Khi Trương Quý mặc quần áo xong xuôi đi ra, Mạc Dực đã không còn trong phòng nữa.
Cậu mặc rất đơn giản, chỉ là quần bò được giặt sạch sẽ cùng áo sơ mi ngắn tay màu trắng, đây là số lượng quần áo không nhiều lắm thuộc về cậu.
Đa số đồ là Mạc Dực bỏ tiền ra mua, tất cả đều gắn mác những thương hiệu đình đám, nhưng trừ phi bị ép buộc, bằng không Trương Quý không mặc những thứ kia.
Vừa đi đến đầu cầu thang, tiếng cười đùa nói chuyện liền vang vào tai.
Tiếng con gái trong trẻo cất lên đặc biệt rõ ràng, quen thuộc đến mức làm cho từng tế bào trong người Trương Quý đều phấn khích cả lên.
“Bé Hai!” Trương Quý lại bắt đầu nện bịch bịch bịch mà chạy xuống lầu.
Trương Lâm đang ở phòng khách uống trà cùng mấy anh đẹp trai lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng ngời “Anh hai! Anh hai!”
Cô chỉ nhỏ hơn Trương Quý một tuổi, nhưng vội vã bổ nhào đến ôm Trương Quý chẳng khác nào bé Năm nhóc Sáu còn nhỏ tuổi hơn mình.
Trương Quý bị thân thể mềm mại đổ lên nghiêng cả người, thắt lưng va vào tay vịn hành lang.
Trương Lâm lại chỉ cười trách móc “Anh, anh thật đáng ghét, cả ngày đều tìm không được. Anh bây giờ chỉ có tranh tranh và tranh, căn bản mặc kệ bọn em luôn!”
Trương Quý yêu thương mà xoa đầu cô “Làm gì có? Mà sao em lại cắt tóc ngắn? Con gái tóc dài mới đáng yêu…”
“Em không thèm!” Em gái như tranh hơn thua mà đáp lại, hai má lúng liếng đồng tiền, nhưng rồi lại sửng sốt nhìn chằm chằm mặt Trương Quý, ngữ điệu đổi sang khẩn trương hơn “Anh à, sao anh lại gầy như vậy?”
“Nào có?”
“Có mà!” Trương Lâm hổn hển trợn tròn mắt nhìn cậu, túm tay cậu ra sức lắc lắc “Em làm bánh củ cải anh có ăn không đó?”
“Có chứ.”
“Có mà sao lại gầy thế này?”
Khi Trương Lâm nũng nịu hệt thì như nhóc Sáu, thậm chí còn nhõng nhẽo hơn nữa, bộ dáng có phần giông giống mẹ.
Trương Quý thấy ánh mắt đuổi theo của bé Hai, lại vuốt tóc cô, bật cười mà rằng “Thật là có mà.”
“Khụ, đó là cáo trạng của tôi.” Bên thứ ba chen vào cuộc đối thoại của hai anh em.
Trương Quý sắc mặt khẽ biến, là Mạc Dực!
“Bé Hai, anh hai em rất ương bướng nha.” Mạc Dực cười đi tới “Cả ngày không chịu ăn uống đàng hoàng, lúc nào cũng chỉ lo vẽ tranh tô màu thôi.”
Hắn thân thiết kéo tay Trương Lâm, định đưa cô quay về phòng khách ngồi trên ghế sô pha tiếp tục uống trà.
Trương Quý bị một tay Trương Lâm cầm lấy, chính mình lại nhẹ nhàng vịn vào cầu thang, không chịu xuống dưới “Bé Hai, chúng ta lên phòng nói chuyện đi.”
“Sao vậy anh? Nói chuyện đông đông không vui hơn sao? Anh A Dực tốt lắm đó nghen.”
“Anh chưa hề nói bọn họ không tốt.”
“Anh?” Trương Lâm hồ nghi quan sát Trương Quý “Anh không bình thường lắm.”
“Đúng đó, A Quý. Cậu có tâm sự gì sao? Bất thường lắm à nha.” An Lăng cũng đã đi tới, cười khoác bả vai Trương Quý.
