Vị Tầng Vọng Ký

Chương 34




Một đường chạy như điên, khi xông vào học viện, một đám quý công tử luôn nổi danh hào hoa phong nhã đã không còn tâm trí đâu mà chú ý đến hình tượng của mình.

Trong đầu tựa như chỉ còn sót lại chút tỉnh táo của bản năng, sau khi chạy băng băng một đoạn đường không được tính là ngắn, Mạc Dực không còn lao đi vội vàng nữa.

Hắn chỉ khẩn trương đảo quanh học viện rộng lớn.

Mộ Dung Duy một bước cũng không rời theo sát phía sau hắn, vẻ mặt căng thẳng mà quan sát sắc mặt Mạc Dực.

Mạc Dực nện bước rất nhanh, đạp cộp cộp lên đường nhựa của học viện. Mộ Dung Duy vốn nghĩ Mạc Dực sẽ biết phải đi đến nơi nào mới tìm Trương Quý, vì hắn đối với Mạc Dực có một loại tin tưởng khó có thể giải thích được.

Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện Mạc Dực mặt không chút thay đổi, đang đi rất nhanh kia, kỳ thật cũng không biết nên tìm theo phương hướng nào.

Mộ Dung Duy mơ hồ lo lắng “A Dực, cậu đừng không nói tiếng nào, nói vài câu đi.”

Mạc Dực giống như không nghe thấy lời Mộ Dung Duy nói, trời chiều buông xuống chiếu rọi khuôn mặt tuấn mỹ cao quý, khí chất lạnh lùng so với bình thường tựa không có gì khác biệt, sau một hồi chạy vội, mồ hôi thấm ướt mái tóc đen thậm chí càng làm cho Mạc Dực trở nên gợi cảm.

Tuy nhiên Mộ Dung Duy lúc này đã nhìn thấy trong con ngươi đen thẳm luôn tiên liệu trước mọi việc của Mạc Dực đang cật lực che giấu một tia khủng hoảng.

Như bị ảnh hưởng, Mộ Dung Duy cũng trở nên hoang mang.

Mạc Dực lấy điện thoại ra, liên tục gọi vài cuộc, đều là nhanh chóng hạ mệnh lệnh.

“Lập tức giám thị động tĩnh ở nhà cũ của Trương Quý!”

“Lập tức giám thị mọi hoạt động của người nhà Trương Quý, theo dõi từng người một!”

“Điều tra băng thu hình tuyến xe đường dài từ thành phố đến B thị ngày hôm nay, còn nữa, băng ghi hình ở nhà ga cũng xem xét kỹ càng cho tôi! Nhìn xem Trương Quý có xuất hiện hay không!”

An Lăng cùng Nhạc Trừng theo phía sau hai bọn họ, nhỏ giọng thì thầm với nhau.

An Lăng khó có thể tin mà nói “A Dực cho dù cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, sao cậu ấy không cử người giám thị A Quý nhỉ? Nếu là tôi tôi đã bố trí người trông coi nhất cử nhất động của A Quý rồi.”

“Đến lúc nào rồi mà còn nói ba cái chuyện này?” Nhạc Trừng khinh thường mà ngó hắn “Có lẽ cậu ấy muốn cho A Quý chút tự do thì sao? Cái gì cũng nằm trong tay Mạc Dực, thậm chí vài giờ đến trường cũng không được buông tha, không sợ bức A Quý chết à? Mọi việc đều nên chừa lại chút đường sống, An Lăng, điều này cậu không bằng A Dực.”

An Lăng cũng đồng dạng khinh thường mà xem xét Nhạc Trừng bên người “Hừ, tôi không bằng cậu ta đấy! Vậy sao tôi lại không muốn làm gì cậu thì làm đi nhỉ?”

Cự ly sóng vai gần như vậy, Nhạc Trừng thuận tay liền bất ngờ bổ lên cái gáy sẽ không kịp phòng bị của hắn một cái.

………

Mạc Dực không ngừng bước chân, lao nhanh về phía trước, cùng lúc liên tiếp bấm điện thoại.

“A lô, bé Hai à? Anh là Mạc Dực đây. Em vẫn còn vừa học vừa làm thêm sao?” Giọng nói ôn nhu thân thiết, cùng biểu tình trên mặt và nện bước gấp gáp đối lập đến khiến kẻ khác phải ngỡ ngàng “Không có gì, anh chỉ thấy trên báo đăng tin gần đây có nhiều học sinh sau khi tan học liền hối hả đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt, kết quả lại ảnh hưởng đến sức khỏe, thế nên anh gọi nhắc em, làm gì thì làm, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”

Mộ Dung Duy phục sát đất.

Đổi lại là hắn, ít nhất sẽ nói bóng nói gió một chút xem bé Hai có nghe gì về anh hai mình không, nhưng Mạc Dực một chữ cũng không hề.

“Đúng rồi, lần trước em hỏi anh hai em khi nào về đúng không? Cậu ấy có nói gì với em không thế? Anh bây giờ có tiết, giảng viên cũng là thầy dạy của A Quý, nếu không, anh có thể hỏi giúp một chút.”

“Vậy à? A Quý không nói gì sao? Được rồi, anh sẽ hỏi xem thế nào. Bé Hai, em còn khách sáo làm gì? Ừm, cứ như vậy nhé, em làm tiếp đi. Tạm biệt.”

Gác điện thoại, Mạc Dực bỗng dưng dừng bước.

Ba người khác cũng đứng lại theo.

Ai nấy đều nhìn chằm chằm Mạc Dực, xem hắn sẽ làm gì kế tiếp.

Rất nhanh, Mạc Dực xoay người chạy vội về hướng căn-tin của học viện, vừa vào đến cửa, đã đưa tay chặn một học viên lại.

