Vì Tồn Tại

Chương 26




JaeJoong nầm sấp trên giường, nó rơi lệ mà dường như cũng mong chờ cửa phòng ngủ được mở ra, cho dù chỉ là lời nói tùy tiện, JaeJoong cũng định thu lại tất cả sự tùy hứng của mình, xem như chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng cửa phòng ngủ vẫn không mở, nó chỉ chờ được đến khi bóng đèn lầu một vụt tắt, JaeJoong khóc tới mức mệt mỏi, ôm chăn ngồi trên giường, nó đi vào trong phòng ngủ trong tình trạng choáng váng, hơi nước bao bọc phòng tắm làm bằng gốm sứ màu trắng đầy tinh xảo lại, JaeJoong cởi từng mảnh quần áo ra khỏi cơ thể mệt mỏi này.

JaeJoong ngâm mình trong làn nước ấm, thân thể bị ảnh hưởng bởi sự lệch múi giờ hiển nhiên không thể thích ứng với lúc sáng sớm như bây giờ, nó nhắm mắt lại, hơi trượt người xuống, ngoại trừ đầu, toàn thân đều ngâm mình trong nước.

“Kim JaeJoong, tắm xong thì ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

JaeJoong nghe xong lời này, trong lòng run lên một cái, không biết vì sao khi nghe thấy giọng điệu như vậy, trong lòng nó liền trở nên sợ hãi, nó đứng dậy, tùy tiện lau người, quấn khăn tắm rồi bước ra. Thiết bị sưởi ấm rất đầy đủ, trong phòng không có một luồng hơi lạnh nào.

“Sao vậy ạ?” JaeJoong nhìn Jung YunHo đang ngồi hút thuốc ở một bên, hỏi.

“Ngồi xuống.” Jung YunHo ra hiệu nó ngồi xuống chiếc sofa ở bên cạnh, JaeJoong nghe lời ngồi xuống.

Jung YunHo hút thuốc, đầu hắn hơi nghiêng qua, JaeJoong liền đứng dậy, đi tới bên cạnh đưa gạt tàn thuốc tới, Jung YunHo có chút giật mình, từ khi nào Kim JaeJoong đã hiểu hắn đến mức vậy rồi? Hắn nhìn JaeJoong, dúm tắt điếu thuốc, đặt hai tay vào cùng một chỗ, nói:

“Mấy hôm trước Ji Min có tới, bảo ba mẹ cậu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn… nguyên nhân là do tôi… Ừm, bọn họ bây giờ muốn lợi dụng cậu, đây chính là lí sao vì sao tôi mang cậu tới Mỹ, cũng không đồng ý cho cậu về nhà ở…”

“Ba mẹ em làm sao… Bọn họ có khỏe không…”

Jung YunHo nghe xong, im lặng, JaeJoong nhìn thấy YunHo như vậy, trong lòng đột nhiên hiểu ra được chút gì đó, lòng bàn tay nó trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, thân thể vốn vừa được ngâm trong làn nước ấm cũng bắt đầu cảm thấy rét run, Jung YunHo ngẩng đầu, nhìn Kim JaeJoong trong bộ dạng như vậy, không biết nói gì.

“Tình hình của bọn họ không tốt, đúng không… Jung YunHo… anh phải nói cho em biết.”

“…”

“Jung YunHo! Anh nói đi! Anh nói cho em biết đi, anh đừng im lặng, có được không?!” JaeJoong đứng phắt dậy, nước mắt giống như suối chảy mà ào ạt tuôn rơi.

“…”

“Anh nói đi… Rốt cuộc là như thế nào, tốt hay không tốt?” Nước mắt của JaeJoong rơi xuống, thanh âm bắt đầu trở nên không rõ ràng.

“JaeJoong…” Giọng nói của Jung YunHo đột nhiên yếu đi, hắn lại lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

“Anh nói thật cho em biết đi… Được không… ạ…” Thanh âm của JaeJoong không ngừng được sự run rẩy, Jung YunHo nghe xong, đứt phắt dậy, hắn kéo mạnh Kim JaeJoong vào lòng, nâng cằm JaeJoong lên, hắn nhìn trong con ngươi màu hổ phách của Kim JaeJoong chảy ra nước mắt, có chút khó chịu, hắn ra sức trói buộc Kim JaeJoong đang muốn vùng vẫy phản kháng lại, dùng ánh mắt ôn nhu mà đánh giá người trước mặt, lúc Kim JaeJoong dùng hết sức lực muốn đẩy hắn ra, Jung YunHo liền nắm lấy cái cằm có đường nét rõ ràng của nó, dùng hết sức lực mà hôn lên, nụ hôn này tràn ngập sự ôn nhu và tình cảm, vừa triền miên vừa quấn quít, mang theo hương thuốc lá nhàn nhạt, còn có một loại cảm giác an toàn chưa bao giờ nhận thấy…

YunHo nâng cằm JaeJoong lên, rất cẩn thận mà lau nước mắt đi, tầm mắt của JaeJoong không cách nào rời khỏi một Jung YunHo chưa hề ôn nhu như vậy, nó ôm chặt lấy YunHo, kê đầu trên bờ vai hắn, nói bằng chất giọng run rẩy không rõ ràng:

“YunHo, em phải về nhà…”

Jung YunHo trầm mặc một hồi, chậm rãi xoa đầu JaeJoong, nói bằng giọng trầm thấp:

“Ừm, chúng ta về nhà.”

Lúc Jung YunTae nghe thấy tin như vậy, anh lập tức bật dậy khỏi giường:

“Anh xảy ra chuyện gì vậy?! Anh nói cho Kim JaeJoong biết rồi sao?”

“Ừ, lễ tang chuẩn bị vào lúc nào?”

