Đảo mắt ba tháng qua, ba tháng này Cố Khanh đều huấn luyện Sùng Khâu, cũng bắt đầu để cậu dần dần nhận một vài nhân vật quần chúng, tham gia một vài show nhỏ rèn luyện kỹ xảo biểu diễn cùng can đảm một chút.
Kỹ xảo biểu diễn đều là rèn luyện mà ra, cho dù có là thiên tài, không dùng qua hệ thống rèn luyện thực hành, cũng kém hơn mấy diễn viên gạo cội rèn luyện mà ra.
Nguyên thân ở ngành sản xuất này nhiều năm như vậy, tuy rằng nói hiện tại nghèo túng, mấy đồng nghiệp vẫn không keo kiệt cho chút mặt mũi.
Cùng lúc đó, hắn cũng đặc biệt tạo một acc trên mạng internet post một vài ảnh của Sùng Khâu lên, ở thời đại nam sắc này, Sùng Khâu cũng hấp dẫn không ít fan, trở thành võng hồng (người hot trên mạng) tục xưng. Tuy rằng fan võng hồng không nhiều, trước khi chưa debut vẫn có thể xem như là một cách tốt để tích lũy nhân khí.
Lúc này Sùng Khâu đang làm một vài huấn luyện trụ cột, trạng thái cũng đã từ hữu khí vô lực khi bắt đầu, biến thành thành thạo như giờ. Cậu nhìn Cố Khanh đi đến một bên nhận điện thoại, có chút áy náy chột dạ. Cậu cầm nhiều tiền như vậy, ba tháng nay một chút hồi báo cũng không có.
Cố Khanh gọi điện thoại xong trở về, Sùng Khâu tiến lên còn chưa nói gì, Cố Khanh lại nhướn mắt đào hoa, tiếng nói tràn ngập từ tính mở miệng nói, “Chuẩn bị một chút, cơ hội của cậu tới rồi.”
“A?” Sùng Khâu có chút mờ mịt.
Cố Khanh không nói gì, xoay người rời đi, không bao lâu quăng một kịch bản, cùng một kế hoạch huấn luyện mới qua. Sùng Khâu nhìn thấy kịch bản đầu tiên là vui mừng, chờ khi nhìn kế hoạch huấn luyện bên dưới thì mặt liền cứng đờ.
Nguyên thân có một người bạn quen biết với đạo diễn, là người chuyên quay phim truyền hình tên Trần Hán. Mấy tháng nay, do chuyện của Phương Ninh nên nhân mạch của Cố Khanh đứt không sai biệt lắm, chỉ còn lại vài người quan hệ tốt, Trần Hán chính là một trong số đó.
Nãy gọi điện thoại tới chính là Trần Hán, Trần Hán nói gần đây lên kế hoạch quay một bộ kịch IP cổ trang mà nam phụ lại bị tai nạn xe cộ, nhưng một tháng sau phim truyền hình liền quay. Làm phó đạo diễn hắn đề cử với tổng đạo diễn Sùng Khâu dưới tay Cố Khanh, tổng đạo diễn nhìn ảnh chụp sau đó cảm thấy ngoại hình khí chất đều không sai, đồng ý thử một lần, ba ngày sau quay thử, đến lúc đó là thành hay bại liền nhìn bản thân.
Đọc kịch bản mới phát tới một lần Sùng Khâu có vẻ thật căng thẳng, cậu chung quy mới mười bảy, ba tháng nay chạy chân ở các tổ kịch đây là lần đầu tiên được quay chính thức, có chút không biết nên làm gì bây giờ cứ cảm thấy chân tay luống cuống. Nhưng Cố Khanh lại không có gì lo lắng.
Nam phụ mà Sùng Khâu phải quay thử là một thiếu niên cầm sư phong lưu, cứu nữ phụ, yêu phải nữ phụ, nhưng nữ phụ yêu nam chính, cuối cùng kết cục của hắn cũng là vì nữ phụ mà chết, là nhân vật nội tuyến xuyên suốt toàn kịch.