“Có thấy Trương Quý đâu không?” Ngữ khí bình tĩnh thong dong, ôn tồn tựa như chỉ lơ đãng hỏi bạn học bình thường.

Nhưng thật ra người bị ngăn lại kia, mặc dù chỉ là một nhân vật nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, ấy mà lại là bạn cùng lớp với Trương Quý. Ăn cơm xong đang định rời khỏi căn-tin trở về nhà, thế nhưng lại bị một thân ảnh cao lớn chắn ngang.

Sau khi thấy rõ ràng là ai, kinh ngạc sửng sốt đến nửa ngày.

Một trong tứ đại công tử nổi tiếng khắp học viện lại không biết vì sao mà hỏi hắn, theo phía sau là ba khuôn mặt điển trai hào hoa phong lưu, là đối tượng mà biết bao nữ sinh trong học viện mơ ước lâu ngày.

Phát hiện Mạc Dực không kiên nhẫn nhíu mày, mới lập tức vừa mừng vừa lo mà trả lời “À… A Quý ấy à? Hôm nay hình như cậu ấy không khỏe nên xin nghỉ buổi chiều.”

“Buổi chiều không đi học sao?”

“Vâng.”

“Cậu có biết cậu ấy đi đâu không?”

“A Quý ạ?” Nữ sinh bên cạnh cẩn thận chen vào, giống như chú nai con rụt rè ngẩng đầu lên “Em hình như… ưm…”, thấp thỏm lo sợ, rồi quyết định đánh bạo, nắm chặt cơ hội hiếm hoi được đứng gần Mạc Dực nổi danh trước mặt mà lên tiếng.

Thế nhưng, không biết chuyện mình tự tiện nói ra có gây ấn tượng xấu với đối phương hay không.

Suy nghĩ cẩn thận này đó, Mạc Dực căn bản không đếm xỉa tới, con ngươi đen sâu thăm thẳm như hắc thạch không mang theo một chút cảm tình mà nhìn đối phương, chẳng cần hay biết ánh mắt thâm thúy như thế sẽ cho nữ sinh đơn thuần những vô hạn mơ màng tốt đẹp.

Mộ Dung Duy ở bên cạnh lạnh như băng mà hé răng “Hình như cái gì? Nói nhanh lên, bọn tôi còn có việc gấp!”

“A… Xin lỗi. Buổi chiều hôm nay, em thấy A Quý ngồi ở bãi cỏ ven hồ. Em đoán cậu ấy ở đó vẽ tranh…”

Còn chưa nói xong, Mạc Dực và Mộ Dung Duy thậm chí không chào một lời đã xoay người rời đi.

Nghe thấy chữ “Hồ” này, lòng Mộ Dung Duy bắt đầu lo lắng, nhưng cước bộ Mạc Dực vẫn thật ổn, làm cho đầu óc mịt mù của Mộ Dung Duy tồn tại chút ít hy vọng.

Mạc Dực là người vô cùng hiểu rõ Trương Quý, chỉ cần Mạc Dực không hoảng, sẽ có hy vọng.

Cả hai kiềm chế kinh hoàng mà nhanh chóng bước đi, rất nhanh, hồ nhân tạo tuyệt đẹp từng bao lấy Lâm Thiếu đã xuất hiện trước mắt.

Nắng chiều gần như đã tắt, trời lúc này nhá nhem tối, bọn họ gần như cùng lúc đi đến đây. Không biết có phải vì chuyện Lâm Thiếu ngày đó hay không mà quanh hồ được trang bị những dây đèn màu, nếu có người rơi xuống sẽ tự động sáng lên.

Tuy rằng ảnh hưởng đến không khí u tĩnh bên hồ, nhưng có thể giúp bọn họ quan sát mặt hồ tĩnh lặng cùng bãi cỏ ven hồ không sót bất cứ chỗ nào.

Không có ai cả!

Đang là thời gian ăn cơm, phần lớn học viên đều ở căn-tin, hoặc không cũng đã trở về nhà nghỉ ngơi. Sau khi gắn đèn, nơi này cũng đã không còn là nơi lý tưởng để các cặp tình nhân bí mật hẹn hò nữa.

Thế mà một người cũng không có!

Mặt cỏ vắng vẻ đem hy vọng tuy biết xa vời nhưng đã cực lực được kiên trì của Mộ Dung Duy đánh tan, hắn đột nhiên vô thức dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt hồ phẳng lặng như gương phía trước.

An Lăng và Nhạc Trừng cũng đứng lại.

An Lăng im lặng đưa mắt nhìn vẻ mặt Nhạc Trừng, từng cơ bắp đều căng thẳng, sắc mặt so với Mộ Dung Duy còn có phần khó coi hơn.

Hồ nhân tạo đẹp đẽ cực kỳ yên tĩnh của học viện nghệ thuật đẳng cấp từng được rất nhiều phương tiện truyền thông khen không ngớt lời, giờ phút này chẳng khác nào bóng đen khiến kẻ khác sợ hãi.

Mạc Dực đi thẳng đến bên hồ, đăm đăm nhìn mặt hồ không một tia gợn sóng.

Mộ Dung Duy đấu tranh một hồi, giống như đang chịu tra tấn mà đi đến bên cạnh Mạc Dực, cùng hắn đứng trước mặt hồ.

Khó ai có thể tin rằng, một đám không sợ trời không sợ đất như bọn họ, vậy mà giờ phút này khi nhìn một hồ nước vô hại có thể khủng bố như thế? Ngay cả Mạc Dực và Mộ Dung Duy cũng không thể tin, chỉ là một thảm cỏ yên tĩnh, một cái hồ chết tiệt, một Trương Quý biến mất trong đôi phút, lại có thể khiến bọn họ hoảng hốt đến tay chân đều phát lạnh?

