Vị Vãn

Chương 39: Nước đổ




“Ai ở Sấu Ngọc Trai phía Tây?” Vị Vãn trực tiếp hỏi y.

”Nhũ mẫu của Thái tử Lý Phương Lan, khi hoàng thượng là đại tướng tiền triều nàng là nha đầu theo hồi môn của hoàng hậu đã qua đời, vốn đã gả cho một vị Phó tướng, nhưng chưa đợi lập gia đình trượng phu đã hi sinh vì nhiệm vụ trên chiến trường, sau khi hoàng hậu qua đời nàng luôn chăm sóc thái tử, được phong là 'Phương Lan Phu nhân'.” Tạ Khâm nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, “Sao vậy?”

Vị Vãn thẳng thắn thành khẩn nói rõ: “Lúc nãy ta ở Ngự Hoa Viên gặp phải nàng phát tác bệnh tim, lập tức thay nàng chẩn bệnh một chút.”

”Ngươi còn nhớ rõ ngày ấy ở trong tửu lâu Mạc Bắc, nam nhân mang nón lụa mỏng không?” Tạ Khâm lạnh nhạt mở miệng, “Đó là đệ đệ nàng, Lý Du.”

Vị Vãn ngẩn ra, nhớ tới khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu của người nọ, dường như có chỗ tương tự với Lý Phương Lan.

Lúc này có tiếng người truyền đến, là Dung Trạm và một quý phụ xiêm áo xinh đẹp chậm rãi mà đến, phía sau đi theo vài tên cung nữ thái giám.

Vị Vãn nhìn thấy cảnh tượng này, đi theo phía sau Tạ Khâm cúi người thi lễ: “Dân nữ Ngụy Vãn gặp qua Quý Phi nương nương và Nhã vương.”

Tiêu quý phi mỉm cười, một đôi ánh mắt đẹp lành lạnh như nước, lẳng lặng nhìn nàng: “Chính là ngươi cứu Trạm Nhi hai lần? Không nghĩ tới lại là người anh tuấn, tuổi còn trẻ y thuật lại rất cao, thực sự là bổ sung thiếu sót cho nữ nhi chúng ta.”

”Cảm ơn nương nương khích lệ, Ngụy Vãn không dám nhận.” Vị Vãn thong dong trả lời.

Tiêu quý phi gật đầu, làm như tương đối hài lòng với thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của nàng, “Trong vườn này vào ban đêm lạnh lẽo, đều theo ta hồi cung thôi.”

Trong buồng có lò sưởi, nến đỏ lớn mạ vàng phát sáng chói lọi xung quanh, trên đất còn để đèn bằng vải lụa, chiếu lên bên trong rõ như ban ngày. Từ bên ngoài tiến vào, không khí ấm áp lập tức bao phủ quanh thân, chui vào hô hấp, mang theo chút mùi ngọt ngấy, làm người ta có chút bị kiềm nén.

”Trạm Nhi đã nói chuyện của cô nương với ta rồi, ngày khác ta sẽ tiến cử với Lục Viện Sử của Thái Y Viện, mà hôm nay thái y đều không xem bệnh ở trên, cả ngày làm quan đều xem đối nhân xử thế, trong cung ai có ốm đau, đều là kê một ít phương thuốc không nặng không nhẹ, chỉ cầu không công không tội, dù thế nào cũng dễ dàng thoát khỏi trách nhiệm, năm trước thật vất vả xuất hiện một Trương Thuận, bản lĩnh can đảm đều có, lại không minh bạch với cung phi, làm hoàng thượng giận dữ, ngươi là nữ tử, nghe Trạm Nhi nói hành y lại có quy củ nguyên tắc của mình, vào Thái Y Viện phải cố gắng hết trách nhiệm bổn phận làm việc thật tốt.”

”Đa tạ nương nương, Ngụy Vãn nhất định sẽ không để ngài thất vọng.” Vị Vãn đáp, giọng nói trong trẻo, dưới ánh nến khuôn mặt lồng một tầng sáng bóng, xinh đẹp vô cùng.

Tầm mắt Tiêu quý phi dừng ở trên mặt nàng, không khỏi ngẩn ra, thật lâu sau bà mới nói: “Ngụy đại phu là cô nương, thường ngày hành y, nói vậy có nhiều nam trang để khỏi bất tiện, nhưng sau này ở trong cung ra ra vào vào bí mật khó giữ sẽ có nhiều người biết, vẫn là đổi về nữ trang cho thỏa đáng.”

Vị Vãn còn chưa trả lời, bà đã phân phó cung nữ hai bên: “Hai người các người lấy váy áo gấm màu tím dệt ám hoa vừa mới làm xong mấy ngày trước đây của ta ra đây cho Ngụy đại phu thay, về phần những ngọc bội trang sức các ngươi thấy phù hợp đẹp mắt thì cứ việc dùng, đều là ta thưởng cho nàng.”

Vị Vãn vừa muốn chối từ, hai cung nữ kia đã đi đến bên cạnh cung kính, nàng đành phải cảm tạ đi với các nàng.

Đợi đến khi nàng lại xuất hiện ở trước mắt mọi người, người ở đây đều sửng sốt, ánh mắt đều dừng ở trên người nàng thật lâu chưa động.

Tiêu quý phi khẽ ho một tiếng, cười nhẹ: “Quả nhiên là một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.”

Trên mặt Vị Vãn khẽ đỏ, “Nương nương tán thưởng rồi, chút hào hoa phong nhã ấy của Vị Vãn sao bì kịp được ngài.”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Tạ Khâm nghe vậy cười nói: “Cô nương nói đúng rồi, ngày xưa hoàng thượng từng đề 'Nhuận ngọc lung tiêu, đàn anh ỷ phiến, hàm tiếu tu sát mãn đình phương', chính là nói nương nương quốc sắc thiên hương.”

