Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Quyển 8 - Chương 77




Muốn bảo vệ Yến Ninh rất đơn giản, khiến Lý Yên mất đi tín nhiệm của Yến Ninh là được.

Nhưng Lý Yên từ cô nhi viện đến bây giờ ở chung gần hai mươi năm, địa vị trong lòng Yến Ninh tất nhiên là không giống rồi, muốn cho Yến Ninh hoàn toàn thất vọng với cô, khẳng định không phải một lần hai lần có thể hoàn thành.

Cố Khanh nhẹ nhàng nhảy lên bàn máy tính, liếm liếm móng vuốt nhìn chằm chằm quái vật lớn trước mắt này, sau đó hướng ma trảo về phía bàn phím… Đè xuống một tấm danh thiếp.

Đó hẳn là danh thiếp mà người phụ nữ kia cho Yến Ninh khi đến bệnh viện thú y, khi đó Cố Khanh đang ở trạng thái thân thể hôn mê tinh thần thanh tỉnh, biết người nọ cho Yến Ninh danh thiếp, lại không biết là danh thiếp gì, nếu không phải mấy ngày hôm trước ngoài ý muốn nhìn thấy tên trên danh thiếp nhìn quen mắt, Cố Khanh còn thật không nghĩ đến điều này.

Kỷ Lệ Bình, tổng biên tập bộ văn học của Long Trọng Entertainment.

Long Trọng cùng Universal giống nhau, đều là tập đoàn giải trí truyền thông cỡ lớn, dưới cờ có nhiều ngành tiểu thuyết, điện ảnh, anime..v..v.., mà giữa các ngành lại có liên hệ rất lớn.

Tỷ như tiểu thuyết có thể chuyển thể thành điện ảnh, anime, game, mặt khác cũng có thể thúc đẩy nhau phát triển linh tinh.

Long Trọng cùng Universal thực lực chênh lệch không lớn, nhân tài các ngành trình độ đều không sai biệt lắm, mà từ sau khi có một tác giả tên là “Ngữ Tiếu Yên Nhiên” ký hợp đồng với Universal, phương diện tiểu thuyết loáng thoáng có xu thế siêu việt Long Trọng, “Ngữ Tiếu Yên Nhiên” này chính là Lý Yên.

“Ngữ Tiếu Yên Nhiên” tuy rằng nghe tên là em gái, nhưng văn chương hành văn dưới ngòi bút của tác giả này lại cực kỳ mạnh mẽ, khắc họa nhân vật rất nhẵn nhụi phong phú, tình cảm động lòng người, tình tiết khúc chiết phục bút (đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau) khắc sâu, khi vạch trần một bí ẩn đều khiến người bừng tỉnh đại ngộ, kết cục cũng thường thường để người thổn thức cảm động, hấp dẫn vô số fan nam nữ.

Quyển sách đầu tiên của “Ngữ Tiếu Yên Nhiên” không phải post trên Internet, mà là trực tiếp gửi đến nhà xuất bản xuất bản, điểm xuất phát liền khác biệt.

Sau khi “Ngữ Tiếu Yên Nhiên” ký hợp đồng với Universal mở buổi ký tặng, nhìn thấy người viết ra một quyển sách như vậy dĩ nhiên là em gái tướng mạo thanh lệ, loại trái ngược này tuy rằng làm người nhất thời khó có thể nhận, nhưng sau khi tiểu thuyết đang on-going của “Ngữ Tiếu Yên Nhiên” trên Internet tuyên bố kết thúc, thanh âm nghi ngờ cũng lần lượt biến mất.

Ký hợp đồng với “Ngữ Tiếu Yên Nhiên” khiến lượt kích xem trang web văn học của Universal liên tục bay lên, tiểu thuyết này chuyển thể thành các sản phẩm: Phim truyền hình, điện ảnh, game, anime liên tục hot, khiến hai bên “Ngữ Tiếu Yên Nhiên” cùng Universal kiếm được bồn đầy bát đầy.

“Meo!” Lấy danh thiếp ra, Cố Khanh ý đồ gợi lên một nụ cười tràn đầy ác ý, nhưng đối với mèo con mà nói khó khăn thật sự quá lớn, chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo phát ra một tiếng mèo kêu tự cho là khí phách trắc lậu kì thực là nãi thanh nãi khí!

