Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta

Chương 11: Cùng nhau học tiếng mèo kêu






Edit + Beta: Ruby

- ---------------

Ái tình tốt đẹp như thế, nhất định phải để ta đến bảo vệ, Giang Tiểu Mãn ý chí chiến đấu tràn đầy.

Kết hợp tình tiết tiểu thuyết đã biết trước mắt còn có phản hồi Nam Cung Tuyết mà nhìn, Thái tử cùng Nam Cung Tuyết đang đứng ở giai đoạn ám muội tế nhị. Bá đạo Thái tử què đối nữ chủ mặc dù có hứng thú, nhưng bởi vì thực sự quá biến thái, cho nên thích chơi một ít lạt mềm buộc chặt, trò yêu thích ngươi liền muốn bắt nạt ngươi.

Bất quá Giang Tiểu Mãn cũng không lo lắng Nam Cung Tuyết chịu thiệt, hắn biết được Nam Cung Tuyết cũng không phải đương sự dễ chọc, ngày hôm nay ngươi bắt nạt ta, ngày mai ta liền phải tăng gấp bội trả lại cho ngươi. Hai người đánh là tình, mắng là yêu, quấn lấy triền triền miên miên vô biên vô hạn.

Bởi vậy hắn hiện tại cần thiết làm là, chính là nghĩ biện pháp làm cho bọn họ thời khắc tim đập nhiều một chút.

Trong tiểu thuyết có một đoạn, mèo nhỏ Nam Cung Tuyết mang vào trong cung chạy loạn khắp nơi, một chút chạy vào trong Trường Nhạc Cung. Nam Cung Tuyết vì tìm mèo, lại một lần xông vào trong Trường Nhạc Cung. Nàng trong Trường Nhạc Cung rón ra rón rén tìm nửa ngày, cuối cùng lại trong lồng ngực Thái tử què tìm được mèo nhỏ mất tích.

Thái tử ôm con mèo nhỏ, lông mày nhướng lên, "Muốn lấy mèo của ngươi? Xin ta."

Vừa hèn lại bá đạo, Giang Tiểu Mãn hiện tại liền muốn vì bọn họ sáng tạo ra một màn này.

Giang Tiểu Mãn đã chuẩn bị kỹ càng đạo cụ, hắn đem tiểu bạch miêu trong lồng ngực hướng Nam Cung Tuyết đưa qua: "Cho ngươi."

"Làm cái gì?"

"Mèo này cùng ngươi hữu duyên, một hồi ngươi đem mèo này ôm trở về Trường Nhạc Cung."

"Mèo này sao cùng nhiều người hữu duyên như vậy?"

Nam Cung Tuyết đầu óc mơ hồ, mà Giang Tiểu Mãn đã đem mèo nhỏ đặt tới trong lòng nàng, nàng cũng chỉ có thể đỡ lấy.

Tiểu bạch miêu mềm nhũn, Nam Cung Tuyết vuốt vuốt mèo, cảm thấy được mấy ngày nay ở trong Trường Nhạc Cung bị ép khô tinh lực trở lại chút. Nàng nghĩ thầm, thời điểm đó Trảm Tiên kiếm tới tay, cũng đem con mèo này mang đi luôn... Đang nghĩ ngợi, mèo nhỏ trong lòng nàng giãy giụa xuông, tiếp nhảy một cái, nhảy về trong lồng ngực Giang Tiểu Mãn.

Nam Cung Tuyết:?

Giang Tiểu Mãn:?

Giang Tiểu Mãn không rõ vì sao, bắt mèo lên thả lại trong lồng ngực Nam Cung Tuyết. Nhưng mèo nhỏ hai chân mới vừa đạp đến trên người Nam Cung Tuyết liền nhảy về trong lồng ngực Giang Tiểu Mãn.

Nam Cung Tuyết:??

Giang Tiểu Mãn:...

