Vị Vãn

Chương 16: Có quen biết




Cả trái tim đang treo lên của Vị Vãn bỗng nhiên hạ xuống, cả người đều thả lỏng, không hiểu sao, cái ôm của y làm nàng cảm thấy an toàn.

“Đánh bạc cũng không có ý nghĩa, muốn chơi thì phải chơi kích thích một chút!” Nam nhân bên phải mở miệng, bàn tay thừa cơ sờ soạng bộ ngực của nữ nhân trong lòng một cái, nghe phải tiếng kêu duyên dáng, nam nhân trong bàn đều cười ha ha.

“Không bằng như vậy, vị đại gia kia thắng, hắn sẽ lựa chọn nữ nhân sẽ hôn hắn một cái, cách chơi này thế nào?” Một nữ tử khác có diện mạo diêm dúa lòe loẹt ái muội lên tiếng.

“Tốt lắm! Có ý tứ!” Mấy nam nhân này vỗ tay cười, ngay cả Tạ Khâm cũng phụ họa theo.

Được lắm, đồ quỷ!

Vị Vãn nhân lúc người khác không chú ý hung hăng trợn mắt nhìn y, y lại xem như không thấy, ngược lại diễn giả tình thật ôm nàng càng chặt hơn: ”Tiểu bảo bối của ta, nàng thích cách chơi này không?”

Chòm râu lộn xộn làm nổi bật nụ cười mị hoặc của y, so với dung mạo tà mị của y trước kia, y hóa trang như vậy có dáng vẻ anh tuấn hào sảng không kiềm chế được, trong lúc nhất thời làm Vị Vãn không có dũng khí đối diện với y.

Nhất định là tối hôm qua đầu nàng đã bị cháy hỏng rồi, lại cảm thấy người này có chút mê người!

Vị Vãn ão não cắn môi, cúi đầu không để ý đến đám người kia.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

“Bên tiểu đệ cả vườn xuân sắc.” Tạ Khâm mở chén lắc xúc xắc cười đắc ý: “Các vị, xin lỗi rồi.”

“Xúi quẩy!” Đại hán ngồi trên bàn, đẩy ngân lượng trước mặt tới, lập tức ồn ào: “Mau chọn nữ nhân! Chúng ta lại tiếp tục!”

“Không cần chọn.” Tạ Khâm nhìn nữ nhân liều mạng cúi đầu trong ngực. “Ta thích nàng.”

Giọng nói thông báo tinh khiết ấm áp như rượu lọt vào tai, Vị Vãn cứng đờ cả người, sững sờ ngẩng đầu nhìn y -- trời ạ, nàng có thù oán với y sao, một bàn nữ nhân thế y chỉ tùy tiện chọn một người là được, y đừng chỉnh nàng như vậy chứ?

Đôi mắt màu xanh nguy hiểm mà mê người kia ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nàng, y chậm rãi nâng khóe miệng lên, cười yếu ớt không thay đổi, cuồng vọng như trước, lấy dáng vẻ xem kịch vui chờ phản ứng của nàng.

“Muội muội, muội có hôn hay không!” Đám người kỹ nữ bên cạnh nhìn không được nữa, ào ào nũng nịu giục nàng.

Vị Vãn trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn đáng giận trước mắt, trong mắt gần như muốn phun lửa -- đây rõ ràng là y muốn trêu đùa nàng!

“Haizz, ta đang chờ đấy.” Y nhẹ giọng thúc giục, giọng nói dịu dàng làm da đầu của Vị Vãn tê dại.

Khóe mắt liếc thấy có bóng người đến gần, y bỗng nhiên nâng hai gò má của nàng, hôn thật sâu, lấy loại tư thế xâm nhập vào hô hấp của nàng, nóng rực mà làm càn dây dưa cái lưỡi của nàng, trong nháy mắt đó, trong đầu Vị Vãn trống rỗng, chỉ nghe thấy âm thanh ồn ào ái muội cùng với trêu đùa của người trên bàn, bị ôm nhanh như vậy, nàng cảm thấy không khí trong ngực đều bị đẩy ra bên ngoài, chỉ còn ngột ngạt đau đớn, trong lòng hoảng loạn mà trống vắng, mà hơi thở của y nhiễu loạn xâm nhập vào quanh người, bá đạo xé nát ý thức của nàng.

Nàng cảm thấy hoảng hốt, choáng váng hoa mắt.

“-- Ta thích huynh.”

Nàng nhớ được nàng nói với ai như vậy, môi người kia thật ấp áp, tuy rằng chỉ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước, tuy rằng bừng tỉnh trong mộng.

Không phải như thế.

