Buổi tối sáu giờ, trên bàn ăn, vị trí của Trương Quý trống không. Bữa ăn so với vài ngày qua càng nặng nề hơn.
Lâm Thiếu phi thường thức thời bảo trì im lặng.
An Lăng phá vỡ không khí buồn bực, hỏi “Muốn mang đồ ăn lên không?”
Nhạc Trừng nói “Sẽ ăn vô chứ?”
“Chuẩn bị cháo, có lẽ khẩu vị sẽ tốt hơn.”
Mộ Dung Duy tâm tình không tốt, xem xét An Lăng “Hắn không ăn, cậu sẽ ép hắn à?”
An Lăng cũng đang phiền bực, bị Mộ Dung Duy bới móc, ánh mắt liếc qua “Tôi cũng không phải cậu.”
Không ai nhường ai lạnh lùng nhìn nhau chằm chằm, một lát sau, lại cảm thấy thật ngu ngốc vô vị, đều tự thu ánh mắt lại, một bụng ủ rũ.
Lâm Thiếu vừa vặn buông đũa, hỏi “Tôi đêm nay về hay vẫn lưu lại?”
“Ở lại đi.” Nhạc Trừng nói.
Lâm Thiếu nhìn đến hắn “Trong phòng cậu không phải có một người sao?”
“Có thể bồi A Dực.”
Lâm Thiếu vì thế quay đầu nhìn Mạc Dực “A Dực có tâm tình này sao?”
Mạc Dực nói “Lâm Thiếu, cậu đêm nay ngủ ở phòng tôi.”
Buổi tối, Lâm Thiếu tới phòng Mạc Dực, kết quả phát hiện chính mình có thể độc chiếm cả gian phòng của chủ nhân.
Mạc Dực không có ở đó.
Hắn đi đến phòng Nhạc Trừng.
Nhạc Trừng thấy hắn tiến vào, tuyệt không bất ngờ, hất cằm về phía giường “Muốn kiểm tra một chút không? Tôi không làm gì cậu ta cả.”
Bộ dáng Trương Quý nằm trên giường, cùng ngày xưa vô cùng bất đồng.
Không hề là ngọt ngào, ngoan ngoãn nữa.
Sắc mặt tái nhợt bất thường, trong mộng hô hấp cũng có vẻ hỗn loạn.
Mạc Dực đứng bên giường, nhìn cậu thật lâu, bỗng nhiên thấp giọng hỏi “Nhạc Trừng, cậu có biết lần trước trong thư phòng cậu ta vẽ bức tranh bằng bút sáp màu là có ý nghĩa gì không?”
“Là gì?”
“Là chuyện về cậu ta và em gái trước kia, cậu ta thích vẽ lại, để sau này làm thành một quyển đồng thoại bằng tranh.”
Nhạc Trừng có chút ngoài dự đoán “Cậu làm sao biết được?”
“Tôi như thế nào không biết? Cậu ta ở trong này ngây ngốc hai tháng.” Mạc Dực cười khổ “Tôi đương nhiên biết. Đây là con thỏ nhỏ, con sông nhỏ, thôn xóm nhỏ, nhà xay bột nhỏ…..”
Hắn khẽ khàng thì thào, nhớ lại từng lời trong đồng thoại, cuối cùng nói “Tôi đêm nay muốn ở đây.”
“Không thành vấn đề.” Nhạc Trừng nói “Ghế sô pha cạnh cửa sổ có thể ngủ.”
Mạc Dực ở ghế sô pha ngủ một đêm.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Trương Quý không có tới lui như mọi ngày.
An Lăng cùng Mộ Dung Duy thức dậy, không hẹn mà gặp cùng đi đến phòng Nhạc Trừng, thấy Mạc Dực ngủ lại một đêm trong phòng, cũng không phàn nàn gì cả.
Kết quả, khi Trương Quý mở mắt, bốn người đều ở đó.
Thấy được lông mi nồng đậm run rẩy, vài người không tự chủ được hô hấp dần dần khẩn trương lên.
Đôi mắt như có sương mù che phủ chậm rãi mở ra, dần dần sáng tỏ, Trương Quý liền chuyển tầm mắt, nhìn thấy khuôn mặt Mạc Dực, cánh môi khẽ mấp máy.
Bọn An Lăng phi thường ngạc nhiên.
Trương Quý từ trước đến nay đều không chịu cùng bọn họ nói chuyện, cho dù có chỉnh đến chết cũng không hề lên tiếng, vậy mà bây giờ cư nhiên mở to mắt tìm Mạc Dực.
Trương Quý nói thanh âm rất nhẹ, nhưng không có suy yếu đáng thương hề hề, lời nói rất rõ ràng.
Cậu nhẹ nhàng “Tôi muốn có một chiếc điện thoại trong nhà.”
Ngay cả tâm Mộ Dung Duy cũng mềm nhuyễn xuống.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cậu như vậy lại chỉ có một cái nguyện vọng nho nhỏ.
Mạc Dực ôn nhu nhìn cậu “A Quý, thời gian trò chuyện tháng này, cậu đã dùng hết.”
Hắn vươn tay, dường như muốn vuốt ve mặt Trương Quý.
Trương Quý đột nhiên quay đi, cự tuyệt nhắm mắt lại.
Bọn họ nghĩ cậu sẽ khóc.
Nhưng là không có.
Sau đó, Trương Quý mở to mắt, từ trên giường chậm rãi ngồi dậy.
Cậu xuống giường, dùng khăn trải giường quấn lấy người, không nhìn đến bất luận người nào, rời khỏi phòng.
Tất cả mọi người có chút sửng sốt.
An Lăng hồ nghi hỏi “Cậu ta sẽ không nghĩ quẩn chứ?” Trách cứ nhìn Mạc Dực.
Chốc lát sau, Lâm Thiếu ngáp dài đi đến “Bình yên quá nha?”
“Cậu có thấy cậu ta không?”
“Có, ở trong phòng Mạc Dực.”
Mộ Dung Duy nhíu mày “Ở trong phòng Mạc Dực? Cậu ta trong phòng Mạc Dực làm gì?”
“Mặc quần áo, nhân tiện, dùng lò vi ba hâm lại bánh củ cải ngày hôm qua.”
————————