Ngựa của nàng bị giết, hẳn là người áo đen gây ra.
Cho nên hiện tại nàng chỉ có thể bị bắt cùng cưỡi một con ngựa với nam tử cao ngạo lãnh huyết vô tình kia.
“Nếu cô nương muốn tẽ gãy cổ, vậy thì cứ cách ta xa một chút.” Y khẽ xuy một tiếng, đã nhận ra nàng cố ý dịch thân mình ra phía trước.
Nhất thời nàng cứng đờ.
Y không kiên nhẫn đưa tay kéo nàng, lại nghe thấy tiếng nàng hít một hơi.
“Làm sao vậy?” Y chăm chú nhìn sắc mặt đặc biệt tái nhợt của nàng dưới ánh
trăng, rõ ràng là trời cực lạnh, trên trán nàng lại phủ kín mồ hôi.
“Trên cánh tay trái của ta bị trúng một chưởng, hẳn là gãy rồi.” Nàng dùng
sức cắn môi đã mất đi màu máu, không để một tiếng rên nào bật ra từ
trong miệng nàng, chỉ quật cường chịu đựng.
Ánh mắt của y lưu lại trên mặt nàng một lát, sau đó nắm chặt cánh tay của nàng.
Nàng hiểu ý đồ của y, hít sâu một hơi.
Y nhìn chằm chằm nàng, xuống tay lãnh khốc lưu loát, sau một cơn đau đớn tan lòng nát dạ, trên môi nàng xuất hiện máu.
“Vẫn bướng bĩnh.” Y cao giọng lên tiếng, cánh tay tráng kiện đột nhiên ôm eo nàng, để thân thể của nàng dán chặt vào người y, y hơi nghiêng người về phía trước, giục ngựa chạy đi, càng làm tư thế của hai người đặc biệt
thân mật.
Cho dù cách xiêm y, Vị Vãn vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng truyền đến lưng, nhiệt độ cơ thể của y quả thật nóng người, làm
cho nàng cảm thấy toàn thân đều nóng lên.
Ở trong trí nhớ của
nàng, ngoại trừ Tuyên Dương, nàng chưa từng đến gần nam nhân nào khác
như thế này. Hàm dưới của y để ở trên tóc nàng, cả người nàng đều nằm
hoàn toàn trong lồng ngực rộng lớn của y, bị áo choàng của y bọc lại,
tránh đi gió tuyết bên ngoài, chỉ còn lại ấm áp bao phủ quanh thân.
Giờ khắc này, nàng lại cảm thấy ấm áp mà an toàn.
Càng buồn cười là, nàng đang gần như nằm trong lòng nam nhân, kẻ địch của
nàng --- vừa nghĩ đến đây trong lòng lập tức buồn bực, không khỏi nhéo
nửa mình dưới.
“Không nên lộn xộn, hiện tại ta không có tâm trạng chơi với cô nương.” Bởi vì khí trời rét lạnh, hơi thở của y biến thành
làn sương trắng, có vẻ đặc biệt ngả ngớn và mị hoặc. “Nếu cô nương có
hứng thú, thay đổi thời gian chúng ta sẽ “thân thiết“.”
Vị Vãn ngẩn người, chờ khi phản ứng lại thì màu đỏ theo từ lỗ tai tràn đến hai gò má: “Hạ lưu!”
“Ta nói cái gì sai hả?” Chạy suốt đêm, y còn rảnh rỗi đùa giỡn nàng.
Nàng dứt khoát hung hăng nhéo trên đùi y một cái, đây chính là thủ đoạn
Phượng Nương thường xuyên dùng để đối phó với tay chân không sạch sẽ của đám nam nhân.
Y khẽ kêu một tiếng, hơi kinh ngạc, không ngờ rằng nàng sẽ không hề cố kỵ mà làm ra loại hành động này, nữ nhân này quả
nhiên đủ hoang dã -- môi mỏng nâng thành một độ cong giễu cợt.
Vị Vãn nào đoán được giờ phút này y đang nghĩ gì, nàng chỉ nhìn qua khe hở của áo chương ra bóng đêm tối đen bên ngoài, ánh trăng quạnh quẽ hắt
vào, nhiều bông tuyết rơi lộn xộn hình thành một điệu múa tuyệt mỹ.
Bên tai, là tiếng gió gào thét, còn có, nhịp tim vững vàng mà có lực, truyền đến từ ngực của người phía sau.
Dần dần, nàng buồn ngủ.
Từ biệt lâu năm, nhớ cỡ nào, nhớ cái ôm ấm áp của người kia cỡ nào.
Làm bộ cũng được, nằm mộng cũng được, thực ra nàng đều luôn sợ ở một mình.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Khi xuống ngựa, Tạ Khâm mới phát hiện nàng không thích hợp.
