Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta

Chương 57: Vẫn là sáo lộ




Edit + Beta: Ruby

---------------------------

Giang Tiểu Mãn trước đó vài ngày vội vàng làm bồn cầu, bận rộn cả một tháng, tiếp đó lại là đêm Trung thu, bởi vậy có thời gian một tháng chưa đi gặp các quý nhân.

Bây giờ hắn rốt cục nhàn rỗi rồi, hắn liền tìm thời gian cùng các nàng tụ hợp.

Các quý nhân đã lâu không gặp Giang Tiểu Mãn, vừa thấy Giang Tiểu Mãn đến liền nhiệt tình chào mời, Giang Tiểu Mãn lâu không ăn được điểm tâm các nàng tự mình làm, hết sức hài lòng.

" Bồn cầu mà Tiên nhân làm ta đã dùng qua, thật dùng tốt." Một quý nhân trong đó nói "Nghe nói tiên nhân lao lực lâu ngày thành bệnh, còn bệnh nặng một hồi, bây giờ thân thể khỏe hơn chút ít chưa?"

"Một chút phong hàn mà thôi." Giang Tiểu Mãn nói "Hai, ba ngày liền khỏe."

"Thật là như vậy? Chúng ta lại là nghe nói Thái tử điện hạ không ngủ không nghỉ mà chiếu cố tiên nhân mấy ngày mấy đêm, còn quỳ gối trong bão tuyết khẩn cầu ông trời phù hộ tiên nhân."

"Tám tháng bão tuyết từ đâu tới!"

"Tự nhiên là bởi vì tiên nhân bị bệnh, Thái tử thương tâm đến cực điểm, đã tới trời xanh cũng theo đó cảm động, là trời cố ý hạ tuyết lớn."

"Loại loạn thất bát tao nàynói các ngươi cũng tin!" Giang Tiểu Mãn nghe thấy dở khóc dở cười, "Tại sao không nói bởi vì bệnh bần đạo không khỏi, hắn chém hết thảy thái y?"

"Điện hạ há lại là loại người tàn bạo kia?" Trần quý nhân lại nói, "Bất quá điện hạ nhưng thật ra vì bệnh của tiên nhân, tìm khắp toàn bộ Thái y trong thái y viện."

"Tìm nhiều thái y như vậy làm gì? Chẳng qua là phong hàn mà thôi."

"Tự nhiên là bởi vì điện hạ sợ tiên nhân có một cái "ngộ nhỡ"."

Giang Tiểu Mãn nghĩ thầm đây là khoa trương quá mức, nhưng lần trở lại này theo lời Trần quý nhân nói cũng không phải bát quái tùy ý nghe được, mà là cung nữ hầu hạ nàng từ chỗ người quen ở Thái y viện chính tai nghe được.

Trần quý nhân lại nói: "Điện hạ chung quy không yên lòng, cách mỗi mấy canh giờ liền để cho thái y xem tiên nhân một chút. Nghe như thái giám nói, điện hạ một mực bồi ở bên cạnh tiên nhân, thật sự không ngủ không nghỉ."

"Thật sự nha..." Giang Tiểu Mãn lúc bệnh không ngừng ngủ, căn bản không biết được những thứ này. Bất quá Trần quý nhân vừa nói như thế, hắn ngược lại cũng nghĩ tới. Khi đó hắn bao giờ cũng ngủ, nhưng khi mỗi lần mở mắt ra Vinh Đình đều ở bên cạnh, không phải mớm thuốc cho hắn, chính là đút cháo, giống như ngay cả đi tiểu cũng là Vinh Đình...

Giang Tiểu Mãn nghĩ tới đây liền nóng mặt, không thể không nói Vinh Đình là thật sự đối xử tốt với hắn, không chỉ chăm sóc hắn, ngay cả vì dỗ hắn uống thuốc, kẹo nhỏ chuẩn bị cũng rất dụng tâm, hộp kẹp khắc hình chim nhỏ ka đến nay còn đặt ở đầu giường hắn, mỗi ngày trước khi ngủ hắn đều còn phải sờ một cái, nhìn một chút mới bằng lòng đi ngủ.

"Tiên nhân chính là nhớ đến điện hạ rồi?" Một quý nhân khác nháy mắt mấy cái về phía Giang Tiểu Mãn, "Nhìn ngươi đỏ mặt."

"Ai nhớ hắn, rõ ràng là nóng!" Giang Tiểu Mãn nhanh chóng quạt quạt gió trên mặt, "Khí trời oi nóng, một năm càng nóng hơn năm trước."

Bọn họ lại nói chuyện phiếm một hồi, gần tới lúc đến dùng bữa, các quý nhân lại hỏi Giang Tiểu Mãn có lưu lại dùng bữa hay không.