“Ngày mốt, nhưng mà… tình hình JaeJoong ra làm sao rồi?”

“Không có gì.”

“Anh đừng để JaeJoong tham gia tang lễ, có rất nhiều tai mắt, ngộ nhỡ sơ ý một chút, chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.”

“… Cho nó đi đi… Có anh rồi.”

“Mẹ… Lúc trước không phải anh bảo Hang Won làm thế thân cho JaeJoong à, đây là sao thế hả, anh đừng quăng cho em cái thứ cảm giác an toàn chó má gì gì đó, đưa Hang Won tới đây, lúc trước cậu ta đáp ứng anh như thế nào thì bảo cậu ta làm thế đó.”

“… Được rồi… Hai ngày này tìm nhiều người bảo vệ vào, chọn kẻ thông minh ấy.”

“Anh là đồ thần kinh, Jung YunHo.”

Jung YunTae tức giận mà ném di động sang một bên, anh cầm lấy chiếc di động khác ở bên cạnh, ấn tám số, sau một hồi thì đầu dây bên kia bắt máy: “Pyo à, em là Tae đây, cho em mượn đám người có thể dùng được của anh mấy ngày đi, hai ngày nay bên em bị kiểm soát rất chặt, phải cần người.”

“Được, đêm nay anh cũng tới, chỗ nào có thể giúp được thì cậu cứ nói ra.”

“Anh đừng tới gây rắc rối đấy nhé, mà Pyo hyung này, gần đây anh đi đến chốn ăn chơi nào rồi?”

“Anh tới Thái Lan, giải quyết vài việc buôn bán, đêm nay anh sẽ phái người tới, ngày mốt anh cũng tới luôn, thăm Yun và cậu, ha ha, anh em chúng ta cũng phải uống một chén nhỉ.”

“Đúng vậy, không thành vấn đề, em sẽ làm chủ xị, tới nhà chờ anh!”



Ba ngày sau, lúc Hang Won cùng Jung YunHo xuất hiện trong sân bay, ánh mắt của toàn bộ người xấu kẻ tốt dường như đều tập trung trên người bọn họ, Jung YunTae mang theo bảy tám người, đích thân tới sân bay đón, lúc anh nhìn thấy Jung YunHo mặc âu phục đen cùng Hang Won mặc quần jens bó màu xám đậm, khóe miệng cong thành một nụ cười không hề chân thành, anh bước về phía trước, mỉm cười khoác tay lên vai Jung YunHo, nghiêng đầu dùng ngón trỏ chọt cằm Hang Won, Hang Won lộ ra nụ cười mỉm với bộ dạng lưu manh của Jung YunTae, dường như vô cùng tự nhiên, thủ hạ cầm hành lý theo ở phía sau, chiếc Lincoln Limousine đen đang dừng trước cửa sân bay, Jung YunHo vừa ra khỏi cửa, ánh mắt liền nhìn thẳng vào trong xe, giống như muốn lập tức nhìn xuyên qua lớp màng chắn nắng cửa sổ đen kia, Jung YunTae nhìn một YunHo như vậy, không nhịn được mà cười thành tiếng, nhẹ nhàng ghé vào tai hắn, cố ý nói:

“Kim JaeJoong của anh đang ở bên trong đó, em thấy mắt anh còn dùng tốt hơn cả súng lục đấy, sau này em sẽ mang anh bên người, để còn tiết kiệm sức lực.”

Jung YunHo nghe xong lời này, im lặng đẩy cánh tay đang khoác lên vai mình của Jung YunTae ra, nói:

“Tôi và cậu thân quen lắm sao? Cậu là ai thế.”

Sau đó Hang Won cũng bật cười.

Kim JaeJoong ở trong xe đeo kính râm, hơi cúi đầu, sau khi nó nghe thấy tiếng cười ngoài xe thì mới hơi yên tâm một chút, hai tay có chút lạnh, mặc dù tài xế đã mở máy sưởi, nhưng độ ấm trong xe không cao, Jung YunHo không thích mở máy sưởi quá chuẩn xác, cảm thấy hơi lạnh mới thích hợp, sẽ không khiến người ta trở nên uể oải.

“Hyung~” Jung YunHo mở cửa xe cho Hang Won, Hang Won chưa kịp bước chân vào, đã vội vàng chào hỏi JaeJoong ở trong xe.

JaeJoong không nói gì, chỉ cười cười, tài xế lại mở cửa xe bên trái ra, Jung YunHo mang theo một luồng khí lạnh mà tiến vào, Jung YunTae cũng mở cửa chui vào, tự động ngồi lên ghế lái phụ, lúc này tài xế hận không thể lập tức biến thành tám tay, nếu không sẽ luôn không có cách nào đồng thời chiếu cố đến các ông chủ của mình.

“YunHo.” JaeJoong nhìn người đàn ông ba ngày không gặp ở bên cạnh, nhẹ giọng kêu tên.

Jung YunHo nhẹ nhàng ôm lấy JaeJoong ở bên cạnh, tháo cà vạt, nửa dựa vào ghế xe, nghiêng đầu chăm chú nhìn Kim JaeJoong, sau đó nâng lấy cằm nó, ghé mặt lại gần, cho JaeJoong một nụ hôn đầy ôn nhu. Mà Hang Won ở bên cạnh chỉ chuyên tâm cúi đầu chơi game trên điện thoại, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, không có bất kì phản ứng gì.

“Sao tay lạnh vậy.” Jung YunHo nắm lấy tay JaeJoong, hỏi.

“Không biết nữa.” Jaejoong dựa vào lòng Jung YunHo, giọng nói có chút mệt mỏi.

Jung YunHo không hỏi tiếp, chỉ tiếp tục nắm lấy tay JaeJoong không buông.