Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 98: Cờ vây với ba Khương




Bữa tối sau khi được chuẩn bị xong, Uyển Ngưng đi ra ngoài sofa thấy ba mình đang uống trà còn anh thì ngồi đó gửi ánh mắt cầu cứu đến chỗ của Uyển Ngưng

Cô thấy vậy liền mỉm cười vui vẻ đi đến chỗ hai người rồi vỗ nhẹ lên vai của ba Khương: " ba! Ba đừng làm khó anh ấy như vậy chứ? "

Phong An Huy lập tức nhìn cô với ánh mắt vô cùng biết ơn, Uyển Ngưng thấy vậy liền nháy mắt với anh.Ba

Khương thấy con gái ra nói thay cho anh thì không khỏi nhíu mày lại: " chuyện của đàn ông...con thì biết cái gì!!

Mau đi đem bộ cờ vây đến cho ba "

Thấy ba đuổi mình đi một cách không thương tiếc, cô chỉ có thể bĩu môi rồi đi làm theo một cách không tự nguyện.Bộ cờ vây được đặt lên bàn , ba Khương ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nghiêm giọng hỏi: " Cậu biết chơi cờ không? "

- " dạ! Cháu biết đôi chút ạ "

Phong An Huy biết bản thân hôm nay đến đây không phải với thân phận là thiếu gia nhà họ Phong mà là bạn trai của Uyền Ngưng nên anh đang cố gắng tạo một buổi ra mắt tốt đẹp nhất với phụ huynh của cô

Ông Khương nghe xong thì gật đầu rồi nhàn nhạt nói: " nếu thắng ván này tôi sẽ cho cậu hẹn hò với con gái tôi! "

Phong An Huy nghe xong thì đen mặt, bộ môn cờ vây này anh chỉ biết chơi vài bước cơ bản thôi không có đủ tự tin để thắng người chơi khác.Nhưng điều kiện lần này lại là sự chấp thuận của ba Khương về chuyện hẹn hò với cô càng làm anh khó xử không biết làm thế nào



Uyển Ngưng ngồi xuống bên cạnh anh chăm chú nhìn hai người đàn ông rồi quay sang mỉm cười nói nhỏ với anh:

" ba em chơi rất giỏi đó nha "


- "...có vẻ không ổn rồi!! "

Uyền Ngưng phì cười cầm lấy điện thoại bấm bấm xem thứ gì đó. Khi hai người bắt đầu chơi ông Khương đi trước , đột nhiên cô huych nhẹ vào tay anh rồi hơi đưa điện thoại ra để anh nhìn vào bên trong

Uyển Ngưng đang mở trò chơi cờ vây lên đánh chiến lược với máy để giúp cho anh biết mình nên đi bước nào

Dưới sự giúp đỡ của Uyển Ngưng, Phong An Huy đã có được sự tự tin hơn.Dù sao thì hơi hèn một tí nhưng có thể được quang minh chính đại nắm tay cô đi đến mọi nơi cũng tốt

Ba Khương nhíu mày vò đầu suy nghĩ những bước đi để lật ngược bàn cờ nhưng nhìn thế nào thì anh cũng thắng

Mẹ Khương đứng sau lưng nhìn ba người, nhìn thấy hai người đang chơi ăn gian không khỏi mỉm cười.Bà khẽ ho nhẹ: " cũng muộn rồi! Uyển Ngưng...đưa thằng bé lên phòng thay đồ đi "

- "à..dạ vâng!!" Uyển Ngưng lập tức đứng dậy kéo anh lên phòng dành cho khách.Vừa mở cửa ra, Phong An Huy đã đẩy Uyển Ngưng vào bên trong rồi đóng cửa phòng lại

Động tác anh nhanh gọn, ôm cô vào trong lòng rồi hôn lên môi của Uyển Ngưng. Cô cũng hơi bất ngờ trước hành động đột ngột này của anh nhưng cô cũng rất vui vẻ mà đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt này.



" Uyển Ngưng!! hôm nay...anh rất sợ nhưng cũng rất vui " Nụ hôn vừa dừng lại, anh gục đầu vào vai cô thủ thỉ.Uyển Ngưng phì cười nhẹ nhàng xoa đầu anh: " Có gì mà phải sợ chứ...em còn chưa sợ này "" mẹ em thật sự rất nghiêm khắc...làm anh sợ đến nỗi suýt khóc ở đó ""...cái đồ nhát gan! Mẹ em chỉ dạo thôi"Uyển Ngưng đẩy anh đứng thẳng người lên rồi quan sát một lượt, nhìn anh mặc vest đen đầy nam tính từ đầu đến chân chỉn chu. Từ người toát ra vẻ chín chắn, trưởng thành không giống bộ dạng thoải mái thường ngày khiến cho cô cũng chưa quen mắt cho lắm

" sao? đẹp không? Có phải em đã mê mẩn trước bộ dạng ngầu lòi này của anh đúng không? "" trông trưởng thành hơn mọi ngày!! đẹp"Phong An Huy mỉm cười đưa tay lên nới lỏng cà vạt ra cho thoải mái: " lâu lắm mới chỉn chu như này...anh có chút không quen! "

Uyển Ngưng gật đầu đồng tình phụ giúp anh cởi áo khoác ra: " Sau này có rất nhiều việc cần dùng đến...rồi sẽ quen thôi! Em sẽ mang quần áo đến cho anh! Bây giờ hãy đi tắm trước nhé? "

Uyển Ngưng ném áo khoác xuống giường rồi kéo anh ra ngoài, trước khi trở về phòng lấy quần áo cho anh, cô liền chỉ về phía căn phòng ở cuối hành lang: " phòng tắm ở đó! Có lẽ sẽ không đủ đồ dùng đâu "

- " anh biết rồi!! "

Sau khi lục tủ tìm quần áo dự phòng của Phong An Huy mà Uyển Ngưng đã đem về nhà, cô liền đi đến căn phòng ở cuối hành lang nhẹ nhàng gõ cửa: " Em đem quần áo đến cho anh này! "

Phong An Huy mở cửa ra với bộ dáng để trần thân trên còn thân dưới thì quấn khăn quanh hông.Nhìn bộ dáng này của anh khiến cho cô nhíu mày lại, Uyển Ngưng đưa tay ra cấu vào cơ bụng của anh: " anh không mặc đồ để khoe với ai vậy chứ? "

- "đương nhiên là khoe với em rồi!! "

Uyển Ngưng nhìn về phía cầu thang không có ai liền đưa đồ cho Phong An Huy, cầm quần lót trong tay anh vội giấu đi ngượng ngùng trước mặt Uyển Ngưng

Cô vẫn tiếp tục đưa đồ cho anh không cần ngẩng đầu mà vẫn có thể đoán anh đang ngại.Sau khi đưa hết quần áo, Uyền Ngưng đứng khoanh tay trước ngực bình thản nhìn anh: "có gì mà phải ngại? Chẳng phải trước kia anh còn chẳng mặc gì đi trước mặt em hay sao? "