Cố Khanh cuối cùng vẫn an toàn đến quân doanh Bắc Cương, có lẽ là lời của đội trưởng hộ vệ kia có tác dụng, hay là nguyên nhân gì khác.
Tiêu đại tướng quân lấy một tư thế cực kỳ đẹp trai từ trên ngựa nhảy xuống, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ trong tay lão đại lính Lang Nha lập tức vớt Cố Khanh trở về, sau đó ra hiệu, binh lính Đại Yến phía sau chen chúc mà lên, trói quân Lang Nha đang trợn tròn mắt lại.
Lưu lại một bộ phận người tìm kiếm ở phụ cận, người còn lại vẫn như lúc đến, đội ngũ chỉnh tề về tới quân doanh Bắc Cương. Một hồi đến quân doanh, vị Tiêu tướng quân này dặn dò vài câu liền mang theo quân Lang Nha bị bắt rời đi, Cố Khanh bị lưu lại chỗ cũ không khỏi nheo lại mắt, khí chất không thích hợp quanh thân cũng mạnh hơn.
Thủ bị hầu ở một bên vốn còn có chút khinh thường văn nhân hủ toan nhìn cả bả đao cũng nâng không nổi, cảm thấy khí chất quanh người Cố Khanh biến hóa không biết tại sao, trào phúng đến bên miệng liền nuốt xuống, ngược lại nói: “Vị… Đại nhân này, đã chuẩn bị tốt lều trại nước ấm một mình cho ngài, ngài xem có muốn tắm rửa một cái, ngủ một giấc trước hay không?”
Cố Khanh thu hồi tức giận bởi vì hành vi của Tiêu Hành mà không vui, khí chất quanh thân lại ôn hòa: “Gọi ta Cố Khanh là được, ta nếu đến quân doanh tự nhiên phải cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ. Các tướng sĩ vì quốc thổ Đại Yến mà chiến đấu anh dũng da ngựa bọc thây trên chiến trường, công lao sâu sắc Cố Khanh vạn không thể sánh bằng, tướng sĩ Đại Yến ta còn như thế, người hoàn toàn không công không lao như ta sao có thể làm vậy.”
“Này… chỉ sợ không tốt lắm, Hoàng Thượng…” Thủ bị có chút do dự, vị Cố đại nhân này dù sao cũng là Hoàng Thượng phái xuống, thoạt nhìn cũng là văn văn nhược nhược vừa đẩy liền ngã, ở với mấy đại lão gia này nếu để Hoàng Thượng biết, cũng không biết nên nghĩ sao đây.
“Có gì không tốt, Hoàng Thượng phái ta đến Bắc Cương cũng không phải vì vui chơi hưởng thụ, mà là góp sức cho Đại Yến ta, nếu Hoàng Thượng biết cũng sẽ tán đồng hành vi của Cố Khanh.” Thấy thủ bị vẫn do dự, Cố Khanh tiếp tục nói: “Như lời ta vừa nói, người vô công vô lao ở lều trại một mình, tắm nước ấm, ăn đồ ngon, người có công lại nhiều người chen chúc, hơn nửa tháng tắm cũng không tắm được một lần, chỉ sợ bất lợi cho ổn định quân tâm a ~ “
Cố Khanh nói chuyện còn cố ý thêm một chút ám chỉ tinh thần, thủ bị vừa nghe bất lợi cho ổn định quân tâm, lúc này ném một câu “Ta đi hỏi tướng quân một chút” liền chạy.
Cố Khanh lại bị ném tại chỗ: “…”
Mấy ngày trước lính trinh sát liền hồi báo nói phát hiện có đại hán khả nghi thường lui tới vùng Dũng Sơn, nhiều thì hơn mười người, ít thì hai ba người, đại hán đều là cao tráng, râu quai nón lớn lên thô cuồng.
