Băng tuyết tích tụ nhiều ngày rốt cuộc cũng tan rã, ánh mặt trời theo cửa sổ rộng mở chiếu vào, bầu trời xanh trong suốt như được tẩy.
Đẩy cửa gỗ khép hờ ra, trong phòng không có một bóng người, ngay cả trên bàn sách cũng sạch sẽ, giấy và bút mực, bàn cờ đều bày biện vô cùng chỉnh tề, như chưa từng được dùng qua.
"Tiểu thư."
Vị Vãn xoay người, đứng ở cửa mở miệng chính là Bộ Thiên Thanh.
"Tuyên Dương đâu?" Nàng cười hỏi, "Từ hôm trước đã không thấy hắn, nói là ra khỏi thành bàn bạc công chuyện, hôm nay cũng nên trở lại rồi."
Vẻ mặt Bộ Thiên Thanh có chút không được tự nhiên, không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng: "Tiểu thư tìm ngài ấy có việc?"
"Không có việc gì." Vị Vãn lắc đầu. "Chỉ là quá rảnh rỗi, ta rất khó khăn mới khôi phục, muốn tìm hắn đánh ván cờ."
"Hôm nay ngài ấy sẽ không về." Bộ Thiên Thanh kiên trì đáp.
"Vậy khi nào thì trở về?" Cảm thấy có chút không thích hợp, Vị Vãn hoài nghi nhìn gã.
Bộ Thiên Thanh không nói chuyện, trên mặt hiện vẻ lúng túng.
"Rốt cuộc là hắn đi đâu?" Vị Vãn không chịu bỏ qua.
"Gia đi chỗ Tứ công chúa tạ lỗi." Bộ Thiên Thanh chau mày lại, "Ngài ấy nói, thiếu tình luôn phải trả."
Sắc mặt Vị Vãn nhất thời biến đổi: "Hắn đi khi nào?"
"Buổi sáng ngày hôm qua." Bộ Thiên Thanh báo theo sự thật, "Ta cùng đi với gia, Tứ công chúa ngay cả một câu cũng không nói đã ra lệnh cho người bắt nhốt gia vào đại lao, vốn ta muốn phản kháng, nhưng gia không cho."
Vị Vãn chỉ cảm thấy ngực phập phồng, miệng vết thương vốn đã khép lại cũng đau đớn.
"Ta đi tìm hắn."
Nàng ném xuống một câu đòi xông ra bên ngoài, Bộ Thiên Thanh ngăn nàng lại: "Gia làm như vậy nhất định có đạo lý của gia, chúng ta không thể vội vàng tiến đến, hơn nữa Tứ công chúa vì chuyện của ngài và gia mà luôn canh cánh trong lòng, ngài đi chuyến này không phải là thêm dầu vào lửa sao?"
Vị Vãn ngớ ra, nhìn gã nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi đưa phong thư của ta đến Duệ Quận vương phủ."
Mặt trời chiều ngã về tây, sương chiều dần dần bao phủ toàn bộ kinh thành. Vị Vãn dựa ở trước cửa sổ, ánh mắt dừng ở phía chân trời xa xôi, ngón tay tinh tế trắng nõn vô ý thức vuốt ve cốc sứ tinh xảo.
Tiếng bước chân trầm ổn có lực từ bên ngoài nơi cầu thanh truyền đến, nàng không hề động đậy, vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn chạng vạng càng mênh mông.
"Nghe nói ngươi tìm ta." Giọng nói quen thuộc mà thấp thuần rót vào trong tai, nàng quay đầu, chống lại đôi mắt màu xanh thâm thúy kia.
Y vẫn quen mặc một thân gấm bào tơ tằm màu đen, trên khuôn mặt anh tuấn là vẻ mặt lạnh nhạt.
"Cảm ơn chàng đã đến." Vị Vãn nhẹ giọng mở miệng, bên môi nở cười cay đắng – đã bao lâu không gặp, cảm thấy những hình ảnh hai bên chế giễu cười đùa lẫn nhau, ý loạn tình mê trong nháy mắt... Đều còn ở ngay trước mắt.
"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi." Tạ Khâm giương mắt, ánh mắt thâm trầm khóa lại trên dung nhan tái nhợt của nàng.
