Vì Tồn Tại

Chương 2




Mấy ngày sau, Kim JaeJoong lại ngồi tự kỉ ở nhà, một là đọc sách, hai là ngây người, từ sau lần bị phát hiện lấy quyển album kia, JaeJoong cũng không dám tùy tiện lục lọi giá sách nữa, chỉ tự ngồi chơi với mình, buổi tối So Gaye đột nhiên gọi điện thoại, nói cho JaeJoong biết rằng buổi tối phải giúp Jung YunHo thay băng vì đêm nay cậu có việc, cúp điện thoại, Kim JaeJoong liền định đi tắm rửa thay quần áo, giống như đang chính thức hẹn hò, nó muốn tận lực khiến Jung YunHo trở nên có chút ấn tượng tốt với nó, JaeJoong không thích bị người khác ghét.

Buổi tối Jung YunHo quả thực quay về đúng giờ, tùy tiện ăn vài muỗng cơm rồi về phòng, JaeJoong vào phòng sách ôm lấy hòm thuốc, gõ cửa phòng ngủ của Jung YunHo.

“Vào.” Trong phòng truyền đến tiếng nam sinh trầm thấp, Kim JaeJoong cẩn thận bước vào, cởi giày đặt ở cửa, phòng ngủ của Jung YunHo bao trùm một màu mực đen, sàn nhà lót một chiếc thảm chất liệu mềm mại thoải mái.

“So Gaye nói cho con biết, hôm nay chú phải thay băng rồi.” Kim JaeJoong dùng giọng nói tăng thêm vẻ cẩn thận mà nói.

“Ừ.” Jung YunHo không có bất kỳ sự cự tuyệt nào, tiếp đó phối hợp mà ngồi xuống bên giường, giường của Jung YunHo là loại giường thấp làm bằng gỗ, JaeJoong thuần thục mà mở hòm thuốc lấy thuốc ra, lúc này, di động của Jung YunHo vang lên, bởi vì sự an tĩnh khác thường trong phòng ngủ, cuộc đối thoại trong di động cũng nghe thấy rất rõ ràng.

“Đại ca, Ji Hwan về Hàn Quốc nghỉ ngơi rồi, bảo đại ca mai hãy sang đó, có thể phải ở khoảng ba năm ngày.”

“Ừ, biết rồi.” Cúp điện thoại, Jung YunHo ném di động lên giường.

Kim JaeJoong nghe thấy Jung YunHo lại sắp đi xa, So Gaye và Jung YunTae đều tới Nhật Bản xử lý chuyện của tập đoàn Sam Seok, chẳng phải mình sẽ lại nằm ì ở nhà đến chết sao, nó vừa nghiêm túc trừ độc, vừa cố lấy dũng khí mà nói.

“Cái đó, có thể, có thể dẫn con theo, được không?” Kim JaeJoong không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt YunHo, vẫn máy móc mà lau chùi vết thương.

“Mày muốn đi?” Jung YunHo hỏi.

“Vâng!” Kim JaeJoong kiên quyết gật đầu.

“Được.” Jung YunHo không do dự mà đáp ứng, cái đáp ứng dễ dàng của YunHo khiến trong lòng JaeJoong thoáng chốc sáng tỏ, mỉm cười thay băng cho Jung YunHo thật tốt rồi nhảy chân sáo ra ngoài. Jung YunHo thấy Kim JaeJoong vui vẻ như vậy, trong lòng dường như cũng không quá thoải mái, thật là, tuổi này là tuổi mà đứa nhỏ nên chơi đùa, từ sau lúc nó tới tập đoàn họ Jung, dường như vẫn chưa từng quan tâm đến nó, mỗi ngày đều thấy nó quanh quẩn trong phòng, cũng chưa từng nghe thấy tiếng oán giận hay ồn ào nào.

Tối hôm đó Kim JaeJoong không ngủ được, qua quýt đóng hành lý, sáng sớm liền bật dậy đến phòng khách ngồi chờ, lúc YunHo xuống lầu thì nhìn thấy Kim JaeJoong đang lắc lư đôi chân nhỏ nhắn, ngồi trên ghế sofa mà coi ti vi, trong lòng đột nhiên cũng trở nên không tệ, sau khi cùng nó ăn bữa sáng, tài xế liền tới đây đón bọn họ.