“Sao lại đến đây.” Tìm theo tiếng mèo kêu Yến Ninh nhìn thấy mèo con trên bàn máy tính đứng tứ bốn cái chân ngắn củn mềm giọng kêu to, cho rằng nó đang sợ, ôm lấy nó hôn hôn lỗ tai lông xù của nó.

“Meo ~ meo ~” Móng vuốt Cố Khanh vỗ vỗ mũi Yến Ninh, sau đó ở trong lòng Yến Ninh với mình ra bên ngoài, Yến Ninh không chú ý suýt nữa khiến hắn té ra bên ngoài, vội vàng dùng một tay còn lại đỡ lấy, ôm nó thật chặt trong lòng.

“Meo! Meo!” Danh thiếp! Danh thiếp! Cố Khanh dùng sức với móng vuốt tới danh thiếp, lỡ như bị coi thành rác mà ném, hắn cũng không có chỗ khóc!

“Ân?” Yến Ninh cũng nhận thấy mèo con có một ít không thích hợp, nhìn qua liền nhìn thấy thứ trên bàn.

Yến Ninh cầm lấy nhìn, đây là lần đó …

“Em muốn cái này?” Yến Ninh để danh thiếp đến gần trước người mèo con.

“Meo ~” Móng vuốt Cố Khanh vỗ vỗ túi áo Yến Ninh, mềm mềm kêu một tiếng, sau đó một đôi mắt mèo tròn vo thủy nhuận nhuận nhìn Yến Ninh.

“Bảo anh thu lại?” Yến Ninh đọc hiểu ý của mèo con, dò hỏi.

“Meo ~” Cố Khanh gật gật đầu, sau đó dừng một lát, theo quần áo Yến Ninh bò lên vai Yến Ninh, sau đó muốn thưởng tính liếm liếm mặt Yến Ninh.

Tay Yến Ninh đỡ mèo con dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía mèo con trên vai, mèo con còn chưa dừng liếm, đầu lưỡi bỗng dưng liền liếm đến môi Yến Ninh.

Càng nhiên ôn nhuyễn xúc cảm, khiến Cố Khanh đang híp mắt liếm bỗng dưng trợn to hai mắt, bộ dáng khiếp sợ đến mất lời, đầu lưỡi hồng nhạt ở bên ngoài cũng quên thu hồi.

Yến Ninh cười cong mắt, hôn hôn mắt mèo con, thu danh thiếp để vào túi áo, sau đó ôm mèo con bổ nhào lên giường, □□ một trận.

Một người một mèo chơi đùa đến giữa trưa Lý Yên mới trở về, thuận tiện mang về cơm trưa cho Yến Ninh, đặt cơm lên bàn, kêu Yến Ninh một tiếng, Lý Yên liền trở về phòng ngủ bù.

Đợi đến bên ngoài không có động tĩnh, Yến Ninh mới ôm mèo con đi ra, đặt đồ ăn sớm đã lạnh vào trong lò vi sóng làm nóng, sau đó pha sữa bột cho mèo con.

Lý Yên không thích mèo con, Yến Ninh biết, nhưng Yến Ninh sở dĩ làm như vậy cũng không phải sợ cô hay là gì, hắn chỉ là không muốn khiến mèo con nhìn thấy cô tâm tình liền xấu. Mấy chuyện Lý Yên làm hắn đều biết, hắn lười đi kinh doanh mấy thứ đó, chỉ cần hắn và mèo con đều tốt, Lý Yên làm gì cũng không quan trọng, nếu xúc phạm tới mèo con…

Ánh mắt nháy mắt biến lạnh, lại rất nhanh khôi phục.

Cố Khanh dùng móng vuốt xoa xoa mắt, vừa nãy Yến Ninh hình như có chút không đúng, là ảo giác?

Không đợi Cố Khanh suy nghĩ cẩn thận, núm vú cao su tỏa hơi nóng đã đến gần bên miệng.

Hồi thần Cố Khanh cực kỳ khó khăn co rút khóe miệng một chút, vẫn ngoan ngoãn cắn lên.

