Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 81: Đừng sỉ nhục cầm thú (2)




Chu Hải gật đầu một cách kiên định.

"Ngay bây giờ."

Đội trưởng Hoàng suy nghĩ một chút rồi cũng thỏa hiệp, nếu mọi người đã ở đây, muốn xem thì đi xem luôn đi!

Ông quay người đi đến thương thảo cùng đội trưởng của nhóm cứu hỏa lần này, lúc đầu người kia kiên quyết không đồng ý, nhưng khi thấy đội trưởng Hoàng cố chấp như vậy, anh ta cũng do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu.

"Được rồi, nhưng tôi sẽ đi cùng, dù sao hiện trường cháy nổ ở trên tầng cao cũng không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm đột phát."

"Không sao."

Chu Hải mang theo Mập Mạp và Lương Hồng Cương đi tới, Tên Điên bị bắt ở lại, vì chỉ có mình anh ta uống rượu.

Ba người thay quần áo mang theo trong vali, theo người đội trưởng đội cứu hỏa đi lên lầu, đến một nửa tầng bốn đã cảm nhận được nhiệt độ như quay như nướng, tuy lửa đã được dập tắt hoàn toàn, nhưng lượng nhiệt tàn dư ở nơi này cũng thật kinh người.

Tại hiện trường hỏa hoạn, đặc biệt hiện trường đã được đội cứu hỏa phun nước và thực hiện công tác cứu hộ qua thì việc tìm kiếm vật chứng sẽ vô cùng khó, nước và sự tiếp xúc của các lính cứu hỏa sẽ khiến tất cả chứng cứ trên mặt đất gần bị hủy hoại toàn bộ, vì lẽ đó, nếu lập tức kiểm tra nạn nhân, may ra có thể thu thập được nhiều thông tin hơn.

Chu Hải hít sâu một hơi, bật đèn trên đầu, bước qua cánh cửa căn hộ đã bị tàn phá.

Phía nam bên tay trái là một phòng ngủ, cửa phòng đã bị rìu cứu hỏa đập vỡ, chốt cài bằng sắt kiểu cũ trên khung cửa còn đang mang theo một mảnh vỡ của cái cửa, xem ra đây chính là gian phòng mà hai đứa bé đã trốn thoát một kiếp nạn.

Chu Hải bước vào gian phòng, trên đất có một thùng nước trống rỗng nằm lăn lóc, ngay cửa có một đống chăn bông, dường như hai đứa bé đã dùng chăn bông chặn khe hở của cửa để tự cứu mình. (Chương 82-83 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Trên mỗi cái giường sắt chỉ có một tấm lót bằng rơm đặt trên tấm ván gỗ, ở thời đại này mà nhìn thấy một thứ như vậy khiến Chu Hải cảm thấy khó tin.

Sát cửa sổ có một cái tủ, ngay bên ngoài tủ tán lạc rất nhiều ga trải giường và đồ len, một số đã bị xé nát, từng đoạn vải được buộc lại với nhau, có điều vẫn chưa làm xong, cửa sổ đang mở rộng, kệ kim loại ngoài cửa sổ đang bày một chiếc chăn bông ướt.

Nhìn dấu vết bên trên thì dường như đứa bé trai kia đã từng nằm nhoài mặt đó, cũng có thể tiếng khóc nghe được lúc trước chính là của cậu bé.

Chu Hải băng qua những mảnh vụn của cửa, đụng phải cánh cửa bị tàn phá, khiến khung cửa dập dờn một hồi.

Chu Hải ngẩng đầu nhìn, hóa ra ở đó có một lỗ thông gió thông với phòng khách, may mà hướng thông là từ trong ra ngoài, nếu là hướng thông từ ngoài vào trong thì có thể hai đứa bé này cũng không được đảm bảo.

Phía bắc của tay phải là phòng khách nhỏ hẹp chỉ có một cái bàn và bốn cái ghế tựa, một chỗ tại cánh bắc có một đống thứ nóng chảy, chỗ đó và phòng bếp chỉ cách nhau một nửa bức tường, khung và cửa sổ thủy tinh ở trên nửa bức tường đã không còn sót lại chút gì.