Đại hán xuất hiện thần bí, biến mất cũng thần bí, mà ngày sau liền không xuất hiện nữa, sau đó Tiêu Hành phái người lặng lẽ điều tra Bắc Thành gần quân doanh Bắc Cương, Bắc Thành gần đây cũng không có nhiều gương mặt xa lạ nào, Tiêu Hành sinh nghi, mỗi ngày phái mấy đội hơn mười người tìm kiếm ở Dũng Sơn.
Hôm nay, không biết xuất phát từ tâm tình nào, Tiêu Hành đột nhiên liền muốn tự mình dẫn dắt một đội người tìm kiếm xem xem, kết quả tình cờ thấy lính Lang Nha đánh nhau với đám người Cố Khanh, cũng thành công trói họ trở về quân doanh.
Người Lang Nha phần lớn tâm tính cứng cỏi, ép hỏi cũng chẳng nói gì, một tốp người trông coi lính Lang Nha giả làm sơn tặc, Tiêu Hành đang thảo luận với tướng lĩnh còn lại việc xử trí lính Lang Nha như thế nào liền nghe thủ bị cầu kiến.
Triệu người vào, thủ bị từ đầu tới cuối nói lại lời của Cố Khanh, Tiêu Hành sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra cái gì, một tướng lĩnh bên dưới nhịn không được nói: “Nói như vậy, vị Cố đại nhân đến từ kinh thành này yêu cầu cùng ăn ở với các tướng sĩ?”
“Cố đại nhân là nói như vậy.”
Tướng lĩnh kia cười một tiếng: “Chậc chậc, với cái thân thể kia, ăn khổ được sao? Đừng nói đến hôm sau liền xin đổi lều trại.”
Một tướng lĩnh khác cũng phụ họa: “Sao cần một ngày, phỏng chừng ban đêm liền chịu không nổi. Chúng ta mỗi ngày huấn luyện cái mùi đó cả phụ nữ nhà mình cũng chịu không nổi, huống chi là thư sinh văn nhược.”
“Đúng đó đúng đó.” Người còn lại đều phụ họa.
“Lý phó tướng, Triệu phó tướng.” Tiêu Hành bỗng nhiên mở miệng, tuy rằng vẫn không có biểu tình gì, con ngươi không tự giác trầm xuống lại làm người tự dưng cảm thấy áp lực, nhất là Lý phó tướng cùng Triệu phó tướng bị điểm danh càng không tự giác đứng thẳng, lặng lẽ lùi ra sau vài bước.
“Làm sao để lính Lang Nha đó phun ra thứ hữu dụng liền giao cho hai người, nhớ kỹ lưu lại tính mạng của họ, những người khác cũng đi xuống đi, binh lính bên dưới hảo hảo huấn luyện cho ta, nhìn hôm nay lục soát mấy ngọn núi? Liền mệt thành cái dáng kia, đến lúc đó sao có thể liên tục đánh với lính Lang Nha sức không hề yếu? Đến lúc đó bị đánh đến kêu cha gọi mẹ cũng không ai lo…”
Bị Tiêu tướng quân giáo huấn một trận, các tướng lĩnh nhất thời xám xịt lui ra khỏi quân trướng, nên làm gì thì đi làm, Lý phó tướng cùng Triệu phó tướng một đường cùng nhau đến nơi giam giữ lính Lang Nha bị mắng thảm nhất, nhưng Lý phó tướng nghĩ, hắn sao lại có cảm giác tướng quân đang giận chứ? Chẳng lẽ ta cùng lão Triệu lúc nào đã chọc tướng quân giận?
Các tướng sĩ xám xịt biến khỏi quân trướng, thủ bị không rõ tình huống vẫn lui ở trong góc đang chuẩn bị đi ra ngoài liền bị tướng quân nhà mình gọi lại.
“Một mình thu lại cái lều trại kia đi.” Tiêu đại tướng quân quay lưng lại thủ bị, ngữ khí bình tĩnh.
