.

Lâm Vi thay dép nhẹ nhàng bước vào.

Bên trong không mở đèn, tivi vẫn phản chiếu ánh sáng lên sàn nhà, Diệp Kính Văn ngồi trên sofa, mặt lúc sáng lúc tối không nhìn rõ tâm trạng.

“Kính Văn, sao không bật đèn?” Lâm Vi dò dẫm công tắc, đèn đột ngột bật lên chói mắt. Nhớ tới lần hắn ngồi một đống tại phòng vũ đạo, Lâm Vi lại đau lòng.

“Lâm Vi, nghe nói lần này anh đoạt giải hai?” Đèn sáng lên, Diệp Kính Văn đứng dậy, mặc dù đang cười nhưng Lâm Vi vẫn thấy phía sau lạnh ngắt.

“Ừ…” Lâm Vi ngồi xuống bên cạnh Diệp Kính Văn.

“Tôi không ăn táo” Diệp Kính Văn vẫn cười “Lúc ở nhà anh tôi đã không ăn táo, anh không chú ý sao?”

“Mỗi lần ăn là bị đau bao tử”

“Xin lỗi…” Lâm Vi lung túng rút trái táo lại, không biết phải cất đi đâu.

Diệp Kính Văn nhận lấy cái túi trong tay cậu đặt lên bàn khẽ thở dài

“Lâm Vi, ở bên tôi khổ sở lắm sao?”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Lâm Vi chỉ thấy lòng đau xót, có lẽ đã quá lạnh nhạt nên hắn mới có suy nghĩ đó.

“Không phải vậy, chỉ là… tôi không quen có người can thiệp vào cuộc sống của mình”

“Chu Phóng và Ôn Đình thì được, Diệp Kính Văn thì không được?”

“Không phải, cậu không giống bọn họ…”

“Không giống chỗ nào, mỗi lần anh có chuyện gì cũng tìm đến bọn họ, tôi là bù nhìn, chờ anh rảnh rỗi mới nhớ tới phải không?”

“Kính Văn, tôi thích cậu” Lâm Vi nhích lại gần muốn ôm lại bị Diệp Kính Văn đẩy ra.

“Anh thích tôi?” Diệp Kính Văn cười cười “Nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì cả”

“Một chút cũng không cảm nhận được, anh có biết không?”

Diệp Kính Văn không nói nữa, cái không khí làm người ta hít thở không thông khiến Lâm Vi đèn nén đến khó chịu.

“Tôi không biết…phải làm gì thì cậu mới cảm nhận được” Lâm Vi chán nản cúi đầu, chưa bao giờ có cảm giác như vậy, giống như khi mất đi một thứ quan trọng nên trái tim đau đớn như bị châm kim.

Nhưng không biết giải quyết thế nào.

“Kính Văn, có lẽ phương thức ở bên nhau có chút khó khăn, hay chúng ta cứ bình tĩnh…”

“Có thể nghiêm túc với chuyện của chúng ta giống như khi anh làm Chủ tịch không” Diệp Kính Văn lạnh lùng cắt lời “Lâm Vi, tôi hỏi lại lần nữa, anh có thích tôi không?”

“Có…thích…”

Lâm Vi khó khăn nặn ra từng chữ, tại sao không khí lại khó chịu như vậy, không thể hít thở được, bỗng cảm thấy Diệp Kính Văn hôm nay thật khác thường.

“Vậy chứng minh cho tôi xem”

Diệp Kính Văn dứt lời thì nhấc bổng Lâm Vi hướng vào phòng ngủ.

Lâm Vi rất sợ, mặc dù biết Diệp Kính Văn không dễ chọc vào nhưng vẫn chưa bao giờ thấy hắn giận đến mức này.

Hắn khỏe như vậy, hai tròng mắt đen lại đáng sợ như bão táp sắp tiến vào đại dương.

Tại sao lại làm vậy? Mình đã làm sai chỗ nào?

Lâm Vi khó hiểu, vừa muốn phản kháng thì đã bị Diệp Kính Văn đẩy lên giường.

Lâm Vi muốn tránh những cái hôn như mưa như bão khắp mặt mặt mình, nhưng cánh tay hắn ghìm chặt như sắt thép, Lâm Vi càng vùng vằng đẩy ra chỉ càng cảm thấy đau đớn.

Nụ hôn của hắn rõ ràng là nụ hôn trừng phạt, cái lưỡi trong cổ họng quét qua như cuồng phong bão táp, không còn sự dịu dàng yêu thương như thường này, đây chỉ là sự trừng phạt, sự đầu đớn truyền từ đầu lưỡi ra toàn thân, đặc biệt là trái tim đau đến không đập nổi.

