Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 73: Khởi sự




Không biết vì lý gì, chuyện Mục tiểu thư bị tống vào đại lao vốn được hoàng thất giữ kín đột nhiên lại bị phanh phui. Chỉ qua vỏn vẹn có một đêm, tin tức truyền đi nhanh tới chóng mặt, không chỉ mỗi Kinh thành đông đúc tức thì trở nên xôn xao mà khắp cả Đại Minh cũng dậy sóng.

Trong mắt người đời, chỉ cần nhắc đến một chữ Mục đã có không biết bao nhiêu cảm khái, bao nhiêu nể trọng. Từ đời lão gia đã vững vàng phụ giúp bách tính ở Bạch thành có cuộc sống no đủ. Tới đời Mục thiếu gia, Mục tiểu thư cũng là xông pha ra trận giết giặc, làm hậu phương vững chắc, giúp cho vương triều Đại Minh không chút sứt mẻ mà trải qua một kiếp nạn. Dân chúng khắp nơi trong lòng đều có cảm kích, có mang ơn, đều nói bọn họ là công thần. Một chữ Mục, không nói quá, đã âm thầm trở thành biểu tượng không thể thiếu của Đại Minh.

Không lâu trước đó, khi trận chiến thành Thanh Quan vừa kết thúc. Những tưởng chỉ có hân hoan reo mừng, tấu lên khúc ca khải hoàn đón binh sĩ trở về, những tưởng là đoàn viên nhưng ai ngờ một tin báo tử vang lên, thiếu tướng Mục Tử Hàm chết trận. Dân chúng không khỏi bàng hoàng, khắp nơi đều nhuốm một màu thương xót. Không phải là đã thắng trận rồi sao, vậy mà sinh ly tử biết cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi. Tiếc cho hắn tài hoa có thừa, cơ trí có thừa. Tiếc cho một trang nam tử phiêu dật xuất thần vậy mà chết trẻ. Tiếc cho tình cảnh Mục gia, gia quyến không thể tương phùng, không còn biết đến hai chữ đoàn viên.

Tuy không cần nói ra nhưng ai cũng hiểu, Mục tiểu thư chỉ còn một thân một mình, đau lòng tới cỡ nào.

Cũng vì lẽ đó, đối với vị tiểu thư này, bách tính có một sự chiếu cố nhất định.

Vừa biết tin nàng bị đày vào đại lao, dường như ai ai cũng không thể nào tin. Một người vốn được hoàng thất coi như trân bảo mà đối đãi, hiện giờ đâu đâu cũng rộ lên tin tức, chuyện còn chưa tra rõ, nghe chừng có bao nhiêu là oan khuất, khổ cực tứ bề. Không ít người còn kéo nhau tới trước Hình bộ, bất bình thay cho nàng.

Bóng chiều nghiêng ngả, xe ngựa lọc cọc lăn bánh nơi Kinh thành tấp nập. Người bên trong thản nhiên buộc sẵn rèm lên, ra điều muốn hít thở không khí bên ngoài, ánh mắt vô hồn không biết là nhìn đi chỗ nào. Khắp nơi trong Kinh thành đường xá đâu đâu cũng có người qua lại, xe ngựa vừa lướt qua cũng có đôi ba người hiếu kỳ ngước nhìn.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn không khỏi thất kinh: "Vị kia chẳng phải Lãnh công tử đại danh đỉnh đỉnh hay sao?".

Một lời nói ra thu hút sự chú ý của biết bao nhiêu người. Chủ đề về Mục tiểu thư vốn dấy lên suốt mấy ngày qua, mà Lãnh công tử đối với tiểu thư tốt thế nào ai cũng biết.

Chuyện vừa xảy ra hắn liền lập tức trở lại Kinh thành, xem ra sắp tới nơi này sẽ không còn yên bình nữa rồi.

Nhiều người biết tin hắn xuất hiện, càng thêm nhao nhao bàn tán. Thậm chí còn là chủ đề đàm luận nóng hổi trong các quán trà tửu lâu.

Xe ngựa vừa dừng lại, Tử Chiêu vén rèm bước xuống. Trước phủ Hình bộ tập trung không ít người. Trong tay không phải hoa quả thì cũng là đồ ăn, thậm chí có người còn mang theo cả một hòm thuốc bổ.