Giang Tiểu Mãn nói: "Đương nhiên lưu lại."

Quý nhân nói: "Ngài sẽ không sợ một lát Trường Nhạc cung liền phái người tới tìm?"

Giang Tiểu Mãn nói: "Thì nói ta không ở nơi này."

Lời này vừa nói, Giang Tiểu Mãn chợt nhớ tới sáo lộ của Vinh Đình, nhanh chóng cùng các quý nhân cáo từ, bản thân quay người đến trong bụi hoa gần đó bắt đầu trốn.

Hắn vừa mới trốn vào không bao lâu, Trường Nhạc cung liền phái tên thái giám tới tìm Giang Tiểu Mãn.

Giang Tiểu Mãn đã đi, các quý nhân như thật trả lời. Mà thái giám đi, Giang Tiểu Mãn lại không vội đi ra, mà là ở trong bụi hoa bí mật quan sát.

Trong tiểu thuyết, Thái tử phái người đi tìm Nam Cung Tuyết, Nam Cung Tuyết cũng thích mượn cớ mình đi vắng, cũng không cách một hồi, Thái tử liền sẽ tự mình tới tìm, tóm gọm Nam Cung Tuyết. Giang Tiểu Mãn chính là thăm dò sáo lộ của Thái tử, bởi vậy mới trốn tránh không ra.

Đúng như dự đoán, thái giám đi không lâu, Thái tử liền đích thân đến.

Vinh Đình vừa đến, không thấy Giang Tiểu Mãn, vồ hụt.

Giang Tiểu Mãn trốn ở trong bụi hoa mừng thầm, nghĩ thầm ta đã sớm nắm giữ sáo lộ của ngươi, đừng cho là ta sẽ ngây ngốc mà sa lưới.

Nhưng mà Vinh Đình không tìm được Giang Tiểu Mãn, lại cũng không đi. Phải biết Vinh Đình vì tránh hiềm nghi chưa bao giờ có tiếp xúc cùng các phi tử hậu cung, coi như gặp được cũng sẽ không nói thêm cái gì, nhưng hôm nay lại là dừng ở phía mặt các quý nhân.

Giang Tiểu Mãn hiếu kỳ, quan sát âm thầm, tiếp đó liền nghe Vinh Đình nói: "Cảm tạ chư vị nương nương thường ngày chăm sóc tiên nhân, tiên nhân dù sao hướng cô khen các nương nương huệ chất lan tâm, tay lại khéo léo, làm điểm tâm có thể so với ngự trù."

Được khích lệ như vậy, các quý nhân vừa vẻ mặt tươi cười, Giang Tiểu Mãn ngược lại là chưa bao giờ biết được Vinh Đình còn có thể nói lời khách khí cùng người khác.

Vinh Đình lại nói: "Tiên nhân yêu thích tay nghề các nương nương, cô cũng hiểu được, mà cô mấy ngày không gặp tiên nhân, thực là một ngày không gặp, nỗi nhớ như điên. Nếu như các nương nương gặp được tiên nhân, kính xin các nương nương nhắn dùm."

Cái gì một ngày không gặp, nỗi nhớ như điên, Giang Tiểu Mãn nghe vừa đỏ mặt.

Các quý nhân nghe lời này cũng không khỏi đỏ mặt, các nàng lão yêu bát quái Giang Tiểu Mãn cùng Vinh Đình, có thể thấy tận mắt rồi, nhưng cũng vì Vinh Đình thẳng thắn mà e lệ. Các quý nhân biết được Giang Tiểu Mãn trốn đi, đôi mắt liên tục bay về hướng bụi cây Giang Tiểu Mãn ẩn thân.

Giang Tiểu Mãn mắt nhìn các nàng sắp lộ tẩy, vội vã vươn tay ra lắc lắc, để cho các nàng đừng nói lung tung.

Các nàng hiểu ý, vội vàng liền thu lại tầm mắt. Vinh Đình từ lâu phát hiện tầm mắt các nàng, cũng nhìn lại hướng bụi hoa, lại cũng không nói cái gì, chỉ là khóe miệng hơi câu lên.

Vinh Đình nói: "Hôm nay vốn tưởng rằng tiên nhân sẽ đến Trường Nhạc cung dùng bữa, cố ý sai người chuẩn bị cua mùa thu tiên nhân thích ăn." Vinh Đình nói "Bây giờ tiên nhân không biết thân ở phương nào, cô một người dùng bữa thực sự ăn vào vô vị, không bằng đem mấy cua mùa thu đưa tới chỗ các nương nương này, để các nương nương nếm thử."

Vinh Đình đi rồi không bao lâu, Trường Nhạc cung liền đưa tới mấy con cua. Giang Tiểu Mãn từ trong bụi hoa đi ra, các quý nhân vừa thấy hắn, vừa cười đến vẻ mặt ám muội.