Thậm chí, ngay cả máu cũng lạnh!

Mặt hồ tựa như tấm gương, đẹp đến không thể thốt lành lời, cảnh sắc đơn thuần mà vô tội.

Ai tin được Lâm Thiếu đã chết trong đó?

“A Dực…” Mộ Dung Duy cảm thấy loại sợ hãi này thật buồn cười, nhất định không có khả năng, hắn khàn khàn mở miệng, như muốn trì hoãn ý tưởng ngu xuẩn trong đầu.

Chỉ vừa nói ra hai chữ, đáy lòng lại vọt tới áp lực trống rỗng khổng lồ, khiến cho hắn không thể tiếp tục.

“Không có khả năng.” Mạc Dực nhẹ nhàng cười cười, như thế, không giống như đang nói chuyện với Mộ Dung Duy, mà là an ủi chính mình, thấp giọng nói “A Quý là người như thế nào, tôi hiểu rất rõ. Chuyện ngốc như vậy, cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm.”

Hắn đang an ủi, Mộ Dung Duy không tự chủ được, càng nghe càng sợ, ánh mắt hận không thể nhìn thật sâu xuống đáy hồ, nhìn cho rõ ràng từng tấc từng phân bên dưới.

Hắn không biết trong đầu Mạc Dực đang điên cuồng nghĩ ngợi cái gì, lơ lửng trong óc hắn lúc này chỉ có màn hưởng thụ tàn nhẫn một đêm kia.

A Quý đau đến không ngừng giãy giụa, khóc như một đứa nhỏ.

Thời điểm trừng phạt niệu đạo, cơ hồ chỉ vừa mới cắm vào, A Quý liền hỏng mất, khóc lóc cầu xin tha thứ.

Nhưng trừng phạt vẫn tiếp tục tiến hành.

Cả buổi tối A Quý đều khóc, không phải vùng vẫy khóc la mà chỉ suy yếu nức nở, có lẽ bàng quang phải chống đỡ đến cực hạn, mỗi một lần ra vào huyệt khẩu non mềm đều làm cho cậu đau đớn gấp bội. Ống thuốc tiêm vựng cậu tỉnh dậy được chuẩn bị kỹ càng cũng không dùng nhiều như dự đoán, tiếng A Quý khóc dần dần nhỏ đi, mắt thấy cậu sắp hôn mê, lại bị mạnh mẽ hung hăng va chạm bên trong, nghẹn ngào tỉnh lại.

Nhiều lần, A Quý đứt quãng mà cầu xin “Từ bỏ, van các anh dừng lại… Tôi chịu không nổi… Tôi thật sự chịu không nổi…”

A Quý khi bị A Dực dùng gậy gôn đánh đến hôn mê cũng không chịu hé răng, A Quý khi bị súc ruột đùa bỡn đến ngất đi đều nhất quyết cắn răng không mở miệng một lời, nếu không phải thật sự chịu không nổi, cậu tuyệt không bỏ qua tôn nghiêm mà van cầu như vậy.



Khóc xin các nam nhân cường bạo cậu.

Trời ạ…

Mộ Dung Duy tuyệt vọng mà thấp giọng rên rỉ.

Trước mặt chính là hồ sâu nhấn chìm Lâm Thiếu. Trước khi Lâm Thiếu trầm hồ còn ở cùng với bốn người bọn họ, nhưng nào ai có thể đoán trước được gì? Ngay cả A Dực vô cùng khôn khéo cũng không tài nào biết được.

Vậy thì dựa vào đâu mà A Dực có thể xác định A Quý nhất định không làm chuyện ngốc nghếch?

Chỉ trong nháy mắt, hết thảy các ý niệm cứ vun vút xẹt qua đầu, mau đến cơ hồ đánh ra lửa, đau đớn khiến Mộ Dung Duy không thể hô hấp.

Hắn liếc mắt nhìn Mạc Dực đang lẳng lặng đứng bên hồ một cái.

Mạc Dực bất động, chứng minh chuyện này quả thực nghiêm trọng.

Ngay cả hắn cũng không biết nên làm sao để tìm được A Quý.

Dẫu cho hắn có bình tĩnh cỡ nào, thong dong cỡ nào, thoạt nhìn cường đại cỡ nào, tin tưởng cỡ nào, kỳ thật trong lòng hắn những thứ đó một chút cũng không tồn tại, nói không chừng so với mình càng thêm sợ hãi.

Tia nắng cuối cùng phía chân trời đã biến mất hẳn, hồ nhân tạo lớn như vậy càng trở nên sâu thẳm huyền bí.

Nước là vật chất ôn nhu nhưng trí mạng.

Người chìm trong nước có thể thở trong bao lâu? Năm phút? Hay mười phút?

Sập tối trời thanh gió lặng, có người nhảy xuống, bắn tung bọt nước, không đến bao lâu đã hoàn toàn lặng lại, như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra.

Nếu như, A Quý đã trầm vào hồ thì sao?

Có khi nào vẫn còn chút hơi thở, ở giữa đám rong bèo này mà vĩnh viễn rời xa bọn họ không?

Sẽ không, tuyệt đối không!

Ở trong lòng lớn tiếng bác bỏ chính mình, mắng nhiếc suy nghĩ dại dột như lợn, Mộ Dung Duy một phát đá văng đôi giày cao cấp, không chút do dự nhảy vào hồ.

Nước lạnh càng giúp hắn xác định ý nghĩ của mình, giả thiết đáng sợ luẩn quẩn mãi trong đầu mạnh mẽ tăng vọt. A Quý đang chìm ở trong hồ, trôi nổi ở trong hồ.

Nhất định là thế!

Ùm!