Đưa tay sờ trán của nàng, trừng mắt nhìn hai gò má đỏ bừng của nàng, y nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng.
Nàng đang phát sốt.
Y ôm nàng vào quán trọ, đặt nàng ở trên giường xong, cầm bếp lò tới gần một chút.
Không thể lộ ra quá mức, y chỉ tự tay lấy khăn bông làm cho ướt lần lượt để trên trán nàng.
Bị thêu đốt mơ mơ màng màng, nàng mờ mịt mở hai mắt ra, tầm mắt dừng trên
ánh lửa trên lò, sâu trong đáy lòng nhớ lại cảnh địa ngục nhất thời
ngưng thành hoảng sợ la lên.
Nàng nghe thấy tiếng xà nhà sập đổ, ngọn lửa cắn nuốt song cửa sổ, người bên trong phát ra tiếng gọi thê lương, đau khổ rên rỉ.
Nàng không kiểm soát được nhảy bổ vào vùng biển lửa kia, nàng nhìn thấy
người thân quen thuộc của nàng đang tuyệt vọng duỗi cánh tay về phía
nàng, nàng cảm thấy nóng quá đau quá, giống như ngọn lửa đã chạm vào
trên da thịt của nàng, nàng cũng bị cắn nuốt -- phải có người kéo nàng
ra ngoài chứ, là ai, là ai?
Tạ Khâm trầm ngâm nghe nàng kêu khóc, ánh mắt thâm trầm dừng trên nước mắt chảy không ngừng trên gương mặt.
Nàng như vậy làm y có cảm giác quen thuộc.
Không nhớ là năm nào tháng nào, thiếu niên nho nhỏ cuộn tròn ở trong góc, cắn chặt hàm răng vào trên bàn tay, cũng không để nước mắt chảy xuống.
Y không thể không đưa tay ra giữ chặt thân thể đang bất an giãy giụa, nhưng nàng lại cầm lấy tay y, gắt gao cầm lấy.
“Vì sao rời đi? Vì sao không cần ta?” Nàng muốn quay đầu đi tìm bóng dáng
luôn bảo vệ sau lưng nàng, nhưng mà không có, nàng chỉ thấy một màn hoa
Anh Túc diêm dúa lòe loẹt, hóa thành tro trong biển lửa.
Tạ Khâm chấn động cả người.
Vì sao rời đi? Vì sao không cần ta?
-- Câu hỏi đơn giản xuyên qua giới hạn không gian, trùng hợp cũng khi còn
bé trong lòng y tuyệt vọng la lên, cho dù thời gian như nước cọ rửa vô
số lần, mài mòn chuyện bất công ngày xưa nhưng vẫn còn dấu vết loang lỗ
như xưa.
Trái tim của y, sớm đã mai táng ở sâu trong mạch nước ngầm dưới tảng đá, cứng rắn lạnh như băng, lại vết thương chồng chất.
Rốt cuộc y đã hiểu cảm giác quen thuộc ở trong lòng từ đâu mà đến -- có lẽ, bọn họ giống nhau.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Vị Vãn dậy lúc sáng sớm vắng vẻ, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, y dựa vào trước giường, gần như lập tức mở mắt nhìn lại nàng, đôi mắt màu xanh trầm như biển.
“Chúng ta ở đây.....” Mới mở miệng, nàng mới ngạc nhiên phát hiện giọng nói của bản thân khàn đục không lưu loát.
“Khách điếm.” Y đoán ra vấn đề của nàng.
“Ta bị làm sao?” Nàng hỏi, chỉ cảm thấy đầu đau nhức.
“Phát sốt.” Y nhàn nhạt liếc nhìn nàng. “Là đại phu nhưng không tự chữa bệnh được cho mình.”
Vị Vãn nâng tay lên trán, còn chút nóng, trong đầu thoáng hiện ra một đoạn ngắn hình ảnh vỡ vụn, có khoảng khắc tim nàng đập rất nhanh, nhưng lại
cảm thấy xót xa.
“Ta nói mớ hả?” Mới nói ra tiếng nàng đã hối hận -- thực sự là vấn đề của kẻ ngốc.
“Không nghe thấy.” Y vẫn bày ra dáng vẻ đúng mực, Vị Vãn lại cảm thấy ngực khẽ phồng lên.
Nàng đột nhiên ngửa đầu nhìn y: “Ngươi có người trong lòng không?”
Vẻ mặt y cứng đờ: “Không có.”
“Gạt người.” Nàng nhẹ giọng phát bác, không sợ chết nhìn chằm chằm y.
“Nhàm chán.” Y đứng lên, giọng nói lạnh lùng.
Muốn gạt người khác, trước hết phải học cách lừa gạt chính mình.
Y có người trong lòng không? Y cũng không biết -- hoặc nói, trên đời này, có nữ nhân nào đáng giá để y thích không?
Thực sự là vấn đề buồn cười!