“Rốt cục ngươi chịu
xuất hiện rồi sao?” Vị Vãn nhìn người trước mắt, nụ cười đẹp đẽ nói
không nên lời, trong đôi mắt trào lên mãnh liệt, xóa sạch vui vẻ biến ảo khôn lường cũng trong trẻo lạnh lùng như vậy, như hoa Quỳnh chỉ xuất
hiện thoáng chốc trong đêm tối rồi biến mất.
(Nguyên văn là “Đàm hoa nhất hiện” câu này nằm trong câu “Đàm Hoa nhất hiện,
chỉ vị Vi Đà”; nguyên cả câu có ý người con gái vì người mình yêu nên
mới trang điểm xinh đẹp. Câu này có một điển cố các bạn có thể sớt trên
gg để tìm hiểu nhé^.^)
Tuyên Dương mím chặt môi, lẳng lặng nhìn
nàng, ánh trăng chiếu trên dung nhan tuấn dật của y, mờ mờ ảo ảo, nhưng
mà Vị Vãn không bỏ qua vẻ hời hợt chán nản trên mặt y.
Rốt cục y khom người, duỗi tay về phía nàng.
”Đứng lên, Vãn Nhi.” Y nói, giọng nói trong sáng êm tai, giống như trước, “Trên đất lạnh.”
Trong mắt Vị Vãn nóng lên: “Ngươi để ý sao?”
Là ai đã từng dắt tay nàng, một đường đi qua Đại Giang Nam Bắc, Xuân Hạ Thu Đông, sau này là ai buông tay ra trước?
Nàng quật cường không đáp lại, mặc tay y dừng tại giữa không trung, đọng lại thành một tư thế cô đơn.
Y không trả lời, chỉ nhìn nàng chằm chằm, tay chậm rãi thu trở về.
Nàng hận y như vậy, luôn lấy im lặng mà đối mặt với nghi vấn của nàng, đối với nàng, y luôn đang trốn tránh.
”Ta chỉ hỏi ngươi một câu.” Giọng nói của nàng mềm nhũn ra, mang theo mỏi mệt khó nói lên lời.
Y làm như chấn động một cái, ánh mắt mang theo vẻ phòng bị: “Hỏi cái gì?”
”Vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?” Ánh mắt Vị Vãn, như đao đảo qua mặt y.
Nhưng mà, nàng vẫn không nhìn ra vẻ mặt của y.
”Ta không cần giải thích với ngươi.” Giọng nói của y bình tĩnh không gợn sóng.
”‘Người thần bí’ theo như đám người Dung Trạm nói là ngươi?” Nàng sớm nên nghĩ đến lúc ảnh hưởng của y ở Giang Nam.
”Ngươi cố ý đi theo bọn họ?” Y hỏi lại nàng, cũng khẳng định suy đoán của nàng.
”Đó là chuyện của mình ta, không cần ngươi để ý.”
Nàng trừng nhìn y, lại bỗng dưng sửng sốt - là nàng nhìn sai sao? Vì sao đáy mắt y có khổ sở?
”Ngươi nói rất đúng, ta quản không được ngươi.” Thật lâu sau, giọng nói của y
vang lên ở trong gió, “Mà ngươi, cũng không cần hỏi đến những chuyện ta
làm.”
Có cái gì đang biến mất... Trong lòng giống như có một dòng cát chảy, dần dần đình trệ, biến thành một mảnh trống
rỗng.
Rốt cuộc hai bên càng lúc càng xa.
Vị Vãn cúi đầu nở nụ cười, chậm rãi đứng lên.
”Vãn Nhi.” Trong khoảnh khắc bước đi, phía sau truyền đến tiếng gọi khẽ.
Nước mắt nàng chảy xuống, bước chân không ngừng lại.
Phía sau yên lặng một mảnh, một bước, hai bước... Chỉ là như thế này đi tới, lại giống như không chỉ là đi ra khỏi tầm nhìn của y, mà là từ đây đi
ra khỏi sinh mệnh của y.
”Ngươi thay đổi, Vãn Nhi.” Phía sau là giọng nói trong trẻo lạnh lùng của y, ở trong ban đêm nghe tới phá lệ vắng vẻ trống trải.
Con ngươi thâm trầm như đêm lạnh nhìn bóng lưng đi xa - tính cách của nàng
từ trước đến nay luôn cao ngạo, nhưng tuyệt không lạnh lùng. Hơi thở làm y xa lạ như vậy, là từ đâu mà đến? Là cái gì làm nàng thay đổi, là ai
làm nàng thay đổi?
”Có lẽ ngươi chưa từng hiểu ta.” Vị Vãn hít một hơi thật sâu, lại để lộ tiếng khóc.
Tay bị người phía sau nắm thật chặt, gần như làm đau nàng.
Nàng quay đầu, chống lại ánh mắt của y, sâu bên trong đôi mắt đen như mực,
nàng vẫn không thấy rõ. Trong lòng chua xót, giờ phút này càng thêm sắc
bén, nước mắt lại tràn mi, nàng cắn răng trừng mắt nhìn y, như một con
vật nhỏ bị thương: “Buông tay, hoặc là cả đời đừng buông tay.”
Y coi đây là gì? Tại sao không dứt khoát cho nàng thoải mái?
Tuyên Dương bởi vì lời của nàng mà cả người chấn động.
Tay y nắm chặt cổ tay nàng không nhúc nhích.
Nàng nhìn y, ngực kịch liệt phập phồng.
