Vi Thần Rất Bận

Chương 14: Phiên vân phúc vũ




Từ nhỏ đến lớn, trên giường dưới giường, bệ hạ còn chưa từng bị người cột cổ tay như thế này.

Nếu là người khác, thì đã sớm bị bệ hạ kêu người kéo ra ngoài chém đầu từ lâu.

Nhưng người đó là thừa tướng gia.

Cho nên bệ hạ tuy kinh cũng không sợ, mà lại hiếu kỳ.

Bệ hạ đè thấp giọng hỏi y: “Rốt cuộc ngươi định làm gì? Buông ra mau…”

Thừa tướng bịt tai không nghe, giờ đây thịt đã ở trên thớt, cũng không nóng vội, kéo vạt áo bệ hạ ra một cách thong thả ung dung, tuột đến bờ vai, ngón cái lần theo làn da mịn màng của bệ hạ đi một đường xuống dưới, sau đó dừng lại ở chỗ đã hơi nhô lên, liếc mắt nhìn bệ hạ: “Tinh thần bệ hạ không tệ.”

Bệ hạ thẹn đỏ mặt, hai tháng nay không ai động vào, tự nhiên chịu không được cố tình khiêu khích.

Tướng gia cười khẽ, kéo quần bệ hạ xuống, bàn tay không biết đã dính thuốc mỡ tự khi nào, vói xuống dưới người bệ hạ, tìm đến huyệt khẩu, xoay tròn chầm chậm.

Xúc cảm lạnh lẽo đó kích thích bệ hạ khiến cho người run lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ —— tướng gia thế nhưng định cứ cột hắn như vậy mà làm! Lập tức nóng ruột, nhưng mà tướng gia cột hắn chặt lắm, giãy không được mảy may, buột miệng nói: “Từ Mộng Phi… Ngươi đừng xằng bậy… Ngươi bình tĩnh một chút…”

Lời tuy như vậy, nhưng bởi trong lòng hồi hộp với lại bị thừa tướng gia im lặng nhìn chăm chăm mà thân thể bắt đầu khô nóng lạ kỳ, một tay tướng gia đè hai chân đang đạp lung tung của hắn xuống, còn ngón tay bên tay kia thì nhanh chóng công kích vào nơi đã xoa tròn cả buổi.

Hoàng đế đột nhiên cong người lên, đau —— nơi đó đau, lòng cũng đau.

Tướng gia cũng không cho hắn nghỉ ngơi chốc lát, ngón tay ác ý cong lại, ấn ép một cách chính xác và mạnh mẽ.

“A —— ”

Bệ hạ kiềm chế không nổi, kinh hô ra tiếng, ngay sau đó thừa tướng đã đưa ngón tay mình đến bên môi bệ hạ, nói: “Cắn nó.”

Bệ hạ cảm thấy tủi thân, tướng gia trước đây rất là ôn nhu, chưa từng đối xử với hắn như thế này, tay đã bị trói, ngay cả tiền hí cũng không chịu dụng tâm làm, còn bảo hắn cắn ngón tay, bệ hạ nghĩ nghĩ, trong mắt nổi lên ánh lệ.

Cũng không chịu khóc thành tiếng, vẫn là cắn ngón tay theo lời người nọ, dù sao vẫn còn đỡ hơn là khiến cho kẻ không có mắt nào đi vào đây.

Thứ ở trong người lại thình lình ra sức, bệ hạ khó chịu cuộn người lại, người nọ lại áo mũ chỉnh tề ngồi ở trên giường hỏi: “Đang nghĩ ai?”

Bệ hạ dùng sức cắn ngón tay người nọ, lắc đầu hơi nghẹn ngào.

Thừa tướng gia mỉm cười: “Cắn thật đúng là dùng sức.”

Vẫn là nụ cười câu hồn người ấy, bệ hạ nhìn đến ngẩn ngơ, bất tri bất giác thả lỏng miệng, thân thể thình lình bật lên, tướng gia lại đưa vào thêm một ngón tay.

“Ngươi…” Bệ hạ nóng lòng giãy dụa thân thể, nói không ra là vui thích hay là thống khổ, mếu máo chực khóc, “lấy ra đi…”

Thừa tướng nghe vậy, ngoan ngoãn rút ngón tay ra ngoài một cách chậm rãi, bệ hạ lại không tự chủ được mà kẹp chặt, lúng túng nhìn tướng gia.