Ji Hwan là thương nhân giao dịch súng ống và ma túy, Ji Hwan là người Hàn Quốc, nhưng xí nghiệp nằm ở Mỹ, rất ít khi ở Hàn Quốc, Ji Hwan hơn năm mươi tuổi biết địa vị của tập đoàn họ Jung ở Hàn Quốc có ảnh hưởng lớn, liền muốn nhân cơ hội mà cùng Jung YunHo hợp tác một phen, dễ nghe một chút thì gọi là hợp tác, chứ nói trắng ra thì chính là lợi dụng con đường xuất nhập khẩu của Jung YunHo để kiếm thêm tiền, người biết ngọn nguồn của tập đoàn họ Jung cũng không nhiều, kỳ thực YunHo và Ji Hwan đều là người làm ăn, chuyên xuất nhập khẩu, buôn bán để kiếm những đồng tiền chân chính.

Ji Hwan ở trong một vùng ngoại ô tại Seoul, là một làng du lịch, Ji Hwan bao trọn gói, để cả nhà bọn họ nghỉ ngơi ở nơi này, mang theo đứa con tám tuổi của ông, thấy Jung YunHo mang theo cậu bé có gương mặt đẹp này, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ rằng đó là con riêng của YunHo. Ji Hwan không quan tâm đến vấn đề như vậy, mỉm cười nghênh đón YunHo.

“Chủ tịch Jung của chúng ta chịu trăm ngàn bận bịu mà dành thời gian đến nơi này, Ji tôi rất cảm kích.” Nói xong liền bật cười vài tiếng, bắt tay với YunHo.

“Tổng giám đốc Ji, ngài khách khí rồi, tính theo tuổi tác, ngài là trưởng bối của tôi, tính theo tư chất, ngài là tấm gương để tôi học tập, dù thế nào cũng không thể thất lễ, phải là tôi đã quấy rầy ngài mới đúng, biết con ngài cũng tới đây, đúng lúc tôi có dẫn nên JaeJoong đến, có thể chơi đùa cùng nhau.” Nói xong lời này, JaeJoong lễ phép hơi cúi đầu, mà cậu bé mang khuôn mặt chán ghét mặc bộ âu phục nhỏ ở đằng sau Ji Hwan liền hừ một tiếng rồi bỏ đi, Ji Hwan vội vàng hòa giải: “Ji Min từ nhỏ đã không quen lễ nghi rồi, đều bị người trong nhà làm hư, đừng khách khí, tới đây, mang tiểu thiếu gia của nhà Jung đi, để ta trò chuyện với cậu Jung.” JaeJoong bị mấy tên thủ hạ dẫn vào biệt thự, trong biệt thự không có một bóng người, JaeJoong nhu thuận mà ngồi trước sân thượng ngoài trời, nhìn bể bơi to lớn, nó nghiêng đầu liền nhìn thấy Jung YunHo và Ji Hwan cùng nhau mỉm cười đi vào một biệt thự khác.

JaeJoong nghe thấy có tiếng bước chân, lúc nó quay đầu lại liền sợ đến té ngã xuống mặt đất, thiếu chút nữa là rơi xuống hồ bơi, chỉ thấy trong tay thiếu gia nhà Ji nắm một con cóc vặn vẹo xấu xí, tấm da màu xanh lá khiến JaeJoong cảm thấy vô cùng buôn nôn, nó sợ những thứ như vậy, nó nhìn con cóc ngày càng tiến gần đến khuôn mặt mình, vô thức mà trốn ra sau, Ji Min đột nhiên như muốn buông tay, JaeJoong sợ hãi nhanh chóng lui về phía sau, kết quả là ngã vào trong hồ bơi, Ji Min bật cười ha ha ha, dùng tiếng Hàn không lưu loát mà nói: “Tên nhát gan, tao muốn chơi với mày.” JaeJoong bị sặc nước, vừa ho khan vừa dùng tay lung tung mà lau mặt, sau đó vừa gian nan vừa chật vật mà dựa vào bờ, hên là nước không sâu, nó không biết bơi, cũng có chút e sợ cảm giác ngạt thở mà nước sâu mang đến.

