8.
Trở về kinh thành đã là chuyện của 1 tháng sau.
Phụ hoàng thân thiết đón ta ở cổng thành.
Ta đang định giải thích lý do tại sao không từ mà biệt đi suốt đêm thì ông sai người tặng cho ta một lá cờ gấm,
“Bỏ mặc màn đêm đưa lương thảo
Tinh thần trách nhiệm mãi trên vai
Ngôi vị thái tử hẳn còn trống
Không để cho con thì cho ai”
— thân tặng, cha thân yêu của con”*
* Nguyên văn:
“连夜送粮,
责任心强。
太子之位,
舍我其谁。
——你爹 赠”
(Bản dịch hay tuỵt zời này do bạn đọc Võ Hoàng Long đóng góp cho chúng tui. Cảm mơn bạn rất nhìuuu)
Các đại thần đi theo sau đều háo hức vỗ tay.
Ta nhận lấy phần thưởng cờ gấm này, vừa phát biểu một bài nhận thưởng tâm huyết vừa cảm thấy mục tiêu không làm Hoàng đế càng ngày càng xa.
9.
Miêu Diệu Diệu đứng ôm mèo ở cửa chờ ta.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn lại, con mèo nhỏ trong tay meow meow một tiếng, dụi dụi đầu trong lòng bàn tay cô nàng.
Ta hỏi, “Nhặt được trên mái nhà à?”
Cô nàng ngạc nhiên nói, “Đúng vậy, sao ngươi biết?”
Ta mỉm cười không đáp.
Diệu Diệu lo lắng nói: “Cha ta ở nhà không cho ta nuôi mèo, ngươi có thể …”
Ta nói chắc nịch: “Không được, ta không thích mèo.”
Miêu Diệu Diệu lại bắt đầu thò tay vào túi quần móc tiền ra, đỏ hoe mắt sụt sịt mũi.
Ta vội vàng nói: “Nuôi mèo thì dễ mà.”
Diệu Diệu rầu rĩ nói: “Ha? Còn không phải vì tiền sao?”
Ta nói lời trái lương tâm: “Tiền không quan trọng, quan trọng là có thích hay không.”
Diệu Diệu mới thu tay về, nói, ồ, vậy được rồi, ngươi nuôi nó trước đi.
Ta ôm lấy con mèo đứng ở cửa cô đơn nhìn nàng đi xa.
Trong lòng hối hận không sao ta xiết.
11.
Diệu Diệu nói với ta. “Sẽ còn có thêm nhiều mèo nữa.”
Vốn dĩ chỉ có một con mèo tam thể nhỏ.
Miêu Diệu Diệu đặt tên cho nó là “Meo Diệu”.
Tiếp đó lại có thêm một con mèo Tuxedo.
Nàng ấy gọi nó là “Meo Diệu Diệu”
Sau đó lại nhặt thêm con thứ ba, bốn, năm, sáu.
Lần lượt là “Meo Diệu Diệu Diệu”, “Meo Diệu Diệu Diệu Diệu”, “Meo Diệu Diệu Diệu Diệu Diệu”,...
Mỗi lần Miêu Diệu Diệu đến chỗ ta cho mèo ăn, đều sẽ dùng đũa gõ vào bát đựng đồ ăn mèo, lần lượt gọi tên từng con một.
Gọi đến nỗi muốn tắc thở.
Buồn cười quá đi mất.
Thế là ta bèn ngồi cạnh cười nhạo cô nàng.
Miêu Diệu Diệu trợn mắt lườm ta:
“Lần sau đừng có hòng mà ta làm cơm cho ngươi ăn nữa.”
12.
Hôm nay ta đã hoàn thành một việc đại sự,
Ta đã tự tay làm một bộ đồ chơi leo trèo cho binh đoàn mèo.
Mặc dù hơi cẩu thả nhưng đám mèo rất thích, vểnh đuôi trèo lên trèo xuống, còn tiện cào móng.
Miêu Diệu Diệu nhìn chằm chằm cái giá cho mèo, hốc mắt hơi đỏ lên.
Ta thầm nghĩ con nhỏ này sao mê khóc quá.
Vì vậy ta liền nói: “Dễ như ăn kẹo ý mà, không cần xúc động đâu.”
Cô nàng lẩm bẩm: “Này cũng quá xấu rồi…”
Ra là xấu đến phát khóc=)))
Ta đưa tay muốn thu lại cái khăn ta vừa mới đưa cho nhỏ.
Thế mà cô nàng lại không thèm khách khí dùng cái khăn để chùi nước mũi.
Ta chỉ biết bất lực thở dài.
13.
Ta đáp ứng cô nàng,
Sẽ dành thời gian cùng nhau cải tiến giá leo trèo cho mèo cho đẹp đẽ.
Kết quả đến lúc gần hạ triều, phụ hoàng lại giao cho ta một nhiệm vụ, để ta thay người đi thăm tam tiểu thư phủ thừa tướng vừa khỏi bệnh sau khi bị rơi xuống nước.
Thế là ta đi.
Bị ảnh hưởng bởi thói quen đến thăm nhà là phải mang theo quà của Miêu Diệu Diệu, ta nghĩ trái nghĩ phải một hồi bèn lén lút trộm hai con chim anh vũ từ Ngự uyển mang đi thăm Tam tiểu thư tướng phủ.
Trước khi bị rớt xuống nước, Tam tiểu thư là một see tình girl, thích nhất là make-up đậm bám theo Tam đệ của ta.
Nghe nói sau khi rơi xuống nước tính cách liền thay đổi chóng mặt, việc đầu tiên là kiên quyết muốn từ hôn với Tam đệ.
Sau đó liền ra ngoài mở một thanh lâu, giương cao khẩu khẩu hiệu người phụ nữ mạnh mẽ vì sự nghiệp.
Ta chuẩn bị kỹ tâm lý chuẩn bị đi gặp em dâu cũ.
Vừa bước chân vào cửa tướng phủ, Tam tiểu thư mặc đồ đen lạnh lùng ngồi trong nhà, trông như một vị tiểu thư quý tộc trưởng thành, trí thức.
…
Thăm hỏi xong, trong lòng ta thầm nghĩ “Tam tiểu thư quả thật tâm tính đại biến rồi.”
14.
Lúc về ta phủ đệ, Miêu Diệu Diệu đang ngồi trước cổng đợi ta.
Không ngờ ta lại thấy có chút tội lỗi.
Vừa định mở mồm giải thích, thế mà Miêu Diệu Diệu lại thoải mái vẫy tay:
“Về rồi đấy à? Làm giá leo trèo cho mèo đi!”
Ta lấy chiếc khăn tay đưa cho cô nhóc.
Miêu Diệu Diệu bĩu môi ủy khuất nói: “Đưa tui làm gì! Tui có khóc đâu!”
Ta đáp: “Đang đi đường thì nhìn thấy, thấy đẹp nên mua cho ngươi.”
Ta chỉ chữ “Diệu” ở góc khăn tay cho cô nàng xem.
Miêu Diệu Diệu: “Xấu vãi.”
Sau đó vừa tỏ ra ghét bỏ vừa cất khăn đi.