Tướng gia liếc hắn một cái, hỏi: “Rốt cuộc bệ hạ muốn vi thần làm như thế nào?”

Bệ hạ đỏ mặt, quay đầu đi, không chịu lên tiếng.

Tướng gia rút ngón tay khỏi miệng bệ hạ, cười nhã nhặn: “Bệ hạ chỉ cần nói, vi thần tuân chỉ là được.”

Hồi lâu không nghe đáp lời, tướng gia lại tiếp tục muốn rút ngón tay ra.

“Đừng…” Giọng bệ hạ có chút khẩn thiết.

Tướng gia quả nhiên tuân chỉ dừng lại.

Bệ hạ nói: “Ta muốn… Ta muốn…”

“Cái gì?”

“Kêu ra tiếng…” Bệ hạ đỏ mặt.

Bệ hạ không phải người giỏi về ẩn nhẫn, nhưng mà tẩm cung này, bên ngoài còn có một tiểu thái giám không thức thời khiến hắn phải ẩn nhẫn. Thế nên tuy rằng vui sướng đấy, nhưng lại không thoải mái. Bởi vậy trong lòng có điểm buồn bực.

Đối với loại chuyện này, bệ hạ thích hưng tới mà đi, hưng cạn mà về. Cho nên, Mộ Vân hiên vẫn luôn được bệ hạ yêu thích rất nhiều. Mà phủ thừa tướng và hoàng cung, thì thiếu đi chút hứng thú như thế.

Giờ này khắc này, bệ hạ lần nữa cảm nhận được điểm không đáng yêu của hoàng cung, hận không thể lập tức xây thêm một gian mật thất ngay trong tẩm cung, lập tức đuổi Tiểu Quế Tử kia tới biên thuỳ hoang vu, lập tức quấn lên eo thừa tướng gia mà kêu ra tiếng.

Cho nên khi bệ hạ ấp a ấp úng thú nhận ba chữ “kêu ra tiếng”, tướng gia sửng sốt.

Cái kiểu do do dự dự chịu ấm ức này của bệ hạ khiến cho y vừa thấy xót vừa vui sướng lạ kỳ, vừa không đành để hắn ủy khuất như vậy, lại hận không thể cho hắn càng ủy khuất một chút, vừa muốn càng thương yêu hắn thêm, lại muốn khiến hắn càng thống khổ chút nữa, mâu thuẫn, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Lúc tỉnh táo lại, thì đã cúi người xuống, cùng hắn môi lưỡi quấn quýt, ngón tay đang dùng sức ra vào dưới người hắn.

“Ưm…” Bệ hạ giãy dụa thân thể, muốn ôm vai tướng gia, nhưng lại lần nữa thất bại… Giữa cơn mông lung mơ hồ, bệ hạ quyết định ngày mai nhất định phải hạ chỉ bảo phủ nội vụ sau này làm thắt lưng ngắn đi một ít.

Có một vật cương cứng chống trên đùi, bệ hạ nhịn không được nhấc chân đến cọ, động tác của ngón tay dưới thân đột nhiên nhanh hơn, bệ hạ ưỡn eo nghênh hợp không kịp, lại kêu la không ra, rên lên một tiếng bức bối, làm ướt quan bào của tướng gia.

“Ha…” Bệ hạ thất thần nhìn đỉnh màn cứ thế thở dốc.

Phải thừa nhận, phản ứng của bệ hạ làm cho tướng gia rất vừa ý.

“Chỉ dùng có hai ngón tay mà thôi, cái gì cũng chưa làm đâu.” Tướng gia khẽ mỉm cười, mắt sâu đen như mực, từ từ cởi nút trên quan bào mình, sau đó tiện tay ném bào phục ra ngoài màn.

Thấy bệ hạ nhìn chằm chằm vào mình như hổ đói, thần thái hệt như sẽ cướp lấy bất cứ lúc nào, tướng gia không khỏi cười một cái, đưa tay phủ lên thứ mềm nhũn của bệ hạ, hỏi rằng: “Hai tháng nay, bệ hạ qua như thế nào?”

