Thật ra khẩu vị của tôi không được tốt cho lắm.
Tôi sớm đã mất vị giác, mỗi một món ăn nuốt xuống đều giống như nuốt đá.
Lúc tôi ngủ cũng thường tỉnh dậy vì đau.
Không biết nội tạng nào của tôi sắp hỏng rồi, mỗi khi đêm đến lại đau như dao cắt.
Nhưng tôi vẫn muốn ăn nhiều chút, ngủ nhiều chút.
Nhóc con cần mà.
Hôm nay tôi không cẩn thận dùng trâm quẹt vào tay, cắt thành một vết thương nhỏ, máu chảy ra màu đen sì.
Tôi không thể không thừa nhận, thế giới này có thể thật sự có thứ đồ quỷ dị như "cổ".
Lúc ở Quảng Nguyệt Cung được một tháng, A Man cuối cùng cũng quay về.
Em ấy lại đi sớm về khuya, gương mặt đầy gió sương, vừa nhìn liền biết là đi đường cả đêm.
Tôi nhìn vành mắt chợt đỏ lên của em ấy lúc em ấy nhìn thấy tôi, tôi liền biết được kết quả.
Em ấy quỳ trên đất, tựa lên đầu gối tôi: "Nương nương, là A Man vô dụng."
Em ấy lại khóc.
Em ấy không thường khóc thế này.
Mấy năm nay, em ấy chỉ từng khóc một trận lúc con ngựa em ấy nuôi chết.
Nhưng bây giờ em ấy hễ nhìn thấy tôi liền khóc.
Tôi thay em ấy vén những sợi tóc rối bù: "A Man vất vả rồi."
"Trưởng lão nói lâu quá rồi, cổ đó hạ từ trước khi nương nương đến tuổi cập kê, sớm đã ăn sâu vào xương tủy."
Trước tuổi cập kê sao?
Tôi vậy mà thở phào một hơi.
Ít ra, không phải sau khi tôi đến đây.
Ít ra, không phải là Tạ Dung Khâm.
Trước khi đến tuổi cập kê, người người đều cho rằng Vệ Ương Ương ghét Tạ Dung Khâm.
Còn về việc rốt cuộc là ai thì ai mà biết được.
Suy cho cùng ai cũng muốn lấy Vệ Ương Ương để làm hoàng đế.
Nhưng không ai muốn Vệ Ương Ương sinh hạ trưởng tử.
"Vậy..." Tôi ngập ngừng mở lời, "Hài tử thì sao?"
Lần trước trước khi A Man rời khỏi, lại lấy đi nửa bát máu của tôi.
"Hài tử...cũng không có cách sao?" Trong mắt tôi chắc hẳn đang tràn ngập kỳ vọng.
Tôi đã nhìn thấy điều đó trong đôi mắt đen láy của A Man.
Nhưng A Man lại khóc.
Tôi có chút không kiềm chế được bản thân.
"Nó...nó vẫn đang sống mà." Tôi vô thức chụp lấy tay A Man, vội vàng nói, "Nó vẫn đang sống. Nó đang lớn lên, ngày nào nó cũng đạp bụng ta."
"A Man, còn cách nào không...không cần quá lâu đâu, để ta sống thêm năm tháng, hoặc là bốn tháng, ba tháng, hay là ba tháng...ba tháng cũng được, chỉ ba tháng thôi, ba tháng ta sẽ thúc sinh nó ra…"
"Hay là thế này, dùng mạng của ta đổi mạng của nó...ồ, ta vốn sắp chẳng còn mạng nữa rồi..."
"Vậy có thể dùng kiếp sau không? Kiếp sau sau nữa? Dùng kiếp sau của ta đổi lấy mạng sống cho nó có được không?"
Tôi đã không ngồi nổi nữa, cơ thể theo giường nhỏ trượt xuống, ngồi bệt trên đất, khóc không thành tiếng:
"A Man, ta không nỡ để nó chết."
"Ta muốn cứu nó."
"A Man, nó rất ngoan."
"Em nghĩ cách đi được không?"
A Man ôm lấy tôi, nói: "Xin lỗi, là A Man vô dụng, A Man vô dụng."