"Ngày hôm qua Tuyên Dương đi đến chỗ Dung Uyển thỉnh tội, bị nàng nhốt lại, ta biết trong lòng nàng tức giận, hi vọng chàng có thể thay ta khuyên nàng một chút..."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
"Ngươi vì gã mà cầu ta?" Tạ Khâm châm chọc ngắt lời nàng, ánh mắt lạnh như băng, "Thực làm người cảm động."
"Chàng không cần nói như thế để tổn thương ta, lời khó nghe hơn nữa ta cũng đã nghe qua rồi." Vị Vãn nhìn y, trong ngực mờ hồ đau đớn, "Ta muốn cái gì, trong lòng ta có ai, chàng còn không biết sao?"
Không có biện pháp kiềm chế chấn động, tập kích trái tim y, nhưng y chỉ nhìn nàng, cái gì cũng không nói.
Trong mấy ngày nàng rời đi sau khi bị thương, y gần như cả đêm không thể say giấc, ngẫu nhiên nhập vào mắt là biển xanh, đột nhiên sẽ bừng tỉnh, cảnh trong mơ và hiện thực đan vào nhau, quấn lấy y không tha, ở trong những thướt ảnh lui lui tới tới kia, y thấy tất cả đều là nàng.
Mà hiện tại, nàng lại xuất hiện ở trước mắt y, ngay tại đối diện y, cách y gần như vậy, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được, nhưng lại xa cách như chân trời góc biển.
Nếu chưa từng gặp nhau, có lẽ là một chuyện may mắn.
Hoặc là, nếu như có thể lặp lại một lần nữa, nếu thời gian có thể đảo ngược, y sẽ lựa chọn mang nàng rời khỏi nơi hỗn loạn rối loạn này, cái gì núi non ánh trăng biển lớn đều không để ý, quyền thế dục vọng cũng đều không có quan hệ gì với y, y chỉ muốn nàng sống thật tốt.
Như hi vọng hiện tại của y.
"Tạ đại nhân, đã quên hỏi ngài, muốn uống trà hay uống rượu?" Tiểu nhị ở bên ngoài cung kính hỏi.
"Rượu." Y đáp ngắn gọn.
"Được rồi, một bình ‘quay đầu quá khó khăn’ - -" Giọng nói to rõ mà kéo dài của tiểu nhị chậm rãi vang vọng.
- - không sợ quay đầu quá khó khăn, chỉ sợ quay đầu quá muộn... Ta không muốn quay đầu, cũng không thể quay đầu.
Vị Vãn đột nhiên nhớ lại, đêm đó y đến tìm nàng xin lỗi, từng nói qua một câu này.
Vẻ mặt y vắng vẻ trống trải lại chẳng hề để ý, làm nàng cảm thấy đau lòng.
Lại sau đó, y hôn nàng, kiên định mà ôn nhu.
"Hồi nhỏ ta đã đánh mất một con diều, Tuyên Dương nói với ta, thích thứ gì, là phải gắt gao nắm lấy nó, nếu không nó sẽ bay đi." Nàng chậm rãi lên tiếng, đôi mắt như làn nước yên tĩnh nhìn y, "Sau này ta phát hiện, có vài thứ, mặc kệ ta bắt nhanh thế nào, dùng sức nắm lấy thế nào, luôn sẽ mất đi. Chàng có thể nói với ta, là vì sao không?"
Thâm tình trong mắt nàng, giống ngọn lửa thiêu đốt y, y tránh tầm mắt đi, lạnh lùng nói: "Ngươi hẳn là biết cái gì gọi là buông tha cho."
"Ta biết." Nàng mỉm cười, "Nhưng mà, ta không muốn buông tha chàng. Cho dù ta mất đi toàn bộ thế giới, cũng không thể mất đi những hồi ức đã từng tạo ra với chàng."
Thân hình cao lớn nhất thời cứng đờ, bàn tay to đặt ở trên đùi nắm chặt thành quyền, y mím môi cười lạnh: "Ta tới không phải nghe ngươi nói lời vô nghĩa."
Nàng nhìn y tươi cười không thay đổi, sắc mặt lại càng trắng mấy phần, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Cho dù chàng không thừa nhận, ta vẫn muốn nói, chàng không thật tâm tuyệt tình với ta, ta biết trong lòng chàng có ta..."
