Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 40: Bộ xương đáng ngờ (4)




Câu nói của Chu Hải chưa rơi ra được, điện thoại của Lương Hồng Cương đã vang lên, cậu ấy nhận máy rồi chọn hands-free.

"Chị Tăng vất vả quá!"

"Ha ha ha, tên nhóc này càng ngày sao lại càng giống Mập Mạp vậy hả, dẻo miệng quá nha!

Yên tâm đi! Mấy vụ án của tổ 2 đều là việc khẩn cấp, tôi nhất định sẽ xét nghiệm cho các cậu trước tiên."

Lương Hồng Cương ngượng ngùng cười cười.

"Lúc nãy em mang mẫu đi xét nghiệm, thấy Triệu Tân Lợi của tổ 1 đưa mẫu tới trước, có thể bắt anh ta chạy việc thì em có thể đoán được đó là vụ án của ai. Chị vì tổ bọn em mà làm xét nghiệm trước, thật sự cảm ơn chị."

"Thôi, không cần nịnh nữa, đã có kết quả DNA của nạn nhân rồi, đồng thời trong mẫu vật có chứa máu mà các cậu gửi tới, có thu hoạch ngoài ý muốn!"

Mọi người đều tiến lại gần, "Thu hoạch gì, chị Tăng đừng úp mở nữa!"

"Tôi đã làm xét nghiệm độc học (phân tích chất hóa học) trong mẫu, thấy là nạn nhân nữ nên lấy một ít làm xét nghiệm HIV, không ngờ lại ra kết quả dương tính."

Lương Hồng Cương vội vàng gật đầu.

"Chị chờ một chút, em qua lấy báo cáo liền."

Lương Hồng Cương xộc ra ngoài như có ngọn lửa ở mông.

Ánh mắt Chu Hải sáng lên.

"Đây đúng là tin tốt! Có lẽ lúc hung thủ cưỡng hiếp nạn nhân, phát hiện cô ấy không còn là trinh nữ, điều đó đã chọc giận hắn, do đó hắn mới ra tay giết người."

Bọn họ tháo găng tay, quay lại văn phòng, chụp hình tất cả báo cáo, gửi qua mạng nội bộ cho trung đội Hồ, Tên Điên đã sửa lại hoàn chỉnh những phán đoán của Chu Hải.

Ngay lập tức, Chu Hải gọi điện thoại cho trung đội Hồ.

"Nhận được báo cáo chưa?"

"Được rồi, nhưng điều tra cái dữ kiện HIV của nạn nhân như thế nào đây?"

Chu Hải lắc đầu, "Không phải dùng cái đó để kiểm tra, mà là dùng để sàng lọc hung thủ.

Dù gì việc quan hệ tình dục với người mắc viruss HIV sẽ có tỉ lệ nhiễm bệnh rất cao.

Công cuộc tìm hiểu về các nhà máy, cửa hàng và những xưởng gia công gần đó sao rồi?"

Trung đội Hồ thở dài.

"Phía đông đường cao tốc là một khu công nghiệp, có rất nhiều nhà xưởng, tôi không dám bứt dây đông rừng, chỉ có thể chụp ảnh rồi lấy thông tin thống kê từ phía công đoàn của mấy chỗ đó.

Có hai xưởng có xe vận chuyển hàng hóa cỡ lớn, người phù hợp với điều kiện của chúng ta ở khắ mọi nơi."

"Cửa hàng sửa xe thì sao?"

"Chỉ có hai cái cửa hàng nhỏ, không có thiết bị cỡ lớn, chỉ từng sửa xe hàng lớn thôi, tôi đã tới đó, một ông chủ hơn 60 tuổi.

Một ông chủ khác thì bị què, tầm hơn 30 tuổi, cũng không quá phù hợp với những gì cậu nói.

Chúng tôi cũng đang kiểm tra các camera ở xung quanh xem có ai phù hợp với những điều kiện của chúng ta không."