Hiếm có cơ hội làm cho Trương Quý không thể không phối hợp biểu diễn.
Dễ gì mà bỏ qua.
Thế mà Trương Quý cư nhiên không chút khách khí gạt tay hắn xuống “Mọi người không cần thân thiết vậy đâu, cứ bảo trì ranh giới giữa hai sông là được.”
An Lăng ngây người.
Trương Lâm không đồng ý mà nhìn Trương Quý “Anh à, tính tình anh vẫn đáng ghét như vậy. Đang êm đẹp mà cứ kiếm chuyện cãi nhau với bạn hoài.”
“Hai bọn anh nhiều nhất chỉ là bạn trên lớp thôi.” Trương Quý cầm tay Trương Lâm, bỗng nhiên cười thật tươi “Nào, bé Hai, theo anh đến thư phòng, anh cho em xem cái này hay lắm.”
Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, chợt nở rộ lên.
Trong sáng tựa như chiếu rọi tầng mây sau cơn mưa dầm.
Trương Quý vui vẻ như đứa nhỏ kéo bé Hai lên phòng, đóng cửa lại, tìm túi xách của mình.
“Anh, chừng nào anh mới mua điện thoại mới?”
“Chắc là học kỳ sau.”
“Bọn em cả ngày chẳng tìm được anh.”
“Anh bận học mà, nhưng anh hứa sẽ ráng hết sức gọi điện về cho bọn em.”
Trương Lâm nhìn cậu tìm tới tìm lui trong phòng “Anh gầy đi thật mà. Anh A Dực nói anh không ăn uống đàng hoàng, anh bị sao vậy?”
“Đừng nghe lời anh ta.” Trương Quý lục loạn khắp lên cũng không thấy được túi xách của mình, nghi hoặc mà dừng lại, thuận tiện nhắc nhở em gái mình “Bé Hai, bốn người bọn họ ai cũng không phải người tốt, em không nên nói chuyện với bọn họ.”
Trương Lâm nhăn nhăn cái mũi thẳng bướng bỉnh chẳng khác nào Trương Quý “Nếu không phải người tốt, vậy tại sao anh lại ở chung với mấy ảnh?”
Trương Quý cười, suy nghĩ một lúc “Chuột và gián đều là những con vật không tốt đẹp, thế nhưng con người vẫn phải sống chung với chúng đó thôi, đúng không nào?”
Trương Lâm làm mặt quỷ với cậu.
“Nhưng em cảm thấy anh A Dực rất tốt.”
“Anh ta là người tệ nhất.”
“Tệ làm sao?”
“Sao cũng là tệ nhất.”
“Anh, làm người phải biết ghi ơn báo đáp nha.” Trương Lâm cười mím chi mà dạy bảo Trương Quý “Nếu không có anh A Dực, nhóc Sáu làm sao được học ở nhà trẻ tốt như vậy à. Hơn nữa, nhà chúng ta mới thuê đó, chủ nhà nói con ổng sắp phải kết hôn, không cho thuê nữa. Anh A Dực đã đồng ý giúp anh em mình tìm một căn tốt hơn rồi.”
“Anh ta là người xấu.”
“Anh ấy còn cho anh mượn điện thoại dùng nha.”
Trương Quý nhịn không được mà nhéo cái mũi cô một cái “Người ta cho em ít này nọ là em đã đầu hàng rồi à? Quả thật chỉ là cô gái nhỏ. Nói cho em biết, Mạc Dực là người xấu, em không cần nói chuyện với hắn.”
“Vì sao ạ?” Trương Lâm rốt cuộc lộ ra thần sắc nghiêm túc, lại hỏi “Nếu không nói chuyện với anh ấy, anh lại không có điện thoại, vậy em biết phải liên lạc với anh làm sao đây?”
Trương Quý nhất thời sửng sốt.
Nhưng điều này quả là sự thật.
Túi xách vẫn không thấy đâu, cậu thầm đoán, không biết chừng đã bị ai lấy đi rồi.
Người làm chuyện này, ngoại trừ Mạc Dực, không thể là ai khác.
