Một cơn ác mộng chuẩn bị chiếm lấy cô.
Với ngón tay của anh thọc sâu vào da cô, kéo lê cô dưới anh, cô cụng đầu
mình vào đầu anh. Anh gầm lên với sự giận dữ, cho đến khi cô bò ngoằn
ngoèo vòng qua và thục cùi chỏ cô vào cổ anh. Trong lúc anh đang vật lộn kiếm hơi thở, cô lợi dụng lợi thế bằng cách lồm cồm bò khỏi anh đủ xa
để tung cú đá vào ngực anh, khiến anh lảo đảo.
Tại sao cô lại không làm gãy cổ anh với cùi chỏ cô? Cô đã từng làm thế với
những con ma cà rồng khác. Tại sao cô cứ ngần ngại khi nghĩ đến việc làm hại anh? Cô sẽ không như thế nữa, cô nghĩ trong lúc nhảy lên trên anh,
khoan nắm đấm của cô vào mặt anh nhanh đến nỗi nó chỉ như một vệt mờ.
Môi anh nẻ ra. Hai cú đánh nữa trong liên tiếp. Cô nghĩ cô đã làm vỡ
xương gò má của anh.
“Em sẽ không có bất kì sự khoan dung nào nữa,” anh nói khó nhọc, mắt anh
màu đen, cái giọng trầm của anh ầm ầm gần như không thể nhận ra được.
Anh chụp lấy nắm đấm của cô khi cô ra cú đánh một lần nữa và siết chặt.
Với tay còn lại cô cào vuốt mình xuống áo anh, quanh cổ anh, rít lên
trong thịnh nộ. Sét đánh xuống như một trận mưa đạn. Một cách nào đó anh nắm được cổ tay còn lại của cô và lật người trên cô, đè dính hai tay cô ở trên đầu.
Chỉ vừa lúc cô căng lên để đá chân cô ngay vào giữa hai chân anh và đưa anh bay đến trước, anh rên như thể trong tuyệt vọng, găm răng nanh của anh
sâu vào trong cổ cô. Cô rùng mình và kêu lên, cơ thể trở nên mềm nhũn ở
dưới của anh. Đôi mắt cô mở rộng trong sốc lúc cô nhìn chăm chăm lên
những tia sét phía trên. Đây không phải là đau đớn anh đang cho cô.
Vết cắn của anh khiến cô ngây ngất.
Anh làm nó lần nữa và lần nữa trên phần dưới cổ của cô. Từng vết cắn, từng
lần răng nanh anh đi vào da cô cứ như là cú đẩy của một người đàn ông
trong mình. Từng lần anh nhả da cô ra cứ như một sự rút ra nhịp nhàng,
chậm rãi. Sự khoái lạc làm cô thấy chóng mặt. Giày vò sâu sắc.
Cô đã chưa từng bị đánh bại trong bất cứ cuộc thi hai người nào – không
người nào là đủ mạnh. Và Myst có sự ham muốn thú vật sâu thẳm bên trong
cô để cho một người đàn ông mạnh mẽ - như người này đã khiến cô sảng
khoái, gợi cho cô thích thú – thắng. Tâm trí cô phản đối, gợi cho cô nhớ anh là gì. Cô đã giết ba người trước mà cô giúp ‘trao đổi máu’. Tại sao không là anh? Anh đã định tra tấn cô trong cái ngục giam kinh khủng đó, định sẽ điều khiển cô với sợi dây.
Nhưng vết cắn của anh... Nó làm cơ thể cô đòi hỏi, trở nên ướt hơn, cảm thấy trống trải khi không có anh đẩy chật nịch vào trong.
Làm ơn hãy mạnh mẽ đủ... Làm ơn... Chỉ một lần trong đời cô thôi liệu một người đàn ông có nắm lấy sự điều khiển?
Để cô cuối cùng cũng có thể đánh mất nó.
Khi anh dán chặt hai cổ tay cô chỉ với một tay – mạnh – cô cong lưng lại
trong vui sướng. Anh dùng cái còn lại để xé mở ra áo sơ mi và áo ngực
của cô để làm lộ ngực cô. Anh cầm nắm da thịt cô, rồi mở quần jeans ra
và thả bản thân mình. dương v*t khổng lồ của anh nhô ra giữa họ, bi anh
nặng trĩu ở dưới.
Mắt cô banh rộng ra và cô vật lộn một lần nữa, dậm gót chân mình vào mặt
đất để lùi lại. Quá lớn đối với cô. Đâm vào cô chậm chạp – đó là điều
anh đã nói.