Ji Min dường như rất hưởng thụ cảm giác khiến người ta sợ hãi, nó tìm đủ loại côn trùng không biết từ nơi nào, bắt đầu đuổi theo Kim JaeJoong, những người không biết gì sẽ tưởng rằng hai đứa nhỏ này đang chơi trò rượt bắt, nhưng kỳ thực trong lòng JaeJoong đang rất sợ hãi, từ sau lúc nó tới tập đoàn họ Jung, cảm giác an toàn trong tim nó ngày càng giảm đi, nó cảm thấy bản thân không được bảo vệ, cũng không có người coi trọng.

“Xin cậu đấy, tớ sợ bọn chúng lắm, tụi mình đổi trò chơi khác được không.” Kim JaeJoong thực sự không chạy nổi nữa, đứng ở tại chỗ mà thở gấp từng hơi một. “No way! Tao sẽ chơi trò này với mày, mày mau chạy đi, nếu không tao sẽ thả hết bọn chúng lên người mày đó!” Nói xong, Ji Min thật sự lấy vài con sâu đang nhúc nhích ra rồi kề sát vào Kim JaeJoong, JaeJoong nhanh chóng chạy đi, cố gắng rẽ thật nhiều vòng, cho đến khi JaeJoong thực sự vứt Ji Min lại đằng sau, kết quả chính là bản thân cũng không biết đã đi đến đâu, chỉ biết đây là một rừng cây nhỏ. Kim JaeJoong rất thích rừng cây như vậy, không khí vừa trong lành vừa yên tĩnh, còn có rất nhiều cầu treo và võng được xây dựng, JaeJoong nhìn bốn phía không có người tới, thở phào nhẹ nhõm, bò lên cái võng, vừa nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy ngực ngưa ngứa, mở mắt nhìn, một con cóc đang nằm sấp trên ngực nó, phồng hai má, trợn mắt nhìn JaeJoong, JaeJoong á một tiếng rồi lăn xuống võng, đầu gối đập mạnh vào tảng đá bên cạnh, nỗi đau đớn mạnh mẽ tập kích JaeJoong, JaeJoong cuộn mình lại, ra sức thổi hơi vào đầu gối, muốn giảm bớt cảm giác đau đớn, chắc chắn đã sưng tấy lên rồi, nó nghĩ trong đầu, lúc này JaeJoong nhìn thấy Ji Min cười trộm bước ra từ trong khe hở của đám cây, trong lòng nó âm thầm thở dài, những thằng nhóc nhà giàu đều xấu xa như thế sao, vừa xoa đầu gối vừa oán giận trong lòng.

JaeJoong khập khiễng đi ra khỏi rừng cây, đầu gối giống như bị trật khớp mà cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc bước đến biệt thự, vừa vặn nhìn thấy thủ hạ của Jung YunHo đang tìm nó, nói cho nó biết rằng phải đi ăn cơm tối rồi, nhưng lúc vào phòng thủ hạ lại nói: “Thiếu gia nhà Ji không muốn để ngài một mình một bàn, Jung thiếu gia bảo ngài phải chung sống tốt với Ji thiếu gia.” JaeJoong tuyệt vọng bước đến bàn ăn, nó biết sẽ không có chuyện gì tốt, quả nhiên, lúc đủ loại côn trùng được bưng lên, JaeJoong hoàn toàn choáng váng, sâu xanh, châu chấu, ve sầu, điền thất1, đương nhiên còn có canh cá chạch, JaeJoong chỉ mới nhìn đã muốn nôn mửa, chứ đừng nói là đi nhấm nuốt.

“Sao mày không ăn vậy, mau ăn đi chứ.” Nói xong, Ji Min chọn một con nhộng còn đang hơi nhúc nhích, vứt vào trong đĩa của JaeJoong, JaeJoong nhíu mày, không chạm đũa.