Cậu không tìm nữa, ngồi hẳn xuống thảm, dựa lưng vào chân ghế sô pha, cùng Trương Lâm qua lại nói chuyện phiếm.
“Mấy đứa vẫn khỏe chứ?”
“Ngày nào cũng cãi nhau om sòm, chưa vào phòng đã thấy nhức đầu. Anh, chừng nào anh được nghỉ?”
“Không bao lâu nữa đâu.”
“Anh à.” Trương Lâm ngồi trên ghế sô pha, đầu gối đụng đụng vào lưng Trương Quý, hỏi lại một lần “Sao anh gầy quá vậy?”
“Học vất vả quá thôi mà, bài tập lại nhiều nữa.”
“Sắc mặt cũng không tốt.”
“Tốt mà.” Trương Quý đưa tay xoa xoa mặt mình cả nửa ngày, rồi ngửa đầu cho Trương Lâm xem “Thấy không, hồng hào quá trời luôn.”
Trương Lâm cười khanh khách đứng lên, không ngồi trên ghế sô pha nữa, thân thiết mà ngồi bệt xuống thảm với Trương Quý.
Trương Quý dịu dàng vòng tay ôm cô, thấp giọng hỏi “Bé Hai à, anh ở đây học, chỉ có mình em chăm sóc mấy đứa, có phải mệt lắm không?”
“Không có đâu. Ban ngày em đến trường, mấy đứa cũng đến trường, đến nhà trẻ mà. Chỉ có thứ hai và thứ năm học xong em đi làm thêm hai tiếng nữa thôi, lúc đó cũng có thím Hội bên cạnh nhà coi giùm. À đúng rồi, anh, tiền xài đủ dùng rồi, mỗi tháng anh không cần phải gửi nhiều như vậy đâu. Không phải anh nói phải tiết kiệm tiền để sau này cho tụi em học đại học sao?”
“Tiền xài ấy hả?” Trương Quý cười phớt lờ “Đừng lo, nhiều một chút nhưng không phải tiền bảo hiểm đâu, là anh đi làm thêm thôi.”
Trương Lâm bừng tỉnh đại ngộ “Trách không được cả ngày chẳng tìm thấy anh, hóa ra là đi làm thêm. Anh, anh đừng vắt kiệt mình quá nhé, em thấy anh gầy lắm đó, không phải do bài vở thì cũng do đi làm mệt chết đi đúng không? Nói thật em nghe xem nào!”
“Không mệt thiệt mà.”
“Anh…”
“Thật đó, ăn bánh củ cải của em, chiện gì cũng làm được hết. Sau làm nhiều nhiều gửi thêm cho anh đi. Đúng rồi, nếu có chuyển phát nhanh thì em phải chọn trả phí sau khi giao hàng nha, rồi giữ lại tiền đó mà xài.”
“Anh…”
Trương Quý ôm em gái sắc mặt bỗng nhiên trở nên buồn tủi “Sao tự dưng lại bày ra vẻ nhỏ nhắn đáng thương thế này? Có phải làm chuyện gì xấu rồi không dám nói cho anh biết đúng không?”
“Em chỉ muốn anh thôi, mấy đứa cũng rất nhớ anh.” Trương Lâm lo lắng mà ôm Trương Quý, ngữ khí như làm nũng, nhẹ nhàng nói “Anh, anh thật sự không cần liều mạng làm thêm đâu. Tiền xài đủ mà anh, anh cứ gửi như trước là được rồi, tụi em không cần nhiều đâu. Em không cần anh gầy như vậy, sắc mặt cũng nhợt nhạt, cứ như bị bệnh.”
“Không có đâu.”
“Nếu anh giống mẹ thì phải làm sao bây giờ?” Trương Lâm đột ngột hỏi một câu, không chịu khuất phục mà trừng mắt nhìn Trương Quý.
Trương Quý im lặng một lát.