Bên cạnh bọt nước bắn lên tung tóe, Mộ Dung Duy không quay đầu, cũng biết Mạc Dực cũng đã nhảy xuống.

Mạc Dực dày dạn kinh nghiệm, hóa ra cũng nghĩ như hắn, sợ hãi tương tự hắn.

An Lăng cách đó không xa trợn mắt há hốc mồm.

Hai người này, ngày thường một kẻ lý trí đến không thể lý trí hơn, kẻ kia lại lãnh khốc đến vô tình, thế mà đứng ở đó một lúc lâu, cư nhiên tre già măng mọc thi nhau nhảy vào trong hồ.

An Lăng lẩm bẩm rủa mắng “Bọn họ điên rồi có phải không? Nhảy vào để kiếm người à? Cho dù là vậy thì trước cũng nên gọi cho thợ lặn cảnh sát gì đó chứ nhảy vào thì được cái gì? Hồ sâu như vậy, cho dù A Quý ở bên trong bọn họ cũng tìm được sao?”

Mặt hồ yên ả hoàn toàn bị phá vỡ, hai người ra sức lặn xuống dưới, thỉnh thoảng lại ngoi lên một lần, hít một hơi thật sâu, lại như không màng sống chết lặn xuống lần nữa, biến mất khỏi mặt hồ.

“Sẽ không…” Nhạc Trừng nhỏ giọng thì thào “Sẽ không giống Lâm Thiếu đâu.”

Sắc mặt hắn trắng còn hơn giấy, môi không thể kiềm chế mà run run.

An Lăng hoảng sợ, đưa tay che mắt hắn lại “Được rồi, đừng nhìn nữa. Cứ tự mình dọa mình thôi, làm gì mà có chuyện gì được? Em trai em gái A Quý còn ở trong tay Mạc Dực, cậu ta chết bọn nhỏ phải làm sao bây giờ? Không sợ A Dực lần lượt luộc bọn chúng lên ăn à?”

Chạm đến da thịt Nhạc Trừng, thế nhưng ẩm ẩm lạnh lạnh, khiến An Lăng có chút sợ hãi, tiếp tục cứng rắn ép Nhạc Trừng “Nhạc Trừng, chúng ta đến bên kia đi, cậu thả lỏng ra nào, trời mùa hè lặn vài lần cũng không sao cả. Cậu đừng căng thẳng quá, nào, tìm chỗ ngồi một chút, bình tĩnh một chút.”

Hắn gần như là túm Nhạc Trừng cứng ngắc đi.

Phỏng chừng muốn đem Nhạc Trừng đi xa một xíu rất không thực tế, vạn nhất Nhạc Trừng cũng hỏng mất, vậy càng thêm nhức đầu.

An Lăng ngó quanh quất, trên bãi cỏ cách hồ chừng mười thước có mấy tảng đá lớn, đến mặt sau đó, cách hồ, nhìn mặt nước từng bao phủ Lâm Thiếu, tâm trạng Nhạc Trừng hẳn là có thể chậm rãi ổn định trở lại.

“Nhạc Trừng, chúng ta đi nghỉ xíu thôi.” Hắn nhẹ nhàng dỗ dành, tay lại mạnh mẽ khoát lên vai Nhạc Trừng, giống như sợ Nhạc Trừng lập tức giãy ra rồi cũng nhảy vào trong hồ.

Đi đến sau tảng đá, thần sắc hai người đều biến đổi, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Gấp đến độ gây tai nạn chết người, phần thưởng trò chơi kiếm tìm cư nhiên gần trong gang tấc.

Trương Quý đang nằm ở mặt sau phiến đá, có lẽ khi ánh mặt trời còn chưa dịu xuống, cậu đã cố ý chọn ở phía sau này để tránh nắng.

Mặt cỏ mùa hạ mềm mại xanh tươi, bị cậu biến thành lớp nệm thiên nhiên tuyệt hảo.

Túi xách ở trên cỏ đảm đương chức vụ gối đầu lâm thời, nhưng Trương Quý không gối hẳn lên đó, mái tóc đen ngăn ngắn chỉ phủ lên một góc nhỏ của túi xách.

Cậu nằm nghiêng nghiêng, tứ chi duyên dáng thon dài thả lỏng, ngủ đến ngọt ngào, làm cho An Lăng và Nhạc Trừng theo bản năng không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Hai người đều có cảm giác mơ mơ hồ hồ như ở trong mộng. Không phải nhìn nhầm đó chứ? Chẳng lẽ lo lắng quá nên tiềm thức dẫn đường cho ảo giác sao?

Lại gần thêm một chút, không phải ảo giác, quả thật là Trương Quý.

Nương theo ánh đèn cùng ánh trăng, ở tầm nhìn tốt, hai người cẩn thận cúi xuống, ngũ quan Trương Quý rõ rằng khắc sâu vào đáy mắt.

Đôi mắt nhắm lại, được lông mi thật dài phủ lên.

Ngay cả An Lăng cũng không thể không thừa nhận Trương Quý rất hấp dẫn, nét đẹp của cậu không hẳn là tinh tế, nhưng gương mặt thanh tú ôn nhu, vân da nhẵn nhụi mê người.

Cứ như vậy không kiêng nể gì mà nằm trên cỏ, nghiêng nửa người, tư thế yêu thích thoải mái tìm chu công.

Trạng thái khi ngủ không hề phòng bị cùng cơ mưu, ngọt mà không ngấy, cho dù ngủ trên cỏ, cũng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ đến mời người cắn một ngụm.

