Vì Trở Thành Tom Sue Mà Phấn Đấu

Quyển 6 - Chương 60




Tứ chi bị xiềng xích kéo kề sát trên giường, lộ ra đầu cùng trái tim yếu ớt. Đèn chân không hạ, khóe miệng Cố Tang lại giơ lên độ cong quỷ dị, một chút cũng không có cảm giác vô lực khi sống chết bị nắm giữ trong tay người khác.

Sau khi nói xong câu nói nhìn như thổ lộ kia Cố Khanh liền không nói nữa, thân thể gầy gò thuộc về thiếu niên nằm sấp trên thân thể cường tráng, chậm rãi dán sát, đôi mắt nhìn không ra cảm xúc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.

Khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người hoàn mỹ, lần này cũng phù hợp thẩm mỹ của hắn. Cố Khanh cười liếm liếm môi hồng nhạt, lưu lại vệt nước trong suốt, đầu ngón tay từ mắt Cố Tang chậm rãi lướt qua hai má, qua cổ yếu ớt cổ lưu luyến trên ngực chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng của hắn, mang đến tê dại liên tiếp.

Đồng tử Cố Tang lập tức tối lại, hắn nheo mắt lại, môi hơi thở gấp nhỏ, để hóa giải cổ họng khô khốc.

Đầu ngón tay linh hoạt dao động trên ngực, nơi đi qua dần dần nóng cháy, chỉ là vuốt ve đơn thuần cũng đã khiến Cố Tang hưng phấn đến từng tế bào đều đang thét chói tai, dưới thân cũng dần dần đứng thẳng.

* không được phát tiết, loại cảm giác này không dễ chịu, Cố Tang lại vui vẻ chịu đựng. Nhìn Cố Khanh dùng ánh mắt dụ hoặc nhìn mình, cảm nhận tay hắn ở trên người mình khiêu khích * của mình, sung sướng khó có thể ức chế cơ hồ dâng trào, hắn hưởng thụ tất cả!

Nam nhân say mê * lại duy trì biểu tình tỉnh táo trong * có vẻ phá lệ gợi cảm, không tự giác * của Cố Khanh cũng bị khơi mào.

Hắn nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, môi hồng nhạt bị cắn ra một chút máu, nhìn trong mắt Cố Tang dĩ nhiên dấy lên ánh lửa, Cố Khanh nở một nụ cười tràn ngập dụ hoặc, sau đó khi ánh mắt Cố Tang nháy mắt gia tăng, áp lên, hung hăng cắn nát bờ môi của hắn, cùng hắn trao đổi nụ hôn tràn ngập mùi máu.

Động tác của Cố Khanh hiển nhiên như ý của Cố Tang, tuy rằng nếu nguyện ý Cố Tang có thể dễ dàng hủy xiềng xích, nhưng hiện tại hắn càng thêm nguyện ý hưởng thụ Cố Khanh chủ động, điều này làm cho hắn cảm thấy hưng phấn, khiến hắn có thể càng thêm kịch liệt đáp lại nụ hôn của Cố Khanh.

Miệng lưỡi giao nhau, hai người mang theo máu nước bọt kịch liệt hôn môi trao đổi với nhau, một nụ hôn chấm dứt hai người hô hấp đều có chút không ổn.

Liếm vết máu trên khóe môi mình, Cố Khanh trong ánh mắt ửng đỏ của Cố Tang lại cúi người, lại chỉ liếm liếm khóe môi hắn, ‘rửa sạch’ máu ngoài ý muốn lây dính, sau khi rửa sạch thì trượt đến cổ hắn, mang đầu lưỡi hơi lạnh liếm qua lại, sau đó dùng răng nanh hơi bén nhọn nhẹ nhàng cắn hầu kết yếu ớt, lúc Cố Tang hô hấp cứng lại thì lại chuyển dời đến ngực hắn, cắn trước ngực hắn một cái chậm rãi cắn mài.