Sau đó tôi cũng không nhớ mình đã trải qua đêm này như thế nào.
Tôi chỉ biết, chút hi vọng nhỏ bé của tôi cũng vỡ rồi.
16.
A Man không đi nữa, em ấy và Tiểu Đào cùng ở lại Quảng Nguyệt Cung với tôi.
Bọn họ vẫn giống như lúc trước, một thì người cười hì hì, một người thì lạnh lùng.
Tôi lại vẽ một bộ bài, dạy bọn họ chơi đấu địa chủ.
Mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Bây giờ tôi không thể ngồi quá lâu, thường nằm trên giường không dậy nổi.
Thỉnh thoảng Tiểu Đào sẽ nghi hoặc hỏi:
"Ngươi nói xem có phải nương nương của chúng ta bệnh rồi không? Tại sao tinh thần càng ngày càng kém chứ?"
A Man quay đầu đi, không để ý đến em ấy.
A Man không chịu nói với Tiểu Đào, em ấy sợ Tiểu Đào sẽ khóc thủng trời mất.
Rất nhanh đã đến mười lăm tháng tám.
Tết trung thu, ngày đoàn viên.
Có lẽ Tạ Dung Khâm cuối cùng cũng nhớ ra hắn còn có một hoàng hậu, sáng sớm đã lệnh cho người truyền chỉ nói tối nay muốn qua đây.
Tiểu Đào mặt mày phấn khởi nói với tôi:
"Nương nương, em thấy nội thị khiêng rất nhiều pháo hoa qua đây, nhất định là bệ hạ chuẩn bị cho người!"
Buổi chiều Tiểu Đào muốn trang điểm cho tôi, em ấy nói gần đây sắc mặt tôi kì thực có hơi khó coi.
Tôi vốn không đồng ý, nhưng nghĩ đến màn pháo hoa năm đó xem cùng Tạ Dung Khâm, cuối cùng vẫn ngồi xuống trước gương.
Lâu rồi tôi không xinh đẹp như vậy.
Các cung nhân chuẩn bị bàn dài, bày đầy bánh trung thu và các loại điểm tâm, trái cây.
Tôi đặc biệt đi xem pháo hoa ở cổ đại một chút, rất hiếm lạ.
Sau đó ngồi xuống đợi Tạ Dung Khâm.
Thật ra từ lâu thời tiết đã không còn nóng nữa, tối đến thậm chí có hơi lạnh.
Có điều ánh trăng vẫn rất đẹp.
Sau khi đợi được một giờ, bầu không khí trở nên hơi khó xử.
"Mỗi năm trung thu trong cung đều có yến tiệc, bệ hạ đến muộn một chút là chuyện bình thường." Tiểu Đào nói.
Sau khi đợi hai giờ, trời lất phất chút mưa nhỏ.
Tiểu Đào kéo tay áo tôi: "Nương nương, trời hơi lạnh rồi, hay là chúng ta về nội điện trước đi?"
Tôi ngắm nhìn mặt trăng tròn vàng óng: "Đợi thêm đi."
Sau này sẽ không nhìn thấy được nữa.
Giờ thứ ba, sắp giờ tý rồi.
Trong cung có người đến, quỳ trước mặt tôi:
"Nương nương, bệ hạ...hoàng quý phi uống rượu động đến thai khí, ngày mai bệ hạ nhất định sẽ đến."
Tôi cười.
Ngay cả thỏ nhỏ tôi cũng không dám ôm nhiều, nàng ta lại còn uống rượu.
"Em đi làm thịt hắn ta!" A Man sớm đã không nhịn nổi.
Tôi kéo tay áo của em ấy: "Ta mệt rồi, chúng ta về thôi."
Tôi bảo Tiểu Đào mang một miếng bánh trung thu về, nhưng thế nào cũng nuốt không trôi.
Bánh trung thu ở đây không ngon.
Là nhân thập cẩm truyền thống mà tôi ghét nhất.
Tôi muốn ăn nhân hạt sen, muốn ăn nhân hai trứng, muốn ăn nhân phô mai chảy hiện đại.
Tôi nằm trên giường, rõ ràng rất mệt, nhưng lại không ngủ được.
Tết trung thu mà, tôi rất nhớ nhà.