Nhạc Trừng nhìn giá vẽ còn dựng đứng ở bên cạnh, thấp giọng thở dài “Thật là… Không dưng lại đến đây vẽ tranh…”

“Tranh triếc tào lao bí đao gì? Cái tên chết tiệt, thiếu chút nữa hù chết bọn này rồi!” An Lăng đè thấp thanh âm, thô lỗ mà mắng, đi qua nhìn. Bức tranh chỉ mới phác thảo một nửa, không phải tranh phong cảnh, chỉ có mấy động vật quen thuộc.

Nhạc Trừng ngó một hồi, không chắc chắn lắm mà nói “Hình như là Hello Kitty chỉ có một răng nanh.”

An Lăng sửng sốt vài giây, nói thầm “Thần kinh!”

Nhạc Trừng toan đi qua hướng bên kia, An Lăng liền giữ chặt tay hắn “Cậu đi đâu đấy?”

“Gọi bọn hắn lên chứ đi đâu.”

An Lăng vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa mà cười cười “Cậu vội cái giề? Đừng lo, dẫu sao cũng nóng thế này, cho bọn họ bơi một chút đi, cơ hội hiếm có a~. Không thừa cơ đùa giỡn họn họ một phen thì thậc tiếc. Hắc hắc.”

Nhạc Trừng không tán thành mà lắc đầu, tiếp tục đi ra ngoài.

An Lăng giữ càng chặt, bỗng nhiên giận tái mặt “Này, không có tôi đưa cậu lại đây thì làm sao mà phát hiện ra A Quý được? Ít ra cũng phải nể mặt tôi, đừng phá hư lạc thú của tôi có được không? A Dực mới Mộ Dung tự phụ như vậy, lặn nhiều một chút sẽ chết à? Ý kiến của tôi trong lòng cậu một chút địa vị cũng không có phải không? Nhạc Trừng, cậu đừng có quá đáng quá, làm tôi điên lên, tôi thổi cậu bây giờ. Cậu tin không? Có tin không?!”

Nghe thấy hắn không kiên nhẫn mà uy hiếp, Nhạc Trừng cũng trầm mặt xuống.

“Vậy cậu nhìn xem!” Nhạc Trừng kéo hắn ra trước mấy bước, chỉ vào bóng người đang liều mạng ngụp lặn trong hồ “Đây là việc có thể đem ra đùa giỡn sao? Cậu có biết hồ này sâu bao nhiêu không? Cậu có biết phía dưới là rong bèo có thể cuốn người theo không hả? Cậu biết sao? Hừ, xem chuyện vui nhỉ, vạn nhất có người nào đó lặn xuống rồi không nổi lên nữa cậu phải làm sao bây giờ? Cậu có tiền, cậu đền được mạng cho bọn họ chứ? Mạng của A Dực với Mộ Dung cậu đền được không??”

“Đủ chưa?” An Lăng bị hắn mắng đến đỏ cả mặt cả cổ, một phen bỏ tay hắn ra, hục hặc lại “Giảng đạo lý cũng không cần hung dữ như vậy chứ? Cậu nói một hai câu không phải được rồi sao? Được rồi, là tôi sai, tôi nhận sai, tôi đi gọi bọn hắn. Này, xíu nữa bọn họ đi lên, cậu nhớ đừng kể lại chuyện vừa rồi đấy.”

Xoải bước chạy nhanh đến bên hồ, vừa vặn gặp Mộ Dung Duy trồi lên hấp khí, hắn hét lớn “Bọn tôi tìm được A Quý rồi!”

Mộ Dung Duy thoáng như không nghe thấy, lại dồn sức hụp xuống lặn vào đáy nước.

“Này này! Mộ Dung Duy!” An Lăng hai mắt trợn trắng, đang do dự có nhảy xuống túm lấy bọn họ báo tin hay không, bỗng nhiên giữa hồ sủi lên bọt nước.

Mộ Dung Duy ào một cái trồi lên, thở phì phò hỏi “Cậu vừa nói cái gì?”

An Lăng cảm thấy được chính mình thật xui xẻo.

Từ sau khi gặp Trương Quý, hắn đường đường là con cưng của trời vậy mà cứ một ngày lại tiếp một ngày liên tục gặp xúi quẩy.

Trương Quý thật sự là một tai họa.

“Tôi nói, bọn tôi tìm được A Quý rồi.”

Mộ Dung Duy như đông lại trong nước.

“Ở đâu?” Hắn hỏi.

An Lăng thương cảm mà liếc hắn một cái, chĩa ngón tay chỉ về phía khối đá cách đó không xa “Sau tảng đá, đang ngủ.”

Vẻ mặt sau một lúc không thể tin được, Mộ Dung Duy trong nháy mắt dật ra mừng như điên, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất bơi vào bờ, vừa leo lên, An Lăng đã vội vàng nhắc nhở “Này này, cậu đi báo cho A Dực trước đã.”

“Cậu gọi đi!” Ánh mắt Mộ Dung Duy chỉ dán vào tảng đá đầy hy vọng kia, không chút do dự lên bờ.

“Cậu ấy không trồi lên sao tôi nói được a? Vừa hay quần áo cậu còn ướt, đi gọi một chút thôi chứ mấy. Bằng không cậu ấy còn…” Thanh âm đủng đỉnh An Lăng đột nhiên dừng lại.

Mộ Dung Duy rõ ràng cứng đờ, quay đầu lại, thận trọng hỏi “A Dực bao nhiêu lâu không trồi lên rồi?”

An Lăng trong phút chốc quả thực cảm thấy trái tim như bị búa tạ dập nát.

Bao nhiêu lâu rồi?

Hắn lo lắng suy ngẫm, hình như vừa mới thấy đây, nhưng… đâu có xác định được khoảng bao nhiêu lâu đâu? Mà dường như vẫn là hai người lặn ngụp hay sao ấy? Có đúng là hai không nhỉ?