Đợi khi đùa bỡn hai điểm đó mấy lần, Cố Khanh mới ý do chưa hết mà ngẩng đầu, hai tay mềm nhẹ nâng đầu Cố Tang, đưa trán lại gần, thanh âm mất tiếng nói: “Thoải mái không? Anh, em hôn anh thoải mái không?”

Cố Tang không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Cố Khanh càng thâm trầm.

Cố Khanh ở trên môi hắn chạm một cái, thanh âm mang theo ác ý dày đặc: “Xem ra anh không thích rồi, vậy em đi là được.” Nói xong xuống giường, làm bộ muốn rời đi.

Không đi đến hai bước, phía sau vang vài tiếng kim loại sau đó Cố Khanh chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người cũng đã bị Cố Tang tránh thoát khỏi xích sắt trói buộc đặt ở dưới thân.

“Không cho đi.” Cố Tang ánh mắt hắc ám, “Không cho phép rời đi, em là của anh!”

“Không.” Cố Khanh nhướn mày trả lời, mắt thấy trong mắt Cố Tang hắc ám bắt đầu lan tràn, hai tay hắn từ hai bên cổ Cố Tang xuyên qua, giao nhau sau đầu hắn, sau đó kéo đầu Cố Tang xuống chậm rãi, ngữ khí ôn nhu sửa đúng: “Anh, là của em.”

Đôi môi lại chạm nhau, tất cả tình ý đều trong im lặng.

_______________________________________________________________

Biện pháp lấy độc trị độc của Cố Khanh không thể nghi ngờ là thành công, đối phó người yêu bởi vì không có cảm giác an toàn mà biến thái, phương thức đơn giản nhất đó chính là biểu đạt ra bạn yêu hắn, dùng phương thức biến thái.

Sau một ngày ‘phòng tối nhỏ’, tiến độ nhiệm vụ hoàn thành tăng từng chút một, chỉ có một chút, đối với điều này Cố Khanh không quá để ý, hắn ngược lại đau lòng người yêu, muốn cho hắn càng nhiều cảm giác an toàn.

Thời gian còn rất nhiều, họ sẽ rời khỏi loài người, trong sinh mệnh dài dòng của tang thi họ sẽ làm bạn với nhau, trong thế giới chỉ có hai người, thẳng đến sinh mệnh kết thúc.

Hoặc ôn nhu, hoặc cường thế, Cố Khanh thực sự thực hiện lời của hắn, dùng đủ loại phương thức trấn an Cố Tang.

Có lẽ là làm cái giá, tuy rằng khi biến thành tang thi đẳng cấp của hai người Cố Khanh siêu việt tất cả người dị năng cùng tang thi, nhưng sau này đẳng cấp hai người tăng lên lại vô cùng khó khăn, nhưng cho dù như vậy, hai người vẫn là sinh vật trên đỉnh chuỗi sinh vật.

Hai trăm năm qua, loài người bị buộc đến góc kéo dài hơi tàn lại đứng ở đỉnh chuỗi sinh vật, mà tang thi thì bị xua đuổi đến góc.

Cố Khanh cùng Cố Tang thì lại ẩn cư trong rừng già núi sâu hoang vu vắng người.

Lại là một trăm năm sau, tuổi thọ hai người Cố Khanh trước sau đi đến cuối, mà dung mạo hai người vẫn dừng lại một khắc khi biến đổi thành tang thi, tuổi trẻ, tuấn mỹ.

Nhìn người yêu không chút biểu tình lại hai mắt đỏ thẫm, Cố Khanh chỉ vuốt ve bờ môi của hắn, nói cho hắn, mình sẽ ở thế giới tiếp theo chờ hắn, sau đó rời đi.

Cố Tang ôm thi thể Cố Khanh trầm mặc không nói, năng lượng hùng hậu xuyên qua cơ thể mà ra, lôi cầu màu tím lóe hồ quang trôi nổi trước hai người đang ôm nhau, chậm rãi tụ tập biến lớn.

