Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 32: Qùa tặng




Chuyển ngữ: Puny

Nguyên Tu cùng Lục Mạn Mạn đi từ cửa sau ra đại sảnh hội trường, bầu trời đêm âm u sâu vô biên, thoáng chốc, lại có tuyết bay lả tả.

Lục Mạn Mạn không kìm lòng được đưa tay đón, hoa tuyết rất nhanh tan trong lòng bàn tay cô.

"Tuyết rơi này, Nguyên Tu." Giọng cô mang theo sự phấn khởi: "Cậu trở lại một cái thì tuyết rơi."

Nguyên Tu đi bên cạnh cô, ngước mắt nhìn về phía bầu trời đêm: "Xem ra nó là đang đợi tôi."

"Nhất định rồi."

"Vậy còn cậu?" Ánh mắt nhìn bầu trời đêm của Nguyên Tu thu về, nhìn về phía cô.

"Tôi làm sao?"

"Không đoán được hôm nay Nguyên Tu lại tự tay trao thưởng cho cậu?"

"Cậu còn nói, tôi bị dọa giật mình." Lục Mạn Mạn dừng bước, đấm đấm bả vai anh: "Trước đó không nói với tôi một tiếng, tôi ngay cả cậu từ Hàn Quốc trở về cũng không biết!"

Nguyên Tu giải thích: "Các đồng đội vẫn còn ở Hàn Quốc du lịch, tôi đánh giải xong thì trở về, tranh thủ trận chung kết này."

"Cậu là vì tôi cho nên cố ý chạy về sao?" Lục Mạn Mạn ngượng hỏi: "Cái này không tốt lắm."

Nhìn cô bởi vì thẹn thùng mà mặt đỏ bừng, Nguyên Tu lấy găng tay vỗ đầu cô một cái: "Cậu sướng rồi, tôi làm khách quý trao thưởng, phí lên sân khấu năm chục ngàn."

Lục Mạn nhất thời không phục: "Chúng tôi giành giải quán quân tiền thưởng cũng chỉ hai chục ngàn, sao cậu tới lộ mặt, trao cúp cho tôi, liền được năm chục ngàn, không công bằng!"

Nguyên Tu cười nói: "Tôi bây giờ là đội viên chuyên nghiệp có giá trị con người cao nhất Trung Quốc, năm chục ngàn tính ra là ít rồi, nhưng mà loại thi đấu này là bán thương mại, cuộc thi đấu thương mại bình thường mời tôi tham dự làm khách quý giá khởi điểm hai trăm ngàn."

"Nhưng mà chỉ làm khách quý đi đi cũng hai trăm ngàn!" Lục Mạn Mạn bày tỏ khó tin: "Cho dù là đội viên chuyên nghiệp, cũng không có phí lên sân khấu cao như vậy."

Cô trước kia ở Mỹ phải tham dự loại hoạt động này, cũng không đưa phí lên sân khấu nhiều như vậy.

Lục Mạn Mạn rốt cuộc biết, tại sao ba Louis nói nếu như cô có thể đánh đứng đầu ở Trung Quốc, cái khác không dám nói, tiền nhất định có thể kiếm đầy đủ!

"Sợ ngây người?"

"Nhớ tới lời ba Louis của tôi nói, thị trường thi đấu người thật Trung Quốc có một lượng lớn khán giả, người hâm mộ có tiền đồ tốt, nhiều triển vọng."

"Ba cậu còn rất có tầm nhìn thị trường."

"Ba tôi làm tài chính, thường xuyên phải giao thiệp với thương nhân Trung Quốc." Lục Mạn Mạn giải thích: "Ông ấy nói với tôi, người Trung Quốc làm ăn rất khôn khéo, có lúc giống như rất hào phóng, nhưng có lúc dường như lại tính toán chi li, đoán không ra."

Nguyên Tu cười nói: "Ông già nhà tôi cũng là người kinh doanh thế hệ sớm nhất trên biển, có lẽ ông ấy có thể nói chuyện được."

Lục Mạn Mạn nói: "Như vậy không thành vấn đề à, Louis có thời gian nghỉ sẽ tới Trung Quốc chăm sóc tôi, chúng ta có thể mời cha mẹ gặp mặt, uống trà chiều hoặc là cà phê."

