Vị Tầng Vọng Ký

Chương 20




Bữa sáng nóng hổi cứ thế bị để cho tới khi nguội lạnh, vẫn không có người nào động vào.

Nhạc Trừng im lặng cầm ly uống nước, An Lăng một tay chống trán, quét mắt nhìn hai tên sắc mặt đầy khó coi phía đối diện.

“Nói đi.”

Mộ Dung Duy nói “Không có gì hơn hết, ý định của tôi các cậu cũng biết cả rồi.”

Mạc Dực cười lạnh “Ý định của cậu? Tôi cũng có ý định của tôi, rốt cuộc phải nghe ai đây?”

“A Dực, người cậu ta hận nhất là cậu.”

“Ha? Không lẽ cậu ta thích cậu? Vốn là cậu có thông tin về người nhà cậu ta, có thể cho cậu ta một nhà đoàn tụ đúng không?”

“Thông tin về em cậu ta, tôi sớm muộn cũng sẽ điều tra được.”

“Đủ rồi!” An Lăng lười biếng mà lên tiếng, thật giống như một con sư tử im lìm không cựa quậy, liếc nhanh qua bọn họ hai liếc “Còn tôi với Nhạc Trừng thì sao? Nhạc Trừng, đến phiên cậu phát biểu đấy.”

Nhạc Trừng buông ly xuống, nhướng mắt một hồi, mới hỏi “Họ Mộ Dung, cậu khẳng định lấy chính mình thay cho A Quý phải không?”

Mộ Dung Duy dáng ngồi nghênh ngang, không do dự nhấn từng chữ rõ ràng “Đúng vậy.”

An Lăng tấm tắc “Này, trong vòng nửa năm, muốn làm sao thì làm đó nha. Đừng tưởng có giao tình thì có thể quỵt nợ, tôi là thật sự đề thương ra trận ấy.”

Mộ Dung Duy cười nhạo “An Lăng, vậy cùng cậu so thể lực, coi cậu có thể làm tôi đến như thế nào đi? Cũng không phải chưa từng thử qua kia mà.”

An Lăng ngồi thẳng dậy, gõ gõ mặt bàn, cười “Nói khoác mà không biết ngượng! Họ Mộ Dung, cậu không sợ bị tôi thượng, muốn như thế nào phải như thế đó à… Như thế vẫn bằng lòng à?”

“Đủ rồi!” Lần này đến phiên Mạc Dực cắt ngang bọn họ, lãnh đạm phun ra hai chữ, từng tự đều mang theo hàn ý “Chuyện A Quý, tôi đã nói rất rõ ràng. Người này là của tôi, tôi mua cậu ta, mấy cậu ra giá đi.”

Mộ Dung Duy cười lạnh “Cậu muốn mua, tôi không bán!”

“Họ Mộ Dung, cậu không cần nhất định phải cùng tôi đối nghịch vậy chứ?”

“A Dực, cậu buông A Quý, tôi sẽ không đối nghịch cùng cậu.”

Nhạc Trừng đối với hai kẻ đang giương cung bạt kiếm trước mặt, bất đắc dĩ tăng lớn âm lượng, dùng sức vỗ vào tay vịn ghế dựa vài cái “Được rồi! Đây là cái chợ đấy à? Muốn giành món đồ chơi hả? A Dực, cậu không phải cũng tính lấy mình thế thân đấy chứ?”

“Đúng!”

Chữ này của Mạc Dực vừa mới thốt lên, Mộ Dung Duy lại bật một tiếng cười nhạo “A Dực, lúc trước bọn này hỏi cậu, cậu có nói vậy đâu, cuối cùng vẫn để cho bọn này đem A Quý vào phòng tắm chỉnh đến ngất đi. Cơ hội tốt đã bỏ lỡ, bây giờ lại ra sức đòi lại có phải có chậm quá không?”