So với nam chính chính nghĩa lẫm nhiên dây dưa với nhiều nữ chính nữ phụ đến không sạch sẽ, nam phụ cầm sư nửa chính nửa tà, phong lưu thâm tình ngược lại càng cảm động hơn chút. Tương lai nếu chiếu ra, nhân vật này chắc chắn hấp dẫn rất nhiều fan thích mặt, fan thích nhân vật.
Cố Khanh thử diễn với Sùng Khâu, nhưng Sùng Khâu bởi vì lần đầu tiên sắm vai một nhân vật quan trọng như vậy nên quá mức khẩn trương, lời kịch đều nói đến lắp ba lắp bắp. Đây còn là thử diễn với Cố Khanh quen biết, nếu thật sự cùng một người xa lạ quay phim còn không biết sẽ thế nào. Hết cách, Cố Khanh đành phải cưỡng chế thôi miên hạ chút ám chỉ tâm lý cho Sùng Khâu, để tâm lý của cậu mạnh hơn.
Bộ phim truyền hình này quay vào một tháng sau, mà Trần Hán định ra ngày phỏng vấn là ba ngày sau. Cố Khanh nhiều lần trải qua nhiều thế giới cổ đại, cầm thi thư họa mọi thứ tinh thông, thêm hệ thống cung cấp một vài phụ trợ điện giật nhỏ, ba ngày thời gian khiến Sùng Khâu có nga quan bác mang, dáng vẻ cầm sư phong lưu đa tình vẫn là có thể.
Ngày thử vai, Cố Khanh không đi cùng, một là vì rèn luyện lòng can đảm của Sùng Khâu, hai là hắn đi Đế Ngu. Nhưng để ngừa vạn nhất, Cố Khanh vẫn là thêm một chút thôi miên, chung quy loại bánh có nhân từ trên trời rơi xuống này cũng không phải là lúc nào cũng có.
Đi đến tổng bộ Đế Ngu, sau khi Cố Khanh cho thấy thân phận cùng ý đồ mình đến, thì được mời vào trong gặp người phụ trách bên ngoài của Đế Ngu. Cố Khanh nói ra SA Phí Mặc Phương Ninh vong ân phụ nghĩa hãm hại mình như thế nào từ đầu tới đuôi, cũng đưa ra một loạt ảnh chụp video bản copy hợp đồng để làm chứng cớ.
Người phụ trách nhận lại tỏ vẻ sẽ giúp hắn, nhưng Cố Khanh lại không thèm để ý. Hắn chỉ là chôn xuống cây đinh này, SA cùng Đế Ngu đối lập, một ngày nào đó mấy thứ này sẽ dùng đến.
Rời Đế Ngu, Cố Khanh gọi điện cho Sùng Khâu, bên kia tiếng của Sùng Khâu rất là bình tĩnh, không có tình huống căng thẳng, tâm lý ám chỉ dưới tình huống này vẫn là rất hữu dụng.
Biết còn cần khoảng một tiếng mới đến Sùng Khâu thử vai, Cố Khanh tâm tình vừa lúc, lúc này lái xe qua chuẩn bị nhìn xem tình huống.
____________________________________________________
Trên trường thử vai, Ninh Túc Hiên vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn một đám diễn viên mặc đồ cổ trang thử vai trước màn hình, mày nhăn đến có thể kẹp chết muỗi. Thử vai qua một đoạn, Ninh Túc Hiên chỉ vào đám phó đạo diễn liền bắt đầu mắng, “Anh nhìn mấy người tìm đều là cái đám gì đây, đây là kịch cổ trang không phải kịch hiện đại, không có cái khí chất đó thì cũng đừng đến để mất mặt.”