Mập Mạp đi tới kiểm tra, Lương Hồng Cương chụp ảnh khắp nơi, trên đất có rất nhiều mảnh gương vỡ đã bám chặt vào nền nhà.

Ở phía nam, bên cạnh căn phòng của hai đứa bé là một căn phòng lớn hơn, cửa đã được mở tung, hoặc cửa vốn đã mở.

Vì lẽ đó so với căn phòng bên cạnh thì bị cháy nghiêm trọng hơn, tủ quần áo và vali ở bên trong ngã trái ngã phải, xem ra là do vòi phun nước cao áp bắn trúng, sát cửa sổ có thể nhìn thấy tấm đệm lò xo chồng lên một đống tro tàn.

Đối diện với Chu Hải là phòng vệ sinh, cửa phòng đã không cánh mà bay từ lâu, có thể là bị vụ nổ xốc tung.

Bên cạnh phòng vệ sinh chính là phòng bếp, Chu Hải đi về hướng phòng bếp nhưng không dừng lại, trên đất không có nhiều nước đọng, vì đội trưởng Hoàng từng nói, ban công phía bắc đặt bình ga đã bị làm nổ tung, nước đọng trong gian phòng cũng chảy ra ngoài từ nơi đó.

Vừa vào nhà bếp anh đã nhìn thấy hai xác chết dựa vào tường, tư thế nửa ngồi nửa quỳ, ngồi đối diện nhau.

Nhìn trạng thái cháy ở xung quanh là có thể dễ dàng biết được: bếp chính là nơi bắt nguồn vụ cháy.

Bên dưới thi thể gần với Chu Hải nhất có một đống vật chất tan chảy lấp lánh, anh ngồi xổm xuống dùng kẹp đâm đâm, tất cả vật chất đã hòa hợp thành một thể thống nhất, nhưng lại có âm thành ‘rắc rắc’ vang lên, vẫn còn có chút hạt tròn rơi xuống.

Chu Hải gắp lên xem, đó là một thứ dạng oval màu xanh ngọc lập loè tỏa ra ánh sáng lung linh, đây là cái gì?

"Đó là hạt châu được dùng để là chuỗi hạt thủ công, trong phòng khách có nhiều chiếc vòng đã hoàn thành, xem ra cặp vợ chồng này đang làm thêm công việc này. (Chương 82-83 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Tuy nhiên loại công việc này có thu nhập rất thấp, phụ nữ ở nhà muốn giết thời gian thì có thể làm, nhưng một người đàn ông cũng theo làm cái này thì khá hiếm thấy."

Chu Hải gật đầu, "Giờ chúng ta cùng xem qua thi thể luôn đi!"

Không gian khá hẹp, Chu Hải ngồi xổm bên cạnh thi thể đang quay lưng lại với mình, Mập Mạp chụp ảnh, Lương Hồng Cương giơ đèn lên rọi sáng.

Cả người nạn nhân đã không còn chút quần áo nào bám vào, thi thể đã cacbon hoá (cháy thành than) nghiêm trọng, tay chân đã mất hụt đôi chút, đấu quyền trạng (1) rõ ràng, chi dưới đã bị cố định bởi các vật chất nóng chảy trước mặt, xem ra thế lửa cực kỳ hung hãn, nháy mắt đã làm tan chảy hết những vật chất này.

Chu Hải di chuyển đến trước mặt của nạn nhân ở hướng bắc, tuy đầu người này đã cacbon hoá, nhưng tư thế rũ xuống lò sưởi bên cạnh rất kỳ quái, không giống như bị cháy tạo thành.

Dường như trước khi cháy lớn, nạn nhân đã ở trong tư thế kỳ quái này.

Lẽ nào thật sự không phải là sự cố bất ngờ?