“Đêm nay mày không ăn, tao sẽ nói ba không hợp tác với bọn mày, để ba mày không kiếm được tiền.” Hiển nhiên Ji Min đã cho rằng YunHo là ba của nó, JaeJoong nhìn cậu nhóc mi thanh mục tú ở trước mắt, làm sao cũng không nghĩ được rằng nó lại có thể thốt ra những lời như vậy, JaeJoong do dự, cho dù Ji Min nói thật hay hù dọa nó, nó cũng không muốn vì mình mà rước phiền phức cho Jung YunHo, nhưng nó thật sự không nuốt xuống được, nó thử dùng đũa gắp lên, vừa mới mở miệng, trong dạ dày liền quặn đau, sau đó bắt đầu nôn khan.

“Ha ha ha ha, nếu không thì mày uống chút canh đi, cái này có thể có dược hiệu rất mạnh.” Ji Min chuyển canh cá chạch đến trước mặt Kim JaeJoong, Kim JaeJoong che miệng, cố gắng lắng cái cảm giác khó chịu trong dạ dày lại, kiên trì múc một muỗng canh, Ji Min vô cùng hứng thú mà nói: “Ăn cái con kia đi!” Kim JaeJoong bất đắc dĩ mà dùng muôi múc con cá chạch da trơn lên, toàn thân đen thui, cảm giác trơn dính khiến JaeJoong lo sợ, nhưng may là chết rồi, JaeJoong nhắm mắt lại, bóp mũi, ngửa cổ húp bát canh cá chạch, lúc con cá chạch trôi xuống theo thực quản, JaeJoong cảm thấy rất muốn chết đi cho xong.

Lần này JaeJoong thật sự nôn mửa, chật vật mà chạy đến toilet, Ji Min thì cười ha ha nhìn Kim JaeJoong chạy đi, sau đó gọi người ở ngoài cửa đến, nói rằng: “Đổ hết đi, chơi chẳng vui chút nào, mà trông buồn nôn thật đấy.” Nói xong, nhảy xuống chiếc ghế làm bằng gỗ lim rồi bỏ đi.

JaeJoong ngồi trong một căn phòng rất xa hoa, cố gắng tiêu hóa hết đám côn trùng vừa nãy, đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc, nó chưa từng bị ức hiếp, nó không có khả năng phản kháng, lại cúi đầu nhìn đầu gối thâm tím, trong tim quặn đau, co người vào trong góc, cố nén nước mắt.

Nghe thấy tiếng mở cửa, là Jung YunHo sao, nó chạy đến cửa, lúc thấy quả thực là Jung YunHo thì nỗi buồn trong lòng nó dường như đã giảm đi vài phần.

“Chú về rồi.” JaeJoong nhỏ giọng nói.

“Ừ.”

JaeJoong muốn quay đầu đi về, nhưng bộ dạng hơi khập khiễng rất nhanh đã bị Jung YunHo nhìn thấy.

“Chân sao vậy?” Jung YunHo hỏi.

“Không, không sao đâu.” JaeJoong không muốn để Jung YunHo cảm thấy bản thân vô dụng như vậy.

Nói xong, Jung YunHo không đáp lại, trực tiếp ôm lấy Kim JaeJoong, đặt nó lên ghế sofa rồi xắn quần JaeJoong lên.

Jung YunHo nhíu mày, nói: “Sao lại bị như vậy?”

“Đập vào tảng đá…”

Jung YunHo đi ra kêu người mang tới hòm thuốc, nửa quỳ, nhấc đầu gối bầm tím của Kim JaeJoong lên rồi cẩn thận lau chùi, JaeJoong giống như thụ sủng nhược kinh2 mà ngồi thẳng trên ghế sofa không nhúc nhích, cho đến khi trên đùi truyền đến cảm giác lành lạnh, dường như thật sự rất hiệu nghiệm mà không còn thấy đau nữa.