So sánh thái độ trước đây của bệ hạ với tốc chiến tốc thắng của hôm nay, tướng gia chỉ có thể đưa ra một cái kết luận.

Kết luận ấy khiến y vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cho nên cả ngữ khí cũng tận lực mềm mỏng rất nhiều, dỗ cho bệ hạ như rơi vào đám mây.

Tướng gia sát vào bên tai bệ hạ, nhẹ nhàng “Hửm?” một tiếng.

Bệ hạ quay đầu đi.

“Bệ hạ… chỉ có ta sao?”

“…”

Nghe không được đáp án, tướng gia dồn thêm lực trên tay.

Một tiếng kinh hô vang lên, theo đó bệ hạ cắn chặt lấy môi.

Tướng gia dần dần thu đi nụ cười, buông tay, tìm đến phía sau bệ hạ, ngữ khí cũng mất ôn nhu: “Thả lỏng nào.”

Bệ hạ chưa kịp phản ứng, ngay sau đó đã bị hung hăng đẩy vào.

“A…”

Tướng gia nhìn hắn, không còn động tác.

“Ngươi…” Bệ hạ trừng y.

“Chỉ có ta sao?”

Tướng gia nhìn xuống người dưới thân.

Người nọ không nói lời nào, y cũng không nhúc nhích.

Người nọ cong chân lên, thoáng kẹp chặt lấy y.

Tướng gia mặt không biểu tình.

Người nọ chỉ cảm thấy vật trong cơ thể cương hơn nữa, nhưng vẫn im lìm bất động như cũ.

“Ngươi…” Người nọ nhìn y với vẻ điềm đạm đáng thương.

Tướng gia nhưng không mềm lòng mảy may.

Người nọ cầu hoan chưa được, trong lòng tức giận, này xem như gì? Hắn dám muốn trẫm hứa hẹn sao? Hắn dựa vào cái gì muốn trẫm hứa hẹn! Chỉ có hắn sao? Vậy còn hắn có chỉ có trẫm hay không? Hắn tâm tâm niệm niệm đều là tên trúc mã kia. Trong lòng hắn có dằm nhổ không ra cũng nhổ không được, hắn lại muốn trẫm hứa hẹn!

Ánh mắt sắc mặt người nọ dần dần bắt đầu toát lên nộ ý, ngay cả dục vọng vừa mới lên cao cũng dần dần tan đi, tướng gia nhìn ở trong mắt, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, chịu thua, thấp giọng nói: “Vi thần cũng chỉ có bệ hạ thôi…”

Bệ hạ sửng sốt.

Tướng gia cũng lập tức hối hận.

Thực là rượu vào nóng đầu, sao lại cứ thế nói ra lời thật lòng, không đâu đánh mất cơ hội, nếu bệ hạ cũng không có tình ý như vậy với y… Vậy y… Vậy bệ hạ… chưa biết sẽ nhìn y như thế nào… E rằng sau này sẽ bị người nọ giẫm dưới lòng bàn chân, vĩnh viễn không có ngày xoay người cũng chưa biết chừng… Theo như cái thói xấu thâm căn của bệ hạ… Nếu hắn dám thực sự… vậy thì ngày mai sau khi tỉnh lại, coi như say rượu nói bậy… liều chết không nhận.

Cứ như thế dựa vào cớ ngà ngà say mà nhìn bệ hạ một cách cố chấp.

Lặng im chốc lát, bệ hạ mở miệng: “Chỉ có ngươi… A…”

Tướng gia thâm nhập bất ngờ, ngón cái tách đôi môi đang cắn chặt của bệ hạ ra, khẽ thở dốc: “Lặp lại lần nữa… Vi thần muốn nghe…”

Bệ hạ “Ôi ôi” lắc đầu.

Tướng gia bèn dừng lại.

Bệ hạ vạn phần ủy khuất trừng mắt y, nghẹn ngào ra tiếng: “Chỉ có ngươi chỉ có ngươi… Ngươi vừa ý rồi chứ… A…”

Tướng gia hệt như đã mất đi khống chế, một phát một phát càng lúc càng nhanh: “Kêu ra đi… Vi thần… ở tẩm cung bệ hạ… ở lâu lắm rồi, người cho là… Tiểu Quế Tử sẽ nghĩ như thế nào…”

“A…” Bệ hạ cuối cùng nhịn không được kêu ra tiếng.

