Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 20: Chương 20





Quỷ thắt cổ 1
Giáo viên trên bục giảng biết y ốm yếu quanh năm suốt tháng không đi học được mấy lần có lẽ khi trinh dậy cũng không hiểu ở đây đang giảng cái gì, nhưng giấc ngủ của y cũng lây lan khiến cho những học sinh phải chịu áp lực cao từ 6 giờ đến 10 giờ xung quanh cũng buồn ngủ, giáo viên không còn cách nào khác chỉ đành gõ gõ lên bàn của Ngôn Hành Yến trong lúc giảng bài.
Ngôn Hành Yến còn buồn ngủ trợn mắt tỉnh lại, ho khan ngồi thẳng người.

Lệ Nam dựa vào góc chết giáo viên không thấy ném cho y một tờ giấy, bên trên có viết nếu y mệt thì lên kí túc xá của hắn nghỉ ngơi.
Chốc lát sau giấy trả lời được nhét vào tay Lệ Nam, mở ra chỉ thấy - "Không muốn, ở bên cạnh cậu thoải mái hơn."
Lệ Nam hết cách đành tranh thủ lúc nghỉ giải lao đưa cho Ngôn Hành Yến kẹp bạc hà mình dùng để tỉnh táo tinh thần, người sau ghét bỏ quẳng sang một bên, y tì hơn nửa người lên bàn học đè đầu lên sống lưng của Lệ Nam, học sinh nam cách một bàn là bạn cùng phòng của Lệ Nam lúc này ồ lên: "Hai đứa tụi mày thân thiết từ bao giờ thế?"
Không trách cậu ta kinh ngạc như vậy, hai năm đầu cấp ba Ngôn Hành Yến chính là một kẻ trong suốt của lớp 12, bệnh thoi thóp, kiệm lời ít nói, sắc mặt lúc nào cũng yếu ớt cho tới bây giờ cũng không cười càng đừng nói là có động chạm cơ thể với ai.
Lệ Nam bàn trước bàn sau với y cũng là do chủ nhiệm lớp đổi chỗ từ tháng trước, ngoại trừ truyền nhau bài thi đã chữa thì chưa từng thấy giao lưu gì hết.
"Tao và cậu ta có quan hệ gì à? Chúng tao không có quan hệ gì hết." Nói xong hắn đặt một tay lên trán Ngôn Hành Yến, dùng sức đẩy người này về chỗ của mình.
"Ôi chao! Mày cẩn thận chút!" Đừng có đập vỡ đầu người ta đấy! Học sinh nam trơ mắt nhìn cái bình hoa Ngôn Hành Yến ngã ngồi lên ghế của y, cái trán trắng bóng như đồ sứ vì động tác "đặt đồ" khi nãy của Lệ Nam mà ửng hồng.
Ngôn Hành Yến hồn nhiên không cảm thấy đau chậc một tiếng chớp chớp con mắt bên trái cười giỡn với Lệ Nam: "Cậu giỏi lắm Lệ Nam, đêm qua trên giường còn gọi anh để tôi tha cho cậu vậy mà hôm nay thì chậc chậc, bội tình bạc nghĩa khụ..."

Học sinh nam: "..."
Nhìn vẻ mặt như thấy quỷ của học sinh nam Lệ Nam hết cách xua tay, "Tính cậu ta là vậy đấy, không phải là người đẹp lạnh lùng như chúng mày vẫn nghĩ đâu."
"Người đẹp lạnh lùng cái gì?" Ngôn Hành Yến hứng thú túm lấy cổ tay học sinh nam không cho cậu ta đi, "Các cậu đều nói tôi vậy à, người đẹp lạnh lùng hay là người đẹp ốm yếu?"
"ÔI, Ngôn Hành Yến, sao tay cậu cứng thế hả?" Học sinh nam vừa kêu đau sức lực túm lấy cổ tay mới nhẹ đi một chút, cậu ta thấy lạ hết nhìn Ngôn Hành Yến lại nhìn Lệ Nam, "Đây toàn là lời truyền tai nhau của đám con gái, nói cậu vừa lạnh nhạt lại an tĩnh, yếu đuổi, là đóa hoa xinh đẹp cao xa lạnh lùng."
"Ha ha ha khụ khụ khụ..." Người đẹp lạnh lùng phát ra tiếng cười như dở, vừa cười vừa ho như điên, Lệ Nam cách một cái bàn nhanh chóng cầm lấy tay y lại nghe Ngôn Hành Yến còn không sợ chết mà cười hỏi: "Lệ Nam thì sao, mấy đứa kia hình dung Lệ Nam thế nào?"
Lệ Nam nhức đầu nói: "Câm miệng! Cậu đấy."
Học sinh nam liếc mắt vỗ vỗ sau lưng Lệ Nam, "Còn có thể là gì nữa, diễn cái vở kịch tào lao kia xong ai cũng phải gọi nó một tiếng hoàng tử điện hạ, thử hỏi xem có bạn nữ nào không muốn làm công chúa nhỏ của anh Lệ?"
"Há há há..." Ngôn Hành Yến cười đến là khoái chí, dính hết bụi trần, mấy ngày ở chung Lệ Nam đã sớm quen với dáng vẻ có hơi người này của y.
"Ngôn Hành Yến, có phải bệnh của cậu đã tốt lên rồi không?" Một bạn học nữ thấy ba người náo nhiệt như vậy cũng nhịn không được ngại ngùng hỏi, không ngờ Ngôn Hành Yến lại thoải mái gật đầu, "Đúng thế, là Lệ Nam dựa vào quan hệ tìm bác sĩ cho tôi, thuốc vào thì khỏi bệnh thôi."
Lệ Nam: "..."
Lúc rảnh rỗi vẫn nên khâu miệng người này lại thì hơn, nói tào lao còn nói to.