Kỳ thực YunHo cũng không định về sớm như vậy, chỉ là lúc đi toilet thì thấy có người bưng ra những món ăn không thể nuốt nổi từ trong phòng mà Ji Min và JaeJoong ăn cơm, hắn gọi một người hầu đang bưng một dĩa châu chấu dường như không nhúc nhích tới, hỏi: “Món này được đưa đi đâu?” Người hầu vội vàng lắc đầu, nói: “Đây là món mà tiểu thiếu gia phân phó, ngài ấy nói tiểu thiếu gia nhà Jung chỉ ăn những món như vậy, cho nên phân phó cho phòng bếp làm, đều là nguyên liệu tươi mới nhất, nhưng những thứ này cũng không thể nào ăn được.” Jung YunHo nhíu mày rồi tìm cớ quay về phòng, nhìn tình hình của JaeJoong. Sau khi quay lại, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt đầy vệt nước mắt của nó, tiếp theo nhìn thấy bộ dạng khập khiễng kia, JaeJoong dường như cũng không định nói chút gì đó, nên Jung YunHo cũng biết mà không định hỏi, chỉ nói cho thủ hạ của mình phái bốn người theo JaeJoong, không thể có sai lầm.

_________________

(1) Điền thất (xuyên điền thất, mồng tơi giả…): Tên khoa học Anredera cordifolia. Dùng lá nấu canh ăn như mồng tơi, hoa hái phơi khô dùng như trà. Tuy nhiên, một vài nước cho rằng đây là cây sâm rất nguy hiểm, khi nó leo phủ trùm lên cây nào thì cây đó sẽ chết luôn nên yêu cầu cần báo chính quyền để diệt trừ.

(2) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà cảm thấy lo sợ.

Sáng sớm ngày thứ hai, YunHo đã bị Ji Hwan gọi đi ra ngoài, sau khi Kim JaeJoong rời giường, nó liền muốn vào rừng đi dạo một chút, mới sáng sớm nên hẳn sẽ không có ai biết cả, nó rất thích hít thở bầu không khí trong lành này, cảm giác rất thỏa nguyện. Sau khi vào trong rừng, nó bắt đầu bước qua từng cầu treo một, đủ loại đủ dạng cầu treo, dưới cầu treo là lưới, dưới nữa là nước sông, còn có thể nhìn thấy vài con cá nhỏ, Kim JaeJoong vui vẻ mà chạy trên cầu treo, cẩn cẩn dực dực mà chạy, lúc chậm lúc nhanh, cảm nhận được cảm giác sắp té lại ổn định trở lại, mãi cho đến khi bản thân chạy đến toát mồ hôi, chỉ còn lại một cái cầu cuối cùng, cái này dường như rất khó, xích sắt đung đưa, chỉ có thể bước từng chân một lên dây xích sắt, cần lực cánh tay và lực cân bằng rất mạnh, Kim JaeJoong quyết định thử một lần, nhưng chưa bước qua được vài mắt xích, cánh tay của bản thân đã co giật, cố gắng giữ thăng băng để nghỉ ngơi, đột nhiên, xích sắt lại kịch liệt lay động, JaeJoong sợ hãi khi nhìn thấy Ji Min đang đứng ở trên lưới mạnh mẽ mà lay động xích sắt, JaeJoong mất đi sự thăng bằng, té xuống lưới. Không chờ JaeJoong bò dậy, Ji Min vô thức đẩy mạnh JaeJoong một cái, bên cạnh có một lỗ thủng, JaeJoong kêu thảm một tiếng rồi rơi vào trong nước, nước sông chảy xiết rất nhanh đã mang JaeJoong theo dòng nước, thủ hạ lén kút theo JaeJoong lúc này mới phát hiện đã xảy ra việc hệ trọng, nhưng vóc người của bọn họ căn bản không cách nào chui qua lỗ hở kia được, chỉ có thể ra sức chạy theo, có người vội vàng gọi điện thoại cho Jung YunHo, Ji Min cũng phát hiện bản thân dường như đã gặp rắc rối, chỉ có thể mở to mắt nhìn Kim JaeJoong chật vật vùng vẫy ở trong nước, trong tim JaeJoong chồng chất đầy sự khủng hoảng, nước sông chảy quá mạnh, nó đã bị sặc hơn mấy ngụm nước, chưa kịp thở lại bình thường đã phải uống thêm một ngụm nữa, mắt đã không mở ra nổi, cũng không biết bản thân đang ở đâu. Sau khi Jung YunHo nghe được tin tức, liền dùng tốc dộ nhanh nhất chạy đến từ hoa viên cách đó không xa, hắn cố gắng tìm kiếm dòng sông ở bên cạnh, hắn sợ rằng JaeJoong đã sắp bị trôi đến cửa sông lớn, sông ngòi của làng du lịch này nổi danh sâu và nguy hiểm. YunHo thấy thủ hạ vội vàng quay về, không có thời gian chửi bọn chúng, câu đầu tiên chính là: “Kim JaeJoong đâu?!” Xoay đầu một cái, YunHo nhìn thấy cái đầu nho nhỏ ở trong nước, YunHo cởi áo ra, dưới tình huống mà thủ hạ cũng không kịp phản ứng, từ bên cạnh mà nhảy xuống sông, thủ hạ đều lập tức nhảy xuống, Jung YunHo cật lực bơi trên dòng sông chảy ngược, hắn hớp từng ngụm khí lớn, mắt liền nhìn thấy Kim JaeJoong đã sắp không chịu nổi.