Bầu trời không biết lúc nào mà đánh xuống sấm sét, một đường điện bổ ra phía chân trời, chiếu sáng nửa đêm tối, tiếng sấm ầm ầm ầm theo đó hạ xuống.

Cũng không biết có phải năng lực Cố Tang triệu ra quá mức mạnh hay không, sau vài tiếng sấm, tia chớp lóe hồ quang thẳng tắp đánh xuống, bổ vào rừng rậm, bổ xuyên qua căn nhà hai người tự tay xây, sau đó bổ tới hai người đang ôm nhau.

Ba trăm năm sau rừng rậm phá lệ trân quý, cháy rừng là chuyện lớn. Ba Liên Bang lớn được thành lập sau mạt thế lần lượt chạy vào rừng dập tắt lửa, Lục Thu Ân chính là đội trưởng tiểu đội Liên Bang phía Đông dẫn đầu tới.

Theo lửa lớn dập tắt mọi người dần dần xâm nhập vào rừng, Lục Thu Ân xoa xoa mắt nhìn phía trước, trời ơi hắn nhìn thấy gì! Nhà! Thế nhưng có người sống ở trong rừng! Những người còn lại thấy cũng không khỏi sợ hãi than, trong đội ngũ truyền đến tiếng thảo luận ồn ào.

Nhìn dáng vẻ nhà còn sót lại, Lục Thu Ân không khỏi hoài nghi, người nào ở nơi này? Lại vì sao ở nơi này?

Đáy lòng bị cào ngứa, Lục Thu Ân đánh giá liếc nhìn chung quanh, hạ lệnh kiểm tra bốn phía, mình thì cẩn thận tránh đi phân tán đi vào, đi vào nhà Lục Thu Ân càng nhịn không được giật mình kêu to lên.

Nhà là nhà xây bằng gỗ rất cổ, bởi vì trận lửa đó mà toàn bộ nhà đều bị cháy không sai biệt lắm, mà trong phòng có một phế tích có vẻ là giường thế nhưng có hai khung xương, hai khung xương nam tính đang ôm nhau. Là chủ nhân nơi này? Lục Thu Ân suy đoán, bọn họ nhất định là rất ân ái, đầu khung xương dựa chặt vào nhau, có nghĩa trước khi chết họ còn đang hôn môi.

“Crắk crắk” một tiếng vỡ vụn truyền đến, đáy lòng Lục Thu Ân căng thẳng xem xét chung quanh. Nhà sau khi cháy rất nguy hiểm, xà ngang đỉnh đầu nhìn cũng rất nặng, nện xuống khẳng định phải nằm trên giường nửa ngày, nhất định phải cẩn thận.

Thanh âm vỡ vụn càng ngày càng dày đặc, Lục Thu Ân mới phát hiện thanh âm không giống như từ đỉnh đầu truyền đến, mà là từ phía sau truyền đến, mà phía sau hắn…

Lục Thu Ân xoay người, quả nhiên liền nhìn thấy trên người hai thi cốt đang ôm nhau kia bắt đầu sinh ra nét đứt, nét đứt càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng rõ, đợi đến khi thanh âm biến mất, Lục Thu Ân nâng chân chuẩn bị đi xem, ai biết chân vừa dứt thì hai thi cốt bỗng sập, bể thành cặn.



Lục Thu Ân nhìn chân mình, lại nhìn đống vụn xương bên kia, tuy vẫn thấy sức chân của mình hẳn là không có lớn như vậy, nhưng hắn vẫn chột dạ xoay người chuẩn bị mau trốn khỏi hiện trường vụ án.