Giang Tiểu Mãn lắp ba lắp bắp: "Cười cái gì mà cười!"

Quý nhân nói: "Tiên nhân thật là độc ác, để điện hạ một mình dùng bữa, ngài đều không nhìn thấy dáng dấp điện hạ vừa nãy kia, thật cô đơn."

"Ai quản hắn." Giang Tiểu Mãn ngồi xuống, chỉ thấy cua đồng trước mắt thập phần thơm ngon, vừa mới chưng lên, bên trên còn bốc hơi nóng.

Một bên cạnh có cung nữ hầu hạ đem mấy con cua bẻ ra, Giang Tiểu Mãn ăn vài miếng, chỉ cảm thấy mùi vị cực kỳ thơm ngon, nhúng vào dấm gừng, lại là có một phong vị khác.

Ở trong Trường Nhạc cung mấy cua đồng là phần hai người, ở đây lại chia nhiều hơn mấy người, Giang Tiểu Mãn ăn một chút cảm thấy không đủ tận hứng, lại cũng chỉ có thể như vậy.

Mà không bao lâu, lại có thái giám từ Trường Nhạc cung đưa lên mấy hộp điểm tâm, nói là tiên nhân thích ăn, để các quý nhân cũng nếm thử. Mấy điểm tâm vừa vặn đều là mấy loại Giang Tiểu Mãn thích nhất, Giang Tiểu Mãn nhất thời liền hài lòng.

Chỉ là hắn vừa ăn vừa ăn, bỗng nhiên ý thức được mình rõ ràng không ở Trường Nhạc Cung, rồi lại giống như ở trong Trường Nhạc cung. Hắn thật giống tránh thoát sáo lộ của Vinh Đình, lại liền giống như là hoàn toàn không tránh thoát, thực sự tức giận.

Mà mặc dù như thế, biết được sáo lộ của Vinh Đình vẫn là tốt.

Lại cách hai ngày, Giang Tiểu Mãn vẫn như cũ trốn tránh Vinh Đình, Vinh Đình liền phái người đến Thông Thiên tháp tìm hắn.

"Tiên nhân, Trường Nhạc cung tìm." Thông Thiên tháp tiểu thái giám ở ngoài nói.

"Lại làm sao?" Giang Tiểu Mãn nói.

"Nói là mèo điện hạ không thấy, mời tiên nhân hỗ trợ tìm xem."

Mèo không thấy? Giang Tiểu Mãn hừ lạnh một tiếng, làm như hắn không biết này là sáo lộ gì đây!

Hắn đã sớm xem qua trong tiểu thuyết, Vinh Đình mượn cớ tìm mèo lừa gạt Nam Cung Tuyết đến Trường Nhạc cung, Nam Cung Tuyết không nghi ngờ hắn, tìm kiếm thật nghiêm túc, cuối cùng cũng chỉ có phần bị áp vách tường đông, không biết mèo bất quá là bị Vinh Đình giấu đi rồi.

Lừa gạt con nít chắc! Giang Tiểu Mãn nói với tiểu thái giám: "Bần đạo cũng nên đi Trường Nhạc cung."

Cũng là bởi vì biết được Vinh Đình lại muốn sáo lộ hắn, hắn liền muốn tiến lên vả mặt Vinh Đình một chút, xem Vinh Đình còn có trò khỷ gì.

Giang Tiểu Mãn đến Trường Nhạc cung, liền thấy Vinh Đình mày kiếm cau lại, vẻ mặt buồn thiu.

Vinh Đình thấy Giang Tiểu Mãn đến, đầu thoáng vừa nhấc, rồi lại thấp xuống, thấp giọng nói: "Tiên nhân, cô tìm không thấy mèo nhỏ của cô."

Còn giả bộ, Giang Tiểu Mãn nói: "Điện hạ chớ vội, bần đạo vừa mới ở trong Thông Thiên tháp bói một quẻ, đã biết mèo ở nơi nào."

"Ở đâu?" Vinh Đình ngẩng đầu.

Giang Tiểu Mãn giả vờ thần bí lắc đầu, chắp tay sau lưng đi đến trước giường Thái tử đem chăn hất lên, lộ ra meo meo đang giấu trong chăn.

"Điện hạ, mèo ở nơi này đây." Giang Tiểu Mãn nhẹ giọng hừ một cái, " Ngay cả chỗ này cũng tìm không ra, điện hạ làm như bần đạo một kẻ ngốc?"

Hắn nhìn về phía Vinh Đình, muốn nhìn một chút trò xiếc của Vinh Đình sau khi bỗng chốc bị vạch trần sẽ là biểu tình gì. Không nghĩ tới biểu tình Vinh Đình không thay đổi, vẫn là dáng dấp ưu thương chân mày cau lại. Chỉ thấy Vinh Đình khẽ lắc đầu, nói rằng: "Cô biết meo meo ở đây, cô tìm không phải nó."