Cuối cùng cũng đã chờ được lớp tự học cuối cùng vào buổi chiều, ngay cả chút thời gian này Ngôn Hành Yến cũng không chờ được lôi kéo cánh tay Lệ Nam đi về kí túc xá, còn vừa đi vừa nói chuyện: "Chỉ là một tiết tự học mà thôi, kiểm tra cũng không thêm được điểm nào đâu, chờ ra khỏi trường anh Ngôn mời cậu ăn nha, ăn no mới có sức làm việc."

Lệ Nam không hiểu sao y lại thành anh rồi, nhưng hắn cũng không quan tâm lớn nhỏ: "Cơm tân gia à?"
"Khụ khụ...!Tôi muốn ăn tôm hùm chua cay, nghe người ta khen mãi nhưng từ nhỏ cơ thể không tốt nên đến tận bây giờ vẫn không biết nó có vị gì, hiện tại..."
"Hiện tại cơ thể của cậu cũng không có gì đặc biệt." Lệ Nam ngắt lời nói: "Tôi ăn tôm hùm đất, cậu bóc vỏ là được."
Ngôn Hành Yến: "..."
Y hít vào một hơi đang chuẩn bị giận dỗi mắng cậu là cái đồ vô lương tâm lại thấy Lệ Nam bỗng nhiên dừng bước, nhíu mày nhìn hai nữ học sinh trước cửa kí túc xá.
Nơi đó tụ tập năm sáu người đang duỗi cổ nhìn lên tầng, cái gọi là duỗi cổ theo đúng nghĩa đen là cổ duỗi dài ra gấp đôi người bình thường, trông kỳ dị không khác gì một con hươu cao cổ.
"...!Là quỷ sao?" Lệ Nam tóm lấy cái bút vô dụng, Ngôn Hành Yến gật đầu nói: "Đúng vậy, một đám quỷ thắt cổ."
"..."
Trong giây lát Lệ Nam không biết nên nói cái gì, hắn ngừng thở nhìn lũ quỷ kia, mặt trời chiều ngả về tây nhưng không chiếu ra bóng của năm con quỷ, chúng đang châu đầu xì xào bàn tán, trong đó có một con không biết đang nói chuyện gì mà nhìn trái ngó phải, lại thuận hướng phát hiện Lệ Nam cách đó không xa.
Cũng đúng lúc này cái mặt quỷ trắng bệch cùng với đầu lưỡi thè ra dài thòng xuất hiện trước mặt Lệ Nam, trong nháy mắt kế tiếp năm cái đầu quỷ tương tự cũng đồng loạt nhìn sang.
"Đừng sợ, không tổn thương người." Ngôn Hành Yến khinh thường trở tay lấy sáo trúc từ trong ba lô chéo vai, "Quỷ thắt cổ là do sát khí của người tự sát biến thành, thường ngày đều tụ chung một chỗ nhìn người sống tự sát, lấy ồn ào làm thú vui..."