Hai người nối tiếp nhau, phải không ta… Hay kỳ thật chỉ có mình Mộ Dung…

“Rốt cuộc là bao lâu?” Mộ Dung Duy sốt sắng hỏi.

An Lăng cả người toát mồ hôi lạnh, lắc đầu “Tôi không xác định được…”

Ùm!

Bọt nước lại văng khắp nơi.

Mộ Dung Duy không hề báo trước nhảy vào nước.

Nhạc Trừng thấy không ổn, chạy như bay lại đây “Làm sao vậy?”

An Lăng trước khi theo Mộ Dung Duy nhảy xuống, ném lại câu trả lời bất an “A Dực không trồi lên.”

Giây tiếp theo, Nhạc Trừng cũng nhảy xuống.

Báo thợ lặn cảnh sát là cái rắm gì? Cút đi! Đợi đám người đó đến đây A Dực còn sống được sao?!

Nhạc Trừng lặn xuống, tuy bờ hồ trang bị không ít đèn, nhưng tầm nhìn dưới nước vẫn rất hạn chế. Hắn cố gắng lặn sâu thêm một chút, tay rẽ nước quờ quạng kiếm tìm, nhưng cái gì cũng không mò được.

Vậy mà khí trong phổi rất nhanh đã dùng hết rồi, hắn gấp muốn chết mất, chỉ còn cách trồi lên mặt nước để thở. Ào một cái nổi lên, vừa mới thở hổn hển một hơi, cổ áo đã bị người từ phía sau túm lại.

Nhạc Trừng quay đầu, hóa ra là An Lăng.

“Tìm được rồi.” An Lăng hất mặt về phía bờ dương dương tự đắc, thở phì phò lắc đầu “May thay cậu còn biết phải thở, bằng không đến lượt ông đây làm mỹ nhân ngư lặn xuống lần nữa.”

Nhạc Trừng ngoảnh mặt qua phía bờ.

Quả nhiên, Mộ Dung Duy đang kéo Mạc Dực lên trên.

An Lăng và Nhạc Trừng nhanh chóng bơi vào, vừa lúc thấy Mạc Dực nằm trên cỏ, mở to mắt.

Ba người đều thở hắt nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng chưa hết hoảng hồn mà thất thần.

“Bị rong quấn phải à?” Mộ Dung Duy nâng Mạc Dực có chút hư thoát dậy.

Mạc Dực lắc lắc đầu, nước từ trên tóc không ngừng chảy xuống “Tay vừa đụng phải gì đó, bỗng chốc đã bị kéo xuống. Tôi nghĩ mình có thể tìm sâu một chút, không ngờ lại ngất đi…”

Sắc mặt hắn cực kỳ không ổn, giống như sắp không chống đỡ nổi. Trừ bỏ thể năng tiêu hao quá lớn, đả kích tinh thần tựa hồ nghiêm trọng hơn.

Mộ Dung Duy lúc này mới nhớ Mạc Dực còn chưa hay tin An Lăng báo “A Dực, tìm được A Quý rồi.”

Mạc Dực cũng như hắn, cả người nháy mắt liền cứng lại, một chút cũng không dám nhúc nhích, như cần đủ thời gian để tiêu hóa tin tức này.

Mộ Dung Duy tiếp “An Lăng nói, cậu ấy ở phía sau tảng đá lớn kia, đang ngủ.”

“Ngủ?” Mạc Dực chọn ra một từ then chốt mà hỏi lại.

“Ừm.”

“Ha.” Khuôn mặt nghiêm nghị cứng ngắc của Mạc Dực khẽ cười một cái, thở hào hển, thấp giọng nói “A Quý này… tôi thật muốn ăn cậu ta.”

Tuy lúc này là thời gian đa số mọi người đều bận rộn đủ mọi loại chuyện, nhưng hành động bốn người điên cuồng lao vào nước vẫn đưa tới một ít chú ý cho những người ngẫu nhiên đi ngang qua đây.

Nhất là khi Mạc Dực được Mộ Dung Duy kéo lên bờ, đã có người tò mò đi vào phạm vi mặt cỏ.

Bốn đại công tử phú quý luôn được ngưỡng mộ bộ dáng ai nấy đều ướt sũng gợi cảm, nữ sinh may mắn tuyệt không tha cho cơ hội hiếm hoi này, thậm chí ngay cả nam sinh cũng đôi phần hứng thú.

Bất quá, kiêng kỵ lợi hại của bốn người, cũng không dám tới quá gần.

Mạc Dực và Mộ Dung Duy trong khi nói chuyện với nhau, cảm thấy được chính mình càng ngày càng… không ổn. An Lăng thân là một công tử tao nhã lại biến thành ướt sũng đang muốn giải tỏa tâm trạng bức bối của mình, tư thái cao ngạo chủ động tiến lên phía trước thầm đánh giá những người trước mặt, dùng âm điệu âm lãnh có thể hù chết kẻ khác mà hỏi “Có chuyện chi? Đứng đây xem cái gì, hả? Chưa thấy người bơi lội lần nào à? Có phải rảnh quá không thế? Cậu năm nhất có đúng không? Ở khoa nào?”

Nhạc Trừng đứng bên cạnh lười biếng lên tiếng “Khỏi cần hỏi gì hết, mai tôi đến phòng giáo vụ là biết ngay thôi.”

Hai người quét mắt một vòng, mấy người đứng tò mò không rét mà run, lập tức biết không ổn, thông minh mà quay đầu vội vàng chạy lấy người.

Chỉ chốc lát, bãi cỏ lại vắng vẻ trở lại.

Bốn người đi đến phía sau tảng đá, Trương Quý vẫn còn nằm đó.

Giống như không biết bản thân đã gây ra bao nhiêu chuyện, cơ thể ưu mỹ thanh nhã giãn ra, một cọng tóc cũng không bị tổn hại, Mạc Dực và Mộ Dung Duy sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chẳng khác nào kiệt sức mà ngồi bệt xuống cỏ.