“Kim JaeJoong!!!” Jung YunHo hét to một tiếng, JaeJoong dường như nghe thấy, hơi mở mắt ra, thấy người đàn ông đang vội vàng bơi đến trước mắt này, là YunHo sao? Cảm giác nghẹt thở kéo tới, Kim JaeJoong mất đi ý thức.



“Ô, nó tỉnh lại rồi.” Jung YunHo ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Kim JaeJoong hai mắt nhắm chặt, đôi môi trắng bệch, lúc Kim JaeJoong chậm chạp mở mắt, tầm nhìn bắt đầu trở nên rõ ràng, liền nhìn thấy rất nhiều người vây quanh, đầu tiên mắt nhìn thấy So Gaye đang nghe tiếng tim đập cho nó, Jung YunTae đứng ở bên cạnh, cùng Jung YunHo ngồi ở một bên.

Lúc tầm mắt của Kim JaeJoong tập trung trên người YunHo, vùng trên hai lông mày của Jung YunHo mới dần dần giãn ra, JaeJoong mở miệng định nói điều gì đó, nhưng Jung YunHo đã lên tiếng trước tiên: “Thân thể có nơi nào khó chịu không?”

“Anh vẫn nên quan tâm cho chính mình trước đi, Jung đại thiếu gia, vết thương của anh tôi thấy rất không được rồi, uống rượu dính nước, anh tưởng anh là Transformers hay sao vậy, nếu Transformers mà nhảy vào nước, nói không chừng linh kiện sẽ bị chập mạch, còn anh thì đã da tróc thịt bong mà còn bày đặt nhảy xuống nước, người bên cạnh anh đều là phế vật sao, nuôi để dùng làm cái gì?” So Gaye vừa làm kiểm tra đơn giản cho Kim JaeJoong, vừa oán giận như đạn pháo bắn về phía Jung YunHo. Jung YunHo chỉ biết lúc hắn nhìn thấy đầu Kim JaeJoong sắp bị ngập nước thì liền mất đi lý trí, hình ảnh khi ấy rất ngoạn mục, Jung YunHo của chúng ta bơi lội làm động đến vết thương, máu chảy ra từng chút một, nhuốm lên dòng nước ở bên người, năm sáu thủ hạ đều nhảy xuống nước, vừa đuổi theo đại thiếu gia của bọn họ, vừa đi vớt tiểu thiếu gia của bọn họ lên, đến khi Jung YunHo ôm được lấy JaeJoong cũng không đồng ý giao cho người bên cạnh, vừa bơi vừa bò lên bờ, sau đó gọi điện thoại cho So Gaye và Jung YunTae vừa mới xuống máy bay, hắn một câu tạm biệt cũng chưa kịp nói, tất nhiên, sự thất lễ như vậy dĩ nhiên không hợp tình lý, cho nên sáng sớm bốn ngày sau, Jung YunHo liền mang JaeJoong đã bình phục được không ít, tới nơi Ji Hwan nghỉ ngơi.

