Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta

Chương 74: Hồi cung




Edit + Beta: Ruby

- ----------

Vinh Đình dù sao vẫn là mộtThái tử, cũng không tiện lưu lại bên ngoài quá nhiều. Hôm đó sau khi trở lại nhà quả phụ, hai người cáo biệt cùng quả phụ. Quả phụ thấy Giang Tiểu Mãn mướn phòng ba tháng, lúc này mới không tới một tháng sẽ phải rời khỏi, vội muốn hai tháng tiền thuê nhà đem còn lại trả về. Giang Tiểu Mãn không nhận, hai bên giằng co chẳng được, cuối cùng vẫn là Vinh Đình chủ trương đem tiền kia làm tiền lì xì cho Tiểu Nguyên, lúc này mới nói xong.

Ngày hôm sau gà gáy, trời còn chưa sáng, hai người khởi hành hồi cung.

Giang Tiểu Mãn thời điểm rời cung chỉ có một bao y phục, thời điểm hồi cung ngoại trừ bao y phục ra còn nhiều hơn một y phục mùa đông cùng một Vinh Đình.

Bọn họ vẫn chưa từ cửa chính hoàng cung trở lại, mà là đi mật đạo Giang Tiểu Mãn đi, miễn cho người khác hoài nghi Giang Tiểu Mãn.

"Làm sao ngươi biết có mật đạo này đạo?"

"Đều nói ta không phải là người của thế giới các ngươi, ta chính là biết được."

Vinh Đình xách theo đèn Giang Tiểu Mãn lúc trước để lại, lại hỏi: " Tối như vậy, ngươi sẽ không sợ."

Trong mật đạo tối đen như mực, Giang Tiểu Mãn dắt chặt tay Vinh Đình nói: "Sợ muốn chết, khi đó một mình nằm tại đây chờ ba ngày, luôn cảm thấy có đồ vật sẽ từ chỗ tối đi ra."

"Vì rời khỏi cô, ngươi cũng thật là hao tổn tâm huyết." Vinh Đình chua xót nói, "Không cố gắng khích lệ ngươi, cô thật là có lỗi với ngươi."

Vinh Đình ở trong mật đạo mạnh mẽ "khích lệ" Giang Tiểu Mãn, hai người liền lò mò một hồi mới đi đến mật đạo.

Nơi cuối cùng của mật đạo, Vinh Đình dặn Giang Tiểu Mãn lúc trở lại cẩn thận, mình thì quay trở lại, đi từ cửa chính vào cung.

Thời điểm Giang Tiểu Mãn trở lại Thông Thiên tháp, Vinh Đình còn chưa hồi cung.

Có tháng không trở lại Thông Thiên tháp, Thông Thiên tháp đối với Giang Tiểu Mãn đã có chút xa lạ, Giang Tiểu Mãn luôn cảm thấy có chỗ nào không giống, nhưng lại không nói ra được.

Hắn nhìn một vòng, lúc này mới phát hiện Thông Thiên tháp được dọn dẹp qua. Ngày ấy hắn đi rất vội vàng, đồ vật ném đến đâu đâu cũng có, nhưng hôm nay khi trở về nhưng là dọn dẹp chỉnh tề, trên đất không nhiễm một hạt bụi.

Lại đi đến bên giường, lại thấy mấy tiểu bảo bối của hắn được chỉnh tề mà đặt ở cuối giường, thần khí Tiểu Kim Miêu mà nằm ở đó.

Giang Tiểu Mãn nhanh chóng thay đạo bào, liền đem Tiểu Kim Miêu buộc về trên eo.

Một đêm không ngủ, Giang Tiểu Mãn đã buồn ngủ, mà nằm ở trên giường rồi lại ngủ không được, chỉ nghĩ Vinh Đình lúc nào trở về, nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy trên giường mơ hồ có mùi huân hương của Vinh Đình.

Suy nghĩ một hồi, Giang Tiểu Mãn bỗng nhiên minh bạch. Đại khái là Vinh Đình nhớ hắn, liền ngủ trên giường hắn, ngủ một tháng, liền đem kia hương vị nhiễm lên.

Mình để Vinh Đình tìm một tháng, Vinh Đình tháng này khẳng định trải qua rất khó, nghĩ tới đây, Giang Tiểu Mãn liền cảm thấy hổ thẹn.

Thời điểm Vinh Đình tiến vào Thông Thiên tháp, chỉ thấy Giang Tiểu Mãn đem mình quấn ở trong chăn, ngoan ngoãn mở to mắt nhìn hắn.

"Làm sao vậy?"

"Ta như vậy có can đảm rời đi một tháng, ngươi có muốn lại đến cổ vũ ta một chút hay không?"