"Tôi gửi ảnh niềng răng tới, anh có thể điều tra các phòng khám nha khoa nhỏ ở Độ Bình.

Cái niềng răng này không phải là niềng được làm quy chuẩn, có thể là do bác sĩ nha khoa tự gia công, nên chắc chắn bác sĩ sẽ có ấn tượng với nạn nhân."

Từ trong điện thoại của trung đội Hồ truyền đến âm thanh gào thét của còi xe cảnh sát.

"Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu điều tra các phòng khám nha khoa luôn!"

Cúp điện thoại, lông mày Chu Hải vẫn nhăn nhíu, Mập Mạp chạm vào anh.

"Anh sao vậy Hải?"

Tên Điên kéo tay Mập Mạp ra.

"Đừng phiền cậu ta! Vất cả lắm chúng ta mới có được thông tin này, nhưng hình như bên phía cảnh sát điều tra không được thuận lợi cho lắm, cậu đừng khiến cậu ấy không vui!"

Mập Mạp chẹp miệng.

"Không thể, nếu không điều tra được gì, không cần anh thúc giục, anh ta sẽ lập tức đến tìm chúng ta, cùng lắm thì chúng ta lại đi hiện trường một lần nữa, lỡ hung khí lại ở đâu quanh đó thì sao?"

Chu Hải nghe Mập Mạp nói thế cũng thả lỏng đôi chút, có lẽ anh đã lo lắng dư thừa rồi, công tác điều tra còn chưa kết thúc, còn quá sớm để kết luận.

Sáng sớm ngày 15 tháng 8

Tám ngày sau khi phát hiện nạn nhân, cái miệng quạ đen của Mập Mạp lại lần nữa phát huy thần lực, Chu Hải nhận được điện thoại xin hỗ trợ của trung đội Hồ.

Đúng như Mập Mạp đã “tiên đoán”, công tác điều tra đã rơi vào ngõ cụt.

Vì trung đội Hồ gọi điện giục liên tục, giám đốc Bàng cũng phải nhượng bộ, chuyển mấy công việc của tổ Chu Hải sang cho tổ 1, còn tổ 2 bọn họ thì lên đường đến Độ Bình.

Bọn họ đến Độ Bình vào 10h sáng. Vừa đến nơi, bọn họ lập tức tham gia cuộc họp chuyên án 7/8.

Vẻ mặt trung đội Hồ buồn thiu, "Đã tám ngày trôi qua kể từ ngày 7 tháng 8.

Chúng tôi chia ba tổ tiến hành điều tra, tổ thứ nhất điều tra các phòng khám nha khoa, tổ thứ hai phụ trách các xí nghiệp phụ cận, tổ thứ ba xem xét các camera xung quanh, mỗi tổ lên báo cáo tình hình đi."

Tổ trưởng tổ 1, Vu Vĩnh Lượng, mở một tấm bản đồ ra.

"Chúng tôi phụ trách điều tra tất cả các phòng khám nha khoa, tìm những bác sĩ có thể chế tác niềng răng. Thế nhưng thành phố Độ Bình có hơn 300 phòng khám nha khoa lớn nhỏ, số lượng này quá nhiều, bây giờ chúng tôi mới đến được hơn 100 chỗ, số còn lại vẫn là một con số khổng lồ."

Chu Hải cầm tấm bản đồ, trên đó đánh dấu tất cả các phòng khám nha khoa của Độ Bình, chỉ nhìn thôi anh đã nhíu mày.

"Tôi nhớ lúc trước tôi có nói hướng điều tra là nhắm vào các phòng khám nha khoa nhỏ, với loại hàng rẻ tiền. Tại sao bây giờ lại điều tra toàn bộ?"

Trung đội Hồ cũng sững sờ, đập một tay xuống bàn.

"Chuyện gì đã xảy ra? Không phải tôi đã nói với các anh tiêu chuẩn loại trừ rồi sao?"

