Vì Thương Nên Anh Sẽ Chờ [Phần Một]

Chương 52: Em cần anh (2)




Sau khi bữa tiệc mừng sinh nhật Ka Hee kết thúc, mọi người trong nhà cùng nhau đi đến vùng ngoại ô. Ở đó có một vùng đồi rất cao, thoải mái ngắm cảnh, là nơi rất lí tưởng để xem pháo hoa.

Eun Ri vừa leo lên đồi vừa thở hồng hộc, Young Min thấy hơi xót, an ủi cô rằng sắp đến nơi, cố gắng kéo cô lên.

Jun Seok dịu dàng đưa cho Ka Hee một chai nước suối.

- Em uống cho đỡ khát.

- Dạ - Cô đáp, không thèm nhìn mặt anh, cầm lấy chai nước đi tiếp.

"Thật khó hiểu!" Jun Seok nghiêng đầu, không hiểu thái độ của cô là có ý gì.

Trèo lên được một đoạn nữa, Im Jin lên đến đỉnh đồi đầu tiên. Anh đỡ mẹ mình, cùng với bà Kim leo lên đến nơi.

Lần lượt đến nơi là bà Lim và bà Han, theo sau là Eun Ri và Ka Hee, Jun Seok và Young Min lên sau cùng.

Ka Hee bỏ balo xuống dưới một gốc cây sạch sẽ ở gần đó. Jun Seok như vô tình như cố ý, anh cũng đặt chiếc balo bên cạnh balo của cô. Anh lên tiếng đầy bực bội.

- Ka Hee, anh đã làm gì sai sao? Sao em cứ tránh mặt anh vậy?

Quả thực là như vậy. Từ sau khi cô mơ giấc mơ kia, không hiểu tại sao lại giữ khoảng cách với Jun Seok. Còn anh thì vốn không ưa lằng nhằng, đối với thái độ khó hiểu của cô lại càng khó chịu.

- Không ạ, chẳng qua em có chuyện cần suy nghĩ - Ka Hee né tránh ánh mắt anh - Thật sự không có chuyện gì đâu.

Nói rồi không để anh kịp đáp, cô đứng dậy đi giúp mọi người xếp thức ăn đêm.

Anh nhìn cô đi xa, không biết suy nghĩ cái gì, đấm mạnh vào thân cây một cái.

[...]

- Mấy cái đứa này! Làm nhanh nhanh chút, còn gần hai mươi phút nữa là hết năm rồi! Mau xếp pháo ra rồi còn châm lửa đốt! - Bà Lim cuống quýt hối thúc con cháu mình trong khi bà chẳng động tay vào việc gì cả.

Chỉ tội cho ba anh chàng, nãy giờ luống cuống vẫn chưa xếp pháo ra nữa.

- Mẹ à, bắn pháo hoa như thế này là bất hợp pháp - Eun Ri thở dài nhìn mẹ mình.

- Không sao, ở Seoul cũng có bắn, mình ở ngoại ô mà, sợ gì - Bà Han vừa cười vừa bày những đồ ăn nhẹ lên chiếc thảm.

Jun Seok xếp pháo xong, anh cùng mọi người bày biện đồ ăn một lát. Sau khi tất cả đều xong xuôi, anh đến chỗ Ka Hee kéo cô đi với mình.

- Anh làm gì vậy? Buông em ra! - Ka Hee bị anh kéo đi, vừa xấu hổ vừa bực bội gắt lên.

Jun Seok không quan tâm cô nói, anh kéo cô ra sau một cây đại thụ to. Thân cây bành trướng, đủ để che khuất hai người bọn họ. 

Jun Seok thả lỏng tay cô ra, thở hắt một cái.

- Anh muốn tặng quà sinh nhật cho em.

- Hồi nãy anh nhảy tặng em rồi còn gì? - Ka Hee nhíu mày, tim đập thình thịch liên hồi.

- Cái đó... không thể gọi là quà được! - Vừa nói Jun Seok vừa lấy trong túi áo ra một hộp quà màu xanh dương nhỏ bằng nửa bàn tay cô - Tặng em!

Vâng, hai từ, rất ngắn gọn, súc tích. Sami đảm bảo, nếu anh dám nói câu đó với tớ câu này (bằng cái thái độ cao ngạo đó) mà không phải Ka Hee, tớ đã cho Jun Seok ăn hẳn vài cái bạt tai (vì anh đang vênh váo kinh khủng).

Còn vênh váo về cái gì... quả thực bà tác giả này cũng không rõ...

- Gì vậy ạ? - Ka Hee nhận lấy, trong lúc thấy được món quà nằm bên trong, đôi lông mày xinh đẹp của cô hơi dãn ra.

Là một chiếc kẹp tóc có hình chữ "H" rất tinh xảo.

Trên chiếc kẹp này là hàng trăm viên đá phát sáng với kích cỡ cực nhỏ, đủ để biết được người làm ra nó khéo léo đến mức nào.

Không phải dạo này anh đi sớm về khuya, chính là vì học làm cái này tặng cho cô chứ?

Ka Hee bỗng chốc rất cảm động. Một phần vì chiếc kẹp này quá lấp lánh, mà cô thì rất thích những thứ lấp lánh; một phần vì người làm ra nó là anh.

Bà Baek ở ngoài gọi réo tên cô, bảo sắp đến giờ bắn pháo hoa, Ka Hee quả thực không nghe thấy, giống như bị chiếc kẹp này hút hồn.

- Thích không? 

Mà Jun Seok thấy cô ngây người, trong phút chốc khóe môi anh cong lên. 

- Thích ạ! - Ka Hee đáp, nhưng thầm nuốt một câu vào bụng "Thích cái kẹp tóc chứ không thích anh!"

Nhanh tay lấy chiếc kẹp ra khỏi hộp quag, cô đưa nó ra trước mặt anh.

- Anh, kẹp tóc cho em đi!

- Hả? - Jun Seok tròn mắt nhìn cô.

- Kẹp tóc cho vị hôn thê của anh, có ai lại sững người như anh không chứ? - Ka Hee bật cười.

- Trời ạ - Jun Seok cũng buồn cười đưa mắt nhìn ra chỗ khác, sau đó lại nhanh chóng di chuyển tầm mắt lên gương mặt cô, tay anh nhận lấy chiếc kẹp - Có ai lại nhõng nhẽo như em không?

Có chứ, những cô gái đang yêu, ai cũng vậy cả...

Khoảnh khắc bàn tay gầy gầy của anh ấn chiếc kẹp xuống tóc cô, cũng là lúc pháo hoa được đốt lên trong tiếng hò reo của mọi người.

Ngọn pháo đầu tiên bay lên màu đỏ rực, đẹp như mộng.

Anh đưa mắt nhìn lên bầu trời, khẽ nở một nụ cười.

Trái tim cô lại không ngừng rung lên từng hồi.

Cuối cùng, cô cũng biết đáp án rồi...