Tướng gia vươn tay cởi thắt lưng, ngay sau đó người nọ liền bấu tay lên, một đêm điên loan đảo phượng, say sưa tràn trề, vô hạn phóng túng sa đà tự nhiên không cần kể tỉ mỉ, đương nhiên phải bù đắp cho đầy đủ thiếu thốn hai tháng nay rồi.

Sắc trời vừa sáng, Tiểu Quế Tử đi vào thỉnh bệ hạ thượng triều.

Lúc Tiểu Quế Tử nói những lời này, tướng gia đang nằm đè lên người bệ hạ, một tay ấn vai bệ hạ, một tay ôm eo bệ hạ, trăn trở hôn dọc theo xương sống bệ hạ.

Nhận thấy được người dưới thân đột nhiên cứng đờ, tướng gia nằm bên tai bệ hạ thấp giọng nói: “Hôm nay miễn triều.”

Nhưng trong nháy mắt người bên dưới lại càng thêm cứng đờ hơn, quay đầu qua nhìn y.

Tướng gia thừa cơ nghiêng người, ôm eo bệ hạ đến gần kề mình, một tay lần theo lồng ngực bệ hạ tìm đến một chỗ nổi lên, nhẹ nhàng xoa nắn đùa bỡn.

Bệ hạ cảm nhận được thứ nóng rực kề sát phía sau đang rục rịch cọ vào bắp đùi mình rất rõ ràng, vừa thẹn vừa giận, cũng không dám lên tiếng, gắng chịu đựng.

Tiểu Quế Tử nghe thấy trong màn có tiếng xột xoạt, cho rằng bệ hạ muốn đứng dậy, định đi vào đỡ.

Lại nghe bên trong truyền ra một giọng nói tận lực đè thấp, nói rằng: “Trong người trẫm thấy không khỏe, hôm nay miễn triều.”

Miễn triều? Tiểu Quế Tử sửng sốt, từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay chưa từng miễn triều lần nào… Vậy bên trong… Không dám nhìn thêm, càng không dám ở lâu, Tiểu Quế Tử vội vã chạy ra như bị ma đuổi.

Tay tướng gia trượt vào giữa hai chân bệ hạ, khẽ cười nói: “Hắn nhìn thấy rồi…”

“Nhìn thấy… cái gì… Ha… Ngươi buông… Vừa mới…”

“Không buông… Giày… và cả quan bào của vi thần… đều ở cả ngoài kia…”

“… Sung quân… Ha… Ngươi buông… Không được…”

“Bệ hạ, sau này… ngày này đều miễn triều đi…”

“…”

Trong màn chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc trầm trầm.

Bệ hạ nhất tâm nhị dụng, nghĩ không ra “sau này” là lúc nào.

Cái gọi là quân vô hí ngôn, bệ hạ có thể nào tùy ý hạ chỉ, cắn chặt môi, tuyệt đối không chịu lên tiếng.

“Bệ hạ…” Tướng gia lại khuyên nhủ, “Bệ hạ cần mẫn với chính sự, chính là phúc của bách tính thiên triều ta, sinh thần bệ hạ, lẽ ra nơi nơi ăn mừng, các vị quan viên đã vì quốc sự vất vả cả năm, bệ hạ ban cho một ngày nhàn hạ, chắc chắn sẽ đồng thanh tạ ơn. Cái gọi là thánh minh chi quân, thương cảm hạ thần, ân uy đều toàn, cũng chỉ như vậy mà thôi… Bệ hạ…” Tướng gia cố tình tìm đến chỗ yếu ớt nhất nọ, dùng móng tay gãi lên nhè nhẹ.

“A…”

Tướng gia liếm đi giọt lệ chảy ra từ khóe mắt bệ hạ, lại thúc hỏi một tiếng: “Bệ hạ nghĩ như thế nào?”

“… Mượn cớ… Không muốn…” Bệ hạ nói không nên lời.

Động tác của tướng gia dừng lại.