Thủ bị đã hiểu: “Vậy hạ quan phân Cố đại nhân đến lều trại các tướng sĩ.”
Tiêu Hành xoay người, đôi con ngươi phiếm u quang nhìn chằm chằm thủ bị không nói lời nào.
Thủ bị bị nhìn đến mức cả người căng thẳng, mình chẳng lẽ nói sai? Nhưng mà… Thủ bị hồi tưởng mỗi lời từ khi mình vào quân trướngmấy lần, vắt hết óc cũng không nghĩ rõ mình đến tột cùng nói sai ở nơi nào.
Tiêu Hành nhăn mày lại một gấp, nhắc nhở nói: “Cố… Cố đại nhân là văn nhân.”
“Đúng, đúng vậy, Cố đại nhân là văn nhân.” Thủ bị lắp bắp nói.
Mày Tiêu Hành nhăn càng sâu, ánh mắt nhìn thủ bị cũng càng thêm sâu thẳm, nhìn thủ bị đều sắp khóc, thủ bị thật muốn ôm chân Tiêu Hành khóc nói, tướng quân ngài cứ nói rõ đi. Nhưng nhìn khí thế hù chết người trên người Tiêu đại tướng quân, thủ bị lại chỉ có thể đầy mặt mờ mịt lắp bắp đáp.
Tiêu Hành cảm thấy thủ bị này đúng là ngốc, thủ bị như vậy thật sự có thể hảo hảo quản lý lương thực sao, là lúc nên hảo hảo suy xét đổi người.
Có lẽ là cảm thấy nguy cơ nghề nghiệp lần đầu tiên trong đời, thủ bị chợt nâng cao IQ, thử thăm dò: “Đem, tướng quân, Cố đại nhân là văn nhân ở cùng các tướng sĩ chỉ sợ không tiện, vậy, cái kia, ngài…”
“Ân.”
“A?” Ân là có ý gì? Suy nghĩ của tướng quân thật khó hiểu, thủ bị lại một lần nữa mê mang.
“Ân, liền xử lý theo những gì ngươi vừa nghĩ.” Tiêu đại tướng quân xụ mặt, vành tai lại có chút đỏ, không biết não bổ cái gì.
Thủ bị đầy mặt mờ mịt rời khỏi quân trướng, nghĩ câu nói kia của Tiêu đại tướng quân rốt cuộc cũng hiểu ý tướng quân, tướng quân là đồng ý ta đưa Cố đại nhân đến Bắc Thành ở trước. Nghĩ đến mình ném Cố Khanh tại chỗ, thủ bị vừa sốt ruột vội vàng trở về vừa cảm thán tướng quân thật sự là lợi hại, hắn còn chưa nói liền biết hắn chuẩn bị nói gì, dùng cái câu ‘biết người biết ta’ đến cực hạn, khó trách có thể làm tướng quân, thật sự là để người tâm phục khẩu phục!
Thủ bị đưa Cố Khanh đi nhận một ít quần áo đệm trải giường trước, lại đi phái người vào trong thành kéo xe ngựa lại, sau đó liền chuẩn bị đưa Cố Khanh đi Bắc Thành.
Tựa vào thảm mềm trong thùng xe, Cố Khanh cười lạnh, tốt lắm Tiêu Hành, dám đuổi ta tới Bắc Thành, ngươi hảo hảo chờ cho ta!
Bên kia, Tiêu Hành ngồi ở quân trướng trước bàn cầm một quyển quân thư, lại đã lâu không lật trang trong lòng có chút vội vàng xao động chờ thủ bị mang người lại đây.
Trong đầu, hình tượng Cố Khanh cho dù có bị kẻ ác dùng đao đặt trên cổ, vẫn như cũ trấn định cười đến vân đạm phong khinh đang không ngừng xoay chuyển, một khắc kia tim hắn đập một tiếng một tiếng kịch liệt như nện trên cổ.