Rốt cuộc, y chậm rãi nới tay, rũ mắt xuống: “Tì khí suy yếu, mệt mỏi quá
độ, phải nghỉ ngơi nhiều, chiếu cố bản thân thật tốt.” (tỳ: lá lách)
Một ngọn lửa cuối cùng trong mắt Vị Vãn cũng tối sầm đi, bên miệng chỉ còn
lại một nụ cười nản lòng thoái chí, nàng nhìn y, gằn từng tiếng mở
miệng: “Ta chúc ngươi có được lòng muôn dân trong thiên hạ.”
Là
mắt và trái tim nàng bị mù, sao còn hy vọng xa vời y sẽ đáp lại? Nam
nhân này, hẳn là vị thần ngàn năm trong bức họa treo trên tường, vô tâm
vô tình, được thế nhân kính ngưỡng cúng bái, cần gì phải hạ phàm đến làm hại nhân gian?
Tuyên Dương lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt phút chốc chuyển sang lạnh lẽo: “Xuất hiện đi.”
Vị Vãn xoay người, dưới ánh trăng một bóng dáng quen thuộc ngạo nghễ đứng thẳng.
”Là ngươi.” Nàng khẽ tức.
Dáng vẻ Tạ Khâm nhàn nhã nâng nâng cây sao trong tay, độ cong trên khóe
miệng càng thêm sâu: “Mọi việc đều có đạo lý thứ tự trước sau, đêm nay
tâm tình không tốt, vốn định tìm một chỗ thổi cho đỡ buồn, lại đi cũng
không được, ở lại cũng không xong.”
”Ngươi...” Vị Vãn thẹn quá hóa giận – Đây là gã nói rõ bản thân nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và Tuyên Dương!
”Dương công tử, hạnh ngộ.” Tạ Khâm cũng không để ý tới nàng, ánh mắt dừng ở
trên người Tuyên Dương, “Không hổ là Dương gia Giang Nam, quả nhiên Đại
Thủ Bút.” (đại thủ bút là một khoản, một số tiền lớn.)
Vị Vãn
nhất thời ngẩn ra – không ngờ gã biết thân phận thật sự của Tuyên Dương? Lấy họ Tuyên là khi Tuyên Dương theo sự phụ y học y, y vốn họ Dương, mà Dương gia lại là nhà giàu có nhất Giang Nam giàu hơn quốc gia.
truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn những trang khác chỉ là đồ chuyên đi copy khốn nạn
”Tạ đốc quân cũng danh bất hư truyền.” Tuyên Dương bất động thanh sắc đáp
lễ, “Đã quấy nhiễu nhã hứng của ngài, Tuyên mỗ cáo từ trước.”
”Ồ, ngài định đi sao?” Tạ Khâm mỉm cười, “Ngày khác còn mời đến trong doanh nói chuyện, 'ôn chuyện cũ', lúc nào cũng hoan nghênh.”
”Đa tạ.” Tuyên Dương lạnh nhạt đáp ứng, ánh mắt xẹt qua mặt Vị Vãn, lập tức bước rời đi.
Vị Vãn nhìn bóng lưng y đứng tại chỗ.
”Người đã đi xa, còn nhìn cái gì?” Tạ Khâm khẽ xuy một tiếng, bên miệng mang theo một nụ cười lạnh đùa cợt.
Mặt Vị Vãn trầm xuống nhìn phía gã: “Ngươi muốn thế nào?”
”Lời này nên là ta hỏi ngươi.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, cũng là gã tới gần nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt xanh sâu không thấy đáy,“Thực ra ngươi đã sớm đoán được người mà ta hỏi ngày đó là ai đúng
không?”
”Thì tính sao?”
”Hắn là người Hiền vương, nếu hiện tại ngươi muốn đổi trận doanh còn kịp, không cần đến lúc đó lại làm ra
chuyện gì mất mặt.” Trên gương mặt tuấn dật, vẫn là nụ cười lười nhác,
làm người không rét mà run.
”Ngươi không cần mắt chó nhìn người
thấp.” Vị Vãn giương mắt, con mắt sáng dấy lên tức giận, “Ta chỉ thích
y, chuyện này thì làm sao?”
Chỉ thích một người, chuyện này thì làm sao? Cần gì một e sợ tránh không kịp, một suy đoán hoài nghi?
”Thích ai cũng được, không thích cũng được, chuyện này là chuyện của mình ta!
Ta sẽ không phủ nhận, cũng sẽ không trốn tránh, lại càng không bởi vậy
buông tha cho con đường bản thân phải đi, nếu ngươi lo lắng, lúc nào ta
cũng đều có thể đi!”
Gào thét trong gió đêm, nàng gần như khàn cả giọng, tóc đen hất lên, có vật gì đó trượt xuống, chợt lóe lên.
Mặt Tạ Khâm không biểu cảm nhìn nàng, trong đôi mắt màu xanh không có một chút gợn sóng.
”Hàn Vị Vãn.” Y cười nhẹ, “Tính tình của ngươi cũng y như trước đây.”
Lời nói giống nhau, không lâu hắn cũng đã nói qua.
Tại thời điểm này, Vị Vãn nhớ tới ngõ nhỏ đêm đó, tuyết rơi không tiếng
động, tất cả yên tĩnh như vậy, vận mệnh của nàng từ thời khắc đó bắt đầu thay đổi.
”Ngươi đã nói, muốn ta mang ngươi đi.” Ánh mắt của y gắt gao khóa nàng lại, lặp lại quyết định của nàng đêm đó.
”Ngươi cũng nói qua, trên đời từ đây không còn Hàn Vị Vãn.” Tầm mắt của nàng không chút nào lảng tránh đón nhận cái nhìn của y.
Về quá khứ, ai cũng bất lực, cũng không thể bởi vì chuyện này mà dừng lại
bước chân của bản thân, có lẽ vì yêu thương tim không đủ tiêu sái, nhưng không sao, bởi vì yêu thương một người cho tới bây giờ đều không thể
tiêu sái.