Nguyên Tu thấy ánh mắt chân thành của cô, bất đắc dĩ cười cười: "Mời cha mẹ gặp mặt, ở Trung Quốc còn có một tầng ý khác, không chỉ đơn thuần là uống trà chiều qua loa như vậy."

Lục Mạn Mạn không hiểu nhìn về phía anh, anh tựa hồ cũng không muốn giải thích ý nghĩa.

"Cậu mỗi lần đều như vậy, muốn nói cái gì, lại không nói hết."

Nguyên Tu cười cười: "Ở lâu thêm một thời gian, hòa nhập vào ngữ cảnh văn hóa của chúng tôi, từ từ sẽ hiểu."

Tuyết rơi lớn một chút, bông tuyết hình thoi không quy luật mỏng manh, rơi xuống lọn tóc anh.

Lục Mạn Mạn nhón chân lên, đưa tay lấy bông tuyết đang ở trên lọn tóc anh, bông tuyết gặp phải nhiệt độ tay, tan chảy ngay lập tức, tuyết lạnh buốt dính trên đầu ngóc tay cô.

Động tác hơi thân mật.

Nguyên Tu không nhúc nhích, rũ mắt xuống nhìn cô, ngọn đèn chiếu rọi gương mặt xinh xắn của cô, khuôn mặt động lòng người, màu mắt như mực tĩnh mịch.

Cô lại đưa tay gạt bông tuyết trên bả vai anh, thấy anh bên trong chỉ mặc một chiếc áo len phong phanh, liền kéo chiếc mũ lông phía sau áo khoác lên, đội lên đầu anh.

Lông tơ được phủ xuôi theo viền mũ, đem toàn bộ ngũ quan anh tuấn của anh bọc lại.

"Mặc ít như thế, có lạnh hay không?"

Nguyên Tu thuận theo cô: "Như vậy thì không lạnh."

Lục Mạn Mạn quay đầu lại, thấy Trình Ngộ đứng dưới đèn đường đối diện đang đợi cô.

"Vậy tôi phải đi về rồi."

"Mỹ phẩm dưỡng da gì đó, rất nhiều cầm không hết, lần sau tôi đưa đến dưới ký túc cậu."

"Không được tới, ở ký túc họ đều xem tôi là tình địch, tôi cũng không muốn trở thành kẻ thủ chung của toàn dân."

"Đi đầy đường đều là tình địch của cậu, vậy dứt khoát không nên đi cùng một chỗ với tôi."

"Vậy chúng ta thật sự nên giữ một khoảng cách." Lục Mạn Mạn kéo một khoảng cách với anh: "Đi đây, bye bye."

"Này."

Cô đi mấy bước, lại bị Nguyên Tu gọi lại.

"Còn có việc gì không?" Lục Mạn Mạn quay đầu, thấy Nguyên Tu chần chừ mấy giây, từ từ lấy ra một cái túi nhỏ từ phía sau.

"Mang cho cậu đặc sản."

Khó trách trước đó anh một mực chắp tay sau lưng, hóa ra là mang theo quà tặng.

Lục Mạn Mạn chạy chậm trở lại, hưng phấn chà tay tay: "Nguyên Tu tôi thu lại tất cả lời trách móc cậu trước đây, cùng cậu làm bạn thật là có phúc lại còn mang đặc sản cho tôi, là cái gì ngon vậy?"

Nguyên Tu cầm một đôi găng tay trắng lông xù trong túi ra, bên trong đôi găng tay trắng là lông thỏ, xem ra rất ấm áp.

Lục Mạn Mạn chỉ nó, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc: "Ừm... Cậu gọi đồ này là "đặc sản"?"

Nguyên Tu lấy đôi găng tay tháo ra trực tiếp treo lên cổ cô: "Cậu quản tôi gọi nó thế nào."

Dạ dạ, cậu là Nguyên Tu, cậu nói nó là cái gì thì chính là cái đó, dù sao nó cũng không thể phản bác.

Lục Mạn Mạn mang đôi găng tay trên cổ vào, lông xù thỏ kề vào da rất thoải mái.

Khóe miệng cô không kiềm được cong lên, thời điểm ngẩng đầu lần nữa, Nguyên Tu đã rời đi.

Lục Mạn Mạn kêu lên một tiếng với bóng lưng dần dần đi xa kia: "Cái kia... Cảm ơn!"

