Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 77




"Bốn người số 3, 8, 9, 11 bỏ phiếu trắng. Số 1, 2, 4, 5, 6, 13 bỏ phiếu cho số 11, số 11 bị loại. Trò chơi tiếp tục."

Kết quả bỏ phiếu càng thêm khẳng định quan điểm của Lệ Nam khi trước, bỏ phiếu không thể hiện lập trường của họ chỉ có thể nói lên mạng lưới quan hệ của đám người kia khi còn sống. Số 3, 5, 8, 11 là người xa lạ nên bỏ phiếu trắng, số 4 và 5 là bạn trên mạng nên nghe theo Chu Nhạc Nghiên vô điều kiện.

Đến lần thay đổi khung cảnh tiếp theo Lệ Nam đã dần thích ứng, lần này là lối đi trong một tầng khách sạn nào đó, bên cạnh thỉnh thoảng có những bóng người mơ hồ lướt qua, bên tai là âm thanh nhắc nhở khi cà thẻ phòng, đèn đỏ hiện lên kèm theo tiếng "tích" chói tai.

Hắn ngẩng đầu mơ hồ nhìn thấy số phòng, đó chỉ là 4 chữ số Ả Rập nhưng có làm thế nào cũng không nhớ nổi, chỉ cần Lệ Nam dời mắt liền quên sạch dãy số trong nửa giây.

"Lệ Nam." Vẫn như những buổi tối trước Ngôn Hành Yến luôn là người đầu tiên tìm thấy Lệ Nam ngay giây thứ nhất và đến bên cạnh hắn, rất nhanh Chu Viễn Các cũng thận trọng bước tới, khuôn mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, lòng bàn tay xẹt qua mặt tường dán giấy và chốt cửa gần nhất, "Đây chính là khách sạn Nhạc Nhạc ở khi gặp chuyện không may. Nhạc Nhạc ở phòng 712... Tôi không thể nhìn rõ số cuối cùng."

Ngón tay duỗi bên hông của Lệ Nam bỗng nhiên căng cứng, ánh mắt hắn không tự chủ được mà lảng tránh ánh mắt của Chu Viễn Các. Nơi này là nơi Chu Nhạc Nghiên xảy ra chuyện, cũng có nghĩa hắn sẽ phải nghe thấy toàn bộ quá trình Chu Nhạc Nghiên bị lừa gạt.

Không chỉ như thế hắn còn phải thuật lại toàn bộ quá trình cho Chu Viễn Các nghe. Đây không thể nghi ngờ chính là một cách để tra tấn người khác. Truyện mới cập nhật

Ngôn Hành Yến thọc bài vô cùng dứt khoát, bột vụn rơi xuống còn chưa tiếp xúc với mặt đất đã biến mất.

Cùng lúc đó bên tai Lệ Nam vang lên động tĩnh khác thường, tiếng giày cao gót của phụ nữ khi tiếp xúc với sàn nhà tới gần, từng bước từng bước đi về phía bên này.

Lực chú ý của Lệ Nam bị tiếng bước chân hấp dẫn không chú ý tới Ngôn Hành Yến và Chu Viễn Các cũng nghi ngờ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Ủa?" Ngôn Hành Yến phản ứng tương đối trực tiếp, y nhanh chóc móc bộ bài từ trong túi ra lục tìm những lá bài còn lại, "Không phải tôi kiểm tra số 4 à, tại sao là Chu Nhạc Nghiên? Không lẽ tôi lấy sai bài?"

Chu Viễn Các kìm lòng không đặng tiến lên một bước xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Chu Nhạc Nghiên, nếu như đối phương... thật sự là em gái của hắn, nhất định sẽ không làm ra vẻ không nhìn thấy hắn. Nhưng kết quả "Chu Nhạc Nghiên" mắt nhìn thẳng đi lướt qua vai hắn, chậm rãi bước về phía lối đi phía sau.