Tôi nhớ bố tôi, mẹ tôi.
Nhớ bạn học, nhớ thầy cô.
Tôi nhớ tiệm trà sữa trước cổng trường học.
Nhớ tiếng viết bài sàn sạt trong lớp.
Nhớ niềm vui tay trong tay đi vệ sinh với bạn bè giữa các tiết học.
Nhớ sự thoả mãn giản đơn khi tan học về nhà cùng bạn bè.
Tôi sẽ không chê môn toán quá khó, môn văn không biết viết nữa.
Tôi còn chưa từng tham gia kỳ thi đại học.
Nếu như không đến thế giới này, năm nay tôi mười tám tuổi, có lẽ là vừa vào đại học.
Tôi sẽ thi đậu vào trường nào nhỉ?
Cho dù là trường nào, bố mẹ đều sẽ rất vui.
Ở đại học, tôi sẽ quen được một chàng trai có nụ cười rạng rỡ, cùng cậu ấy yêu đương ngọt ngào hay là rầm rộ.
Nhưng chắc chắn sẽ không thế này, yêu là giả, hôn nhân cũng là giả.
Cho dù thật sự bị lừa, tôi có thể chia tay, có thể ly hôn, có thể khóc trong vòng tay của bố mẹ.
Nếu như ở thế giới trước đây, cơ thể tôi có vấn đề thì tôi có thể đến bệnh viện.
Con tôi có vấn đề, tôi có thể đi khám bác sĩ.
Y học bây giờ tiên tiến như thế, nhất định có thể giữ được nó.
Chứ không phải như bây giờ, nằm ở đây chờ chết.
Tôi không nhịn được oà khóc.
Kiếp trước tôi chắc chắn là một kẻ vô lại, nên kiếp này mới gánh chịu hình phạt thế này.
Nhưng tôi không cam tâm.
Tôi không cam tâm.
Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, tại sao lại là tôi?
Tôi khom lưng bò từ trên giường xuống.
Tôi không muốn chết.
Không muốn cứ như vậy mà chết đi.
"A Man, A Man." Tôi khẽ gọi.
A Man lập tức vào điện đỡ tôi: "Nương nương."
"A Man, ta muốn về Vệ gia một chuyến." Tôi túm lấy tay áo của A Man, "Em đưa ta về đi, ngay bây giờ."
17.
Chúng tôi không gọi Tiểu Đào, chạy suốt đêm về Vệ gia.
Vệ gia đã lụi bại từ lâu, chỉ còn vài gia đinh trông coi trạch tử.
Tôi đi thẳng vào phòng của mình.
Nơi đó có một thanh chủy thủ.
"A Man, em có nhớ có một lần ta và Tạ Dung Khâm đến Hoàng Giác Tự không?"
Tôi rất nhanh đã tìm thấy nó, nắm nó trong lòng bàn tay, vui vẻ nói với A Man, "Ở đó chúng ta gặp được một lão hoà thượng, em còn nhớ không?"
Lão hoà thượng vừa nhìn tôi liền mời tôi vào Phật đường.
Ông ấy nói tôi vốn không thuộc về nơi đây, tôi nên trở lại nơi tôi thuộc về.
Sau đó cho tôi thanh chủy thủ này.
Ông ấy nói chỉ cần người tôi yêu dùng thanh chủy thủ này đâm vào ngực tôi thì tôi sẽ có thể trở lại nơi thuộc về mình.
Tôi cảm thấy ông ấy có bệnh.
Cầm chủy thủ đâm tôi một đao, lỡ như không trở về được, há chẳng phải mất mạng sao?
Cho nên tôi cất chủy thủ đi.
Nhưng bây giờ thì khác.
Dù sao tôi cũng sắp chết rồi, lỡ như điều ông ấy nói là thật, tôi thật sự có thể quay về thì sao?
A Man nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ.
Em ấy sẽ không hiểu được nên tôi không giải thích nhiều với em ấy, sau đó tôi lại tìm được cái roi da nhỏ đã nhiều năm không thấy ở trong phòng.
Tôi muốn A Man dạy tôi vung roi.
Sau khi luyện được nửa giờ, tôi bảo A Man đưa tôi về cung.