Mạc Dực thẳng thắn đón nhận ánh mắt của hắn, con ngươi đen láy lóe ra hào quang lãnh tĩnh “Chờ một chút nữa tôi sẽ nói cùng cậu. An Lăng, trước nói cho tôi biết, cậu quyết định như thế nào?”

Cho dù là An Lăng, cũng bị ánh mắt ấy làm cho giật mình.

Đấu tranh nội bộ từ trước đến nay vốn chẳng có kết quả gì hay ho cả, cân não An Lăng không ngừng xoay chuyển, bày một cái tươi cười, xòe hai tay “Con người tôi vốn sao cũng được, chỉ cần Nhạc Trừng gật đầu, tôi cũng sẽ gật đầu. A Quý đương nhiên sẽ bỏ qua, bất quá còn hai đại ca các cậu phải đồng ý bất cứ khi nào tôi có nhu cầu phải để cho tôi thượng, coi như cùng có lợi, đúng không Nhạc Trừng?”

Nhạc Trừng cười lắc đầu “Cậu thật dám thượng A Dực à? Đừng nói A Dực, chỉ cần Mộ Dung Duy, cậu bính, một chút cũng chẳng hay ho gì.”

“Ngay cả Lâm Thiếu cũng dũng cảm chảy nước miếng với A Dực, tôi đây có gì không dám? Huống hồ vì A Quý, A Dực với họ Mộ Dung đều là cam tâm tình nguyện, có phải không?”

Nhạc Trừng lẩm bẩm “Tôi thế mà cùng ba kẻ điên ngu ngốc lăn thành một đoàn. Theo tôi thấy…”

Còn chưa nói ra ý kiến của mình, tiếng di động bỗng nhiên vang lên, Nhạc Trừng đành phải dừng lại, nói tiếng “Sorry” rồi nghe điện thoại “A lô? Nhạc Trừng nghe.”

Không biết đối phương trong điện thoại nói cái gì, biểu tình Nhạc Trừng bỗng nhiên đông lại.

Hắn tắt điện thoại, mãnh liệt bật người chạy ra ngoài.

“Nhạc Trừng, cậu đi đâu?” Mộ Dung Duy ngồi phía cửa, đưa tay một phen chặn hắn “Tốt xấu gì cũng phải đưa ra câu trả lời rồi hẵng đi.”

“Tùy các cậu! Buông tay nhanh!! Tôi muốn đến học viện!”

Ngữ khí cùng thần thái của Nhạc Trừng không bình thường chút nào, Mộ Dung Duy đứng dậy “Làm sao vậy?”

“Lâm Thiếu tự sát.”

“Cái gì?” An Lăng nhảy dựng lên “Có nói đùa không thế? Ai tự sát cũng không tới phiên cậu ta nha!”

Mạc Dực ngoảnh mặt qua, nhìn chằm chằm vào Nhạc Trừng.

“Không nói giỡn.” Nhạc Trừng cũng nhìn thẳng vào hắn, khẽ nói “Cậu ấy trầm hồ, có lẽ là đêm qua.”

Rồi đột nhiên giật phắt khỏi tay Mộ Dung Duy, giống như gió ào ra ngoài cửa lao đi.

Nhà ăn im lặng như đã chết.

Một lát sau, Mạc Dực mới cất tiếng “Chúng ta đi xem.”

…………………

Thời điểm bốn người chạy tới học viện, bãi cỏ ven hồ đã chật ních học viên.

Không phải là nói đùa!

Lâm Thiếu quả thật tự sát!

Thi thể buổi sáng hôm nay được phát hiện, đầu úp xuống nổi lên mặt hồ, báo động tìm người vớt lên, mới phát hiện là Lâm Thiếu.

“Tại sao?”

Tất cả mọi người đều không thể giải thích, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Lâm Thiếu, là người tối không có khả năng tự sát.

Y vừa cao ráo vừa đẹp trai, lại thêm một đôi mắt hoa đào, nụ cười một bên nửa châm chọc nửa quyến rũ, đã bao người bị y hấp dẫn đến thần hồn điên đảo.