“Nhìn cái vẻ mặt cứng ngắc này, thần kinh mặt xấu lắm hay sao? Đi đường còn đạp góc áo, anh đang chuẩn bị đi một bước NG một lần sao? Đây, cái mặt này có cảm giác thiếu niên không? Còn đây nữa, đây là chuẩn bị diễn một nhân vật phản diện sao? Tên đó, cho là đàn bông sao? Hắn ôm là cầm, đàn cổ, không phải miếng gỗ phế, ưu nhã cần ưu nhã có biết hay không!”
Bị một hậu bối còn trẻ chỉ vào cái bản mặt già nua mà mắng, mấy vị đạo diễn nghe đến da đầu buộc chặt, sắc mặt đỏ lên, đáng tiếc dám giận cũng không dám nói. Vị Ninh đạo này tuy rằng mới hai mươi bốn, lại đã sớm là đạo diễn nổi tiếng thế giới. Mười mấy tuổi liền lấy một bộ phim ngắn tự đạo diễn đoạt được giải Bách Hoa, sau đó từ phim truyền hình đến điện ảnh, từng bước một đi đến nơi cao nhất giới đạo diễn.
Phàm là hắn làm đạo diễn, vô luận là điện ảnh hay là phim truyền hình danh tiếng đều cực tốt, nhưng sau khi từ mười tám tuổi bước vào ngành điện ảnh, Ninh Túc Hiên đã sáu năm không làm đại diễn truyền hình qua. Nhà sản xuất bộ IP lần này có thể mời được Ninh Túc Hiên, vẫn là qua tay đủ loại quan hệ, nhưng trừ diễn viên nam nữ chính thì chọn lựa đều phải nghe vị Ninh đạo này, bao gồm nhà sản xuất cũng không quyền có xác định.
Ninh Túc Hiên mắng to đám phó đạo diễn xong sau đó liền đến một bên, đốt một điếu thuốc vừa hút vừa nghỉ ngơi.
Đột nhiên lướt qua Trần phó đạo bỗng dưng đứng dậy hình như đi đến chỗ một bóng người, Ninh Túc Hiên nheo mắt lại, đánh giá bóng dáng có chút mơ hồ kia.
Trần Hán đi đến trước mặt Cố Khanh có chút kinh ngạc đánh giá Cố Khanh từ trên xuống dưới vài lần, cố gắng từ trên khuôn mặt tuấn mĩ này phân biệt ra Cố Khanh râu ria xồm xoàm ban đầu, “Tiểu Cố?”
“Là em, sao? Trần đạo nhận không ra em?” Cố Khanh tiến lên cho Trần Hán một cái ôm, hơi mang trêu chọc nói. Đây là nguyên thân mỗi lần nhìn thấy Trần Hán đều sẽ làm, Trần Hán chỉ cho rằng bản tính của nguyên thân là như thế, chỉ có Cố Khanh biết, nguyên nhân nguyên thân mỗi lần gặp mặt đều ôm Trần Hán là, Trần đạo cho hắn một loại cảm giác tình thương của cha.
“Đúng vậy, nhận không ra cậu. Mấy tháng không gặp còn tưởng rằng cậu sẽ suy sút chứ, không nghĩ tới…” Trần Hán vỗ vỗ vai Cố Khanh.
“Chỉ là mấy nhân tra bại hoại, em sao sẽ coi họ là gì chứ.” Cố Khanh khinh thường cười.
“Quả thật, đừng để mấy người đó tra hủy em.” Trần Hán gật đầu dẫn Cố Khanh vào trong, “Sùng Khâu em mang thực không tệ, Ninh đạo yêu cầu nghiêm khắc, lần thử vai này trừ Sùng Khâu có lẽ cũng chỉ có một hai người có thể qua.”