Trong mắt hắn chỉ còn dục vọng trần trụi, mình hiểu, nhưng cứ nhất định phải dùng cách này để chứng minh tình yêu dành cho hắn sao?

Rõ ràng là…đã rất cố gắng thích ứng hắn, vẫn không ngừng cố gắng.

Lâm Vi cảm thấy rất tủi thân, lúc cái lưỡi của Diệp Kính Văn trượt xuống xương quai xanh mới dùng hết sức đẩy hắn ra.

Diệp Kính Văn đang hôn đến nhập tâm nên không kịp phản ứng, lật nhào trên sàn nhà.

Lâm Vi lúng túng nhìn hắn lại thấy đau lòng, nhưng không biết phải làm gì.

Diệp Kính Văn im lặng ngồi trên sàn, dùng tay áo chùi vết thương trên miệng vừa bị Lâm Vi cắn, cười nhạt.

“Kính Văn, đừng làm vậy…” Lâm Vi đưa tay dìu hắn lại bị kéo lại, hai người lăn hai vòng trên giường, Diệp Kính Văn kéo Lâm Vi lên người mình.

“Nếu đó là anh thì tôi có thể xuống nước” Diệp Kính Văn cười rất dịu dàng khiến Lâm Vi bất chợt thất thần.

“Lâm Vi, ôm tôi đi”

Hơi thở nóng rực phả bên tai khiến sóng lưng Lâm Vi khẽ run, Diệp Kính Văn ép sát hông lại thu ngắn khoảng cách giữa hai người.

Hai cơ thể dán chặt không một khe hở giống như sắp tan ra.

Nếu như có thể tan ra, có thể dung hòa vào hắn thì thật tốt biết bao.

Không cần nghĩ đến gia đình, bạn bè, đủ thứ gánh nặng…

Không còn những tự ái, xấu hổ, nguyên tắc…

Nếu như chỉ có hai chúng ta, thế giới này chỉ có hai chúng ta…

Thật là tốt biết bao.

Hôn mãnh liệt dẫn đến sự tăng mạnh của dục vọng, dục vọng chiếm hữu điên cuồng…

Ánh mắt Diệp Kính Văn đỏ ngầu đến đáng sợ, Lâm Vi vừa muốn đẩy hắn ra nhưng lại sợ làm hắn tổn thương, chỉ biết mặc hắn chiếm hết khoang miệng, mặc hắn làm gì thì làm.

Chịu đựng như vậy chỉ vì muốn bao dung với hắn.

Diệp Kính Văn nhanh chóng luồn tay vào quần áo Lâm Vi, hai người hôn triền miên, cuối cùng tầng quần áo trên người cũng không còn nữa.

Nhân lúc Lâm Vi còn đang hoảng hốt, Diệp Kính Văn khẽ mỉm cười, tung mình đè lên để Lâm Vi nằm trên giường, trườn xuống há miệng ngậm lấy tinh khí của Lâm Vi.

“Kính Văn!” Lâm Vi sợ hãi kêu lên, không chỉ vì sợ mà còn vì kích động.

Phải làm đến mức này sao? Tại sao lại thấy sự nhiệt tình của cậu ấy chỉ lộ ra sự tuyệt vọng, chỉ cảm thấy thà cậu ấy cứ khóc đi sẽ đỡ khó chịu hơn là cười…

Tại sao phải khó chịu như vậy? Rõ ràng đã tính toán rất nhiều cho buổi tối nay, cùng hắn trải qua sinh nhật.

Lâm Vi phản kháng lung tung, hai tay bị đối phương giữ chặt trên đỉnh đầu không thể nhúc nhích, hắn rất mạnh, có khi sẽ bị bóp nát mất.

Lâm Vi muốn dùng chân đá, nhưng bộ vị lại nằm trong tay đối phương nên hai chân nhũn ra không chút khí lực.

Lưỡi của Diệp Kính Văn dịu dàng vuốt ve phân thân Lâm Vi, lần lượt phun ra nuốt vào, còn đánh vòng để đối phương chịu những kích thích mạnh liệt.

Lâm Vi đối với chuyện giường chiếu vẫn còn non nớt, từ nhỏ đến giở chưa bao giờ chịu những kích thích lớn như vậy, lúc cùng Diệp Kính Văn dùng tay làm mặc dù rất thoải mái nhưng cảm giác hôm nay còn mãnh liệt hơn.

Từng đợt khoái cảm như thủy triều tràn ra, từ hạ thân vọt lên đỉnh đầu, Lâm Vi có cảm giác mình đang nằm trên một chiếc thuyền trôi giữa biển, khoái cảm mờ mịt bao vây nhấn chìm cơ thể.

Lâm Vi muốn khống chế dục vọng đang dâng trào, nhưng kỹ thuật dùng miệng của Diệp Kính Văn rất cao siêu khiến Lâm Vi lần lượt lên đỉnh mất đi khả năng suy nghĩ.