Vị Vãn nhìn Tiêu quý phi bởi vì lời nói của y mà mày ngài giãn ra, trong lòng âm thầm ngoài ý muốn – nhìn y ngày thường lạnh lùng kiêu ngạo, nên trường hợp vuốt mông ngựa có chút nghiêm túc.

Lại nhìn Dung Trạm, đã thấy ánh mắt hắn ngưng lại, đúng là một bộ dạng thất thần, nàng không khỏi có chút nghi hoặc.

”Đi vào để cho ta xem.” Tiêu quý phi vẫy tay với nàng, tinh tế đánh giá trang điểm của nàng, lập tức phân phó với cung nữ, “Vẫn là đổi áo dài tơ tằm màu trắng đi, đổi kim trâm này thành trân châu, thêm chút đồ trang sức hoa văn phỉ thúy.”

Phen này bà ấy quá tỉ mỉ cẩn thận chờ đợi làm Vị Vãn có chút do dự, lại không thể phá hỏng vui vẻ của bà ấy, thì ngoan ngoãn lại lui xuống đi theo cung nữ trang điểm bản thân.

Bên trong bỗng nhiên yên tĩnh lại, Tiêu quý phi cầm ly trà trong tay đặt lên trên bàn, âm thanh không lớn, lại làm người ta chấn động.

”Nha đầu kia thật đúng là một gương mặt đẹp làm người khó quên.” Bà nhẹ nhàng cười, ánh mắt nhìn phía Dung Trạm lại sắc bén vô cùng, “Trạm Nhi, con nói phải hay không?”

Dung Trạm ngẩn ra: “Mẫu phi...”

”Con câm miệng cho ta!” Tiêu quý phi trầm giọng lạnh lùng mở miệng, “Con nghĩ rằng tại sao ta vội vàng để nàng đổi thân nữ trang? Sau khi nàng thay quả thực giống lão ngũ như khuôn đúc! Con không quan tâm đến triều chính, chỉ lo du sơn ngoạn thủy thì cũng thôi, lại còn mang người đến trong cung, ta thấy là con ở bên ngoài quen phóng túng đến váng đầu rồi!”

”Con đừng cho là ta không biết chút tâm tư kia của con, trước kia ta mở một con mắt nhắm một con mắt còn chưa tính, con thì ngược lại, bản thân đưa lên cửa để người mượn cớ, nếu truyền đến trong lỗ tai phụ hoàng con, ta thấy chức Vương gia của con cũng không cần làm nữa!”

Tạ Khâm nhìn sắc mặt đông lạnh của Dung Trạm, đang muốn mở miệng, lại bị Tiêu quý phi đánh gãy: “Còn ngươi Tạ Khâm, thật sự làm ta thất vọng, vài năm nay ta coi ngươi là con ruột để đối xử, ngươi lại cùng nó làm huynh đệ thế nào, không ngờ ta tức giận như thế phải không?”

Vị Vãn chạy tới ngoài cửa điện, cách rèm châu tam trọng lẳng lặng đứng thẳng.

Cung nữ phía sau cũng không dám động, chỉ an phận đợi ở phía sau.

Nàng cũng không ngu ngốc, đến lúc này mới biết được mục đích của hành động lúc của Tiêu quý phi, cũng biết là bà ta cố ý để nàng nghe thấy những câu này. Theo như trong lời nói của bọn họ, nàng hiểu đại khái chuyện gì, cũng giật mình hiểu ra, vẻ mặt sững sờ khi Dung Trạm ngẫu nhiên thấy nàng lúc trước.

Hóa ra nàng chỉ là vật thay thế.

Kỳ lạ là, trong lòng nàng cũng không có nhiều phập phồng chấn động lắm.

Mặc kệ Dung Trạm hay Tiêu quý phi, tại đây trong mắt Hoàng thất hậu duệ quý tộc, nàng cũng chỉ là nịnh nọt, vọng tưởng bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, mà nàng đi từng bước một cho tới hôm nay, bước vào cửa cung này, vốn cũng là lòng mang mưu đồ.

Chỉ là có chút bi ai, lại có chút muốn cười.

Thực ra... Không có gì đáng ngại.

Tai ương diệt môn, bị người vứt bỏ, trôi giạt khắp nơi... Kinh nghiệm này so với suy sụp đau khổ trong sinh mệnh không đến hai mươi năm ngắn ngủi của nàng, chút khó chịu và khinh bỉ này thì có là gì.

Dù sao, ai để ý đâu? Nếu như ngay cả chính nàng đều không để ý mà.

Trong giay phút nâng tay lên, có giọng nói trầm ổn có lực cắt qua làm người ta hít thở không thông: “Nương nương hiểu lầm rồi, Vãn Nhi là người trong lòng ta.”

”Ngươi nói cái gì?” Tiêu quý phi khiếp sợ ánh mắt nhất thời nhìn phía Tạ Khâm, ngay cả Dung Trạm cũng có chút kinh ngạc.

”Ta nói, Vãn Nhi là nữ nhân của ta.” Tạ Khâm mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói cũng không lớn lại giống như sấm sét đánh vào trong lòng mỗi người.

Trong đầu Vị Vãn trống rỗng, nhất thời cứng ngắc đứng tại chỗ, cảm giác cả người đều giống bị đông lại, chỉ có ngực kịch liệt chấn động, trong áo trong một trận nóng một trận lạnh, trong tai ong ong kêu lên, là giọng nói lạnh nhạt kia đang không ngừng vọng lại.truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.

Vãn Nhi là người trong lòng ta.

Là nữ nhân của ta.

Y thậm chí vô cùng thân thiết gọi nàng là Vãn Nhi.

- - Y có biết y đang nói gì hay không?