Giang Tiểu Mãn chưa từ bỏ ý định, lại một lần nữa đem mèo bắt lại. Mà mèo nhỏ nói cái gì cũng không phối hợp, bị hắn nắm lên nửa người trên, nửa người dưới lại giữ vững trong lồng ngực của hắn, lại như cheese trên pizza, trơn tuồn tuột mà càng kéo càng dài.

Giang Tiểu Mãn biết mình thể chất hút mèo lại có hiệu lực, tình cảnh này thật quen thuộc...

Lúc này Nam Cung Tuyết cũng cảm giác tình cảnh này thật quen thuộc, nàng nhìn một thân đạo bào màu trắng của Giang Tiểu Mãn, trong đầu mơ hồ hiện lên một buổi tối nào đó trước đây không lâu, đêm đó, cũng có người mặc áo trắng cùng nàng cướp mèo...

Giang Tiểu Mãn nhìn Nam Cung Tuyết lông mày từ từ nhăn lại, đoán Nam Cung Tuyết sắp nghĩ ra. Đắc tội nữ chủ cũng không tốt, Giang Tiểu Mãn một lần nắm lên bốn chân con mèo nhỏ, vội vàng đem mèo nhỏ nhét vào trong lồng ngực Nam Cung Tuyết.

Ai biết mèo nhỏ dường như là muốn đối nghịch cùng hai người bọn họ, vừa mới để tới trong lồng ngực Nam Cung Tuyết, liền "Meww" một tiếng nhảy lên, chui vào trong bụi hoa.

"Ai!" Giang Tiểu Mãn vội vã đứng lên, "Trở về nè!"

Mèo nhỏ biến mất ở trong bụi hoa, Giang Tiểu Mãn trong bụi hoa lật một hồi, lại cái gì cũng không tìm được. Hắn thiết lập tính cách không cho phép hắn nhảy nhảy nhót nhót khắp nơi đuổi mèo, hắn hướng Nam Cung Tuyết nói: "Nhanh lên hỗ trợ!"

"Nó yêu thích ngươi như thế." Nam Cung Tuyết lười biếng, căn bản không muốn đứng lên, hữu khí vô lực chua chua nói "Nhất định tự mình trở về."

"Nếu lạc đường làm sao bây giờ? Hoàng cung này lớn như vậy!" Giang Tiểu Mãn bắt đầu hối hận rồi, meo meo còn nhỏ như thế, hắn dĩ nhiên liền dẫn nó đi ra làm công cụ mèo, hắn rất xấu rồi!

Nam Cung Tuyết đến cùng không phải cái người lạnh lùng, thấy Giang Tiểu Mãn nằm trên mặt đất khắp nơi gọi "Meo meo meo", vẫn là đứng dậy cùng tìm mèo.

Ngự hoa viên bên trong, vai nữ chính cùng người qua đường Giáp nam phối cùng học mèo kêu.

Giang Tiểu Mãn: "Mèo mèo? Meo meo?"

Nam Cung Tuyết: "... mèo mèo mèo?"

Giang Tiểu Mãn càng ngày càng hối hận, này muốn trong Trường Nhạc Cung ném mèo con dễ xử, ngược lại bàn tay vàng vai chính nhất định có thể làm cho mèo nhỏ cuối cùng rơi xuống trong tay Thái tử.

Nhưng bây giờ lại ở trong ngự hoa viên ném mèo, trong ngự hoa viên hữu sơn hữu thủy, tiểu bạch miêu nhỏ như vậy, nếu rơi xuống hồ sen, hoặc là vây ở cái nào trên ngọn núi giả làm sao bây giờ? Thậm chí còn có khả năng bị tiểu cung nữ tiểu thái giám ham chơi bắt đi.

Giang Tiểu Mãn nóng ruột, hắn thấy gần đây không có ai, thẳng thắn trực tiếp chui vào trong bụi hoa.

Đó là một bụi hoa mẫu đơn, Giang Tiểu Mãn men theo đường mèo nhỏ chạy trốn chui trong bụi hoa, đồng thời không ngừng thấp giọng gọi: "Meo meo? Meo meo ngươi ở đâu? Mau trở lại!"