“Lâm Vi, ôm tôi, giữ lấy tôi, để tôi biết anh yêu tôi…Tôi muốn biết…”

“Hãy cho tôi cảm nhận được tình yêu của anh, cho tôi được không?”

“Ôm tôi, anh hãy ôm tôi…”

Giọng nói Diệp Kính Văn âm vang bên tai như loại bùa chú kéo Lâm Vi vào đáy vực sâu thăm thẳm.

Nhìn thấy Diệp Kính Văn chủ động ngồi ngang hông mình.

Không thể được…Không thể….

Nội tâm Lâm Vi giằng xé, hung hăng cắn răng, nhân lúc Diệp Kính Văn thả tay ra muốn ngồi xuống thì mạnh mẽ đẩy hắn ra.

Hai người nhìn nhau, hổn hển ổn định nhịp thở.

Dục vọng vừa rồi như bị tạt một xô nước lạnh, bốc hơi không còn gì, chỉ còn nhiệt độ cơ thể của đối phương, xung quanh nhanh chóng lạnh lẽo.

Rất lạnh.

Bầu không khí như giảm xuống còn mười mấy độ, điều hòa sau lưng vẫn phả từng đợt khí.

Hai người lung túng nhìn nhau, nhưng kia, rõ ràng là người mình yêu, nhìn ánh mắt hắn, sao lại thấy xa lạ đến thế?

Một lúc sau, Diệp Kính Văn khẽ thở dài, khóe miệng kéo nên một nụ cười nhẹ.

“Lâm Vi, đây là lần thứ mấy anh đẩy tôi ra rồi, anh nhớ không?”

Có lẽ anh không nhớ.

Nhưng tôi vẫn nhớ rất kĩ, mỗi lần anh đẩy tôi ra xa tôi lại cảm thấy như anh đang cầm dao đâm thẳng vào trái tim tôi, ngực tôi đau đến không thở nổi.

Tôi bị đau bao tử, bây giờ nó cũng lên cơn tạo phản, toàn thân đều đau nhức.

Anh sẽ không biết đâu, bởi vì anh vốn chẳng quan tâm.

Nụ cười Diệp Kính Văn thật chói mắt, Lâm Vi há miệng nhưng không biết nói gì.

Diệp Kính Văn im lặng xuống giường, lấy khăn tắm trong tủ vắt ngang hông.

“Sinh nhật vui vẻ, Lâm Vi”

“Quà để trên bàn, hy vọng anh thích”

“Tôi đi tắm trước, giờ cũng khuya rồi, hay tối nay cứ ngủ ở đây đi”

“Kính Văn…”

“Tôi sẽ không làm vậy nữa, anh cứ yên tâm”

Từng lời nói càng kéo khoảng cách ra xa.

Bóng lưng đơn bạc của Diệp Kính Văn khuất xa tầm mắt, Lâm Vi đau đớn ôm chặt ngực.

Tại sao không thể hoàn toàn tiếp nhận hắn, tại sao lại né tránh những tiếp xúc thân mật, tại sao phải cảm thấy chán ghét, tại sao không thể vượt qua ranh giới cuối cùng này…

Nếu là trời sinh đồng tính luyến ái thì thật tốt.

Nếu là trời sinh đồng tính luyến ái.

Nếu là vậy.

Có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, có thể không chút cố kỵ cùng hắn lên giường, có thể giúp hắn thỏa mãn dục vọng, có thể vui vẻ yêu nhau.

Chứ không phải khổ sở như bây giờ.

Lâm Vi thở dài thật dài.

Nhặt quần áo trên giường lặng lẽ mặc vào.

Dây chuyền trong túi vừa rồi ở trong túi áo vẫn ấm nóng, mà giờ cầm trên tay lại lạnh băng.

Trong lòng cũng như có một tảng băng, lạnh đến thấu xương.

“Tôi sẽ thay đổi vì cậu, Kính Văn, cho tôi thêm thời gian được không?”

Sau khi lưu lại một tin nhắn trên điện thoại của hắn, Lâm Vi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Ngày hôm sau, trời quang nắng ấm.

Diệp Kính Văn sảng khoái đến trường.

Vốn thứ hai có thí nghiệm giải phẫu người vì trường có đoàn khảo sát nên dời sang thứ tư, còn đẩy tiết học lên.

Khóa trình tuần này rất nặng nề.

Trong giờ Tiếng Anh Diệp Kính Văn rất nhàm chán nên lôi điện thoại ra nghịch.

Tối qua tắm xong, bao từ hành hạ đến giờ vẫn còn mệt.