Trong học viện, y làm chết tâm biết bao kẻ, thế mà y ngay cả ý nghĩ tình một đêm cũng đều không có.

Muốn nam có nam, muốn nữ có nữ, muốn học viên nào có học viên đó, ngay cả không ít giáo viên trẻ tuổi không dám thổ lộ với y mà chỉ cố ý thiên vị cho y hơn vài phần.

Lâm Thiếu là một vị điện hạ đích thực. Khuôn mặt tươi cười bất cần luôn treo cả ngày, trêu đùa với tất cả mọi người xung quanh, chỉ duy nhất một điều là không đồng ý để người khác thượng mình.

Y chỉ cùng bốn người bọn họ ngoạn.

Không ai dám đối với chuyện này oán trách lời nào. Ai bảo bốn vị công tử nhà giàu kia mỗi người điều kiện lại tốt như vậy, hơn nữa còn không phải là kẻ dễ chọc làm chi?

“Tại sao? Không thể hiểu nổi…”

Ai nấy đều không thể tin được, cảm thấy tiếc thương vô cùng.

Lâm Thiếu như một cơn gió lạ trong học viện. Cử chỉ táo bạo đi kèm theo là thái độ hòa nhã, cả hai gộp lại, thỉnh thoảng dọa người hoảng sợ không thôi, thế nhưng phóng đãng không bó buộc như thế có đôi khi lại là một loại mị lực hấp dẫn quỷ dị.

Y như thế nào mà lại chấm dứt sinh mệnh của chính mình?

Vô duyên vô cớ hết sức.

Y có tài hoa, có thanh xuân, có vóc dáng, có khuôn mặt, có cả bó tuấn nam mỹ nữ dâng lên cho y chọn. Sau cảnh sát còn tra được, tiền gửi ngân hàng của y là một con số đáng kể, cũng đủ để y tiêu xài một cách vô tư nhàn nhã đến tận tốt nghiệp.

Người như vậy, lại vào một đêm rất đỗi bình thường, lặng lẽ đem chính mình trầm vào trong hồ.

Cảnh sát đề ra nghi vấn với bạn cùng phòng.

Ngay cả bọn họ cũng mang vẻ mặt không thể lý giải.

Buổi tối ngày đó Lâm Thiếu trở về, biểu tình còn thật nhẹ nhàng, vẫn ngâm nga vài bài, sau khi tắm rửa thơm đến ngào ngạt, thay quần áo.

Bạn cùng phòng nghĩ y lại muốn đi ra ngoài tìm vui, đây vốn là chuyện thường xuyên nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Trước khi đi, Lâm Thiếu còn luyên thuyên một hồi.

Y đắc ý cười nói “Hôm nay tôi đã hiểu nha, thì ra có một số vết sẹo nằm sâu trong xương tủy, cả đời này cậu đừng mong nó biến mất, cho dù có làm thế nào cũng không thể xóa đi được. Trên đời này, có cái rắm nào có thể tùy tiện ban phát hay thu lại, lập địa thành Phật được chứ?”

Rồi cuối cùng lại thì thào một câu “Vốn đã muốn dừng lại, thế mà còn gọi tôi trở về. Biết rõ hữu duyên vô phận, vậy nhưng vẫn vấn vương không thể nào dứt được…”

Bạn cùng phòng nghe y lẩm bẩm muốn nửa ngày, “Này” một tiếng, hỏi y “Lâm Thiếu, cậu lầm bầm cái gì đó?”

Lâm Thiếu bỗng nhiên lại ha hả cười rộ lên, cao giọng trả lời “Tôi đang nghĩ, làm sao mà khi đang thương tâm đến thế mà tôi vẫn có thể có sức mà cười nha? Hay thực ra tôi vốn là kẻ rất đáng khinh rồi?”

Lời nói của y không đầu không đuôi, bạn cùng phòng ngây ngốc một trận, đến khi phản ứng lại, Lâm Thiếu đã tiêu sái đi xa.

Ai cũng không nghĩ tới y một đi không trở về.