Mèo lớn như hắn sớm đã qua tuổi ăn sữa, thế nhưng không biết Yến Ninh từ nơi nào nhìn thấy loại sữa bột cho mèo tốt cho mèo, giữa trưa mỗi ngày nhất định phải cho hắn ăn một bữa, Cố Khanh phản kháng nhiều lần, đều không có tác dụng.

Dù sao sữa bột uống cũng không khác với sữa, uống nhiều chút nói không chừng còn có thể cao lớn chút. Đối với hình thể của mình Cố Khanh cực kỳ oán niệm, ôm suy nghĩ này, tuy rằng cực kỳ ghét cay ghét đắng tư thế đút sữa cho em bé như vậy, nhưng vẫn là nhẫn nhục sống tạm bợ, cho hợp ý Yến Ninh.

Nhanh chóng uống xong sữa bột, Yến Ninh ấn bụng cho nó trong chốc lát, Cố Khanh liền ở trong lòng Yến Ninh giãy dụa, giãy dụa muốn đi xuống.

Đây là chuyện xảy ra mỗi người, mỗi ngày sau khi đút xong sữa bột mèo con đều sẽ chạy đến ban công phòng ngủ phơi nắng một lát, bởi vậy Yến Ninh không nghĩ nhiều. Vừa lúc lò vi sóng ngừng, Yến Ninh liền ôm mèo con đến phòng ngủ đặt lên ban công, sau đó đi ăn cơm.

Đợi đến khi cửa phòng bị đóng lại, Cố Khanh vốn im lặng cuộn mình trên ban công lộ ra mặt thật cẩn thận nhìn nhìn cửa phòng, sau đó nhảy dựng lên, đẩy ra cửa sổ nhảy lên ban công, sau đó nhảy đến trên ban công phòng Lý Yên ở đối diện, theo khe hở ban công chui vào.

Thân thể mèo này của Cố Khanh cũng trải qua cải tạo, nhìn như nho nhỏ, sức lại không nhỏ, nhảy ra, đẩy cửa sổ càng là một bữa ăn sáng.

Trong phòng Lý Yên không có người, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, loáng thoáng có bóng người đang di động, Lý Yên hẳn đang tắm rửa.

Tiếng nước dần dần nhỏ, Lý Yên có lẽ là sắp tắm xong, Cố Khanh nhìn chung quanh, trốn dưới bức màn.

Cửa phòng tắm mở ra, Lý Yên mặc áo tắm đi ra.

Có lẽ là vì màu lông Cố Khanh giống bức màn, Lý Yên lại chỉ mở đèn đầu giường; cũng có thể là bởi vì Lý Yên thật sự là quá mệt. Dù sao từ lúc Lý Yên ngồi trên giường dùng máy sấy thổi tóc, đến thổi khô tóc nằm ngủ trên giường cũng không có phát hiện Cố Khanh.

Cố Khanh đợi trong chốc lát mới từ sau bức màn đi ra, hắn nhảy lên tủ đầu giường nhìn Lý Yên, xác định cô ngủ thật vừa mới chuẩn bị nhảy xuống để tiến hành kế hoạch của mình liền nhìn thấy Lý Yên trở mình, lộ ra lưng phủ đầy dấu vết xanh tím.

Loại dấu vết này Cố Khanh sao lại không rõ, nói theo kiểu tục tĩu thì là yêu ngân; nói theo kiểu thân thiết thì là hôn ngân; còn nói theo kiểu tham ăn thì là tiểu dâu tây.

Mỗi ngày chiếm lấy ngực Yến Ninh Cố Khanh biết, dấu vết này tuyệt đối không phải Yến Ninh lưu lại, nói như vậy Lý Yên đây là đi ra ngoài lêu lổng? Ở trong trí nhớ lật ra mấy lần Lý Yên có thai, nghĩ đến thân phận bạn trai bạn gái của Yến Ninh cùng Lý Yên, Cố Khanh yên lặng vì Yến Ninh mà bi ai, cái (nón) xanh này, sợ là cả tóc cũng thành màu xanh…

Vòng quanh giường đi một vòng, nhìn thầy trước sau phủ đầy tiểu dâu tây, Cố Khanh chậc chậc hai tiếng, nhảy xuống giường.