Hắn chui một trận, chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng mèo kêu non nớt. Hắn mừng rỡ, vội vã hướng về phương hướng kia bò tới. Nơi đó đã là phần cuối bụi hoa, hắn vừa bò, trực tiếp bò ra ngoài bụi hoa.

"Meo meo?"

"Meo!"

Nghe thấy mèo nhỏ đáp lại, Giang Tiểu Mãn kinh hỉ ngẩng đầu. Nhưng này vừa ngẩng đầu, hắn liền thấy phía trước có một đạo bóng râm, chỉ thấy từ bên cạnh hoa mẫu đơn, Thái tử toàn thân áo đen ngồi ở đó. Tiểu bạch miêu lười biếng vùi ở trong lồng ngực Thái tử, nó vừa thấy Giang Tiểu Mãn, liền há mồm "Meo" một tiếng.

Nhìn thấy Thái tử, Giang Tiểu Mãn kinh hỉ nhất thời biến thành sợ hãi. Thái tử làm sao tại đây? Hắn không phải nên nhốt trong Trường Nhạc Cung tự bế sao? Chẳng lẽ là hắn cảm ứng được nữ chủ bên trong ngự hoa viên, cho nên nhanh chóng đi đến hoa viên đi?

Lại gặm được rồi! Đường thật ngọt!

Không đúng! Giang Tiểu Mãn một bộ dáng vẻ chật vật bị Thái tử gặp được, lúng túng đến cực điểm, hắn có cỗ rút lui kích động bò lại trong bụi hoa.

"Tiên nhân mau mời đứng lên, cô ít phúc, không gánh nổi đại lễ lớn như vậy của tiên nhân." Thái tử ngữ khí mang theo ý cười, Giang Tiểu Mãn lúc này mới chú ý tới hình dáng mình tư thế cầu nguyện quỳ lạy, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng bò dậy.

Giang Tiểu Mãn đứng ở trước bụi hoa, tay chân luống cuống mà vỗ bụi trên đạo bào. Hắn muốn mở miệng giải thích, mà cũng không biết giải thích thế nào, giãy giụa nửa ngày, cuối cùng thẳng thắn giả chết, nói rằng: "Đó là mèo của bần đạo."

"Cô gia biết." Thái tử hướng Giang Tiểu Mãn ngoắc ngoắc tay, ra hiệu hắn tới gần.

Giang Tiểu Mãn không rõ vì sao, không thể làm gì khác hơn là tiến lên. Hắn chú ý tới Thái tử ngày hôm nay mặt mang nét cười, Thái tử môi mỏng câu lên, trên đôi mắt khiêu khích đều mang ý cười, có chút trào phúng bất ngờ, thoạt nhìn du côn hư hỏng.

Thái tử liền vẫy tay bảo cho hắn hạ thấp thân, Giang Tiểu Mãn để sát vào xem Thái tử, nghĩ thầm người què này thật là soái, nếu hắn là vị nữ hài tử, đại khái đã bị soái Thái tử cho bất tỉnh...

Giang Tiểu Mãn không biết Thái tử muốn làm gì, chỉ thấy Thái tử đưa tay phía hắn, ở trên tóc của hắn sờ sờ.

Giang Tiểu Mãn: "?"

Thái tử khẽ cười nói: "Tiên nhân hoa trâm trên đầu sai lệch, cô gia cài lại cho ngươi."

Giang Tiểu Mãn sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức tới mình từ trong bụi hoa chui ra, bị một đóa hoa mẫu đơn rơi xuống xuyên trên đầu, là chuyện cười của Thái tử hắn đây!

Đều lão đầu 80 tuổi còn cắm hoa trên đầu, thực sự là già không xấu hổ!

Giang Tiểu Mãn sắp bị mình nổ điên rồi, vội vã rút lui vài bước, đồng thời đưa tay loạn cào, đem hoa trên đầu cào xuống dưới. Hắn vừa nhìn, muốn chết, lại còn là một đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm sắc!