Tiêu Hành cũng không biết hắn vì sao sẽ khẩn trương như vậy, hắn chỉ có thể xụ mặt cố ý bỏ qua, có thể để mình không đến mức thất thố trước mặt hắn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng quân thư trong tay rơi trên mặt đất đem Tiêu Hành từ trong hồi ức tỉnh lại, hắn xụ mặt từ mặt đất nhặt sách lên sau đó động tác chợt cứng đờ, mày nhăn lại, người sao còn chưa lại đây?
Tiêu Hành kêu một tiểu binh trong coi lại đây hỏi, nghe lời tiểu binh, liền đập sách lên bàn, chạy ra ngoài như một trận gió.
Dưới chân bước chân bay nhanh, Tiêu đại tướng quân không hài lòng, thủ bị này quả nhiên là ngốc, vẫn nên đổi cho thỏa đáng, thế nhưng, thế nhưng…
Nhãn lực cực tốt của Tiêu Hành khiến hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhìn quen mắt đang chạy đến cổng lớn quân doanh, trí nhớ không tệ khiến hắn nhớ lại đó là chiếc khi Cố Khanh đến, vì thế hắn nhanh chóng đi qua, sau khi tiếp cận thì chậm lại, giơ tay phủi phủi áo giáp trên người, một bên cố gắng bình tĩnh nhịp tim có chút khẩn trương, một bên cố gắng duy trì ngoại hình của mình.
Tiểu binh thúc xe ngựa thấy Tiêu đại tướng quân thì đã sớm tự động dừng bước, chờ tướng quân căn dặn.
Cảm thấy xe ngựa dừng, lại nghe được tiếng bước chân rõ ràng khác với người khác, Cố Khanh nhất thời nhíu mày, nhấc màn xe nhảy xuống xe chậm rãi đi đến Tiêu Hành đang lạnh mặt.
Hai người cách càng chạy càng gần, Tiêu đại tướng quân vốn đã dần dần bằng phẳng tim đập một lần nữa kịch liệt lên.
Trên mặt ta có gì hay không, áo giáp của ta còn chỉnh tề hay không, ta hiện tại có khí thế hay không? Tiêu đại tướng quân có chút hối hận mình trước đó không sửa sang lại bản thân cho tốt, nghĩ đến không thể dùng tư thái đẹp đến gặp Cố Khanh, trong lòng Tiêu đại tướng quân liền có chút không có tư vị, chỉ có thể càng thêm nghiêm mặt để che giấu.
“Tướng quân ngươi… có chuyện dặn dò?” Cố Khanh vẫn như trước là thanh âm ôn hòa, cười nhẹ điểm điểm.
Tiêu đại tướng quân há miệng, lại phát hiện mình khẩn trương có chút nói không nên lời.
Cố Khanh thoáng nhướn đuôi mi, thần sắc càng ôn hòa xa cách: “Tướng quân chẳng lẽ là đặc biệt đến tiễn ta một đoạn đường? Tướng quân làm việc vất vả, chút việc nhỏ ấy cũng không cần quan tâm, sắc trời đã tối, Cố Khanh liền đi trước một bước.” Nói xong xoay người muốn lên xe.
“Không phải!” Thấy Cố Khanh muốn lên xe, Tiêu Hành vội vàng mở miệng.
“Ân?” Cố Khanh nói cười yến yến, ôn thanh hỏi: “Ý tướng quân là?”
Tiêu Hành mím môi, nhìn Cố Khanh sắc mặt trịnh trọng, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Cho ngươi đi Bắc Thành không phải là ý của ta?”
Thủ bị: “!”
Cố Khanh sửng sốt, nụ cười ôn hòa trên mặt thêm vài phần chân ý: “Ý của tướng quân là?”
Nụ cười mang theo độ ấm khiến Tiêu Hành thả lỏng một chút: “Cố… Cố đại nhân nếu không chê, có thể… có thể cùng ở với ta.”