Lệ Nam đè lại cổ tay Ngôn Hành Yến, khẽ nói: "... Cậu không chọn sai, chúng ta đều thấy bạn ấy." Ngôn Hành Yến nhíu mày, y nhìn theo Chu Nhạc Nghiên đi vào trong mấy bước, cuối cùng cũng phát hiện mục tiêu nữ sinh số 4 của mình xuất hiện ở một cánh cửa khác, cô ta đứng một mình dựa sát vào tường, thỉnh thoảng vươn tay xoa thái dương rất xứng đáng với chức vụ NPC.

Lúc này Chu Nhạc Nghiên cũng dừng bước.

"... Ở đây à?" Cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên trần nhà nói.

Đây là một câu hỏi đương nhiên sẽ có đáp án nhưng Lệ Nam không nghe thấy âm thanh khác, mà Chu Nhạc Nghiên cũng tự mình nhận lấy, "Tôi... gõ cửa nha?"

Sau đó cô hít sâu một hơi giơ tay lên gõ cửa phòng, tiếng gõ cửa giòn tan xen lẫn với tiếng hít thở dồn dập bên tai, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến liếc nhau không hẹn mà cùng nhau mỗi người giữ một bên vai Chu Viễn Các, người sau cáu kỉnh hất hai người ra mặt mày lạnh lùng cảnh cáo nói: "Đừng chạm vào tôi, tôi sẽ không làm gì hết."

Cửa phòng mở ra bên trong có một bóng người mơ hồ giống như một bức tranh khảm đang chuyển động, người kia hình như đang nói chuyện, bởi vì Chu Nhạc Nghiên cười cứng ngắc, vùi đầu thật sâu trông rất tự kỷ, đây là dáng vẻ khó tránh khỏi khi cô nàng phải giao tiếp với người khác, nhưng ba người họ vẫn không nghe thấy gì.

"Không sao." Sắc mặt Chu Nhạc Nghiên đỏ lên, cuối cùng cũng rặn ra được một câu. Cô lùi lại nửa bước dáng vẻ muốn bỏ trốn ngay lập tức nhưng một giây sau cổ tay của cô bị đống gạch men níu lại, đối quyết tâm kéo cô vào trong phòng.

"Đừng!" Tiếng Chu Nhạc Nghiên không to, nghe còn có hơi ngại ngừng, trực giác nói cho Lệ Nam biết lúc này cô vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm mà còn đang cảm thấy xấu hổ vì mình không thể nói chuyện với người khác, lại còn vì vậy mà từ chối người ta.

Ngôn Hành Yến nheo mắt lại, y quay người sang nắm tay Lệ Nam sau đó chỉ về phía căn phòng bên cạnh Chu Nhạc Nghiên. Cửa gian phòng đó hơi khác những phòng khác, lớn hơn một chút, màu sắc cũng khác thường, lúc trước Lệ Nam không quá để ý nhưng Ngôn Hành Yến vừa chỉ hắn lập tức suy đoán đây có thể là phòng nghỉ của nhân viên vệ sinh.

Cửa phòng trực không biết đã lặng lẽ mở ra từ bao giờ, một đống gạch men không nhìn rõ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Chu Viễn Các cũng phát hiện nó, tư thế đi bộ của người này rất kì lạ như đang cố ý che giấu tiếng bước chân, gã đó xuất hiện trong điểm mù của Chu Nhạc Nghiên chậm rãi bước đến phía sau cô.

Chu Nhạc Nghiên lúc này hoàn toàn không biết gì hết.

"Nhạc Nhạc..." Chu Viễn Các vẫn nuốt lời, mặc dù hắn đã hứa sẽ không làm gì nhưng chuyện xảy ra còn nhanh hơn cả tiếng la của hắn, gã gạch men phía sau lưng Chu Nhạc Nghiên đẩy mạnh cô, Chu Nhạc Nghiên luống cuống không kịp chuẩn bị ngã vào trong phòng, một giây kế tiếp cửa phòng đóng lại ngăn cách tầm mắt và màng nhĩ của mọi người, cũng che giấu toàn bộ tội ác phía sau cánh cửa.