An Lăng và Nhạc Trừng cũng ngồi xuống.

Mọi người chậm rãi điều hòa nhịp thở, cúi đầu, thi thoảng lại đảo mắt qua nhìn Trương Quý đang ngủ say trên cỏ, tựa hồ chỉ sợ chớp mắt lại không thấy tăm hơi.

“Ưm…” Trương Quý phát ra tiếng nói mơ khe khẽ.

Bốn người đột nhiên chấn động, tám tầm mắt nóng rực như lửa đan xen nhau mạnh đâm vào thân người đơn thuần mê người kia.

Trương Quý ngay cả mí mắt cũng không mở, lười biếng trở mình một cái, đưa tay quờ quoạng mặt cỏ mát rượi mang theo cảm giác thoải mái, theo thói quen mà ở trong mộng tìm đồ vật này nọ.

Ngực Mộ Dung Duy nóng lên, thiếu chút nữa nhào về phía trước đưa cánh tay qua cho cậu ôm.

Mạc Dực giống như có dự cảm chặn hắn lại, nhắc nhở nói “Người cậu ướt sũng.”

Đương nhiên, trừ Trương Quý ra, ai mà không ướt như chuột cơ chứ?

Từ đầu đến chân, bốn khí chất cao quý cứ như là thủy nhân.

Không cần cánh tay Mộ Dung Duy, Trương Quý đã mò được túi xách của mình. Tuy rằng hơi mỏng nhưng bù lại đủ dài, Trương Quý mơ mơ màng màng mà túm lại, vòng hai tay ôm lấy, trở mình một cái, tiếp tục ngọt ngào mà ngủ.

Mọi người kinh ngạc nhìn cậu nửa ngày, thấy cậu cười nhẹ, rồi vô giác xoay người, lộ ra tấm lưng vừa nằm đè lên cỏ, bị vài cọng cỏ khô bám vào.

Không biết vì sao, mọi người đều nở nụ cười.

Phát hiện chính mình đang cười, nhìn qua người bên cạnh, cư nhiên cũng cười, bỗng nhiên cảm thấy thật thú vị. Tâm trạng vốn nặng trịch cũng theo đó thả lỏng hẳn ra.

“A Dực, ổn rồi chứ?”

“Ừm, không sao cả.”

An Lăng tấm tắc mà lắc đầu “Nói ra thật là nhẹ nhõm. Cậu là người thừa kế Mạc gia, nếu đêm nay Mộ Dung không vớt được cậu lên, nói không chừng màn ân oán nhà giàu lại bắt đầu diễn ra, ai biết ông ba khủng bố của cậu sẽ làm tới chuyện gì chứ? Nếu đổ hết lên đầu Mộ Dung, chậc, thế thì thật phấn khích.”

“Ừm, Mộ Dung.” Mạc Dực quay đầu qua nhìn Mộ Dung Duy, nhàn nhạt nói “Cám ơn cậu.”

“Không cần thế chứ.” Mộ Dung Duy không chút nề hà mà cười “Lúc ấy không có thời gian tự hỏi, nếu cho tôi thêm vài giây, biết đâu tôi lại chẳng lao xuống cứu cậu đâu. Hồ tối đen như vậy, trừ tôi, có ai biết số mình may vậy chứ, quờ đại cũng có thể đụng được chân cậu. Xác suất ngoi lên được tính ra không cao lắm mà.”

Vài người bật cười.

An Lăng nhìn trời, nghĩ nghĩ không biết phải đợi bao lâu, lại bực dọc “A Quý này, thật sự bức người khác tức đến chết mất. Đang yên đang lành mà ngủ trên cỏ cái búa gì? Mạng của ông bị hắn đùa mất một nửa nó rồi.”

“Chắc là mệt mỏi quá thôi.” Nhạc Trừng đoán “Thân thể cậu ấy gần đây không khỏe, khó trách ngủ say như vậy.”

Mộ Dung Duy nói “Có lẽ mặt cỏ làm cậu ấy thoải mái hơn. Một tuần trước, cậu ấy thường gặp ác mộng, ngủ không yên lắm.”

Mọi người một trận trầm mặc.

Vấn đề này nếu truy ra, chỉ sợ phải nhắc đến buổi trừng phạt đã khiến Trương Quý bình thường ngủ ngoan lành thường xuyên gặp ác mộng ngày đó.

An Lăng mặt không đổi sắc chuyển đề tài “Nói đến đây, A Quý là do tôi phát hiện, thế có phần thưởng gì không?”

“Có, ngày mai tôi trả máy quay phim lại cho cậu.”

“Đó mà cũng xem như phần thưởng?”

Mạc Dực nhún vai “Vốn tính dùng đến sang năm.”

Nhạc Trừng phụt một cái, lập tức khiến cho An Lăng càng căm tức “Cậu vui lắm sao?”

“Cười một cái cũng không được à?”

Biểu tình An Lăng thật sự nghiêm túc “Cười tôi thì không được.”

Nhạc Trừng chẳng thèm để ý đến hắn, hỏi Mạc Dực “Chúng ta phải ngồi đến khi nào đây?”

Tuy rằng là hỏi Mạc Dực, thế nhưng mỗi người đều quay lại nhìn khuôn mặt say ngủ của Trương Quý.

Xem ra sẽ không tỉnh ngay đâu.

Mộ Dung Duy nói “Nhạc Trừng, cậu với An Lăng về trước đi, thay quần áo, bằng không lại cảm lạnh.”

Nhạc Trừng không sao cả mà lắc đầu “Ngồi trên cỏ rất thoải mái, so với phòng máy lạnh tốt hơn nhiều. Dù sao cũng đang mùa hè, đồ lại dệt bằng tơ tằm, ngồi một chút cũng không sao.”

