Vì Vậy Chúng Mình Ly Hôn

Chương 20: Gặp lại (2)




Thích Nam đi tới phòng bếp tìm tòi, phát hiện cháo của mình còn chưa chín lắm, vì vậy cô lại từ từ đi ra. Lần này đi ngang qua phòng khác, cô không lơ là Tống Dịch nữa. Cô đi đến bên cạnh Dung Trình, ngồi xuống đùi của anh như người không xương.

“Tổng giám đốc Tống, Minh Đảo các người có phong tục sáng sớm gõ cửa người khác à?” Cô ngồi trên đùi Dung Trình, mắt lướt một vòng chung quanh, xác định không có lễ vật rồi mới nói tiếp, “Còn tay không?”

Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra sự thân mật giữa cô và Dung Trình, đương nhiên Tống Dịch cũng vậy. Ánh mắt anh ta u ám, mượn động tác cầm chén trà lên để che giấu sự khác thường của mình.

Hương trà lượn lờ, hơi nước mờ mịt.

Anh ta thong thả uống một ngụm trà, lúc này mới giải thích: “Tôi không nghĩ tới việc tình cờ gặp phải Tổng giám đốc Dung, nhớ tới Tổng giám đốc Dung rất có hứng thú với đề án khai phá khu vực phía Tây của Minh Đảo, lại nghe nói Tổng giám đốc Dung hợp tác với nhà họ Mạc không được thuận lợi, cho nên có thể mượn danh nghĩa vô tình gặp mặt ở Lục Đảo mà mời Tổng giám đốc Dung hợp tác với Tống thị hay không? Bởi vì không rõ hành trình của Tổng giám đốc Dung, lại sợ bỏ lỡ cơ hội tốt, cho nên lúc này mới mạo muội quấy rầy.”

Nghe vậy, Thích Nam không khỏi liếc mắt nhìn anh ta một cái, thầm nghĩ, mặc dù nửa người dưới của Thái tử gia Tống thị không đang tin cậy, nhưng anh ta không phải là một tên ngốc trên thương trường. Nhìn hình thức bên ngoài lần này mà nói, nói hay, còn rất phô trương.

“Thì ra là như vậy, đó là tôi hiểu lầm Tổng giám đốc ngài… Vậy hai người nói chuyện đi, tôi nên tránh ra.” Nói xong cô liền đứng dậy bỏ đi. Trước khi đi cô vẫn không quên nồi cháo mình đang chờ đợi, “Dung Dung, giúp em trông chừng nồi cháo.”

Dung Trình đáp ứng.

Quả thật anh rất có hứng thú với đề nghị hợp tác của Tống Dịch. Anh trở lại thành phố M cũng chỉ vì chuyện hợp tác với nhà họ Mạc không được thuận lợi. Nếu như cành ô liu* Tống thị đưa ra thật sự có thành ý, Tống thị đúng là đối tượng hợp tác tốt hơn nhiều so với nhà họ Mạc.

*cành ô liêu: biểu tượng của hòa bình

Nền móng của Tống thị cắm sâu trong giới địa ốc, ảnh thị SEC chỉ là một phần nhỏ. Có sự hợp tác của Tống thị thì dự án khai phá khu vực phía Tây của Minh Đảo sẽ gia tăng lợi thế.

Chỉ là, tất cả điều kiện tiên quyết đều phải dựa vào sự thành tâm hợp tác của Tống thị.

Thích Nam không hiểu những thứ này, cũng không hề có hứng thú. Cô tuyệt đối không muốn ngồi nghe những chuyện khô khan như vậy, ra ngoài dạo chơi còn tốt hơn.

Cô nghĩ sao thì làm vậy.

Biệt thụ của bọn họ ở gần khu công viên tự nhiên, chất lượng không khí rất tốt. Cô ra cửa, đi dạo vòng quanh khu biệt thự dọc theo con đường mòn đá cuội. Đương nhiên, cô không chỉ là người duy nhất có ý tưởng này, vì vậy cô đang đi thì gặp gương mặt quen thuộc của một người không đội trời chung.