Chốc lát, cúi đầu hôn lên khóe miệng bệ hạ: “Coi như… lễ vật vi thần tặng sinh thần bệ hạ… Bệ hạ không phải vẫn luôn muốn điều đó hay sao?”

Dung túng tùy hứng của hắn, dung túng lười nhác của hắn, dung túng cố tình gây sự của hắn, dung túng mục vô pháp kỷ của hắn.

Dung túng kiêu ngạo của hắn.

“… Được…”

Đáy lòng tướng gia, có cái gì đó đã tan ra theo một tiếng “được” ấy rồi, dùng hết toàn lực ôm chặt lấy bệ hạ, ra sức giống như muốn nhồi hắn vào cơ thể mình vậy.

“Bệ hạ…”

“Ưm?”

“Bệ hạ tuyển chọn tú nữ trong cả nước, hao tài tốn của, đối với quốc sự là vô bổ, sau này hãy miễn đi…”

“… Được.”

“Nhóm tú nữ kia cũng thả bọn họ về nhà đi. Từ xưa thâm cung nhiều ai oán, bệ hạ làm vậy, cũng được người trong thiên hạ ca ngợi…”

“… Được.”

“Biên cương chiến sự căng thẳng, không thể thiếu đi đại tướng quân, lập tức ban chỉ cho hắn ta xuất kinh đi.”

“Ngươi…” Bệ hạ nhìn thừa tướng với vẻ kinh ngạc, thấy biểu tình tướng gia nghiêm túc lạ thường, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên, “Ừ…”

“… Mộ Vân hiên là nơi ngư long hỗn tạp, bệ hạ ở ngôi cửu ngũ, không thể tùy tiện đến nơi nguy hiểm, sau này, cũng đừng đi nữa nhé…”

“…” Bệ hạ mặc cho tướng gia hôn cánh tay mình, nói, “Không…”

Trong lòng cả kinh, tướng gia ngẩng đầu lên.

Bệ hạ nói: “Trẫm… chung quy không thể ở bên dưới người ta mãi…”

Tướng gia nào biết bệ hạ còn mang tâm tư này, nhất thời trở tay không kịp.

Tú nữ gì đó, bệ hạ không thích nữ sắc, bỏ thì bỏ, chẳng hề hấn gì.

Đại tướng quân gì đó, bệ hạ xưa nay cẩn thận, cái gọi là thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, lúc bệ hạ ăn y vẫn chưa biết y là cỏ gần hang, cho nên mới ăn dứt khoát như thế, đại tướng quân ư… muộn rồi.

Nhưng còn Mộ Vân hiên…

Tướng gia cúi đầu chống lại ánh mắt mang mưu đồ dụ người của bệ hạ, thầm nghĩ: “Đây rõ ràng chính là kẻ nên vĩnh viễn bị đặt ở phía dưới…”

Chẳng qua nói ra miệng, lời đã uyển chuyển đi rất nhiều, tướng gia nói: “Thân thể vạn kim của bệ hạ, chỉ nên được người hầu hạ; nếu đi hầu hạ người, quả thật là giày xéo thiên vật…”

Vừa nói, vừa giở trò, nghiệm chứng lời nói của mình, quả nhiên nghe được tiếng rên rỉ giống như âm thanh từ thiên đường.

Bệ hạ dùng hết toàn lực khắc chế bản thân, đè lại tay tướng gia, xoay người nằm sấp lên người tướng gia, ánh mắt sâu thẳm, vươn ngón trỏ, xoay tròn mấy vòng trước ngực tướng gia, nói: “Chỗ này của thừa tướng… có cái dằm… cấn trẫm không thoải mái cho lắm… Rút ra đi…”

Vừa nói, vừa hôn lên, đầu lưỡi liếm láp khảy lên khảy xuống, kêu lên nhép nhép, chỉ nghe âm thanh thôi đã khiến người nhẫn không nổi, bệ hạ ngẩng đầu lên, cười nói: “Cứng quá…”

Tướng gia không nghĩ tới bệ hạ mà bắt đầu câu dẫn người ta, thủ đoạn lại đến trình độ lô hỏa thuần thanh như vậy, nhất thời quên bẵng tính toán, chỉ xiết chặt lấy eo bệ hạ rồi vuốt ve tìm kiếm rãnh mông bệ hạ, cả buổi mới tìm về lý trí, khàn giọng hỏi rằng: “Bệ hạ cho rằng… cái dằm kia là gì…”

“Hừ…” Bệ hạ nhẹ nhàng cười một cái, tận lực che đi hụt hẫng trong mắt, cúi đầu tiếp tục dùng đầu lưỡi đùa bỡn chỗ ban nãy.