"Đủ rồi!" Y hét lên, sắc mặt lạnh như hàn băng, "Sao ngươi cứ rẻ mạc, khiến người chán ghét phiền phức như vậy, thế nào cũng muốn quấn quýt chặt lấy?"
"Ta..."
"Tuyên Dương không cần ngươi, ngươi đuổi sát không tha, hiện tại ta không cần ngươi nữa, ngươi cũng không chịu bỏ qua, chừng nào thì ngươi có thể không tự cho là đúng nữa, trở thành gánh nặng cho người khác?" Đôi mắt xanh tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng, y nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nhục nhã, "Nếu ngươi thật sự lo lắng chính mình không có chỗ để đi mà nói, ta có thể thu ngươi làm tiểu thiếp, cho phép ngươi vui vẻ cùng làm tỷ muội với Dung Uyển và còn thả Tuyên Dương nữa!"
"Im miệng!" Nàng đau đến quát khẽ, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, chảy đầy trên dung nhan tái nhợt, "Đừng làm ta phải hận chàng..."
"Tùy tiện." Y không kiên nhẫn trầm mặt xuống, "Chuyện ngươi nói ta sẽ giúp ngươi làm được, mời ngươi mau chóng rời khỏi kinh thành, đừng đến phiền ta nữa."
"Vì sao?" Nàng thấp giọng hỏi, yết hầu khẽ nghẹn.
"Đối ta mà nói, nữ nhân phân làm hai loại, có tác dụng và không có tác dụng." Giọng nói của y lạnh lùng gần như lãnh khốc, "Ngươi với ta mà nói đã không còn giá trị gì nữa rồi."
"Tạ đại nhân, rượu ngài muốn." Tiểu nhị đưa rượu vào, chuyên nghiệp không nhìn không khí không tầm thường giữa hai người.
"Cô nương cũng muốn?"
Vị Vãn gật đầu, nước mắt trên mặt đã khô.
Miệng vết thương mới khỏi, thực ra nàng không nên uống rượu, nhưng nàng lại giơ cái chén trong tay lên, lẳng lặng nhìn Tạ Khâm: "Một chén này, là ta muốn cảm ơn chàng."
Nói xong, nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nước mắt trong mắt lóe ra, lại chưa từng rơi.
Thời gian nhanh chóng chảy ngược, suy nghĩ trở lại lúc trước, như gió xẹt qua cả vùng đất.
Một năm kia, tiểu cô nương oai hùng khinh người ngồi trên ngựa, roi trong tay đánh về phía thiếu niên mang ánh mắt kiêu ngạo kia, y gắt gao túm chặt, bất động như núi.
Sau này nàng nói, lần sau lại để ta gặp ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận – hóa ra, phải cẩn thận là nàng.
Quan ải vạn dặm, là y mang theo nàng đi từ biên giới đại mạc tới kinh thành nơi gặp nhau lúc ban đầu, là ở thời điểm nàng hoảng loạn bất lực y kiên định nắm giữ tay nàng, là y để nàng cảm nhận được ngọt ngào và đau đớn khắc sâu nhất.
Nhưng mà ở trong tình cảm, người yêu trước luôn thảm hại.
- - ngươi với ta mà nói đã không có giá trị gì nữa rồi.
Nàng yên tĩnh ngồi ở đối diện y, nhìn dung nhan hoàn mỹ luôn lạnh lùng của y, ngoài cửa sổ, ánh trăng đi lên ngọn cây, bóng đêm dày đặc động lòng người.
"Từ trước đến nay đã phiền toái chàng rồi." Tâm tình của nàng và giọng điệu đều đã bình thản ôn nhu, gió êm sóng lặng như sau cuồng phong mưa rào.
Duy nhất còn sót lại, là trong suốt lóe ra trên lông mi.
"Cáo từ." Nàng đứng lên, không liếc y một cái, đẩy cửa bước ra.
Y ngồi tại chỗ thật lâu không động đậy, sau đó nhìn phía chân trời phương xa, nâng chén uống một ngụm rượu.
Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào trên mặt của y, trên người, ánh sáng trong trẻo lưu động, lướt qua vẻ mặt thống khổ của y... Thực xin lỗi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều xin nàng tha thứ cho sự ích kỷ của ta. Ta chỉ muốn nàng sống sót thật tốt.