Không phải nóng rực thế này, phóng đãng thế này, bất ngờ không phòng ngự thế này, tùy tiện thế này -- nàng đột nhiên đẩy lồng ngực rắn chắc ra, đưa tay lên đánh một bạt tai, âm thanh đột ngột mà trong trẻo vang lên, trên má tuấn mỹ xuất hiện màu đỏ nhàn nhàn.

Mọi người trên bàn sửng sốt.

Tạ Khâm liếm tơ máu chảy ra từ khóe miệng, im lặng nhìn chằm chằm nàng, nước trong mắt sâu không thấy đáy.

Ánh mắt sắc bén như đao này làm trong lòng nàng run rẩy -- nàng hoàn toàn không đoán ra được giờ phút này hắn đang nghĩ cái gì.

“Thật sự là đàn bà thiếu dạy dỗ -- “ Người vạm vỡ trách mắng, định thay Tạ Khâm giáo huấn nàng.

“Không có việc gì.” Tạ Khâm ngăn cản tay hắn, lười nhác cười: “Rất tốt, ta thích như vậy, đủ mạnh mẽ, chơi mới có ý vị.”

Vị Vãn rũ mắt xuống, gần như vạt áo bị nàng vo thành một nắm, nàng định cố gắng dựa theo ý đồ trong giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ không có ý gì của y, nhưng mà y ôm eo của nàng, khẽ cười ra tiếng: “Nàng rất tùy hứng, con mèo hoang dã....”

“.... Nên phạt.” Y bỗng nhiên ôm nàng đứng dậy, lại ném hai nguyên bảo lên bàn: “Mọi người chậm rãi chơi, ta muốn tâm sự với tâm ca bảo bối của ta thật vui vẻ.”

“Đi đi đi!” Mọi người cười vang thúc giục y, Vị Vãn cúi đầu ở hõm vai y không lên tiếng.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

Đi đến một ngõ nhỏ không người, y đặt nàng xuống, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm nàng.

“Chỉ là một nụ hôn mà thôi, đáng giá để cô nương phản ứng lớn như vậy sao?” Y lạnh lùng trào phúng, trong giọng nói tràn đầy lơ đễnh.

Nàng không để ý y, chỉ cúi đầu, giống như còn đang tức giận.

Trong lòng y xuất hiện một trận phiền chán không hiểu, không khỏi thấp giọng rủa một tiếng, có chút thô lỗ nâng cằm của nàng lên: “Cô nương --”

Giọng nói biến mất ở giữa không trung, vẻ mặt y cứng ngắc nhìn nước mắt trong mắt nàng, ở trong chạng vạng tối lung lay sắp đổ.

Gió đêm từ từ thổi qua, tóc nàng bay lên, một giọt lệ cứ như vậy từ trên gương mặt đẹp đẽ chảy xuống, tiêu tán ở trong gió.

“Ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy...” Giọng nói vô cùng ủy khuất run rẩy ở trong gió, lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt y.

Y nhìn nàng, lời giải thích ra đến bên miệng, đột nhiên một chữ không nói nên lời.

Khi tuổi trẻ khinh cuồng, chuyện hoang đường gì cũng đã làm qua, về phần nữ nhân, thiên kiều bá mị cũng đã trải qua không ít , chẳng phải lần đầu gặp kiểu chơi không nổi như nàng, nhưng giờ phút này, không biết vì sao trong lòng y buồn bực cực kỳ, cảm giác không nỡ như vậy làm y vô cùng không thoải mái.

Y tự hỏi nhiều năm biết tình người ấm lạnh như vậy, qua lại trong bóng dáng đao kiếm trên chiến trường, sớm đã luyện thành một đôi mắt nhìn thấu tất cả, nhưng y lại không nhìn rõ được nữ tử trước mắt -- nhìn không thấu cặp mắt quật cường mà trầm tĩnh kia, nỗi buồn như có như không ở giữa lông mày nàng.

truyện chỉ đăng tại những trang khác chỉ là đồ chuyên đi ăn cắp.

Không ngờ tuyết bắt đầu rơi.

Tuyết rơi không tiếng động, ở chỗ ày lẳng lặng tung bay.

Y vươn tay, bông tuyết ở giữa lòng bàn tay y tan thành giọt lệ trong suốt.

Y dừng lại ở mi tâm ẩm ướt của nàng, nhẹ nhàng lau làn nước che lấp nốt ruồi đỏ như chu sa.

“Hàn Vị Vãn.” Y cười nhẹ, chống lại đôi mắt khiếp sợ của nàng. “Tính tình của nàng vẫn hư hỏng như trước đây.”