Anh không quay đầu lại, cũng rất tiêu sái giơ tay lên.

Tuyết dường như lại lớn một chút, rơi lên găng tay trắng, rất nhanh liền tan ra.

Trong đầu Lục Mạn Mạn nghĩ, anh thật tuyệt, tặng quà cũng có thể tuyệt như vậy, những phương diện khác nhất định càng tuyệt.

Cô vui vẻ đi tới bên người Trình Ngộ, lấy cùi chỏ đẩy cô một cái: "Đi về, tiểu tỷ tỷ quán quân."

"Ôi, nhận được quà tặng rồi."

Lục Mạn Mạn đưa tay đến trước mặt cô ấy: "Đẹp không?"

"Xấu đến khóc, thẩm mỹ của nam thẳng."

Lục Mạn Mạn "Hứ" lên, tự luyến nói: "Tôi cảm thấy đẹp."

"Dạ, chồng tặng cái gì cũng đẹp, cũng vừa ý."

"Đúng rồi." Lục Mạn Mạn lục trong túi lấy cúp ra đưa cho Trình Ngộ: "Cái này, tiểu tỷ tỷ."

Trình Ngộ nhận lấy cúp, có chút kinh ngạc: "Cho tôi?"

"Đây là cúp của cả hai chúng ta."

Trình Ngộ cầm chặt cúp trong tay, khóe miệng vừa cong lên lại cố gắng kiềm chế, nói: "Cậu mới người đoạt giải nhất sau cùng."

"Loại chuyện hy sinh chính mình ngăn đạn cho đồng đội, cho dù là phụ trợ ưu tú nhất trong thi đấu chuyên nghiệp cũng không nhất định có thể làm được." Lục Mạn Mạn nhìn về phía cô ấy, chắc chắn nói: "Cậu là người phụ trợ có tinh thần cống hiến nhất tôi từng thấy."

Trong thi đấu người thật, sống đến cuối cùng mới là vương đạo [1], nếu đã bị loại thì cái gì cũng không có, nhiều người trong thi đấu dù là đồng đội, thì sống đến cuối cùng ăn gà mới có thể được ghi nhớ trong lòng.

[1] Vương đạo (王道) là con đường hoàng gia (royal road).

Mới vừa nãy Lục Mạn Mạn và Trần Cảnh Minh chạm một cái liền bùng nổ, nếu như Trình Ngộ có thể ổn, có rất nhiều khả năng hai hai người bọn cô chém giết lẫn nhau còn cô ấy nằm cũng thắng, thậm chí cho dù Trần Cảnh Minh giết chết Lục Mạn Mạn, thì cô ấy đi ra tập kích bất ngờ, Trần Cảnh Minh nhất định phải chết không nghi ngờ gì nữa.

Trình Ngộ mới là người có cơ hội giành được giải nhất trận chung kết này.

Nhưng mà cô ấy không làm như vậy, mà đưa ra lựa chọn ngược lại.

Cái chức quán quân này, là làn sóng trợ lực cuối cùng của cô ấy, mới đẩy Lục Mạn Mạn lên.

"Cậu vừa nói như vậy, tôi thật sự có chút hối hận." Trình Ngộ vuốt vuốt trán: "Thật sự nên để cho hai cậu chém giết lẫn nhau."

Lục Mạn Mạn cười đẩy cô ấy một cái, cô ấy chính là mạnh miệng mềm lòng chết kiêu ngạo.

"W."

"Hả?" Lục Mạn Mạn không hiểu nhìn về phía cô ấy, cô ấy đột nhiên gọi cô là W.

"Cậu nói tôi có thể đánh chuyên nghiệp sao?" Trình Ngộ hỏi cô, thái độ trước giờ chưa từng có nghiêm túc.

"Dĩ nhiên có thể." Lục Mạn Mạn không chút do dự nói: "Tôi thật sự đã thấy cậu có chút thiên phú tuyển phủ, nhưng mà thiếu sót một số kỹ xảo, những thứ này trong tương lai huấn luyện cũng có thể bù đắp và uốn nắn."

Trong mắt Trình Ngộ sáng lên.

Sự xác nhận của W đã cho lòng tin rất lớn.

Hai người ở cổng trường đợi Hạ Thiên, ba người trước đó đã hẹn thi đấu xong thì đi ăn lẩu.