Mạc Dực nhìn An Lăng.

An Lăng lập tức nói “Nhìn cái giề? Quần áo của tôi đương nhiên cũng là tơ tằm.”

Tâm trạng được thả lỏng, ngay cả việc chờ đợi cũng trở thành chuyện vui nho nhỏ.

Bốn người cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện phiếm, giống như quay về thời còn ngây thơ ngơ ngơ ngốc ngốc ngày trước, thế nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cảm thấy được, nếu như không có Trương Quý, có lẽ sẽ không thể có được một buổi đêm kích động mà kết quả lại ôn hòa nhường vậy.

Mộ Dung Duy gỡ bản phác thảo trên giá vẽ xuống xem “Đây là cái gì vậy?”

“Nhạc Trừng nói đó là Hello Kitty chỉ có một răng nanh.”

“Chỉ ai thế nhỉ?”

“Ai mà biết.”

“Tôi đoán là An Lăng.” Trong giọng nói bình tĩnh của Mạc Dực mang theo trêu đùa.

“Tôi á?” An Lăng khịt mũi “Hello Kitty sao? Xồi! Ông đây ít nhất cũng phải là con thỏ lưu manh hay đại loại thế chứ.”

Nhạc Trừng bật cười, khó có thể tin mà lắc đầu “An Lăng, cậu có biết lưu manh thỏ là thế nào không đó?”

“Đương nhiên rồi, để lừa con gái thì phải biết mấy cái này chớ.”

Nhạc Trừng nghe xong, miệng ngưng cười, bổ vào gáy An Lăng một cái.

Lúc này, lại truyền đến tiếng lầm bầm khó chịu.

Bốn người đồng thời nhìn nhau, rồi bỗng nhiên như vỡ lẽ, đều nhịn không được mỉm cười. Sợ làm Trương Quý tỉnh giấc, ai nấy cũng che miệng, vừa buồn cười vừa đau khổ.

An Lăng chủ động đứng lên “Được rồi, ông đây hào phóng nghĩa hiệp, sẽ đi mua đồ ăn cho các chú.”

Mộ Dung Duy nhắc hắn “Căn-tin không dùng tiền mặt, phải có phiếu ăn mới được.”

An Lăng lườm hắn một cái “Khuôn mặt đẹp trai nhất nhì thế giới này so ra còn kém mấy phiếu ăn đó sao?”

Chỉ chốc lát, An Lăng quả nhiên đầy tự hào trở về, phát cho mỗi người một bánh Hamburger nóng hổi, còn đưa bia cho ba người đang ngồi trên cỏ “Không có gì ngon để ăn cả, bụng đói ăn quàng, xơi đại đi.”

Mạc Dực lấy điện thoại bị ướt do nhảy vào trong hồ đã sớm khô lại ra. Những người khác không cần hỏi, nhất định cũng bị như vậy.

Mộ Dung Duy thấy sắc mặt hắn có điểm không vui, hỏi hắn “Gọi cho ai đó?”

“Gọi về biệt thự, dặn quản gia nấu cháo rồi để vào lò giữ ấm.” Mạc Dực quay qua nhìn mỹ nhân say ngủ bên cạnh, sau khi tiêu hao thể năng quá độ, tựa hồ càng trở nên nôn nóng, mi tâm tao nhã cau vào một chỗ, trầm giọng nói “Đã biết dạ dày của mình không tốt, ít nhất cũng nên ăn cơm chiều rồi hẵng ngủ. Thật bực!”

Tuy nói như thế, nhưng ba người kia cũng chưa từng cao hứng như vậy.

Mọi người cầm bánh Hamburger, vừa ăn vừa khui bia, nhàm chán ăn uống, rất nhanh đã đơn giản giải quyết xong.

Lại đợi một hồi lâu, Trương Quý lại nhẹ nhàng phát ra thanh âm mơ mơ hồ hồ.

Mạc Dực thấy cậu giơ tay dụi dụi mắt, trầm giọng nói “Tỉnh rồi.”

Cả ba cùng sáp gần lại, quả nhiên, sau khi dụi mắt xong, buông tay xuống, lông mi mắt đầu rung động, tựa như giãy giụa muốn mở ra.

Như vậy phi thường thú vị, cũng phi thường xinh đẹp.

Chậm rãi, hàng mi trở mình hướng lên trên, lộ ra con ngươi đen nhánh, lại vẫn là tỉnh tỉnh mê mê.

An Lăng nhìn bộ dáng mơ màng của cậu, nhịn không được mở miệng trêu “A Quý, giờ là mấy giờ rồi?”

Trương Quý bị thanh âm quấy rầy làm thanh tỉnh một chút, mở mắt ra, nghi hoặc đánh giá ba khuôn mặt cũng bầu trời ánh trăng trên đỉnh đầu, rồi như nhớ tới điều gì đó, thân thể bỗng nhiên chấn động, lập tức ngồi bật dậy.

Phát hiện Mạc Dực đã ở một bên, còn đang lạnh lùng quan sát mình, biểu tình Trương Quý càng thêm sợ hãi, tưởng chừng là kích động.

Trời hoàn toàn tối đen, không cần phải nói, chắc chắn đã qua thời gian gác cổng sáu giờ mà Mạc Dực đã quy định.

Mộ Dung Duy biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, cầm tay nâng cậu dậy “Về nhà rồi nói sau.”

Nhạc Trừng, An Lăng giúp cậu thu dọn đồ đạc, giá vẽ này nọ.

Mạc Dực một chữ cũng chưa nói, yên lặng cầm túi xách của cậu, mọi người cùng nhau trở về.

———————–