147.
"Sư phụ, có một đứa bé ở đây." Thiếu niên Tùy Trăn đẩy nắp đá trên bể nước ra, rốt cục tìm được nguồn gốc của tiếng khóc rất nhỏ kia.
Đứa trẻ có đôi mắt đen tròn.
Đôi mắt giống như vật nhỏ ngậm nước mắt, trong ánh nước lay động phản chiếu bộ dáng y.
Đại khái là bị y dọa sợ, tiểu hài tử mím đôi môi nho nhỏ, đem tiếng khóc đều nhịn trở về.
"Ra ngoài đi." Tùy Trăn vươn tay về phía đứa bé, mềm mại nói.
"Cha nói..." Đứa bé lắc đầu, nước mắt lại không tiếng động rơi xuống, "Phải chờ cha về A Chi mới được ra ngoài."
Tùy Trăn biết đứa bé là con trai duy nhất của Tuần gia.
Tuần gia trên triều bị người hãm hại, cha của tiểu hài tử cách đây không lâu vừa bị liệt mã kéo chết ở khu chợ sầm uất.
Thiên đạo thương hại người Tuần gia tâm địa thiện lương, không nên rơi vào kết cục như thế liền chỉ dẫn sư phụ cùng y xuống, vì Tuần gia lưu lại một đường sinh cơ.
Tùy Trăn rũ mắt suy nghĩ một chút, lại nói với đứa nhỏ: "Là cha nhóc bảo ta đến dẫn nhóc ra ngoài, ông có chuyện quan trọng quấn thân, sợ nhóc chờ quá lâu liền bảo ta trước dẫn nhóc đi ăn."
Đứa bé ban đầu không muốn ra, nhưng cuối cùng đã cẩn thận nắm lấy ngón tay út của Tùy Trăn.
Y cởi áo khoác trắng ra, ôm đứa nhỏ vào lòng.
Vòng tay y lành lạnh.
Nhưng Tuần Chi vẫn nắm chặt tay áo y, ở trong lòng y nhỏ giọng nức nở.
"Ca ca, ca biết cha nương đệ ở đâu không?" Tuần Chi hỏi y.
Tùy Trăn nói: "Hẳn là đang ở nơi khác, tạm thời không trở về gặp đệ."
Tuần Chi ừ một tiếng, dùng tay áo lau nước mắt, nói: "Vậy ta và ca ca đi ăn trước, ăn xong mới trở về đợi cha."
148.
Không biết Nguyên Chân tiên nhân dùng phương pháp gì làm Tuần Chi tin tưởng cha mình còn sống, hơn nữa ngoan ngoãn bái vào Phúc Lộc sơn làm đệ tử.
Tùy Trăn bị Nguyên Chân tiên nhân ấn vai đứng trước mặt Tuần Chi.
"A Chi, sau này Tùy Trăn chính là Đại sư huynh của con." Nguyên Chân tiên nhân sờ sờ đầu tiểu hài tử, cười tủm tỉm nói: "Có chuyện gì thì tới tìm y."
Tùy Trăn kỳ thật còn có hai sư đệ khác, nhưng một đứa tính tình kiêu căng không chịu người đến gần, một đứa thì suốt ngày kiếm chuyện để phá, đều không thân cận với y.
Nhưng từ sau khi Tuần Chi lên núi, mỗi ngày đều lẽo đẽo sau y.
Dù cho biết y có một mặt đáng sợ như vậy, Tuần tiểu sư đệ vẫn thường xuyên tới tìm y, đem tất cả thứ gì mình cho là tốt cho y.
Huyết nhục của Tùy Trăn là do thảo mộc sinh linh một lần nữa hóa thành, y tặng hoa cỏ cho Tuần Chi kì thực đều bám thần thức của y.
Sư phụ nói huyết nhục có thể do linh khí trọng sinh, nhưng tâm thì không thể. Khi y nhắm mắt lại vào ban đêm đều sẽ nhớ đến cái chết của nương dưới gươm của cha mình.
Người kia sao không để ý đến ôn nhu ngày xưa, tự tay mổ ngực mẫu thân, lấy bạch cốt làm củi lửa, rèn Tuyệt Tình kiếm một lần nữa nhập đạo.
Mọi người đều nói đây là con đường đúng đắn.
Chính xác thì con đường đúng đắn là gì?
Mùa xuân đến cỏ dài lay động trong gió, cuốn them mùi hương của hoa khắp núi.
Sư đệ cầm tay y, rưng rưng hỏi y tu đạo thành tiên còn có thể nhớ rõ mình hay không?
Y nói sẽ.
Y lên núi tu đạo chưa từng vì thành tiên.
Sư phụ bảo y chờ, chờ một người toàn tâm toàn ý vì y, làm cho trong lòng y một lần nữa mọc ra tâm ấm áp.
Y nắm tay sư đệ.
Tuần Chi vụng trộm nói với y: "Sư huynh, mọi người đều thành tiên, đệ liền ở lại chỗ này thay mọi người nhìn núi Phúc Lộc, ngày nào đó mọi người trở về vẫn có chỗ để dừng chân."
Người đã thành tiên sao có thể trở về đây?
Trong lòng y nghĩ như vậy, cho rằng Tuần Chi không biết.
Pháo hoa trên núi sáng lên.
Thần thức y thấy Tuần Chi ngồi trong sân, hướng về hoa cỏ y tặng mà nói: "Ta là phế linh căn, không thể theo sư huynh tu đạo thành tiên, chuyện gì cũng làm không xong..."
Nước mắt rơi xuống chan chát.
Tiểu thiếu niên lau nước mắt, nhưng thế nào cũng lau không hết.
"Ta ở trên núi luyện nấu cơm, nếu nấu ngon có khi các sư huynh muốn ăn đồ ta làm, sẽ từ trên trời trở về..."
Tùy Trăn trong lòng xoay quanh ngàn mối, y muốn lên tiếng an ủi Tuần Chi, nhưng rốt cuộc cũng không mở miệng.
Y nghĩ rằng y thích những bữa ăn Tuần Chi nấu.
Vì vậy, y sẽ không đi.
- =-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đơi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ("。• ᵕ •。")