Hạ Thiên mặc áo khoác màu trắng, nhanh nhẹn chạy tới, Lục Mạn Mạn không nhịn được gãi gãi đầu cô ấy, tay khoác lên vai cô ấy, cười hỏi: "Làm xong bài tập về nhà hôm nay rồi?"

"Làm xong."

"Thật là bé ngoan."

Ăn xong lẩu nóng hổi, ba người ôm mấy chai bia, ra ngồi bờ sông nhìn cảnh đêm gió thổi.

Tâm tình của Trình Ngộ rất tốt, thổ lộ tình cảm tâm sự với các cô: "Thật ra thì cha mẹ tôi chính là cảm thấy, tôi thật vô dụng, con gái mà, lập gia đình sinh con đẻ cái xong sẽ là người của nhà khác, việc nuôi dạy thật vô ích, con trai dù không có tiền đồ, nhưng sinh ra còn mang họ Trình, là của nhà mình."

Lục Mạn Mạn cau mày, không phải có thể hiểu rất rõ loại quan niệm này, cho nên không có xen vào, an tĩnh nghe.

"Từ nhỏ tôi vẫn muốn chứng minh chính mình cho cha mẹ thấy, tôi cố gắng học, được thầy khen ngợi, làm học sinh ba tốt, thi đại học danh tiếng..." Trình Ngộ lắc đầu cười nhạt: "Lên đại học, bọn họ nói để chính tôi kiếm học phí, sẽ không cấp dưỡng tôi học nữa, khi đó tôi mới biết, bất kể tôi thi bao nhiêu điểm, trở nên có tiền đồ, cũng sẽ không thay đổi cái nhìn của bọn họ với tôi."

"Cho nên tôi cần phải sống vì mình, làm chuyện muốn làm."

Hạ Thiên dựa bên người Trình Ngộ: "Vậy cậu tìm được chuyện mình muốn làm rồi sao?"

Trình Ngộ suy nghĩ một chút, nói: "Trước kia, chính là muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó mãi mãi tách khỏi bọn họ, tìm một người đàn ông yêu tôi bằng lòng tiếp nhận gia đình tôi."

"Bây giờ..." Cô nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Tôi muốn cùng nha đầu này đánh giải."

Hạ Thiên kinh ngạc nhìn về phía cô ấy: "Tôi cho rằng cậu chẳng qua là đánh trận này xong kiếm tiền thưởng..."

Trình Ngộ cười một tiếng: "Phối hợp cùng Lục Mạn Mạn đánh giải rất thú vị, cậu ấy không phải quyết chí trở về Mỹ báo thù sao, nếu đã là bạn, tôi dĩ nhiên phải giúp cậu ấy!"

Hạ Thiên nói: "Nói như vậy tôi cũng là bạn tốt của Mạn Mạn, tôi cũng nên giúp cậu ấy, có điều là tôi chắc chắn không đánh thi đấu được."

"Đánh như thế nào không được."

"Cho tới bây giờ chưa từng thử mà." Hạ Thiên nói: "Biết các cậu tôi mới chính thức tiếp xúc với hạng mục thi đấu này, trước kia ngay cả tranh giải tôi cũng không xem."

"Cánh cửa rất thấp, cậu nếu muốn chơi chúng tôi cũng có thể dẫn cậu."

"Không được, tôi phải chuẩn bị cho bài kiểm tra IELTS vào nửa cuối năm sau."

"Này, có thời gian yêu đương với tiểu ca ca đàn ghita, lại không có thời gian chơi trò chơi với các tỷ tỷ."

Hạ Thiên thẹn thùng đẩy đẩy cô: "Đừng nói như vậy mà."

Gió đi qua, cảm giác lạnh đến tận xương.

Trong điện thoại di động Lục Mạn Mạn, một tin nhắn được gửi, đến từ Nguyên Tu:

"Vào chín giờ sáng thứ sau tuần sau, tới câu lạc bộ X, gặp mặt giám đốc."

Đôi lời tâm tình của editor: Ngược chết con dân FA, đi Hàn mua mỹ phẩm rồi quà tặng riêng nữa =))) Đón xem Mạn Mạn của chúng ta gặp giám đốc của X sẽ xảy ra chuyện gì???