Xoay người trong nháy mắt lại mắt sắc phát hiện, trong vụn xương hình như có cái gì. Đáy lòng tò mò cuối cùng chiến thắng cái khác, Lục Thu Ân để sát vào nhìn nhìn, chỉ thấy hai tinh hạch màu sắc không giống nhau trong vụn xương lẳng lặng nằm ở trong đó.

Tinh hạch!! Lục Thu Ân bỗng dưng cả kinh, màu tím, màu trắng cùng trong suốt, hai hệ hệ lôi hệ không gian cùng hệ tinh thần! Đây là đại thần nơi nào! Sao lại bị thiêu chết ở chỗ này!

Không đợi Lục Thu Ân giật mình đủ, chuyện khiến Lục Thu Ân càng thêm giật mình xảy ra, hai viên tinh hạch này thế nhưng bắt đầu tự mình di động, Lục Thu Ân cảm nhận một chút, không có gió, cũng bằng phẳng, cho nên hắn xuất hiện ảo giác sao, tinh hạch thế nhưng tự mình di động!

Giống như hấp dẫn nhau, tinh hạch màu tím với màu trắng và tinh hạch trong suốt cách càng ngày càng gần, theo khoảng cách liên tiếp mà trên tinh hạch càng phát ra ánh sáng chói mắt.

Sau khi tinh hạch tiếp xúc nhau, một màn càng thêm thần kỳ xảy ra, bắt đầu từ nơi chạm nhau, hai viên tinh hạch bắt đầu thôn phệ nhau, không, hoặc hẳn là dung hợp.

Tinh hạch trong suốt chui đến trong tận cùng, sau đó là phần màu tím bắt đầu di động, vây quanh phần trong suốt, mà màu trắng thì ở bên ngoài nhất hình thành một vòng bảo vệ.

Lục Thu Ân giơ tay đi lấy, lại phát hiện tay hắn chậm rãi xuyên qua tinh hạch, cả ánh sáng thậm chí cũng không thể khiến tinh hạch này xuất hiện bóng dáng.

Màu tinh hạch chậm rãi trở thành nhạt, nó đang biến mất! Lục Thu Ân kinh dị.

Màu trắng, là không gian, dị năng không gian, tinh hạch dị năng không gian che giấu chính nó!

Nhớ đến quá trình hình thành tinh hạch này, Lục Thu Ân bỗng hiểu trong lòng.

Tinh hạch hệ tinh thần trong suốt thuộc về một người trong đó, hai hệ dị năng màu tím và màu trắng thuộc về một người khác. Cho dù chết đi, hai hệ đều phải dùng dị năng hệ lôi bảo vệ người yêu của hắn, sau đó dùng dị năng không gian đem hắn, giấu hai người họ lại, khiến người khác vĩnh viễn đều không thể phát hiện.

Loại tình yêu này, loại dục chiếm hữu này khiến Lục Thu Ân kinh hãi đồng thời lại sinh ra một loại hâm mộ, đúng lúc thân thể cùng linh hồn đều đã chết, ý thức lưu lại vẫn như cũ khắc sâu như thế, loại tình cảm này, nồng đậm làm người sinh không ra một tia sợ hãi, hoặc ghen tị.

Có tiếng bước chân đến gần, không biết xuất phát từ mục đích gì, Lục Thu Ân trước khi những người khác tiến vào thì giấu vụn xương vào túi không gian, sau đó nhìn mấy người không thu hoạch được gì mà thất vọng rời đi.

Trở về Liên Bang, khi quan trên hỏi có phát hiện gì hay không, Lục Thu Ân thanh âm kiên định trả lời không có.

Không ai biết, phế tích đó có tinh hạch nhìn không thấy, có một không hai, mà chủ nhân hai tinh hạch này, chôn sâu phía dưới tinh hạch.

Lục Thu Ân chậm rãi mỉm cười, hắn sẽ giấu phần tình cảm nồng đậm kia vào đáy lòng, hắn biết, hai người đó sẽ không hi vọng người khác quấy rầy, một chút cũng không.