Vinh Đình sững sờ, nghĩ thầm này đã là lúc nào, còn có để cho ta vào triều sớm hay không? Nhưng lại thấy Giang Tiểu Mãn bọc trong chăn trong vẫy đuôi mong đợi, nỗ lực triệu hoán hắn, hắn không do dự nữa, lập tức lên - giường.

Mãi cho đến nếu không đi liền không kịp tảo triều, Vinh Đình mới miễn cưỡng xuống giường.

Hắn đứng ở bên giường sửa sang lại dáng vẻ, trong đầu nghĩ tới "sắc đẹp hại người", Mãn Mãn hại người, quay đầu lại thấy Giang Tiểu Mãn bọc trong chăn ngồi ở trên giường nhìn hắn.

"Vinh Đình, " Giang Tiểu Mãn nhẹ giọng nói, " Từ nay về sau ta không bao giờ đi, ngươi không cần lo lắng."

Hắn thoáng cái mềm lòng, nghĩ làm hại thì làm hại, xứng đáng, quá xứng đáng.

Giang Tiểu Mãn đi một tháng, ngoại trừ Vinh Đình, Đồng Quang cùng Khương Khả, những người còn lại đều cho là hắn bất quá là đang bế quan.

Trong đó Vinh Đình nắm chắc chính là tâm, mà Đồng Quang thì là thay Vinh Đình chạy trước chạy sau, người ước chừng bận rộn một tháng chính là người này. Bởi vậy trời vừa sáng, Giang Tiểu Mãn trước hết đi tìm Đồng Quang, thành thành thật thật hướng Đồng Quang xin lỗi.

Đồng Quang nhưng vẫn là bộ dáng ôn thuận, muốn Giang Tiểu Mãn đừng nói như vậy, hắn chỉ cần Thái tử cùng tiên nhân có thể vui vẻ liền đủ rồi.

Trái ngược với bộ dáng Đồng Quang ôn thuận kia, Khương Khả liền không giống như vậy. Khương Khả vừa thấy Giang Tiểu Mãn trở về, tiếp tục nghe hai người tình yêu có tiến triển, lập tức liền khóc.

Giang Tiểu Mãn còn không nói gì, chỉ thấy Khương Khả tại kia đấm ngực dậm chân, trong miệng hét cái gì "Ông trời ơi" "Tín nam nguyện một đời ăn chay", la lên còn kích động quỳ xuống mà nước mắt ngang dọc mà dập đầu lạy hắn.

Giang Tiểu Mãn: "..."

Điên rồi, đứa nhỏ này bình thường áp lực rốt cuộc nhiều cỡ nào.

Giang Tiểu Mãn không khuyên nổi Khương Khả, không thể làm gì khác hơn là tùy ý nói chút chuyện phiếm tưởng dời đi lực chú ý của Khương Khả.

"Điện hạ dĩ nhiên còn nghĩ đến nước cờ thoại bản này, nước cờ này thực sự quá âm hiểm, cũng không biết là ai giúp hắn viết thoại bản." Giang Tiểu Mãn nói "Hắn cũng thực sự là dám, loại nội dung kia nếu cho hoàng thượng nhìn thấy, bị chém mấy cái đầu đều là tiểu nhân."

Khương Khả trong nháy mắt không gào khóc nữa, động tác cứng đờ bò lên.

Giang Tiểu Mãn thấy Khương Khả đối với đề tài này có phản ứng, lại hỏi: "Ngươi biết là ai viết sao?"

Khương Khả "Ha ha" nở nụ cười, một vệt trên mặt nước mắt nước mũi, nói rằng: "Thần có chút việc, thần đi trước."

Giang Tiểu Mãn không hiểu ra sao, chỉ nói Khương Khả là hài tử tâm tình mẫn cảm, rất không dễ dàng.

Vinh Đình còn đang thượng triều, Giang Tiểu Mãn tìm xong Đồng Quang cùng Khương Khả, lại nghĩ tới bọn tỷ muội của hắn, liền đi về hậu cung.

Mấy quý nhân một tháng không gặp Giang Tiểu Mãn, vội hỏi hắn tháng này đều bế quan bế ra những thứ gì. Giang Tiểu Mãn không tiện nói gì, rồi lại nhịn không được, quanh quanh quẩn quẩn mà nói hết nửa ngày, cuối cùng vẫn là nói cho các nàng biết tiến độ mới của mình.

"Bần đạo cùng điện hạ đã xác định rồi." Giang Tiểu Mãn nhỏ giọng nói, nói xong lặng lẽ lườm các nàng, muốn nhìn các nàng có phản ứng gì.

Nhưng mà các quý nhân một chút phản ứng cũng không có, uống trà thì uống trà, gặm hạt dưa thì gặm hạt dưa.