"Vẫn rất đẹp, lấy xuống dưới làm cái gì?" Thái tử nhìn Giang Tiểu Mãn cười, ý cười dần dần dày, "Câu nói kia là nói thế nào, hoa tươi xứng... Tiên nhân?"

"Ta ta... Này không cẩn thận..." Giang Tiểu Mãn từ từ nói năng lộn xộn, hắn một gương mặt nín đỏ, một câu nói cũng không nói được, cuối cùng duỗi tay một cái, "Mèo đưa ta."

Thái tử ôm con mèo nhỏ, nhướng lông mày: "Muốn lấy mèo của ngươi? Xin ta."

Chờ chút, lời này sao lại quen như vậy?

Lời này không nên nói với hắn! Giang Tiểu Mãn thật gấp, nội dung lộn xộn! Loại nói bá đạo này làm sao có thể tùy tiện nói với nam phối người qua đường giáp hắn chứ?

Thái tử xem Giang Tiểu Mãn gấp đến độ mặt đỏ, cảm thấy được chuyện này thực sự quá thú vị.

Hôm nay hắn chợt muốn đến ngự hoa viên giải sầu, ai biết mới ngồi một hồi, liền có một tiểu tử tới tìm hắn chơi. Hắn bồi tiểu tử chơi một hồi, nghe thấy trong bụi hoa bên cạnh có động tĩnh, một cái chớp mắt, chỉ thấy tiểu tiên nhân kia từ trong bụi hoa chui ra.

Tiểu tiên nhân làm rối loạn tóc tai, thời điểm chui ra còn "Meo meo" hô hai tiếng, lại như con mèo ngốc lạc đường. Đặc biệt là tiểu tiên nhân trên đầu còn đội lên một đóa hoa mẫu đơn màu đỏ, thoạt nhìn ngốc vù vù, thật thú vị.

Thái tử cũng không biết này có cái gì tốt để vui vẻ, cũng thấy dáng dấp Giang Tiểu Mãn kia, hắn liền không lý do mà tâm tình thật tốt, không nhịn được muốn trêu chọc một chút Giang Tiểu Mãn.

Nhưng mà còn không đợi hắn mở miệng, một thanh âm khác liền xuất hiện.

"Tiên nhân, mèo kia tìm được không?" Nam Cung Tuyết tìm một hồi không tìm được, thẳng thắn tìm đến Giang Tiểu Mãn.

"Mèo tại đây!" Giang Tiểu Mãn vừa thấy nữ chủ xuất hiện, cảm giác cứu tinh đến, vội muốn cho Thái tử đem lời kịch bá đạo kia nói lại lần nữa.

Thái tử thấy Nam Cung Tuyết với Giang Tiểu Mãn đi cùng, mà Giang Tiểu Mãn vừa nhìn thấy Nam Cung Tuyết xuất hiện, một đôi mắt đều sáng lên, thậm chí trên mặt đều mang nở nụ cười, mặt của hắn nhất thời xụ xuống, vừa nãy tâm tình tốt biến mất không còn tăm tích.

Hắn đều quên mất, này tiên nhân giả là một người háo sắc.

Ban ngày ban mặt, cùng cung nữ ở ngự hoa viên gặp riêng, này đủ để mất đầu.

"Thật là khéo, Tiểu Tuyết Tử cũng ở đây." Thái tử lành lạnh mà nói.

"Tiểu Tuyết Tử, mau đưa mèo ngươi phải quay về." Giang Tiểu Mãn hướng Nam Cung Tuyết nói, nỗ lực đem nội dung phát triển trong tiểu thuyết quay lại.

"Ồ? Các ngươi còn nuôi cùng một con mèo?" Thái tử âm thanh càng lạnh như băng.

Giang Tiểu Mãn không biết đại họa lâm đầu, còn đang ánh mắt ra hiệu Nam Cung Tuyết nhanh hơn.

Chính lúc này, phụ cận lại truyền tới động tĩnh, chỉ nghe một thanh âm nói: "Hoàng huynh cũng ở đây?"

Giang Tiểu Mãn quay đầu lại, chỉ thấy là tam hoàng tử Vinh Triết.