Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chả Có Gì Lạ

Chương 46




125.

Tùy Trăn hóa trang thành đạo sĩ ngồi xếp bằng trên đài cao, dùng linh khí của mình tu bổ tinh hồn cho cây gỗ trăm năm tuổi.

Y lấy nguyên thần của mình dụ dỗ Thiên Lôi bổ xuống, ít nhiều là vi phạm đạo pháp Sinh Linh đạo, hiện giờ vẫn phải trả lại.

"Sư huynh." Con thỏ được Tuần Chi hóa thân thành rụt vào trong ngực Tùy Trăn, mở đôi mắt đen tròn nhìn bốn phía, đè âm thanh hỏi: "Huynh phải ở lại chỗ này tu linh sao?"

Tùy Trăn lắc đầu, nói: "Long mạch chỉ bị thương trên bề mặt thôi, rất nhanh sẽ bổ sung xong."

Y sờ sờ làm rối tung mớ lông nhung mềm mềm trước trán sư đệ, khẽ mỉm cười hỏi: "Có phải đệ cảm thấy Đại sư huynh cũng không lợi hại đến vậy không?"

Nếu thật sự chặt đứt long mạch, đừng nói tu đạo, sấm sét hôm nay bổ xuống đối với y còn chưa kết kim đan mà nói có khi phách thể còn không giữ được.

Tuần Chi cọ sát ống tay áo y, nghiêm túc nói: "Đối với đệ...sư huynh bất luận như nào đều là người lợi hại nhất."

Tiểu sư đệ nói gì cũng nghiêm túc như vậy, Tùy Trăn trong lòng bật cười, trên mặt vẫn là thần sắc đoan chính ổn trọng.

Y nhìn biển mây đen trên bầu trời và nói: "A Chi, Thiên đạo là vậy, cho dù là Thiên tử cũng không thể làm bất cứ thứ gì mình muốn."

Mây mù phiêu tán tới, đem thân hình y ẩn dấu bên trong. Tuần Chi trong sương mù mênh mông hóa thành hình người, tay Tùy Trăn vẫn đặt bên hông Tuần Chi, hai người cách hơi nước mỏng manh nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.

Tùy trăn nhìn chăm chú vào gương mặt thiếu niên thanh tú trước mặt, hơn mười năm trôi qua, sau khi ngây thơ trên mặt Tuần Chi tan đi quả thật như lời Giang Cận nói, lột xác thành một mỹ nhân.

Mỹ nhân trong xương chứ không phải ở da, nơi Tuần Chi đẹp nhất chính là đôi mắt trong trẻo mà đen nhánh kia, khi nhìn chằm chằm như vậy liền cảm thấy giống như có một vầng trăng sáng lắc lư trong nước đầm.

Tuần Chi cẩn thận đưa tay ôm lấy y, thân thể ấm áp dán lên, mang theo chút hương thơm ngọt ngào của điểm tâm.

Khi đôi môi mềm mại dán lên mặt y, y không đẩy Tuần Chi ra nữa.

"A Chi..." Tùy Trăn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nâng cằm thiếu niên lên, ôn hòa hôn xuống. Tay y xen kẽ mái tóc đen mềm mại của Tuần Chi, vuốt ve cái cổ tinh tế kia.

Tình yêu của y sẽ không như cha nương tựa phong tựa nguyệt...

Trái tim như bàn thạch, không thể chuyển dời.

126.

Mặt trời vẫn chưa mọc và những ngọn núi vẫn còn ẩn mình sau lớp màn sương.

Ta lẳng lặng đi theo sau Tiểu Tùy sư huynh.

Trong ba sư huynh ta thích y nhất, khi y nói chuyện với ta luôn ôn hòa, giống như gió xuân vậy.

Tiểu Tùy sư huynh hỏi ta: "Đệ đã bao giờ nghe hát khúc chưa?"

Ta lắc đầu.

Y đi phía trước nhẹ nhàng ngân nga bài hát.

Mặc dù ta không hiểu y đang hát gì nhưng ta vẫn cảm thấy y hát rất hay, khiến người nghe trong lòng một mảnh bình yên.

Ta nghe y nói: "Cha ta năm đó...chính vì nương ta hát một khúc nhạc, phản môn phái, buông xuống hết thảy cùng nương ta kết thành đạo lữ."

Ta cao hứng vì y chịu nói chuyện của y cho ta, ta cũng to gan nói theo: "Cha nương đệ cũng là cùng chung chí hướng, đều yêu thư họa, về sau mới thành thân."

Tùy Trăn quay lại nhìn ta, trên mặt không còn ý cười, gương mặt anh tuấn hiện ra một tia thần sắc ta nhìn không hiểu, nói: "Nhưng bọn họ chung quy cũng là cha nương huynh, hai chữ tình ái, bất quá cũng chỉ là mây khói, đảo mắt đã không thấy đâu."

Y nhìn ta, ta cũng nhìn y.

Ta cùng y khi đó không cách nhau mấy bậc thang, nhưng vào khoảnh khắc đó, ta cảm thấy mình cách Tùy Trăn sư huynh rất xa rất xa...

- =-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (¬‿¬)