Tay Chu Hải hơi ngừng lại một chút, rồi lập tức sát vào nạn nhân, rọi sáng đầu thi thể. Có thể do lưng của nạn nhân này không đối diện với nguồn lửa nên khuôn mặt vẫn còn được góc tường và lò sưởi tạo thành một không gian nhỏ, bởi vậy cacbon hóa phần đầu không nghiêm trọng lắm.

Chu Hải đưa tay chạm vào mắt nạn nhân, anh cố gắng dùng ngón cái và ngón trỏ làm căng da mắt nạn nhân.

Thử mấy lần, đều không phát hiện có sự thay đổi nếp gấp như chân ngỗng được tìm thấy ở vùng mắt, toàn bộ vùng da mắt đều đen kịt một mảnh, toàn bộ lông mi cũng đều biến mất.

Mập Mạp ở phía sau nhìn Chu Hải, gương mặt khó hiểu.

"Trạng thái chết của hai người này không phải là đấu quyền trạng sao?

Đây không phải đặc điểm của bỏng lúc còn sống sao?

Lẽ nào anh còn nghi ngờ cái gì?"

"Về lý thuyết thông thường mà nói, đấu quyền trạng là đặc điểm nhận biết bị bỏng khi còn sống, nhưng nếu như thế lửa cực lớn, cũng có thể tạo thành nhiệt độ cao khiến cơ bắp co rút lại.

Hai người kia lại vẫn ngồi tại chỗ, tại sao?

Từ lúc chúng ta nghe được tiếng nổ mạnh, đến lúc cứu viện đến là tầm năm phút, dựng thang và phun nước dập lửa tốn tầm năm phút, tổng cộng là mười phút, hai người lớn thì đã hoá thành than, vậy mà hai đứa bé lại bình yên vô sự.

Tại sao? (Chương 82-83 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Hơn nữa, mí mắt của nạn nhân nữ này hoàn toàn không có phản xạ có điều kiện là khép kín, hoặc là trước khi vụ cháy lớn diễn ra, cô ấy đã không còn ý thức."

Những kiến thức mà Chu Hải giảng giải đã hoàn toàn lật đổ nội dung mà Lương Hồng Cương đã học tập ở trường, tuy nhiên nếu theo dòng suy nghĩ vừa rồi của Chu Hải, nó hoàn toàn thuyết phục.

Lương Hồng Cương đẩy kính mắt một hồi, vội vàng hỏi:

"Anh Hải, bây giờ em liên hệ với đội trưởng Hoàng di chuyển thi thể nha?"

Chu Hải gật đầu, "Làm đi!

Nhưng nếu đây là phóng hỏa, vậy ai là người phóng hỏa?"

"Không phải tự sát chứ?"

"Không, tìm cách thoát thân là bản năng, dù có là người đàn ông đối diện này phóng hỏa, anh ta cũng sẽ có động tác quay người hoặc ôm đầu, nhưng rõ ràng là anh ta vẫn duy trì tư thế ngồi, không nhúc nhích."

Nghe đến đó, Mập Mạp cũng không còn kiên trì với lý luận bất ngờ của mình nữa.

Đội trưởng Hoàng nhận được điện thoại của Lương Hồng Cương, nhanh chóng chạy tới, đứng trong sảnh hét lên: "Nhanh như vậy đã tìm ra nguyên nhân cái chết rồi hả?"

Chu Hải gỡ khẩu trang xuống, xoay người nhìn về phía ông ta.

"Chưa, nhưng dường như trước khi vụ cháy trở nên lớn hơn thì nạn nhân có lẽ đã mất ý thức, do đó chúng tôi hi vọng có thể đem thi thể về khám nghiệm."

"Mất ý thức? Có thể nào là trúng độc do gas rò rỉ không?"

- -----------------------

(1) Đấu quyền trạng: khi cơ thể bị cacbon hóa, các cơ xương sẽ cứng và co lại do nhiệt độ cao, hay còn được gọi là co cứng do nhiệt.

Vì sự co lại mạnh hơn sự duỗi ra nên khớp ở tay và chân thường bị uốn cong, tạo thành tư chế chiến đấu như đang đấu quyền anh.

- -----------------------

Editor: Chikahiro