Ngựa nhỏ chạy như bay trên đường Trường An.
Tôi ngồi sau lưng A Man, ôm chặt eo em ấy.
Trời đã tạnh mưa từ lâu, nhưng lại có hạt nước theo gió thổi lên mặt tôi.
Tôi áp má lên tấm lưng nhỏ gầy của A Man: "A Man, đừng khóc."
"Sắp kết thúc rồi."
18.
Tay trái tôi cầm chủy thủ, tay phải cầm roi dài, vừa hồi cung liền đi tìm Tạ Dung Khâm.
Có lẽ bộ dạng tôi quá hung ác, khiến cho nội thị quỳ dưới đất run cầm cập:
"Hoàng hậu nương nương, bệ hạ đã đến Quảng Nguyệt Cung trong đêm để tìm người rồi!"
Hắn không ở đây, vậy tôi đi tìm Tần Nhược Thủy.
Dù sao cũng sắp chết rồi, tôi phải đi xả cơn giận của mình.
Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Vệ Ương Ương thích cái roi da này.
Dùng tốt thật đấy.
Hễ ai cản đường tôi, tôi quất một roi xuống liền người ngã ngựa đổ.
Tạ Dung Khâm nuôi Tần Nhược Thủy thật tốt.
Trắng trắng tròn tròn, bụng bốn tháng mà trông to như sáu tháng.
Không giống như tôi, mang thai năm tháng rồi, nhưng bụng dưới chỉ nhô lên một gò đồi nhỏ.
Tần Nhược Thủy nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy quỷ, đẩy hết cung nhân lên phía trước.
"Hoàng hậu nương nương, hoàng quý phi đang mang thai, người..."
Có người quỳ trước mặt tôi, tôi liền quất roi xuống.
"Đi...đi gọi cấm vệ quân! Gọi cấm vệ quân đến!"
Cả mặt Tần Nhược Thủy trắng bệch, đỡ bụng trốn trên giường.
Có cung nhân muốn cản tôi lại liền bị A Man đá ra.
"Tay không thể cầm bút được nữa phải không?" Tôi quất một roi vào cánh tay nàng ta, "Hôm nay bổn cung sẽ triệt để phế hai tay của ngươi!"
Tần Nhược Thủy ôm tay hét lên:
"Người đâu? Người đâu? Phái người đến! Mau phái người đến!"
Tôi không thèm quan tâm có người đến, tàn nhẫn quất mấy roi.
"Có bệnh đau ở chân phải không?"
"Hôm nay bổn cung trị cho ngươi!"
Tôi tiếp tục đánh vào chân nàng ta.
"Hoàng hậu điên rồi! Hoàng hậu điên rồi!" Nàng ta cuống quít hét lên.
Nhưng nàng ta rất nhanh đã phát hiện roi của tôi sẽ tránh bụng của nàng ta, nên trực tiếp ưỡn cái bụng mà nàng ta luôn bảo vệ ra.
"Vệ Ương Ương, có bản lĩnh thì ngươi đánh vào bụng ta đi!"
Nàng ta không còn làm ra dáng vẻ yếu đuối đó nữa, ưỡn bụng đi về phía tôi.
"Tạ Dung Khâm sẽ hận ngươi cả đời." Nàng ta nghiêng đầu cười.
Hận thì hận đi, ai quan tâm chứ.
Tôi giương roi muốn tiếp tục, nhưng bụng nàng ta rành rành hiện ra như thế.
Trong bụng nàng ta cũng có một sinh mệnh nhỏ.
"Không cần nhìn nữa." Trong lúc tôi đang sững sờ, nàng ta đã đến gần tôi, nhẹ nhàng cười nói: "Dù sao thì ngươi cũng sẽ không có."
"Cho dù có rồi..." Nàng ta ghé vào tai tôi, "Thì cũng không sống được..."
Trong đầu tôi "oong" một tiếng.
Là nàng ta.
Là nàng ta!
Thì ra là nàng ta!
Tôi ném roi dài trong tay, rút thanh chủy thủy bên tay trái ra, đâm về phía nàng ta.
"Vệ Ương Ương!" Tạ Dung Khâm uy nghiêm hét lên.