Trương Lâm thấp giọng nói “Sau khi mẹ mất, em lúc nào cũng sợ anh bị bệnh. Anh, anh đã hứa với tụi em, nhất là bé Năm và nhóc Sáu, anh đã nói trước khi tụi em trưởng thành, tuyệt đối sẽ không để cho mình xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Trương Quý mỉm cười xoa xoa khuôn mặt của cô “Anh đâu có bị bệnh mà. Anh chỉ là lo học quá thôi. Chờ anh giỏi rồi, nổi tiếng rồi, sau này vẽ một bức tranh có thể bán được rất nhiều tiền, rồi sẽ mua cho em thật nhiều sữa tắm nổi bong bóng nhé.”
Trương Lâm cười khúc khích “Em đã lớn rồi, đâu phải con nít nữa, mới không cần sữa tắm nổi bong bóng à. Anh đừng hòng mà lảng, từ hôm nay trở đi, anh không được đi làm thêm nữa đâu đấy. Muốn làm, vậy thì ít nhất cũng phải đợi đến khi mập lên miếng nữa mới được. Anh A Dực nói anh bệnh, thiếu chút nữa hù chết em, may mà chỉ là cảm nhẹ.”
“Bé Hai, em thật sự biến thành bà chủ nhà rồi nha.”
“Mau hứa với em đi, trước khi béo lên anh không được đi làm thêm!”
“Em có thể đi, vậy sao anh không được?”
“Bởi vì sức khỏe anh bây giờ không tốt nha. Anh xem mặt mình coi, còn cả xương sườn nữa nè, có thể sờ thấy rõ rành rành luôn nè.” Trương Lâm dùng đầu ngón tay cách lớp áo mỏng sờ soạng xương sườn của Trương Quý, thấy Trương Quý vì nhột mà phì cười, khuôn mặt đáng yêu liền lập tức trầm xuống, tựa như lại chuẩn bị quở trách anh hai không nghe lời, nhưng nửa ngày cũng không hé răng nói câu nào.
Cuối cùng, Trương Lâm hiếm thấy mà thở dài một hơi, sâu kín nói “Anh, anh đi học , đi làm, ở một nơi rất xa, thậm chí… không có thời gian rảnh gọi về cho tụi em cũng được, những điều đó không quan trọng. Thế nhưng, anh nhất định phải cho tụi em biết anh vẫn bình an, không cần giống như mẹ… giống như mẹ…” Tiếng nói nhỏ xíu mang theo nức nở.
Trương Quý ôm cô, nhẹ giọng an ủi “Sao lại khóc thế này? Anh không phải rất tốt đó sao? Bé Hai ngoan nào, đừng khóc.”
“Khi mẹ nhập viện, tuy rằng cái gì cũng không thể làm nhưng chỉ cần biết mẹ vẫn ở đó, em cũng cảm thấy yên tâm hơn. Mẹ mất rồi, tất cả gánh nặng anh hai phải gánh vác, cho dù anh phải đi học xa, nhưng nghĩ trên mình vẫn còn một người anh, lòng vẫn thấy an toàn hơn rất nhiều.” Trương Lâm khẽ khàng nghẹn ngào “Nếu anh có chuyện gì, em sẽ trở thành người lớn nhất trong nhà. Anh, em không muốn như vậy đâu… Mọi thứ em đều không thể làm tốt được…”
“Em đã làm tốt lắm, người không tốt là anh mới đúng.” Trương Quý xiết chặt cô, tựa như trước đây vẫn từng ôm cô tựa mặt vào ngực mình “Bé Hai, em đừng suy nghĩ bậy bạ, anh chỉ cảm nhẹ thôi, sao mà giống như mẹ được. Anh đương nhiên sẽ không để cho bản thân xảy ra chuyện gì, cũng hứa sẽ không để em phải vất vả đơn độc trông nom nhà cửa đâu.”
“Nhưng mà…”
“Này, em cứ thích trù anh vầy hả?”
“Không có, em… em cũng không biết sao mình lại đa sầu đa cảm vậy nữa. Lúc thấy anh đứng ở cầu thang, chẳng hiểu sao em thấy lo lắm. Dù sao đi nữa… chắc là do lâu rồi không gặp anh thôi. Trước khi gặp nghe anh bị bệnh, gặp rồi lại thấy anh gầy teo, ai mà không lo cho được!”
