Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 92: Cầu hôn




Phong An Huy đứng phía sau Uyển Ngưng tháo bịt mắt ra cho cô sau đó anh đi đến trước mặt cô hai tay đưa bó hoa lên

- " chúc mừng sinh nhật!! Bạn gái của anh "

Uyển Ngưng sững người trong vài giây sau đó mỉm cười cầm lấy bó hoa hồng của anh: " em cảm ơn! "

Phong An Huy ngượng ngùng gãi đầu: " anh không biết tặng em cái gì nên đã mua hết những thứ mà anh đã nghĩ ra! "

Uyển Ngưng ôm lấy bó hoa hồng mỉm cười hạnh phúc, cô mải học quá nên cũng quên luôn ngày sinh nhật của mình ai ngờ anh vẫn còn nhớ ngày sinh nhật của cô

Uyển Ngưng nhìn xung quanh một lượt, khoảng đất trống cỏ xanh mọc um tùm hôm nào nay đã trắng xoá, tuyết rơi dày đặc cả một khu phía trước có thể nhìn thấy hồ nước lớn đã đóng băng.Phong An Huy đến trước mặt cô, trên tay anh cầm một chiếc hộp màu đỏ nổi bật

Anh quỳ một chân xuống trước mặt Uyển Ngưng mở chiếc hộp đỏ ra, bên trong xuất hiện một chiếc nhẫn nhỏ: " Uyển Ngưng…em…em có…có…"

Thấy Phong An Huy lúng túng không nói lên lời, Uyển Ngưng phì cười kiên nhẫn chờ anh nói.Tuy biết ý của anh là gì nhưng cô rất muốn nghe chính miệng anh nói ra

- " T…tuy anh có nhiều điểm chưa…được n…nhưng em có…đồng ý ở bên anh suốt đời không? " Phong An Huy ấp úng mãi mới có thể nói hết câu, mặt lúc này đã đỏ ửng hết cả lên vừa xấu hổ vừa lúng túng sợ từ chối như lần đầu tiên tỏ tình

Uyển Ngưng chủ động đưa bàn tay phải của mình ra, dù gì hai người chưa kết hôn đeo nhẫn ở tay trái cũng hơi kì.Cô nở nụ cười thật tươi: " em đồng ý!! "

Phong An Huy sững người trong vài giây không động đậy, Uyển Ngưng thấy biểu cảm của anh thì không ngậm được miệng.Cô nhẹ giọng lên tiếng hỏi: " anh không tính đeo nhẫn cho em sao? Hối hận rồi à? "

Phong An Huy lúc này mới giật mình vội vàng cầm lấy chiếc nhẫn nhanh chóng đeo vào tay Uyển Ngưng.Nhìn ánh mắt lấp lánh của anh, cô phì cười tuy biết con người này chẳng đáng tin cậy gì nhưng cô lại cảm thấy rất an tâm khi được ở bên

- " a…anh sẽ không bao giờ hối hận!! "

- " em biết mà! "

Phong An Huy đứng dậy đối mặt với cô trong lúc này tự dưng anh cảm thấy không biết làm gì.Vừa mới cầu hôn xong có chút ngại không biết nên làm gì tiếp theo, tay chân anh không biết làm gì để che đi sự xấu hổ và vui mừng

Nhìn Uyển Ngưng đang ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay, tay kia vẫn đang ôm bó hoa của mình làm cho anh có chút xúc động nghĩ điều gì đó trong vài giây rồi tiến lên ôm cô vào lòng

- " Uyển Ngưng! Em đi làm rồi thì nhất định phải nhớ bản thân đã có chồng rồi biết chưa!! "

Nghe câu nói của Phong An Huy, Uyển Ngưng phì cười bóp nhẹ vào eo của anh: " Em có thể hủy hôn đấy! "

- " ơ…sao em lại làm thế!! Anh xin lỗi mà "

Hai người ôm nhau đầy tình cảm được một lúc thì Uyển Ngưng nhíu mày lại, cô đẩy Phong An Huy ra không mấy vui vẻ nói: " sao anh lại cầu hôn ở chỗ lạnh như vậy chứ…em hơi rét rồi đó "

Phong An Huy biết cô sợ lạnh liền kéo khoá áo khoác ra rồi kéo Uyển Ngưng vào bên trong người mình: " lần trước anh đã tỏ tình em ở đây nên lần này muốn cầu hôn ở nơi này "