Tôi không nghe thấy gì nữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Là nàng ta, nàng ta muốn tôi chết.
Nàng ta muốn hài tử trong bụng tôi chết đi.
Tôi phải giết nàng ta!
Tôi cũng không biết rốt cuộc mình có đâm trúng nàng ta hay không, tôi nghe thấy tiếng hét của Tần Nhược Thủy, ngửi thấy mùi máu tanh xộc vào mũi.
Tôi cảm thấy có gì đó ấm nóng bắn lên gò má.
Nhưng không đủ.
Không đủ.
Hài tử của tôi, nó vẫn còn nhỏ như thế, ngoan ngoãn như thế.
Tại sao bọn họ lại nhẫn tâm như vậy.
Nhưng tôi không còn bao nhiêu sức lực nữa.
Tôi đã sớm gầy đến tàn tạ rồi.
Đêm qua đã tiêu hao hơn nửa sinh lực của tôi.
Tôi nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cảm thấy không thở nổi.
Nhưng tôi lại nghe thấy giọng nói của Tạ Dung Khâm.
Hình như hắn ôm tôi dậy, giọng hắn ở bên tai tôi:
"Ương Ương, Ương Ương, chuyện này là thế nào?"
"Ngự y! Mau! Truyền ngự y!"
Tôi muốn nói chuyện, nhưng cổ họng trào lên một mùi tanh tưởi.
Tôi vẫn kéo tay hắn.
"Còn có..." Tôi thều thào nói với hắn, "Còn có thái hậu."
"Tạ Dung Khâm, ngài...ngài phải giết thái hậu."
Giờ phút này, đầu óc tôi vậy mà lại sáng suốt hơn bao giờ hết.
Tần Nhược Thủy nhỏ hơn Vệ Ương Ương mấy tuổi, lúc Vệ Ương Ương chưa đến tuổi cập kê, Tần Nhược Thủy có thể có bản lĩnh gì chứ?
Tần Nhược Thủy là người của thái hậu.
Là thái hậu.
Là thái hậu giết hài tử của tôi.
"Ương Ương, nàng đừng nói chuyện, trẫm đồng ý với nàng, nàng nói cái gì trẫm cũng đồng ý."
Dường như Tạ Dung Khâm sắp khóc.
Tại sao phải khóc? Tần Nhược Thủy chết rồi sao?
Tôi mò thanh chủy thủ bên tay, cầm nó lên, nhét cho Tạ Dung Khâm.
Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ mặt hắn.
Da hắn vốn trắng ngần, lúc này đây một chút huyết sắc cũng không có.
Tay hắn thấm ướt máu, máu màu đen sì.
Hắn cầm thanh chủy thủ tôi đưa cho, nét mặt có chút ngỡ ngàng.
Hai tay tôi lần lượt nắm lấy tay hắn, tha thiết nhìn hắn:
"Tạ Dung Khâm, đưa ta về nhà đi."
Tôi giữ chặt bàn tay cầm chủy thủ của hắn, dùng sức đâm vào ngực mình.
Đôi mắt hẹp dài của hắn chợt mở to, đột nhiên tràn đầy hoảng loạn.
Hắn hét to gì đó, nhưng tôi nghe không rõ.
Nước mắt hắn cứ như vậy mà trào ra, rơi xuống mặt tôi.
Khóc cái gì, chút sức lực đó của ta, Tần Nhược Thủy của ngài sẽ không chết được đâu.
Thật tốt, không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Thật tốt, sắp được về nhà rồi.
Tôi nhìn hắn, mỉm cười.
Tạm biệt, Tạ Dung Khâm.
Ta không làm phiền ngài và Tần Nhược Thủy nữa.
Tạ Dung Khâm vẫn đang nói gì đó, tôi vẫn như cũ không nghe rõ.
Gương mặt hắn cũng dần trở nên mơ hồ.
Dường như tôi nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, thấy chim nhạn bay lượn.
Dường như tôi nghe thấy tiếng chuông tan học, nghe thấy tiếng cười nói ồn ào.
Tôi nghe thấy có người lớn tiếng gọi tôi: "Vệ Ương Ương! Đi thôi, chúng ta cùng về nhà!"
Được, về nhà thôi!