“Đúng đúng, trực giác của em thật sự kỳ diệu. Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Anh sống dai như gián mà. Có điều em phải vất vả lo cho mấy đứa một chút nha.”
“Có gì vất vả đâu.” Trương Lâm nói “Đa số thời gian bọn chúng đều ở trên trường và nhà trẻ, lâu lâu lại có mấy thím giúp đỡ. Anh, khi nào anh về nhà?”
“Rất nhanh thôi.”
Giọng Trương Lâm bỗng nhiên lí rí, còn có phần ngượng ngùng “Anh, nào anh về, em sẽ dẫn một người bạn đến cho anh xem.”
“Chà?”
“Sao anh lại nhìn em như vậy?”
“Làm gì mà thẹn thùng thế kia? Bạn trai em hả?”
“Mới không phải!” Trương Lâm rời khỏi lòng Trương Quý ngồi thẳng dậy, chắc như đinh đóng cột mà nói “Chỉ là bạn bè bình thường thôi. Anh! Không được cười cổ quái như vậy!”
“Được, được, là bạn bè bình thường.”
“Xí.”
“Anh lần này về, nhất định phải thẩm tra cậu ta một phen mới được. Bé Hai à, trước khi anh gật đầu đồng ý, em ngàn vạn lần không được cho đối phương ăn đậu hũ nha.”
“Anh khó ưa vừa thôi! Anh này!!”
“Ha ha ha.”
………
Ở phòng khách, vài người nhìn chằm chằm vào máy điều khiển màn hình theo dõi nhỏ xíu trong tay Mạc Dực.
Cuộc nói chuyện của hai anh em, thông qua màn hình rõ ràng sắc nét truyền tới đây.
Camera được lắp trên trần nhà, ánh sáng cùng góc độ đều thích hợp.
“A Dực, cậu thật sự là đê tiện a, anh em người ta đoàn viên như vậy mà còn gắn camera theo dõi.”
Nhạc Trừng đưa mắt liếc An Lăng một cái “Chuyện đê tiện như vậy, cậu có thể không tham gia kia mà. Cút về phòng mình đi.”
Mộ Dung Duy trầm giọng nói “Em gái cậu ấy hình như cảm nhận được điều gì.”
“Là trực giác của con gái.” Mạc Dực cười cười “Tuy rằng không thể giải thích, nhưng đôi khi lại chính xác đến đáng sợ. Nhưng đừng lo, không có việc gì đâu, chờ một chút nữa tôi kêu người đưa con bé về, đã nói A Quý buổi chiều còn có tiết rồi. Hơn nữa tôi đã tìm được phòng mới cho mấy đứa em của A Quý, số điện thoại cũng như ba thứ linh tinh khác, phải đổi hết một lượt.”
Nhạc Trừng nhíu mày “Chút nữa đã đưa về rồi à? Khó khăn lắm mới gặp nhau được, để bọn họ ở với nhau thêm một hồi nữa đi.”
“Không thể!”
“Tại sao?”
Mạc Dực lạnh lùng nói “Bởi hôm nay là thứ ba, tôi làm chủ.”
Trong cuộc trò chuyện của hai anh em, từ khi nghe thấy Trương Lâm nức nở nói “Giống như mẹ”, sắc mặt Mộ Dung Duy vẫn thực u ám.
Hắn nói “A Dực, thứ tư ngày mai tôi tặng cho cậu, cậu để bọn họ ngồi thêm một lát. Như vậy được không?”
“Không thể!”
“Vì sao?” Mộ Dung Duy vặn lại hắn“Sao cậu cứ gây sức ép cho cậu ấy như vậy? Xiết cổ cũng nên cho người ta thở một chút chứ!”
Mạc Dực đem ánh mắt từ trên màn hình dời qua, dừng lại trên khuôn mặt rất không thông cảm được của Mộ Dung Duy, lãnh đạm cười khổ, nghiêm túc mà nói “Bởi vì cậu ấy là A Quý. Tôi tuyệt đối không thể có một chút sơ sẩy nào với Trương Quý được.”