Lòng bàn tay anh hạ xuống với một cái chát trên phần đùi trên của cô, nâng
háng cô lên. Tay cô được thả ra, cô vươn tới và chiến đấu với anh hết
sức – cào, cắn, đánh – nhưng nó vô ích. Vẫn đang giữ lấy đùi cô, anh
dùng hai ngón cái để mở rộng âm đ*o cô, rồi giật mạnh mình xuống cô. La
lên tàn bạo khi cô kêu lên trong đau đớn, anh chôn vùi mình trong da
thịt cô cho đến khi anh trở nên dày cộm và nhoi nhói trong cô.
Anh đã làm được điều đó. Myst sẽ muốn người đàn ông đầu tiên có thể đánh bại cô. Đó là điều họ luôn thì thầm về cô.
Họ đã đúng. Cô đã thách thức anh và anh đã thắng cô. Trong tâm trí cô, anh xứng đáng được nhận phần thưởng của mình dù hậu quả có ra sao.
Anh ngừng lại, rồi cúi đầu xuống cô và kéo lê lưỡi mình lên núm vú cô như
thể đang xoa dịu cô. Như thể đâu đó trong cái trí não điên khùng của
anh, anh muốn cô có sự vui sướng.
Anh để trên cái còn lại trong những lúc lâu, rồi lại uống từ cổ cô lần nữa. Bằng cách nào nó vết cắn chuyển đôi cơn đau thành dễ chịu, giúp cơ thể
cô trở nên trơn hơn để chấp nhận sự xâm nhập. Cô giật mạnh những gì còn
lại của áo anh mở ra để lướt ngón tay mình qua ngực anh cũng giúp như
thế.
Trong lúc anh chậm rãi rút ra, anh rên, “Thật ướt,” nhưng khi anh đẩy một lần nữa, cô rít vào một hơi, mắt chảy nước.
“Wroth, nó thật sự đau đó,” cô thì thầm.
“Không thể ngừng,” anh nói khó khăn. Cổ và ngực anh đã bóng loáng với mồ hôi, cơ bắp anh đã cứng rắn lên từ nỗ lực của anh rồi.
“B-bảo em sẽ không phải đau đi.”
“Ah, Myst, đừng đau mà.” Từ ngữ của anh đã trở nên rời rạc. “Anh không muốn
em phải đau từ việc này.” Ngay lập tức, sự đau đớn câm lặng đi, chỉ để
một cảm giác đầy đặn.
Khi anh uống từ cô, kéo hông anh lại và đẩy vào một cách thử nghiệm, cô kếu lên lần nữa. Anh cứng người lại. “Không, Wroth... tốt mà!... Cứ tiếp
đi.”
Anh
làm chính xác như thế. Anh canh mỗi lần lấy từ cổ cô với sự thục đẩy của hông anh, và cô biết rằng chuyện hoàn toàn chấm dứt rồi, giao thân thể
mình hoàn toàn cho cảm xúc, cong lưng lên, hai tay thả lỏng trên đầu.
Sét đánh lên những cơn gió, và nó đổ xô qua cơ thể nóng bỏng của cô, qua những núm vú căng lên của cô.
Anh nâng phần trên cơ thể mình lên, đặt tư thế mình trên đầu gối. Cô rên rỉ khi cô nghĩ anh sẽ rút ra, nhưng anh kéo cô lên với mình cho đến khi cô đang đè lên anh. Anh mở rộng đầu gối mình để anh có thể đẩy vào bên
trong cô. Anh đang trở nên quá lớn để di chuyển trong cô, đã đụng đến
điểm cuối của chỗ kín cô rồi nên cô không thể mang anh tới đến cán.
Cơ thể anh thấy thật lớn vòng quanh cô, khiến cô cảm thấy thật sự có điểm
yếu. Như thể anh đọc được tâm trí cô anh vòng cánh tay mình quanh cô,
giữ cô bên hông. Anh hoàn toàn bắt được cô, giữ cô vào chỗ khi anh di
chuyển vào cô từ bên dưới.
Cô thả lỏng mọi cơ trong cơ thể mình – tại sao không? Đây là một vị trí cô chưa từng đồng ý trước đây, bởi vì từ chỗ này cô sẽ không có được sự
phản kháng ngay cả khi cô muốn vậy. Cô biết anh sẽ giữ không buông cô ra hay để cô ngã. Cô thư giãn trong vòng tay ôm xiểng niểng của anh, bộ
ngực trần của cô ép vào bộ ngực đầy sẹo của anh.
