Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chả Có Gì Lạ

Chương 32




93.

Ta luống cuống nhấc tay áo lau nước mắt cho sư huynh, ánh mắt của huynh dường như đang nhìn ta, lại giống như đang nhìn xa hơn, sau khi ánh lửa nhiếp nhân kia dập tắt, cũng chỉ còn lại tro bụi nặng nề.

Huynh nắm lấy gương mặt ta, nhắm mắt lại hôn lên môi ta.

Mùi máu tanh ngòn ngọt từ đầu lưỡi huynh lan rộng.

Môi Bùi sư huynh đỏ rực.

"Tuần Chi sư đệ, đệ lên núi mười hai năm, có phải thường xuyên nhớ tới cha nương hay không?" Nhiệt khí huynh thở ra ngưng tụ thành sương trắng giữa không trung, làm mờ đi khuôn mặt huynh ấy, "Đệ có sợ đến một ngày, trở lại nhân gian lại chẳng có nhà cho mình về..."

Ta lui về phía sau một bước, mùi máu trong miệng đều hoá thành chua xót trong họng, lại trong phút chốc hiểu được ý tứ của Bùi sư huynh.

Bùi sư huynh rũ mí mắt xuống, không nhìn ta nữa, lại ngồi trở lại đuôi thuyền tiếp tục chèo thuyền.

Kèm theo gió mưa thổi tới, ta ôm đầu gối ngồi ở mũi thyền, cảm thấy rét run cả người.

Ta mở lòng bàn tay của ta, từ từ bấm ngón tay suy nghĩ xem khi nào thì đến mùa Xuân ở Giang Nam?

Nương là đi Giang Nam ngắm hoa, phụ thân là muốn đi làm đại sự mới lưu lại ta trong bể nước. Khi đó một đường lên núi cùng sư phụ ta vẫn luôn lo lắng khi cha nương về đến nhà sẽ không tìm thấy ta.

"Bùi sư huynh," Ta lẩm bẩm gọi: "Bọn họ có phải hoá thành mưa gió trên sông hay không? Đợi đến khi chúng ta trở về, đi đâu cũng chính là nhà..."

Ban đêm tối tăm, Bùi Ứng phất đi một thân hơi máu, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng. Sau khi hắn giết người vết thương trong lòng hắn rốt cuộc bình ổn một chút, dần dần hối hận đã nói với Tuần Chi sư đệ câu nói kia lúc trên thuyền nhỏ.

Có đôi khi hắn cảm thấy Tuần Chi sư đệ cái gì cũng không hiểu nhưng kỳ thật gì cũng hiểu hết.

Nhẹ nhàng thở dài trong lòng một tiếng, hắn thắp đèn dầu trong phòng, nhìn thấy trên bàn có bát cháo cá nóng.

Tay nghề của Tuần Chi sư đệ vẫn rất tốt.

Bùi Ứng uống chén cháo, giương mắt nhìn sư đệ quấn chăn co thành một cục nhỏ, suy nghĩ một lát, vẫn là đến xem Tuần Chi một chút.

.....Câu nói kia thật sự là không nên nói, hại sư đệ thương tâm, Bùi Ứng ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn một mảng lớn gối ướt bị nước mắt của thiếu niên ngấm vào.

Là do hắn lên núi được hai năm trong lòng nhớ nhà, lại ngại khóc, bị sư phụ bắt đi chăm Tuần Chi trong lòng càng không muốn. Có lẽ do hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, nói chuyện không dễ nghe, Tuần chi bị hắn quái âm quái khí huấn luyện vài lần, lúc muốn khóc đều sẽ vụng trộm trốn đi, tận lực không phát ra âm thanh.

Hắn bởi vì bi thống của mình phá hỏng chờ mong đã lâu của sư đệ.

Bùi Ứng nghĩ xong, giơ tay lên ngực Tuần Chi nhẹ nhàng truyền một cỗ linh khí vào huyết mạch của Tuần Chi.

"Hôm nay là sư huynh nói lung tung, sư đệ cứ quên hết đi." Bùi Ứng thấp giọng nói: "Là sư huynh có lỗi với đệ."

Tuần Chi trong mộng cọ cọ lòng bàn tay hắn, gượng mặt mềm mại lạnh lạnh, Bùi Ứng lẩm bẩm: "Phàm nhân sau khi chết, ngay cả hồn phách cũng không giữ được...Bùi Ứng a Bùi Ứng, ngươi thật sự là tạo nghiệt, lên tiên sơn bái sư thật sự là chuyện đáng giá sao?"

Hắn đứng dậy, đi đến cửa sổ dựa vào một bên, đột nhiên ở góc tường nhặt được một bức tranh cuộn.

Là hoa Mai Tuần Chi sư đệ vẽ bằng mực đỏ.

Trên bức tranh còn mơ hồ thấy được nước mắt rơi xuống làm nhoè đi một chút.

Bùi Ứng mở bức hoạ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chữ viết của thiếu niên.

[ Mưa qua sông tương tư,

Nước mắt nghênh đón người về quê. ]

Hắn sao có thể không biết sư đệ cũng như anh ôm hy vọng tràn đầy...

Bọn họ ở trên núi tu hành nhưng kì thật ai cũng không dứt được trần căn.

Ở chỗ này đã không còn nhà cho hắn nữa, nhìn phụ mẫu cùng a muội phóng ngựa rời đi cũng đều không còn ở đây.

Nỗi đau không thể diễn tả khiến hắn không thở được, đau đến nỗi nước mắt hắn chạy ngược lại vào tận đáy lòng.

95.

Phụ thân, mẫu thân, muội muội... có phải mọi người đều đã hoá thành mưa gió trên sông không?

Bùi Ứng ôm bức tranh vào ngực, dựa vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn mây đen nặng nề ở phương xa.

- =-=-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ... („ಡωಡ„)