Giang Tiểu Mãn cho là các nàng không nghe rõ, liền nói lại một lần, nhưng các nàng vẫn là không phản ứng chút nào. Giang Tiểu Mãn buồn bực, hỏi: "Cho chút phản ứng đi chứ?"

Hắn không cầu các nàng giống như Khương Khả quỳ xuống dập đầu lạy hắn, mà tốt xấu gì cũng kinh hô một chút, biểu hiện một chút kinh ngạc.

Trần quý nhân mặt không chút thay đổi nói: " Nhưng các ngươi không phải 800 năm trước liền xác định rồi sao?"

Giang Tiểu Mãn nói: " Nào có chuyện này!"

Quý nhân lại nói: "Tiên nhân đừng muốn gạt chúng ta, chúng ta đều là xem qua thoại bản, biết hài tử các ngươi đều sinh ra, tháng này ngươi chính là tại trên giường giữ thai."

(Ruby: tác giả văn học triều đình hậu cung Khương – hủ nam chính hiệu - Khả đã viết qua sinh tử văn rồi ha:v)

Giang Tiểu Mãn: "???"

Thoại bản lôi tử nhân này đến cùng ai viết, hắn muốn đem tác giả ra đánh một trận.

Bất quá đây rốt cuộc chỉ là chuyện phiếm, Giang Tiểu Mãn vẫn là rõ ràng ý tứ các quý nhân. Hắn bình thường liền cùng Vinh Đình dính như keo, ở trong mắt người ngoài và cùng một chỗ không có khác biệt. Mà Giang Tiểu Mãn biết không giống nhau, hắn ngoắc ngoắc tay, ra hiệu các nàng tới gần chút nữa, muốn nói bí mật.

Các quý nhân để sát vào, Giang Tiểu Mãn hạ thấp giọng nhỏ giọng nói: "Chúng ta... hôn."

"Ồ?" Các quý nhân cuối cùng cũng coi như có chút phản ứng.

Giang Tiểu Mãn rất hài lòng, lại nói: "Còn hôn thật nhiều lần, lần này rất khiếp sợ đi!"

Giang Tiểu Mãn vẻ mặt thần bí, còn có chút đắc ý, tiểu biểu tình kia thực tại đáng yêu, nhìn ra các quý nhân muốn cười, rồi lại chỉ có thể nhịn. Các nàng không nhịn được đùa hắn, hỏi: "Hôn lên cảm giác thế nào?"

Giang Tiểu Mãn "Khà khà" nở nụ cười: "Trong miệng ngọt ngào."

"Còn gì nữa không?"

"Chính là hôn nhiều hơn có chút cảm giác tim không chịu đựng được, tim đập đến quá nhanh."

Trần quý nhân nghe nhìn một chút phía sau Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn nhưng cũng không phát hiện. Trần quý nhân hỏi: "Vậy ngươi còn muốn điện hạ làm chút gì với ngươi?"

"Còn có thể cái gì, " Giang Tiểu Mãn đỏ mặt, " Trái tim ta không tốt, không chịu nổi."

"Thật sự?"

"Bất quá nếu như có thể..." Giang Tiểu Mãn nói "Muốn ở mỗi chỗ trong cung đều hôn nhẹ xem."

Giang Tiểu Mãn nói xong cảm thấy mình thực sự là quá không biết xấu hổ, câu nói như thế này nếu là cho Vinh Đình nghe thấy xấu hổ vô cùng.

Trần quý nhân nhịn cười, lại hỏi: "Vậy có chỗ nào muốn Thái tử điện hạ cải tiến một chút hay không?"

"Không có, hắn chỗ nào đều tốt." Giang Tiểu Mãn nói "Nhưng nếu cần phải nói một cái... vậy đại khái chính là hi vọng hắn cười nhiều hơn, hắn cười lên rất dễ nhìn nha."

"Lúc không cười liền không dễ nhìn sao?"

"Cũng dễ nhìn, nhưng cười lên càng dễ nhìn."

Bỗng nhiên Trần quý nhân hướng phía sau nói: "Điện hạ nghe thấy không? Tiên nhân bảo ngài cười nhiều hơn đây."

Giang Tiểu Mãn: "???"

Giang Tiểu Mãn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Vinh Đình đứng ở phía sau hắn.

Vinh Đình thấy Giang Tiểu Mãn quay đầu liền nhíu mày muốn làm ra duệ dạng bình thường, nhưng trên mặt hắn lại đều hồng, đôi môi hơi mím, thần sắc ngượng ngùng, lại như thiếu niên bình thường mười tám tuổi mới vừa nói chuyện yêu đương.

- ----------

Tác giả có lời muốn nói: Lãnh tri thức: Vinh Đình mười tám.