Anh giữ cô yên ngay cả khi anh fuck như một cái pit-tông bên dưới họ. Đầu
cô ngả ra sau và cô nhìn bầu trời trong sự mờ ảo của khoái lạc, nhìn
thấy tia sét của cô xé toang đất trời.
Niềm tận hưởng dâng lên, mạnh lên, trở nên rất gần.
Cô nghĩ anh sẽ ra lệnh cho cô tới, nghĩ anh đang thít chặt cánh tay anh
thêm nữa như thể đe dọa cô nếu cô không nghe lệnh, nhưng anh không làm
vậy. “Milaya, anh muốn em thật nhiều.”
Milaya, một câu âu yếm từ nhiều năm trước được nói trong giọng của anh, đưa cô
qua khỏi bờ vực. Cô kêu lên từ sự khoái lạc khi mọi thứ vỡ tan từng
mảnh. Nhưng nó chỉ tăng lên khi anh như tuyệt vọng kéo cô lên xuống
dương v*t của mình khi anh căng thẳng để tới.
Rên, gầm, một vết cắn khác làm cho cô run lên trong cơn cực điểm lần thứ
hai. Rồi anh giật đầu mình ra sau, cổ và ngực căng lên với dây cơ, để
gầm lên với lực từ sự phóng tinh của mình. Cô cảm thấy nó trong cô, nóng bừng, dễ nhận thấy, dường như không ngừng nghỉ trong khi anh tuôn ra và tuôn ra bên trong cô. Cô tới trong suốt thời gian đó, cơ thể cô thắt
chặt quanh sự căng lên của anh.
Rồi những cơn run rẩy sau. Những cánh tay lỏng ra dù cô không muốn chúng. Cô không muốn việc này phải chấm dứt.
Khi hơi thở của anh đã bình tĩnh lại một mứa độ nào đó, anh kéo cô ra để
tìm kiếm vẻ mặt cô. Mắt anh đã trong lại. “Anh đã không muốn làm đau
em,” giọng anh thô ráp. “Anh đã không – Cổ của em,” anh nói trong một
giọng bàng hoàng, nhìn chằm chằm.
Cô lướt nhẹ ngón tay qua những dấu vết. “Nó không có đau. Ngay cả trước
khi anh... chúng ta... uh, giải quyết nó.” Chúng chẳng là gì cả và sẽ
lành lặn vào ngày mai thôi. “Anh chưa bao giờ thực sự nhìn thấy chuyện
này trước đây à?”
“Chưa bao giờ.”
“Em là bitee đầu tiên của anh hả? ” Tại sao điều đó lại khiến cô hài lòng
cô không thể biết. Tại sao cô lại không nhảy xổ khỏi người anh trong ghê tởm làm cho cô bối rối. Cô vẫn đang còn bị lấn át bởi mọi thứ. Và cô
cảm thấy... thương mến đối với anh. Đúng, Myst luôn là người
girlie-girl của đàn, nhưng cô chưa từng bao giờ trong cuộc đời dài, dài
của mình cảm thấy thực sự nữ tính cho đến khi người đàn ông này đã ôm
chặt cô vào mình và chịu trách nhiệm cho mọi thứ. Cô đã chưa từng bao
giờ - trong tất cả những cuộc đời mà cô chịu đựng – cảm thấy sự vui
sướng nhiều như thế.
“Anh chưa bao giờ dùng da thịt khi uống vì anh biết nó sẽ làm gì cho bản
thân anh.” Anh dựa trán mình vào trán cô. “Myst, mắt anh sẽ trở thành đỏ từ việc này. Anh sẽ biến đổi.”
Anh nhìn thật là sợ hãi, những câu từ đó cứ tuột ra, “Mắt của anh sẽ trở
nên đỏ khi và chỉ khi anh giết trong lúc anh uống máu sống. Những kẻ có mắt bị biến đổi uống cho đến tận xương tủy của nạn nhân chúng, hút vào
từ tận đáy của tâm hồn. Chúng lấy tất cả những cái xấu, tất cả những sự
điên rồ, tất cả những tội lỗi.”
Quai hàm anh thả rớt xuống. “Đó là lí do tại sao ma cà rồng thuần chủng trở nên điên loạn?”
Cô lắc đầu. “Nó còn hơn thế. Chúng trở nên nghiện sự chém giết, có nghĩa
là chúng sẽ không bao giờ lấy được từ một nguồn giống nhau. Sau hàng năm và năm của những nạn nhân khác nhau, các kí ức dần dồn lại.”