Năm ngón tay tướng gia xen vào tóc bệ hạ, ép người ngẩng đầu lên.

Tướng gia nghĩ mình quả thực là đã say.

Say be bét hết cả rồi.

“Đó là… bệ hạ người a… Bệ hạ muốn nhổ ra thế nào…”

Tướng gia nhìn, trong giọng nói bất tri bất giác mang theo nộ khí: “Tiểu quan trong Mộ Vân hiên kia, đều là thân mật của bệ hạ chứ gì.”

“Tiêu vĩ cầm trong phòng Tịnh Ngọc nọ, có khi cũng là bệ hạ tặng nhỉ.”

“Những lúc vi thần không ở bên cạnh bệ hạ, bệ hạ sẽ đi tìm Tịnh Ngọc đúng không.”

“Những lúc Tịnh Ngọc không có mặt, bệ hạ còn có Trương Tam Lí Tứ Vương Ngũ Triệu Lục, chỉ cần có người bồi, ai cũng được chứ gì.”

“Tim của bệ hạ đến tột cùng là lớn cỡ nào? Thấy một người thì thích một người.”

“Chiêu thuật câu nhân toàn thân trên dưới của bệ hạ, đều là học được từ cái nơi quỷ quái chết tiệt kia chứ gì!”

“Bệ hạ tới cùng là nỗ lực học cỡ nào, mới có thể đạt đến cảnh giới như hôm nay!”

Bực tức ứ đọng đã lâu của tướng gia giờ cứ như hồng thủy phá đê, nhất cổ tác khí tuôn trào.

Đến khi phát tiết xong xuôi, mới ngạc nhiên phát hiện sắc mặt bệ hạ trắng bệch cả rồi.

“Bệ hạ…” Từ Mộng Phi hoảng hốt.

“Tử Nhiên… Ta…”

Bệ hạ kinh ngạc nhiên nhìn y.

“Tử Nhiên… Ta…”

Tướng gia không biết làm sao, muốn nói tiếng xin lỗi, nhưng vô luận như thế nào cũng nói không nên lời.

Những chuyện kia, những chuyện kia, chẳng lẽ không phải chính là như vậy hay sao?

Không phải y tận mắt nhìn thấy, thì là Trần Tử Nhiên chính miệng nói cho y.

Chẳng qua là nói trắng mọi chuyện ra mà thôi, nhưng vì sao lại lộ ra biểu tình bị tổn thương sâu sắc như vậy.

“Tử Nhiên… Ta… Ngươi đừng tức giận…”

Bệ hạ im lặng hồi lâu, đột nhiên bật cười nói: “Tức giận? Sao ta lại tức giận.”

“Tử Nhiên… Ta…”

“Thì ra ngươi… để bụng như vậy sao…”

Tướng gia ngây ra.

“Thì ra… ngươi để bụng như vậy a…”

Bệ hạ cười, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm đôi môi, sau đó cúi người, dọc theo lồng ngực tướng gia hôn xuống phía dưới.

Tướng gia nhìn người đang vùi đầu vào giữa hai chân mình, không dám tin tưởng.

Say say, đều say cả rồi.

Ta điên rồi, bệ hạ cũng điên rồi.

Ngày mai, không, hôm nay tỉnh lại, nhất định sẽ có người hối hận.

Sẽ hối hận a…

Tỉnh lại nhất định sẽ hối hận a…

Đây là tửu hậu loạn tính, tửu hậu loạn tính a…

Tướng gia khe khẽ than một tiếng, rốt cục cũng nhịn không được nữa, ấn mạnh người nọ về phía mình, một phát đẩy vào chỗ sâu nơi yết hầu…



* lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..)

* nhất cổ tác khí: một tiếng trống khí thế bừng bừng



Kèm theo một bức minh họa nóng bỏng