Lần này đi ba chiếc xe, YunHo và JaeJoong một chiếc, Jung YunTae mang theo anh em một chiếc, còn có một tốp các anh em một chiếc.

“Cậu YunHo, cuối cùng cậu cũng tới rồi.” Ji Hwan trực tiếp ra cửa nghênh tiếp, phía sau cũng mang theo không ít thủ hạ. Thủ hạ mở cửa, Jung YunHo xuống xe, tháo kính đen thay vào một khuôn mặt cười, nói: “Lần trước không cáo mà biệt như vậy thật khiến ông chủ Ji chê cười, tiểu thiếu gia vẫn mạnh khỏe chứ, chuyện lần trước, có khiến cậu ấy hoảng sợ không.” Ji Hwan vểnh vểnh môi, nói: “Vốn tôi muốn đi đến chỗ Jung thiếu gia để thăm hỏi, đã gọi vài cuộc điện thoại, cũng vì đủ loại nguyên nhân mà trì hoãn, vẫn xin cậu Ho bỏ qua cho.” Nói xong, ra hiệu cho thủ hạ, sau đó thủ hạ liền dẫn Ji Min ra ngoài, Ji Min vẫn mang theo khuôn mặt ngạo mạn khiến người ta chán ghét, Jung YunHo nheo mắt lại, nói với thủ hạ gọi JaeJoong ra khỏi xe.

“Mau xin lỗi người ta đi! Còn muốn tao phải dạy dỗ lại thêm một lần nữa sao?!” Thanh âm đầy nghiêm khắc của Ji Hwan vang lên.

“Xin! Lỗi!” Trong giọng điệu của Ji Min tràn ngập sự không phục cùng bất lễ, ánh mắt cũng không có nửa điểm chân thành.

“Mày đúng là thằng nghiệp chướng không có giáo dục!” Nói xong, Ji Hawn giơ gậy chống lên, chuẩn bị đánh xuống.

“Đừng, xin ngài hãy khoan đã.” Jung YunHo cắt ngang Ji Hwan, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Jung YunHo. Lúc này, Jung YunHo bước tới bên người Ji Min, khom người xuống, ánh mắt giống như lần đầu tiên đánh giá Kim JaeJoong ở nhà kho, xoa xoa đầu nó, nói: “Tôi biết điều này đã ủy khuất Ji thiếu gia, nhưng đây cũng không có biện pháp, ai động đến người của tôi, kẻ đó phải trả giá thật đắt, huống chi người cậu động tới là Kim JaeJoong.” Khóe miệng của Jung YunHo cong lên thành một nụ cười vừa đẹp mắt vừa sắc bén, lúc nói xong lời này, trong lòng JaeJoong cũng run mạnh.

“JaeJoong, mày nói xem, làm sao đây?” Jung YunHo đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn về phía Kim JaeJoong.

“A…, xin.. xin lỗi, là được rồi.” Kim JaeJoong chưa từng nhìn qua cảnh tượng như vậy, đám người ở đằng sau cũng đứng thẳng tắp, giống như chờ một câu nói của Kim JaeJoong, như khi nghe thấy lời như vậy, mọi người dường như ít nhiều đều có chút thất vọng.

“Ji thiếu gia, cậu đã nghe thấy chưa?” Jung YunHo trầm thấp hỏi, Ji Min cắn cắn môi, quay đầu nhìn về phía người cha đang cảm thấy cấp bách trong lòng nhưng không có biện pháp, sau đó hất đầu, kêu to: “Là bản thân thằng đó nhát gan, không liên quan tới tôi, thằng đó không biết bơi, chết thì cứ chết!” Nói xong lời này, Jung YunHo nheo mắt lại, sau đó nâng chân lên, dùng ba phần sức mạnh, hung hăng mà dùng chân đạp vào đầu gối của Ji Min, sau đó, Ji Min liền quỳ rạp xuống trước mặt mọi người. Ji Hwan giống như hoảng loạn, ông thầm hối hận vì đứa con ngang bướng của mình đã nói ra lời chọc giận Jung YunHo, vừa muốn mở miệng nói gì đó, Jung YunHo liền nâng tay, ý bảo ông chờ thêm một lát nữa.