Lệ Nam: "..."
Ngôn Hành Yến: "..."
Hai người liếc nhau, kinh ngạc nói: "Trong kí túc xá có người muốn tự sát?"
Một giây kế tiếp Lệ Nam và Ngôn Hành Yến trước sau cùng chộp lấy bút và sáo trúc rồi xông lên, Lệ Nam dẫn đầu, Ngôn Hành Yến chạy theo sau, mấy con quỷ thắt cổ cũng bu theo hít hà mùi hương trên người Lệ Nam, Ngôn Hành Yến vội vàng hỏi: "Không được chạy! Nói rõ ràng người tự sát đang ở tầng mấy?"
Lệ Nam nhanh chóng nhận ra đám quỷ treo cổ đang sợ cái gì từ trong ánh mắt của chúng, hắn giấu tay trái ra sau lưng, cười cười với con quỷ thắt cổ gần nhất nhẹ nhàng hỏi: "Mọi người đang xem náo nhiệt ở đâu đấy?"
"...!Mi thơm quá." Quỷ treo cổ mơ mơ màng màng tới gần hắn một bước lại bị con quỷ sau lưng ném ra, cố thanh tỉnh nói: "Ta không nói cho mi, nói cho bọn mi thì bọn mi nhất định sẽ ngăn cản cô ta, để cho cô ta chết!"
Các quỷ treo cổ khác cũng nhao nhao gào lên "Đúng, để cho cô ta chết!" "Để cho cô ta đi chết đi!"
"Mọi người có thấy thơm không?" Lệ Nam cười càng thêm sâu, ánh mắt hắn nhẹ chuyển nhìn về phía một con quỷ treo cổ khác, nó nắm lấy cánh tay của con quỷ bên cạnh, cuối cùng không nhịn được cũng run run đầu lưỡi gật đầu, lại nghe thấy cái tên trước mặt nói ra lời giật gân --
"Hậu duệ Đằng Căn sao có thể không thơm?"
"Đằng Căn?" Vẻ mặt đám quỷ thắt cổ bắt đầu hoảng sợ, kèm theo cái lưỡi dài vung vẩy quăng một vòng lớn.
Hai tròng mắt Lệ Nam mông lung, sâu không thấy đáy, bên trong đều là tin tức nguy hiểm, khóe môi hắn chợt mím lại, độc ác nói: "Không muốn bị tao ăn thì nói ngay, nói nhanh lên!"
Bên kia Ngôn Hành Yến cũng diễn cái vẻ thế nào là một người gian ác, y bóp cổ con quỷ cầm đầu rồi ấn lên mặt đất, mũi nhọn trên kiếm trúc đặt lên lưỡi của nó, "Không nói à, thế tao cắt lưỡi mày, móc mắt mày, treo mày lên cây, tìm chồn đến cắn mày cả ngày lẫn đêm."
Vì để không ho khan trong lúc dọa nạt, hầu kết trên cổ Ngôn Hành Yến đỏ bừng, trông như con quỷ dạ xoa sắp nổ tung.
Quỷ treo cổ bị kinh hãi quá độ, hu hu kêu loạn nhận tội: "Hic, tầng sáu, căn đầu tiên bên ngoài tầng sáu!"
"Hừ!" Ngôn Hành Yến khinh thường ném con quỷ treo cổ đi, Lệ Nam nhận được tin tức đang muốn ngẩng đầu nhìn phòng đầu tiên bên ngoài là phòng nào lại thấy dì quản lý kí túc xá đi tới, khuôn mặt nghi ngờ nhìn hắn lầm bà lầm bầm với không khí và Ngôn Hành Yến giương nanh múa vuốt.

"..." Lệ Nam phất tay một cái để Ngôn Hành Yến nhanh báo nguy, còn mình thì lên trước: "Cô ơi, phòng ngoài cùng tầng sáu là phòng nào ạ?"
"Hỏi làm gì?" Dì quản lý chỉ còn kém chưa viết hai đứa là phần tử biến thái nguy hiểm lên mặt, Lệ Nam mặt không biến sắc tim không đập loại bịa lời nói dối: "Con vừa xem blog của trường mình, thấy có người post bài muốn nhảy lầu tự tử, tụi con lo nên tới xem thế nào."
"Lộn xộn cái gì." Dì quản lý kí túc có nghe về vụ live stream tự sát nhưng cũng không tin nó sẽ xảy ra bên cạnh mình, "Có việc thì tìm giáo viên đến, hai đứa là học sinh không cố gắng học hành..."
"Là thật." Lệ Nam vô cùng lo lắng cho Ngôn Hành Yến một ánh mắt ra hiệu, sau đó nhanh chóng đến trước mặt bà dì, mở blog trên điện thoại di động lên, "Cô ơi, con cho cô xem này."
Bà dì cúi đầu nhìn không nghi ngờ lập tức đối diện với một lá bùa, cơ thể mềm nhũn, mắt trợn trắng, cả người ngã về phía sau được Ngôn Hành Yến đỡ lấy đặt xuống ven đường.

Truyện Nữ Cường
Lệ Nam: "..."
Ngôn Hành Yến hủy thi diệt tích xong quay đầu liền thấy Lệ Nam như thể nuốt phải sô cô la hỏng, nghi ngờ nói: "Sững sờ làm gì? Đi thôi."
"Tôi là muốn cậu nhân cơ hội chạy vào." Lệ Nam bình tĩnh vào phòng trực ban kéo hết ngăn kéo đựng chìa khóa ra, sau đó cùng Ngôn Hành Yến phía sau nhanh chóng xông lên kí túc xá nữ, "Ai ngờ cậu lại hùng hổ thế...!Đó là bùa trấn hồn chuyên dụng à?"
Thời gian còn một tiết buổi chiều, kỷ luật cấp ba nghiêm hơn đại học rất nhiều, ít ai dám trốn tiết như Lệ Nam và Ngôn Hành Yến, khi họ chạy đến tầng cao nhất dọc theo đường đi chưa từng gặp người thứ hai.
Tiết kiệm được phiền phức bị coi thành lưu manh, mỗi cửa phòng kí túc đều có một ô cửa nhỏ để dùng khi kiểm tra ngủ, qua từng ô cửa kiểm tra Lệ Nam rất dễ dàng nhìn thấy phòng kí túc xá duy nhất có người.
Ở cuối căn phòng đầy lộn xộn là một cô gái nhỏ nhắn rất mảnh mai, cô đang di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ rồi ngồi trên ban công lau nước mắt, cô khóc thương tâm nức nở không ngừng, ngay cả bàn tay nắm lấy con dao cũng đang run rẩy..