Người kia vội xấu hổ.

"A? Pháp y Tiêu nói, không được bỏ sót bất kỳ phòng khám nào."

Trong nháy mắt, sắc mặt Chu Hải trầm xuống.

"Tại sao không làm theo lệnh?"

Tổ trưởng tổ một cũng rất phiền muộn.

"Pháp y Tiêu thuộc tổ chúng tôi, dù gì ông ấy cũng học y, kể ra thì chuyên nghiệp hơn chúng tôi về mặt đó, cho nên..."

Chu Hải nhìn bản đồ, khoanh vùng các phòng khám cách chỗ phát hiện nạn nhân 5 km một lần nữa, khoanh tròn từng cái một.

"Trung đội Hồ, anh nên phân chia lại phạm vi một lần nữa. Hai người tổ một có thể đi 35 phòng khám trong một ngày, buổi chiều lập tức bắt đầu."

Trung đội Hồ nhìn rồi gật đầu, "Đừng chờ đến chiều, bây giờ tổ một đi liền đi, làm nhanh cho nó vuông, đến trưa là đi xong."

Tên Điên đưa tay ngăn người tổ trưởng kia, "Lúc vào cửa các anh đừng tiết lộ thân phận ngay, cho mấy nha sĩ xem ảnh trước, hỏi xem có ai đã từng làm qua niềng răng chỉ có 24 cái răng không, khách hàng là một cô gái tầm 20 tuổi. Chắc chắn người bác sĩ đã từng làm sẽ có ấn tượng sâu sắc!"

Người kia nhìn Tên Điên cười biết ơn, đưa người đi.

Vẻ mặt trung đội Hồ có vẻ hơi xấu hổ, xem ra cách quản lý của anh ta nhất định là có vấn đề, có người không làm theo lệnh cũng không biết.

"Tổ 2 có phát hiện gì không?"

Một cảnh sát trẻ tuổi gầy gò đứng lên, "Chúng tôi đã làm theo yêu cầu, xem hết băng ghi hình từ ngày 9 tháng 7 đến ngày 24 tháng 7, có tất cả bốn mươi sáu chiếc xe dừng lại bên chỗ đậu xe ngoài vành đai xanh, nơi đó và hiện trường chỉ cách nhau một cái hàng rào.

Mặt khác, có 424 người đã từng vượt qua hàng rào."

Tên Điên kinh ngạc nói: "Nhiều vậy sao?"

Người kia gật đầu, "Đúng vậy! Nhà vệ sinh ở khu vực này thường xuyên bị khóa, nên rất nhiều người trèo qua đó để đi vệ sinh."

"Đàn ông làm như vậy sẽ nhiều hơn, do đó nếu có phụ nữ sẽ rất dễ phát hiện!"

"Đúng vậy! Bình thường chỉ mấy vài phút, nhưng vẫn có một số người đi trong một khoảng thời gian dài, nhằm vào điều kiện đó, chúng tôi tìm thấy 12 người tình nghi.

Trong đó có ba nữ, dù có video nhưng độ phân giải thấp, rất khó nhìn rõ khuôn mặt."

Anh ta mở máy tính, đưa ra ảnh chụp khuôn mặt của 12 người tình nghi.

Chu Hải nhìn qua một lần, công nhận độ phân giải quá kém không thể nhìn thấy được khuôn mặt, lập tức anh vỗ vai Mập Mạp.

"Mập Mạp, gửi những tài liệu này cho tiến sĩ Nam Ngộ Đạo, bên phía họ có một loại công nghệ có thể tăng độ phân giải của video và ảnh, có thể giúp nhìn rõ đối tượng hơn."

Mập Mạp mím môi, đầu lay động như trống lắc.

"A? Tôi…! Liên hệ tiến sĩ Nam sao? Hay là để cậu Lương liên hệ đi! Tôi không làm đâu, không làm đâu!"

- --------------------------------------------

Người dịch: Chikahiro