“Cảm ơn Trần ca.” Cố Khanh cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, em cũng coi như là anh nhìn đến lớn, em tốt với hai người kia bao nhiêu Trần ca anh đây cũng thấy được, nhưng có chuyện anh phải nhắc nhở em. Nam nữ chính bộ kịch này bên nhà sản xuất xác định chính là hai người kia, nhưng em yên tâm, diễn viên phụ tất cả đều là Ninh đạo định đoạt, chỉ là nếu thành công, em phải cẩn thận hai người đó sẽ ngáng chân Sùng Khâu.”
“Là hai người họ?” Cố Khanh nhướn mày.
Trần Hán gật đầu, “Phí Mặc tiến quân giới điện ảnh, Phương Ninh vì điều này cũng hộ giá hộ tống. Nam nữ chính bộ kịch này thẳng đến trước khi phát sóng tuyên truyền đều là bí mật, đây là kế hoạch của SA, em không biết cũng bình thường.”
Cố Khanh gật đầu, bỗng bên trường thử vai có động tĩnh, là tiếp tục thử vai. Trần Hán dừng bước chỉ cho Cố Khanh phương hướng của Sùng Khâu, nhanh chóng trở lại vị trí phó đạo, bắt đầu tiếp tục thử vai.
Ngồi trên vị trí phó đạo Trần Hán có chút đứng ngồi không yên, hắn sao lại cứ cảm thấy Ninh đạo đang nhìn mình chứ? Nhất là… tay mình? Loại cảm giác tay bị trừng đến sắp tách khỏi cánh tay này khiến Trần Hán cả người run lên.
“Ninh, Ninh đạo, có chuyện gì vậy?” Trần Hán cười khổ ha ha nhìn qua.
Ninh Túc Hiên nhìn chằm chằm một nghệ sĩ khá hot đang thử vai trước mắt, giả vờ không nghe thấy, cái gì cũng không biết, Trần Hán đành phải quay đầu lại.
Không bao lâu, cảm giác sởn tóc gáy kia lại tới nữa, Trần Hán cười khổ, không biết mình đắc tội ở đâu, hoặc là chọc tới vị đạo diễn thiên tài này.
Ninh Túc Hiên bỗng ho khan một tiếng, Trần Hán vểnh tai chỉ thấy Ninh Túc Hiên nâng ngón tay lên chỉ, bình thản nói, “Người đó? Cũng là đến thử vai?”
Trần Hán nhìn qua, bên kia chỉ có hai người đang đứng, một là Sùng Khâu tới thử vai, một người khác là Cố Khanh mới đến. Lúc Sùng Khâu vừa tới Trần Hán đã đưa đi gặp Ninh Túc Hiên qua, Ninh Túc Hiên cũng rất vừa lòng, vậy Ninh đạo hiện tại chỉ chính là…”Cố Khanh?”
“Cố Khanh, Cố Khanh…” Ninh Túc Hiên miệng lải nhải nhắc tên này, ánh mắt không chớp nhìn phía Cố Khanh.
Bỗng nhiên Cố Khanh như có chút cảm giác mà ngẩng đầu nhìn, Trần Hán chỉ nghe rầm một tiếng, nước khoáng đặt trước bàn bỗng nhiên rớt xuống đất, Trần Hán khom người chuẩn bị nhặt, khóe mắt nhìn thấy vị Ninh đạo nghiêm túc lãnh khốc kia, vẻ mặt ửng đỏ không biết làm sao nhìn về phía Cố Khanh, nhất thời quẹo eo.
Chờ hắn thật vất vả phục hồi tinh thần một lần nữa ngồi trở lại vị trí, chỉ thấy Ninh đạo lạnh lùng liếc mình, sau đó nhìn mấy người thử vai đôi chút, liếc mắt nhìn Cố Khanh, lại liếc qua nữa. Cố Khanh nhìn qua, vị Ninh đạo này lập tức đỏ mặt, vẻ mặt ngây thơ.
Vị Ninh đạo này… sẽ không, có tiếng sét ái tình với… Tiểu Cố đi…