Cùng ngày buổi chiều, cha mẹ đã ly dị và người bạn đời mới của bọn họ đều lên máy bay, hốt hoảng chạy đến đây, đau đớn khóc gần như lả đi.

Mẹ của y tiến lên phía trước túm lấy hiệu trưởng, không ngừng kích động gào hỏi “Vì cái gì? Vì cái gì?! Đứa nhỏ này trước nay vẫn luôn vui vẻ, chưa bao giờ nghĩ luẩn quẩn trong lòng. Có phải con tôi trong này bị ức hiếp hay không?! Nếu không như thế, tại sao nó lại chọn con đường này?! Tôi không tin! Lâm Thiếu sẽ không tự sát, là trường của các người thiếu sót biện pháp bảo hộ, khiến cho nó trượt chân té xuống hồ! Các người đền con cho tôi!! Trả lại Lâm Thiếu cho tôi!!!”

Nhưng Lâm Thiếu không phải là trượt chân.

Y là có ý định tự sát.

Ở bên hồ, dưới gốc cây, cảnh sát tìm được hai lọ thuốc ngủ, bên trong rỗng không, bên cạnh còn có chai nước tinh khiết đã cạn.

Y là thanh tỉnh ra đi, không hề uống rượu, hoặc ít nhất ở thời điểm uống thuốc vẫn là tỉnh táo.

Nhạc Trừng bốn người bọn họ, đứng ở giữa đám người, nhìn thấy thi thể Lâm Thiếu được nâng lên xe, nhìn thấy cha mẹ y khóc đến cơ hồ tuyệt khí, thẳng cho đến chạng vạng đám người dần dần rời đi, bọn họ cứ như bị đông lạnh vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Ánh nắng chiều xán lạn tựa như nụ cười của Lâm Thiếu, nhưng chợt bị tán ra, tấm màn tối tăm kéo lại bao phủ, mây đen ùn ùn, ép tới nỗi hít thở không thông.

Một lúc thật lâu, An Lăng mới giật giật khóe môi, nhẹ giọng nói “Nhạc Trừng, cậu khóc một tiếng đi.”

Thanh âm Nhạc Trừng nhuốm chút khàn khàn, nhưng vẫn cương ngạnh như một tảng đá “Tôi không khóc, tại sao tôi phải khóc?”

An Lăng vỗ vỗ lên vai hắn, đột nhiên bị hắn chụp lại, cắn răng nói “Đừng chạm vào tôi.”

Vì thế không ai làm phiền hắn nữa.

Giống như không biết mệt, cứ đứng như vậy, ngắm ánh trăng loang loang theo sóng nước trên mặt hồ.

Không ai nói chuyện.

Cũng không biết phải nói điều gì.

Chỉ đứng đó, đứng suốt, giống như bị đóng băng.

Đứng đến khuya, Nhạc Trừng thở ra một hơi thật dài, cúi đầu khẽ gọi “Lâm Thiếu…”

An Lăng rất lo lắng, Nhạc Trừng ngay cả một giọt nước mắt cũng không có. Trong bốn người, Nhạc Trừng là người ôn nhu nhất, cũng là người yêu thích Lâm Thiếu hơn cả.

An Lăng dò nói “Nhạc Trừng, chúng ta trở về thôi.”

Hắn đoán Nhạc Trừng sẽ không có phản ứng.

Thế nhưng Nhạc Trừng lại gật gật đầu, xoay người cất bước.

Bốn người thậm chí không mở cửa xe, trong bóng tối của đêm, lặng lẽ đi dọc theo con đường nhựa trở về biệt thự.

Con đường này, Lâm Thiếu đã đi qua hằng vô số lần, miệng ngâm ngâm nga nga một bài, cả đường đi là khoái hoạt, cười đến rạng rỡ.

Giờ đây, y không bao giờ đi được nữa rồi…

…………………

Về đến biệt thự, ba người cùng vào phòng Nhạc Trừng. Mạc Dực đi ra ngoài một hồi, quay lại hỏi “Có thấy A Quý đâu không?”