“……”

“……”

Hai người nhìn nhau chán ghét, không ai lên tiếng.

“Thật đúng dịp.”

Ngoài miệng Thích Nam nói giống vậy, trên mặt thì hiện ra mấy chữ to chói lọi ——

OMG, thật sự không muốn trùng hợp thế đâu!

Cô thầm nghĩ, làm sao Tống Dịch này có thể một mình tới Lục Đảo chơi! Thì ra bạn nhỏ của anh ta đang ở chỗ này.

Tô Yên —— cũng chỉ có Tô Yên mới đạt tới trình độ ‘nhìn nhau chán ghét’ của Thích Nam —— hình như cũng có chút kinh ngạc. Không chỉ có kinh ngạc, cô ta còn có chút không bình tĩnh. Cho đến khi cô ta nghe được Thích Nam chủ động chào hỏi, lời nói bật ra khỏi miệng cô ta không phải là đáp lại, mà là nghi vấn:

“Tại sao cô ở đây?”

Thích Nam nghe xong vui vẻ nói: “Chẳng lẽ kiến thức của tôi nông cạn sao ta? Tại sao tôi không biết Lục Đảo đã trở thành hòn đảo tư nhân của cô rồi? Chuyện này xảy ra từ khi nào vậy?”

Tô Yên cau mày.

Không trách cô không thể thích Thích Nam được, cách nói chuyện tức chết người mà. Khoan dung dịu dàng tới đâu cũng khó có thể thích cô ta!

Dĩ nhiên, cô nàng lại quên mất người ra tay kiếm chuyện với người khác trước cũng là cô ta.

Mặc dù không thích, nhưng tính cách của cô không cho phép Tô Yên có thói quen xụ mặt trước mặt người khác. Từ trước tới giờ cô ta chỉ thích lấy nước mắt làm vũ khí. Cô ta kìm chế sự bực dọc trong lòng, còn có thể nhè nhàng yếu ớt hỏi ra một câu: “Cô cũng ở đây sao?”

Cô ta nhíu mày lại, bộ dạng càng lộ ra vẻ yếu đuối, kết hợp với giọng nói mềm mại như nước đã được rèn luyện nhuần nhuyễn, nghe ra chỉ cảm thấy… suy nghĩ khốn đốn đều tràn ra hết rồi.

Tinh thần Thích Nam vốn không được tốt, không nhịn được ngáp một cái: “Nếu nói giống như cô và Tống Dịch cùng tới đây, đúng vậy, chúng tôi ở kế bên.” Nói xong, cô dừng lại một chút, cười hỏi: “Hỏi rõ ràng như thế có phải là muốn sang nhà chào hỏi không?”

Tô Yên nghẹn họng.

Lúc này, có một khách du lịch ở cùng khu biệt thự này đi ngang qua, lên tiếng chào các cô một cách thân thiện: “Hai chị em đi tản bộ à? Thấy quan hệ của hai người tốt quá khiến người ta hâm mộ thật.”

Thích Nam: “……”

Tô Yên: “……”

Hình như du khách này cũng ý thức được câu nói của mình khiến không khí ở đây trở nên kỳ lạ, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ không phải chị em sao?”

Tô Yên vội vàng khoát tay phủ nhận: “Chúng tôi không phải, không phải.”

Dường như du khách này lại càng kinh ngạc hơn, quan sát các cô một lần nữa. Cái nhìn này khiến Thích Nam nảy sinh dự cảm xấu, quả nhiên——

“Dáng dấp của hai người thật giống nhau!” Du khách cười ngượng ngùng nói, “Xin lỗi xin lỗi. Dáng vẻ hai người thật giống hai chị em! Hai người nhất định phải là bạn tốt!”

Hai người Thích, Tô im lặng một lần nữa.