- " à…lần trước em đã bỏ chạy về chứ gì "

- " Uyển Ngưng độc ác! dám từ chối anh sao? " Phong An Huy ôm cô trong lòng đung đưa nhẹ, cô mỉm cười khẽ nhún vai: " ai bảo anh bất ngờ tỏ tình em làm gì!! "

Phong An Huy mỉm cười không nói gì, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên Phong An Huy cho tay vào túi áo trực tiếp tắt máy.Uyển Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh: " sao anh không nghe? "

- " không cần…chúng ta về thôi!! Lạnh thật đấy "

Sau đó hai người cùng nhau đi về nhà của mình, nhìn căn biệt thự tối om Uyển Ngưng không khỏi trách móc: " tên Giang Ngộ này làm ăn kiểu gì không biết!! Tối rồi mà không bật điện lên! Chả lẽ anh ta lại tiết kiệm điện cho nhà chắc!! "

Bây giờ đã là mùa đông rồi nên trời tối rất nhanh.Hai người từ núi về đã là 17 giờ rưỡi, bình thường mọi khi biệt thự đã sáng điện từ lâu rồi nhưng có lẽ hôm nay gặp trục trặc ở đâu đó

Phong An Huy không trả lời mỉm cười đi phía sau Uyển Ngưng, cô nhanh chân đi đến đẩy cửa ra.Vừa mở cửa tiếng pháo giấy vang lên, những mẩu giấy đủ màu sắc đã bắn về phía họ, ánh đèn cũng được bật sáng lên

- " chúc mừng sinh nhật Uyển Ngưng!!! "

Nhìn thấy mọi người đang tổ chức sinh nhật cho mình, Uyển Ngưng không khỏi cảm thấy bất ngờ.Dì Trần đi nhanh đến chỗ Uyển Ngưng đội cho cô chiếc mũ sinh nhật: " chúc mừng sinh nhật tiểu Ngưng của dì!! "

Nói xong dì liền quay lại cầm lấy hộp quà của mình đưa cho cô: " dì có một món quà nhỏ mong con sẽ thích!! "

- " con cảm ơn dì!! "

Dì Trần mỉm cười ôm lấy Uyển Ngưng, rồi đẩy cô đi lên một bước để nhận quà của mọi người.Giang Ngộ đứng ở một bên cửa phụ trách bắn pháo giấy là người tặng quà cuối cùng cho Uyển Ngưng, anh ta đưa chiếc hộp nhỏ mà mình đã chuẩn bị ra: " chúc mừng sinh nhật!..mà tôi đã nghe thấy những điều cậu nói ở bên ngoài rồi đấy!! "

- " cảm ơn cậu rất nhiều " Uyển Ngưng mỉm cười cầm lấy hộp quà của Giang Ngộ, cô ngẩng đầu lên nhìn mọi người xung quanh rồi lại nhìn phòng khách được mọi người trang trí để chúc mừng sinh nhật cô

- " con cảm ơn mọi người rất nhiều ạ! " Uyển Ngưng cúi xuống cảm ơn mọi người vì đã chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật nhỏ này cho cô.Dì Trần đã thấy chiếc nhẫn trên tay phải của Uyển Ngưng thì không khỏi mỉm cười rồi quay sang giơ ngón cái lên với con trai mình

Sau tiết mục tặng quà là thổi nến và cắt bánh sinh nhật.Nhìn chiếc bánh sinh nhật sáu tầng mang màu chủ đạo là trắng kết hợp cùng với những bông hoa hồng bên trên còn phủ mạ vàng.Uyển Ngưng không khỏi trầm trồ với cái bánh sinh nhật này, cô không biết bản thân nên cắt từ đâu

Phong An Huy bị dì Trần kéo sang một bên dò hỏi: " con cầu hôn Uyển Ngưng rồi sao!! Thành công rồi? "

- " mẹ nghĩ sao? " Phong An Huy nhìn dì Trần rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Uyển Ngưng đang cắt bánh sinh nhật.Nghe câu trả lời của anh, dì Trần cười tươi vỗ vài cái vào lưng Phong An Huy: " đúng là con trai mẹ!! Giỏi phết đấy "

Phong An Huy mỉm cười không nói gì hết!! Dù sao thì nếu mà không thành công đi chăng nữa chẳng phải có rất nhiều cơ hội để anh làm lại sao? Nhưng chẳng cần nếu đâu vì anh đã thành công rồi!!!