Mặc dù biết trước Lâm Vi sẽ đi nhưng nhìn cái giường trống không vẫn thấy đau lòng.

Lại bị đẩy ra, chỉ vì ghét thân mật đồng tính.

Cậu ấy không yêu mình.

Hoặc là, yêu chưa đủ.

Cậu ấy chỉ lợi dụng mình để xóa tan cơn ám ảnh của quá khứ, chỉ muốn thử xem có thể yêu mình không.

Vừa nghĩ như vậy thì một chuyện trước kia lại thêm sắc nét. Ban đầu cậu ấy kéo Chu Phóng có lẽ để dò xét, dò xét Chu Phóng, mình và cả cậu ấy nữa.

Không thể với Chu Phóng nên lấy mình làm vật thay thế, cậu ấy không muốn bị tổn thương, cũng không muốn Chu Phóng khó xử.

Quả là ý tưởng hay.

Lâm Vi, quả nhiên tôi đánh giá thấp anh.

Đáng tiếc không cách nào khác, sớm biết anh không phải thiên sứ thiện lương nhưng tôi vẫn yêu anh.

Xóa dòng tin nhắn được lưu trên máy, đột nhiên nhận được một tin nhắn khác, Diệp Kính Văn mở ra xem, là anh ba của hắn.

“Anh đã về rồi, vẫn muốn nói cho cậu biết một tin tốt, tuần sau anh trai lại tới tìm cậu”

Diệp Kính Văn chỉ biết lắc đầu, tên Diệp Kính Huy này, cái cách thuyết phục người khác vẫn có chút trẻ con”

“Muốn thì tới, miễn là tránh xa tôi ra”

“Không thành vấn đề, còn nữa, cuối tuần sinh nhật rồi, muốn cái gì? Anh mua đồ Mĩ về cho nha”

“Muốn mạng của anh”

“Ha ha, thằng nhóc này nói chuyện làm người ta không thương nổi, được rồi, anh đem về điện thoại đời mới nhất được không? Có chụp hình nữa, có thể lưu hình tình nhân bé bỏng của cậu để tối hôn ngủ cho dễ”

“Tôi không có sở thích biến thái như vậy”

“Được rồi, điện thoại nha, trắng hay đen?”

“Sao cũng được. Tôi đang học, không nói với anh nữa. Đến thi nói một tiếng, tôi ra đón”

“Ừ, bái bai”

Diệp Kính Văn suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Lâm Vi.

“Lâm Vi, cuối tuần là sinh nhật tôi, anh cùng đón nha?”

Lần này có hồi âm rất nhanh “Tốt, muốn quà gì?”

Rất muốn anh a…Đáng tiếc anh không cho.

“Không cần, anh đến đây là được rồi, chúng ta cùng nhau nói chuyện”

“Ừ, tối đó tôi qua, chuẩn bị bánh sinh nhật đi”

Cả tuần trường học bận bịu với đoàn khảo sát, công việc tăng cao. Lịch học của Diệp Kính Văn thay đổi chóng mặt, cả ngày bùi mình trong phòng thí nghiệm, giải lao thì chạy tới chạy lui, bận rộn như vậy nên thời gian trôi qua rất nhanh.

Đã đến cuối tuần.

Sinh nhật Lâm Vi tháng 3 ngày 21, 321, số đẹp, lúc đầu xem hồ sơ của Hội sinh viên đã chú ý ngay lập tức.

Có lẽ mình vẫn không tự chủ được mà chú ý mọi thứ liên quan đến cậu ấy, từ việc cậu ấy thích ăn cay, sinh nhật cậu ấy, màu cậu ấy thích…

Nhưng cậu ấy thì không.

Mặc dù người ta vẫn bảo tình yêu không cần phải công bằng, nhưng Diệp Kính Văn vẫn khó chịu, bởi vì cậu ấy gần như không thèm để ý.

Sinh nhật Diệp Kính Văn cách Lâm Vi đúng một tuần.

Nhớ Lâm Vi đã đồng ý cuối tuần sẽ qua, Diệp Kính Văn vẫn mơ hồ trông đợi.

Có thể nhân dịp này hóa giải khúc mắc giữa hai người.

Không phải gấp gáp muốn thân thiết với cậu ấy, chẳng qua chỉ muốn cậu ấy hiểu hai người là người yêu chứ không phải bạn bè hauy thậm chí là người dưng.

Muốn cậu ấy quan tâm mình hơn một chút, không mong cậu ấy nhắn tin hỏi thăm, chỉ cần cậu ấy nhớ trả lời tin nhắn hơn là không nghe điện thoại không thấy mặt mũi, vậy là được rồi.

Nhưng Diệp Kính Văn không nghĩ tới sinh nhật này tạo nên một bước ngoặc lớn trong mối quan hệ giữa hai người