"Không phải nó, chẳng lẽ là Dần tướng quân?" Giang Tiểu Mãn không rõ, Dần tướng quân ở bên trong Thông Thiên tháp, này hai người bọn họ đều biết.

"Cũng không phải Dần tướng quân." Vinh Đình vẫn là lắc đầu, Vinh Đình nhìn đôi mắt Giang Tiểu Mãn, nghiêm túc nói, "Cô tìm chính là một con mèo nhỏ màu trắng, sẽ từ trong bụi hoa chui ra, trên đỉnh đầu mang hoa hồng nhỏ, con mèo nhỏ đặc biệt đáng yêu."

Giang Tiểu Mãn trong nháy mắt đỏ mặt lên.

Vinh Đình lại nói: " Mèo nhỏ kia của cô đặc biệt thân thiết, cứ muốn cô ôm mới bằng lòng ngủ, vừa vặn ít ngày không nhìn thấy hắn, không biết được đi nơi nào, cô vừa nghĩ tới liền khó chịu."

"Ngươi..."

"Đó là con mèo nhỏ cô yêu nhất, tiên nhân giúp cô tính một quẻ, phải như thế nào mới có thể làm cho mèo nhỏ của cô trở về?"

Vinh Đình thường ngày không phải vẻ mặt vân đạm phong khinh, chính là vẻ mặt nghiêm chỉnh, lúc này mặt có bộ dáng u sầu thập phần hiếm thấy, Giang Tiểu Mãn tuy biết hắn lại đang miệng đầy nói bừa, thấy bộ dáng hắn thập phần khổ sở, trong lòng lại vẫn như là bị châm đâm một chút, có chút hơi đau.

Giang Tiểu Mãn tâm loạn, ném câu tiếp theo "Bần đạo trở về tính thử", liền nhanh chóng chạy.

Giang Tiểu Mãn chạy ra Trường Nhạc cung, liền ở trong hoàng cung chạy loạn một hồi lâu.

Tâm nghĩ thầm Vinh Đình cái tên này thật đáng ghét, rõ ràng trước đây một người thoạt nhìn rất đứng đắn, thật không biết tại sao hiện tại biến thành dáng vẻ ấy, làm cho hắn không ứng phó kịp.

Mà lại dáng dấp Vinh Đình còn soái, Giang Tiểu Mãn có lúc nhìn thấy mặt của hắn liền quên mất mình nên làm gì, chỉ có thể bị hắn nắm mũi dẫn đi.

Giang Tiểu Mãn lung lay một hồi lâu, thấy sắc trời tối sầm, lại trở về Thông Thiên tháp.

Trước khi tiến vào Thông Thiên tháp, Giang Tiểu Mãn tỉ mỉ quan sát một chút bốn phía, vì chính là tránh khỏi phát sinh tình tiết trong tiểu thuyết Vinh Đình đi theo phía sau Nam Cung Tuyết tiến vào Thông Thiên tháp.

Hắn thấy bốn phía không có một bóng người, cuối cùng cũng coi như an tâm mà tiến vào Thông Thiên tháp. Tiến vào Thông Thiên tháp, vừa cẩn thận chốt kỹ cửa, bảo đảm Vinh Đình không thể vào đến.

"Ai..." Giang Tiểu Mãn chẳng biết vì sao thở dài một hơi.

Thật mấy ngày cùng Vinh Đình nói chuyện cẩn thận, nói không nhớ Vinh Đình nhưng thật ra là lừa người. Nếu như thường ngày, lúc này hắn có thể còn dựa vào trong Trường Nhạc cung, cùng Vinh Đình cùng nhau đi học, hay là tại hậu viện "ăn ké" suối nước nóng Vinh Đình.

Nếu là Vinh Đình chịu sửa đổi một chút là tốt rồi, không thích hắn thật tốt nha, Vinh Đình tốt như vậy, hắn thật sự không xứng.

Giang Tiểu Mãn nghĩ bậy nghĩ bạ, đi tới trên giường là nằm một cái.

Trên giường có chút mùi thơm thoang thoảng, ngửi thấy như là huân hương trên người Vinh Đình, Giang Tiểu Mãn hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy mùi vị này thật dễ ngửi.

Hắn có phải thật sự nhớ Vinh Đình muốn điên rồi hay không, chợt bắt đầu xuất hiện ảo giác...

Giang Tiểu Mãn đột nhiên cảm giác thấy không đúng, mạnh mẽ vén chăn lên, chỉ thấy Vinh Đình nằm đang chăn trong vô tội nhìn hắn.