An Lăng nói “Không phải ở trong phòng cậu sao?”

Mạc Dực lắc đầu, vẻ mặt không khỏi có chút khẩn trương.

Thần kinh căng thẳng như bị đông cứng, giống như đã mất đi sự co giãn mà nứt ra đến phát đau.

Mộ Dung Duy vọt mạnh ra ngoài, ở trong phòng của mình đảo tìm một lần, chạy đến hỏi Mạc Dực “Có thấy túi xách của cậu ta đâu không? Còn thư phòng? Cậu có ngó qua chưa?”

Trừ bỏ Nhạc Trừng đang đờ ra, ba người, ngay cả An Lăng đều khẩn trương lao đến hầu phòng, kêu toàn bộ đám người lại hỏi “A Quý hôm nay có trở về không?”

Cuối cùng, Mạc Dực mới phát hiện Trương Quý nằm ở gian phòng tắm thường dùng ở lầu hai kia.

Nằm trên sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch lạnh như băng, không hề nhúc nhích.

Cảnh tượng vừa đập vào mắt Mạc Dực, tâm gần như rét lạnh.

“A Quý?” Hắn vội vã ôm Trương Quý vào ngực, không ngừng đưa tay vỗ vỗ lên khuôn mặt tái nhợt của cậu, nhẹ giọng kêu “A Quý? A Quý?”

Mộ Dung Duy chạy ào tới, vừa đến trước cửa phòng tắm, thấy Trương Quý nằm trong lòng Mạc Dực, đột nhiên dừng chân, thở hổn hển.

“A Quý?” Mạc Dực không ngừng nhẹ giọng gọi cậu, xoa người cậu.

Trương Quý giống như đang ngủ, nghe thấy thanh âm, từ từ mở mắt ra, ngửa đầu, nhìn thấy Mạc Dực.

Đôi mắt cậu ngập nước, trong suốt ướt át, đen láy tựa như hai khỏa bảo thạch.

Cậu thấy Mạc Dực, thấp giọng nói “Tôi mơ thấy Lâm Thiếu chết, thực đáng sợ.”

Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với Mạc Dực nhu hòa đến thế, không hề có một tia địch ý.

Mạc Dực đau đến cả đôi môi đều tím tái.

Mộ Dung Duy chậm rãi bước đến, quỳ xuống, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu.

Hắn nói “A Quý, bọn tôi sẽ không để cho cậu giống như Lâm Thiếu. Bọn tôi sẽ luôn trông coi cậu, từng giây từng phút một.”

Hắn nói không phải là tôi, mà là bọn tôi.

Mạc Dực nghe được rõ ràng, đưa mắt nhìn Mộ Dung Duy một cái thật sâu.

Mạc Dực hiểu rõ bản thân mình. Hắn vĩnh viễn không có khả năng buông Trương Quý, là điển hình của một kẻ tư tưởng ích kỷ, nếu là vật yêu thích, cho dù có chết cũng không buông tay, thà rằng hủy diệt nó cũng không nguyện để người khác đoạt được.

Trương Quý lại quá mức kiêu ngạo quật cường, ở bên một người tính tình có phần tàn bạo như hắn, chỉ e không sống được bao lâu.

Mộ Dung Duy, cùng chính mình kiên trì như nhau chính là Mộ Dung Duy.

Có lẽ, sẽ tạo nên một thế cân bằng.

Mạc Dực cắn răng, yên lặng cắn chặt răng.

Hắn nghe thấy thanh âm gian nan của chính mình, từng chữ từng chữ một nói với Mộ Dung Duy “Họ Mộ Dung, cậu ta nằm trên sàn nhà, có thể bị cảm lạnh. Cậu sờ trán cậu ta xem sao.”

Mộ Dung Duy cẩn thận chạm vào “Hơi nóng một chút.”

Có đôi khi, chỉ đơn giản là hai câu nói, nhưng lại là ước định cả đời.