Hắn đầu tiên là với tới mở tủ áo ra, tủ áo Lý Yên lớn hơn bình thường một nửa, chia làm hai phần, một phần là Yến Ninh mặc khi đi ra ngoài, một phần khác thì tương đối giản dị, mắc nhất cũng chỉ một hai trăm, vô cùng khí thế mà chiếm chỗ không lớn.

Các phần lớn kia thì không giống, các loại hàng hiệu, các loại xa xỉ, màu sắc lấy màu xanh nhạt, vô cùng xứng với tóc dài bay bay dáng vẻ thanh lệ của cô, xem ra là bình thường mặc ra ngoài để câu kẻ ngốc.

Cố Khanh không chút do dự chọn cái phần lớn kia, móng vuốt duỗi ra, xẹt, năm móng tay sắc bén vươn ra đệm vuốt, sau đó không chút khách khí mà rạch mấy bộ đồ kia, phải một móng vuốt, trái một móng vuốt, chỉ chốc lát sau, mấy bộ hàng hiệu cao cấp đó, liền biến thành từng đống vải rách.

Đương nhiên, túi xách hàng hiệu số lượng có hạn bên cạnh cũng không thoát khỏi ma trảo.

Làm xong hết còn chưa chấm dứt, làm nhiều chuyện xấu như vậy, đương nhiên phải bị bắt, trước mặt Yến Ninh cho dù có tức, Lý Yên cũng sẽ làm bộ như không có việc gì, huống chi là một người đang rất mệt mỏi bị đánh thức phát hiện của quý của mình bị hủy, thêm bực tức rời giường, chỉ sợ Lý Yên dù có thể khống chế cũng sẽ không cho đầu sỏ này cái nhìn hòa nhã gì đâu.

Cố Khanh lắc lắc cái đuôi, lại giũ vải rách trên người, sau đó ở trong phòng nhìn một vòng, cuối cùng chọn bàn trang điểm của Lý Yên.

Làm một nữ chính ‘dựa vào mặt ăn cơm’, Lý Yên quyết định là vô cùng coi trọng mặt mình, đồ trang điểm trên bàn trang điểm đều là vô cùng sang quý.

Như một chai bảo dưỡng mười ml, theo Cố Khanh biết, mười ml này liền mất gần vạn nguyên, thêm mấy chai lọ khác, cái bàn này cũng giá trị hơn mười vạn đi.

Cố Khanh liếm liếm móng vuốt, sau đó thật cẩn thận cực kỳ khó khăn vặn mở mấy bình trong đó nhìn qua liền không dễ dàng phá nát, sau đó…

“Ầm ——” “Xoẻng —— “

Liên tiếp vài tiếng trầm đục đem Lý Yên từ trong mơ mơ màng tỉnh lại, mùi hương nồng nặc chậm rãi lan tỏa, khiến đầu Lý Yên không đủ nước có chút choáng váng.

“Meo ~” “Oành ——” “Crắk —— “

Tiếng này… Mèo? Cô ghét mèo.

“Meo ~” “Meo ~ meo ~ “

Tiếng mèo kêu càng ngày càng chân thật, Lý Yên mở đèn đầu giường, nương vầng sáng mơ hồ ở trên bàn trang điểm nhìn thấy một bóng dáng lông xù.

Bóng dáng kia ngẩng đầu kêu một tiếng, sau đó giật giật.

“Oành ——” “Oành ——” Mùi càng thêm nồng nặc.

Chẳng lẽ!

Lý Yên giật mạnh rời giường, mở đèn lớn, khi nhìn thấy chai lọ vỡ vụn, Lý Yên sắc mặt khống chế không được mà vặn vẹo, cô bước nhanh tiến lên, một tay nắm mèo con trên bàn trang điểm, sức trên tay lớn kinh người.

“Meo! Meo!” Mèo con phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, móng vuốt sắc bén xẹt qua tay Lý Yên trắng nõn non mịn, Lý Yên ăn đau ném mèo con xuống sàn, phát ra một tiếng vang nặng nề.

“Meo! Meo!”

Nhìn vết cào trên tay chảy ra vết máu, thêm di chứng ngủ không đủ, gáy Lý Yên một trận một trận choáng váng, cô xoay người tìm kiếm mèo con bị ném xuống đất, ánh mắt chạm đến tủ quần áo bị mở ra, trong nháy mắt, một suy đoán không tốt sinh ra dưới đáy lòng.