Du khách thân thiện này thấy thiện ý của mình lại phá hỏng người ta một lần nữa, trên mặt có chút gắng gượng, tùy tiện nói vài câu trên trời dưới đất rồi vội vã bỏ đi.

Mặc dù cô ta đã bỏ đi, Thích Nam rúng động trong lòng, nhưng cũng không phải vì vậy mà để lộ ra mặt. Cô lờ mờ nhớ lại lời nói của Dương Hàng.

Cô và Tô Yên… thật sự giống nhau như vậy?

Cô không khỏi đưa mắt nhìn sang Tô Yên, không nghĩ tới người nọ cũng đang quan sát cô. Vì vậy không hẹn mà ánh mắt hai người chạm nhau.

Hai người dời tầm mắt đi cùng một lúc.

Không khí có vẻ ngượng ngùng, khí trời miền biển ẩm ướt, vậy mà trong vòng không gian nhỏ hẹp này lại giống như bốc lửa.

Trong lúc im lặng, đột nhiên Thích Nam vỗ ót mình một cái, làm như chợt nhớ ra cái gì: “Nguy rồi, cháo của tôi cháy mất! Gì kia ơi, tôi đi trước nhé!” Nói xong, không đợi Tô Yên trả lời, xoay người chạy về biệt thự số 77.

Bước đi của cô hơi hỗn loạn, vẻ mặt càng thêm hoảng hốt.

Đến khi cô trở lại biệt thự, người đầu tiên cô muốn tìm là Dung Trình, nhưng anh lại không có mặt ở phòng khách.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tống Dịch.

“Anh ấy đâu?”

“Đi lên lầu gọi điện thoại.”

“… À.”

Thích Nam tìm chỗ ngồi cách xa Tống Dịch, vùi người trên ghế sa lon bất động.

Tống Dịch nhìn cô không tập trung, lên tiếng nhạo báng: “Hết hồn hết vía như vậy, không lẽ ra cửa gặp người yêu thuở ban đầu?”

Thích Nam lười biếng trả lời anh ta, hai tay ôm đầu gối mình xuất thần.

Tống Dịch nhíu mày, suy nghĩ một chút, đứng dậy đi tới trước mặt cô, đưa ngón tay chọt chọt cánh tay của cô lắc lư: “Thật đúng là người tình cũ hả?”

Thích Nam bị anh ta chọt phiền chịu hết nổi, ngẩng đầu trừng mắt. Lúc này, cô thật muốn vung chân lên đá lên mặt của anh ta, nói cho anh ta biết, đang ở địa bàn của cô, làm người không minh thì không nên chọc cô nổi khùng!

Choáng, nhìn không ra cô hoàn toàn đang rơi vào trạng thái u buồn!

Tống Dịch mặt dày nhìn không ra ánh mắt công kích kia chút nào, hắn lơ đễnh: “Hừm, còn trừng tôi! Cô muốn cái gì?” Vừa nói vừa tiếp tục chọt cô.

Tâm tình Thích Nam không vui, bị anh ta quậy đến mức loạn cả lên, trong lòng phát hỏa, đốt cháy toàn bộ. Ánh mắt cô sắc như dao, nghiến răng nói từng chữ cảnh cáo: “Tống Dịch, anh chọt tôi thử một cái nữa xem!”

Giống như Tống Dịch chọc tới nghiện, chơi rất vui vẻ, vừa chọt vừa cười: “Không gọi tôi là Tổng giám đốc Tống nữa rồi hả?”

Đột nhiên Thích Nam hết giận, nhìn anh ta nhoẻn miệng cười. Khi anh ta vẫn còn đang sững rờ, cô nhào tới đớp một cái lên ngón tay vừa làm loạn kia của anh ta, nghiến mạnh, để lại dấu răng thật sâu!

“Ai bảo anh chọt tôi!”

Tống Dịch quá đổi kinh ngạc, không thể tin được nhìn dấu răng trên tay mình: “… Cô là chó hả?”