“Ngày đó, cậu dùng cái tay này, đẩy Kim JaeJoong xuống nước?” Lúc này Ji Min đã sợ rồi, trong mắt bắt đầu rơm rớm nước mắt, vểnh môi không nói lời nào.

“Jung thiếu gia, là tay phải.” Thủ hạ đi theo ngày hôm đó lên tiếng.

Lúc này, Jung YunHo lấy súng ra, sau khi lên đạn, lại do dự một chút, quay đầu bước về, ngồi xổm xuống, đưa súng cho Kim JaeJoong: “Mày thử đi, dùng súng nhắm chuẩn vào tay phải.” Kim JaeJoong sợ đến lui về mấy bước, nói: “Con, con không thể.” Jung YunHo thở dài, kéo Kim JaeJoong lên phía trước, để nó cầm lấy súng, hắn kề sát ở đằng sau JaeJoong, tay nắm lấy tay Kim JaeJoong, cầm súng lên.

“Tổng giám đốc Ji, ngài có ý kiến gì không?” Jung YunHo hướng Ji Hwan xác nhận lần cuối, Ji Hwan aish một tiếng, xua xua tay, ông biết quy củ trên con đường này, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng suy cho cùng là bản thân có sai trước, nên để con trai nhớ kỹ điều này.

Jung YunHo xoay đầu, ra hiệu cho thủ hạ, bốn thủ hạ bước tới, đè Ji Min đang quỳ trên mặt đất xuống. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nó.

“Thả lỏng…” Jung YunHo dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy, ghé sát vào bên tai JaeJoong mà nói. Kim JaeJoong dứt khoát nhắm mắt lại, mặc cho Jung YunHo nắm lấy tay mình, có thể cảm nhận được hô hấp của hắn ở bên tai.

“Á…!” Chỉ nghe thấy Ji Min thét lên một tiếng, Ji Hwan nhanh chóng mang theo thủ hạ mà chạy tới, viên đạn đã bắn vào cánh tay phải của Ji Min, Ji Hwan thở phào nhẹ nhõm, đây không phải vị trí trí mạng. Ji Hwan biết Jung YunHo đã tha cho Ji Min một mạng, Ji Hwan bảo thủ hạ mang con trai đã ngất xỉu về, lại tự mình tiễn Jung YunHo đi, trên đường, Kim JaeJoong sắc mặt tái nhợt, có lẽ vẫn chưa phản ứng lại từ một màn vừa rồi, trong đầu không ngừng tái hiện lại cảnh tượng ban nãy, câu nói kia của Jung YunHo, huống chi người cậu động tới là Kim JaeJoong, còn cả lúc hắn nắm lấy tay nó mà nổ súng trong nháy mắt, và sau khi nó mở mắt ra, Ji Min đã ngã trên mặt đất, tuy nói điều này quả thực rất tàn nhẫn, nhưng trong lòng JaeJoong dường như còn ẩn ẩn cảm giác an toàn, là loại cảm giác được bảo vệ sao.

“Haiz, em nói này, có thể khiến anh tức giận như vậy, Ji Min đúng là một thằng nhóc không hiểu chuyện.” Jung YunTae ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng làm việc của YunHo, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ sát đất, lơ đãng nói.

“Kim JaeJoong cũng là một thằng nhóc.” Jung YunHo vô tình mà đáp lại một câu, sau đó bổ sung: “Bắt đầu từ ngày mai, để Pyo mang Kim JaeJoong đi huấn luyện.”

Jung YunTae mỉm cười gật đầu, dường như càng ngày thú vị rồi đây…