184.
Người tiếp theo cũng không đánh ta, nếu sư phụ biết trình độ nửa vời này của ta mà còn có thể thắng lôi thủ thì sẽ cảm thấy linh tu lần này đều rất kém cỏi mất.
Tiền bối phụ trách chủ trì tặng ta bình ngọc lung linh trong suốt như pha lê, nói là có thể tịnh tiên thủy dưỡng linh thảo.
Ta cảm thấy hình như cái này cũng không có tác dụng gì lớn, sau khi lấy về Phúc Lộc sơn sẽ dùng để trồng hành lá.
1
Thanh Tước môn Đại sư huynh Ninh Ngộ cũng ở dưới đài, đặc biệt đến chào hỏi ta. Trên mặt hắn có chút buồn bã, không biết là tiếc nuối cái gì, im lặng một hồi lâu mới nói với ta: "Tuần Chi, Hung thú không làm nhóc khó chịu nữa là chuyện tốt. Huyết khế cũng không cần giải, để nó làm linh thú của nhóc, còn có thể bảo hộ nhóc."
Ta gật đầu nói với hắn: "Cảm ơn ngươi."
Em trai của hắn, Ninh Dục nhìn ta với sư huynh ta, nháy mắt với ta: "Tuần tiểu miên, đã lâu không gặp, nhóc lợi hại hơn nhiều nhỉ."
Mặc dù hay trêu chọc ta nhưng cậu cũng đã tặng hoa mai cho ta, ta cũng mỉm cười với cậu, nói: "Bởi vì ta luyện tập nhiều thôi."
Ninh Dục lại hỏi: "Ngày khác lại đến Thanh Tước môn làm khách chứ?"
Ta còn chưa nói gì, mặt đã bị Bùi sư huynh dùng quạt che lại. Bùi sư huynh hừ hai người bọn họ, nói: "Còn muốn đến bắt cóc tiểu sư đệ nhà người khác?"
Hai huynh đệ Thanh Tước môn bị sư huynh ta tức giận mấy câu, ta nắm chặt góc áo Bùi sư huynh, nhỏ giọng với anh: "Sư huynh, mọi người đều không biết Phúc Lộc sơn có bốn đệ tử."
Bùi sư huynh thở dài, lắc lắc quạt, cười nhìn ta: "Kì thật sư huynh thà rằng người khác không biết Phúc Lộc sơn có bốn đệ tử, nhưng Tuần sư đệ có bản lĩnh như vậy, tóm lại là vẫn bị phát hiện rồi."
185.
Người đến Phúc Lộc sơn luận đạo đã thay đổi nhiều.
Ta cũng thường xuyên đi theo các sư huynh ra ngoài lịch lãm nên kiến thức cũng tăng lên không ít.
Đại bộ phận thời gian ta đều không ra tay, Tuần Túc đều xuất hiện đem mọi chuyện giải quyết hết.
Sự phụ trước khi phi thăng nói với ta con đường tu luyện quanh co gập ghềnh nhưng ta một đường tu hành tới đây đều là bằng phẳng bình thản, ngay cả hạt cát cũng không có.
Tuy rằng kết Kim Đan phải mất rất nhiều thời gian nhưng ta cũng không thèm để ý cái kia, mỗi ngày lật lật một lần vốn liếng sư phụ lưu lại cũng rất thú vị.
Có lẽ sư phụ nói đúng, người sống cả đời, quan trọng nhất là vui vẻ.
Mỗi ngày đều có người mang linh thảo và linh thú tới đây, ta lấy công thức nấu ăn của nhân gian làm cơ sở để viết công thức nấu ăn cho tiên giới, lúc không có việc gì liền nghên cứu cách hấp tiên thảo sao cho ngon.
Các đệ tử Thanh Tước môn đều rất nhiệt tình, mỗi lần ta nói mình vừa phát minh ra món mới bên đó đều phái người tới nếm thử.
Ở tiên giới vẫn còn rất nhiều người tốt!
Mặc dù đôi khi ăn xong món của ta mọi người sẽ biến thành đầu lợn hoặc bất cứ thứ gì khác nhưng họ cũng không giận ta, tính khí của mọi người đều rất tốt.
ah~
Sư phụ còn lo lắng ta không có cách nào ở chung với người của môn phái khác, ông thật sự lo quá rồi.
186.
Ta đi cùng Giang sư huynh trở về thăm các huynh trưởng a tỷ của hắn.
Ước chừng là có chuyện vui, khắp Giang phủ đều là tiếng cười nói náo nhiệt. Các huynh tỷ của hắn đều đã kết hôn sinh con, cuộc sống rất hạnh phúc.
Hắn chỉ nhìn mọi người từ trên mái hiên rồi quyết tâm rời đi.
Ta hỏi: "Sư huynh không hỏi thăm bọn họ có được không đó?"
Giang sư huynh nói: "Không cần, biết bọn họ sống tốt là ta vui rồi."
Khi hắn nói những lời này, cơn gió thổi qua đèn lồng dưới mái hiên Giang gia, trong ánh nến đỏ lay động, mọi người không hẹn mà gặp cùng ngước mắt lên nhưng không ai biết mình đang nhìn cái gì.
"Cái này coi như đoạn tuyệt nhân gian duyên thôi." Giang Cận cười cười, nhẹ giọng nói: "Sau này, huynh sẽ không đến nữa. Cuộc sống trên núi khác với cuộc sống ở nhân gian, huynh muốn nhớ kĩ dáng vẻ họ hiện giờ là đủ rồi."
Ta nghĩ bây giờ chắc hắn đang khổ sở, liền chạy đi mua cho hắn một xâu kẹo hồ lô, an ủi nói: "Giang sư huynh, đệ sẽ luôn ở cạnh huynh."
"Huynh hiện tại cũng không khổ sở như vậy, xâu hồ lô đường này đệ ăn thay huynh đi."
Giang sư huynh dừng một chút, nói: "Nói đi, đệ có thể gọi ta là "A Cận" không?"
Lần đầu ta gọi huynh ấy như vậy cảm thấy thật tuyệt vời, từ trước giờ ta đều kêu bọn họ là "sư huynh", còn chưa bao giờ gọi tên thân mật như vậy.
Ta cắn kẹo hồ lô, sương đường vừa tan ra trên đầu lưỡi ta Giang Cận đã nghiêng mặt hôn lên miệng ta một cái.
Hắn cúi đầu nhìn ta, nói: "Huynh nếm vị ngọt là được rồi, cảm ơn sư đệ nhé."
- =-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người vui vẻ.:3