Thích Nam nhe hàm ra của mình về phía anh, ra oai nói: “Tôi là sói đó, còn chọc tôi nữa, tôi gặm nát xương anh ra không còn mống nào!”

“Ha ha.”

“Cười cái gì?”

Không hiểu vì sao, Tống Dịch cảm thấy bộ dáng của cô lúc này thật đáng yêu. Vừa thương tiếc cho khiếu thẩm mỹ sa sút của mình, anh ta vừa đưa tay ra, đặt lên đầu của cô, dùng sức vuốt vuốt, bộ dạng giống như đang nhào nặn một chú chó lớn vậy.

Lần này tới phiên Thích Nam sửng sốt không nói nên lời.

Cô không thể nào tưởng tượng nổi anh ta có gan làm như vậy, chỉ biết trừng mắt đớ người ra, nhất thời quên cả phản kháng.

Giọng nói của Tống Dịch truyền đến từ đỉnh đầu của cô: “Nhóc con, em và Dung Trình…”

Tiếng bước chân từ trên lầu truyền tới ngăn lại câu nói chưa xong của anh ta.

Anh ta thu lại tay mình về, thản nhiên trở lại ngồi vào chỗ của mình, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, rót thêm cho mình một ly trà nóng. Lúc Thích Nam quay đầu nhìn về phía anh ta, anh ta giơ giơ ly trà về phía cô.

“Có muốn không?”

Thích Nam quay đầu về một cách nặng nề.

Từ trên lầu đi xuống, Dung Trình nhìn thấy cô đang tức giận sửa sang lại tóc của mình, đưa mắt hỏi thăm cô.

Cô nhếch miệng nói: “Bên ngoài gió lớn.” Nói xong liếc xéo người nào đó một cái.

Dung Trình không hỏi nữa, ánh mắt dường như đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi tiễn Tống Dịch về, rốt cuộc Thích Nam cũng được ăn món cháo cô mong đợi đã lâu. Quá trình ăn uống này hết sức yên tĩnh, yên tĩnh đến nổi quái dị. Dung Trình có đưa mắt nhìn cô vài lần, nhưng cô cũng không chú ý đến.

Đến khi dùng xong bữa sáng, Dung Trình mới nói với cô: “Thích Nam, em lại đây.”

Lúc này, Thích Nam mới bước ra từ thế giới của mình, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”

Mặc dù ngờ vực, nhưng vẫn đi theo anh ra phòng khách.

Hai người ngồi đối mặt nhau

“Nói đi, sao vậy?” Dung Trình cũng không vòng vo với cô, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thích Nam sửng sốt, ngay sau đó lại méo miệng: “Dung Dung, anh gạt em.” Lời trách móc của cô mang theo chút hốt hoảng, “Không phải anh nói em và Tô Yên không giống nhau sao? Nhưng đây là sự thật!”

Chính cô cũng không có cảm giác mình giống Tô Yên ở bất cứ điểm nào, nhưng khi có người nói cho cô biết hai người giống nhau, cô cũng sẽ không dối mình dối người. Dù sao đi nữa, sẽ không có ai trăm phương ngàn kế tạo ra lời nói dối như vậy.

Dung Trình không nghĩ tới cô để ý đến chuyện như vậy, ngừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì?”

Thích Nam che mặt mình, không nói.

Dung Trình cũng im lặng, anh đang đợi cô.

Một lúc sau, giọng nói của Thích Nam truyền tới từ dưới bàn tay của cô, có chút mệt mỏi rã rời.

“Em nghĩ hình như em có một đứa em, mặc dù em chưa bao giờ nhìn thấy qua.”

Dung Trình ngước mắt nhìn cô.

Thích Nam buông tay xuống, lộ ra khuôn mặt vốn bị cô che lại. Dường như cô đang chìm đắm trong ký ức nào đó, ánh mắt xa xăm không cố định.

“Hình như con bé họ Tô.”

“…. Cùng họ với người đàn ông kia.”