Gương mặt không biết từ lúc nào trở nên vô cảm lại thoáng kinh ngạc: "Đám quần chúng này, không biết là thật hay giả, nhưng bọn họ làm ra như vậy, là tận lực tiếp tế lương thực sao?"

"Quan gia, thường ngày tiểu thư vẫn rất thích mua điểm tâm chỗ ta. Phiền ngài giúp ta đem vào cho tiểu thư".

"Quan gia, chỗ quả tươi này ta mới hái sớm nay, một nửa cho tiểu thư, một nửa các ngài cứ giữ lấy, dù sao cũng bồi bổ".

"Quan gia, gần đây trời đã trở lạnh, đại lao lại là nơi ẩm thấp dễ sinh bệnh. Hơn nữa... hơn nữa tiểu thư có khi nào bị dùng hình bức cung, nhất định là chịu nhiều thương tổn. Chỗ thảo dược này không phải là trân quý nhưng vẫn có thể dùng được. Phiền ngài giúp ta gửi cho tiểu thư".

Gã lính gác canh cửa nghe vậy không khỏi hốt hoảng phân trần: "Không có, không có. Mục tiểu thư rất tốt, tuyệt đối không có chuyện dụng hình".

Thủ vệ bên ngoài cửa phủ hôm nay quả là khách khí hơn bình thường, dân chúng đưa tới bao nhiêu lễ vật thì đều nhận lấy bấy nhiêu. Nếu như không phải những thứ này là gửi tới cho Mục tiểu thư thì theo lẽ thường bọn chúng đã có thể lấy về làm của riêng. Nhưng mà... không có nhưng mà. Chỉ biết, đồ của nàng, nếu phát hiện có kẻ nhân cơ hội biển thủ ắt sẽ bị trừng trị. Mới qua mấy ngày, tiền lệ của phủ Hình bộ đã thay đổi không ít.

Tử Chiêu nhấc chân tiến lên thềm đá, nhàn nhạt nhìn đám thủ vệ, bình thản mở miệng: "Ta tới gặp Mục tiểu thư, phiền quan sai dẫn đường".

Ngữ khí tuy vẫn là lễ độ nhưng không hiểu vì sao lại khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.

Dân chúng xung quanh có người nhận ra người đến là ai, hồ hởi tiến tới. Dù sao công tử cũng vào bên trong, chi bằng nhờ hắn đem theo chút đồ tận tay đưa cho tiểu thư. Một đám người đột nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Tử Chiêu được dẫn xuyên qua đình viện tầng tầng lớp lớp thủ vệ canh gác. Trước khi vào tới đại lao còn phải báo danh. Vừa nói tên liền đổi lại không ít kinh ngạc của mọi người. Nàng cũng mặc kệ, theo quy củ mới được người nào đó đặt ra mà đứng đợi ở bên ngoài. Chờ người ta bẩm báo mới được tiến vào.

Cách bài trí bên trong không khiến nàng ngạc nhiên, chỉ tủm tỉm cười, hướng tới buồng giam ở nơi sâu nhất.

Viêm Ngân không biết đang cúi đầu viết cái gì, thập phần tập trung. Tử Chiêu ngồi vào bàn trà kê trước song sắt, tiện tay đặt hoa quả lên, yên lặng nhìn.

Có lẽ là bị người ta nhìn quá lâu, Viêm Ngân cảm thấy nhột nhột sau gáy, nàng ta ngẩng đầu. Vừa thấy người tới, mặt mày tràn ra ý cười: "Ngươi đã trở lại".

"Vừa nghe ngươi gặp chuyện liền trở lại". Tử Chiêu gật đầu.

Không nhắc tới thì thôi, vừa nói, Viêm Ngân ngay lập tức tỏ ra uỷ khuất, nâng tay khẽ khàng che mặt: "Ngươi xem ta ở nơi này bị khi dễ. Một chút cũng không thể trở mình".

Tử Chiêu nhướng mày, nhìn bộ dạng như tấu hài của nàng ta, khoé môi cũng bất giác cong lên: "Ta xem ngươi đâu có chỗ nào không thoải mái. Đã vào tới đại lao, một chút an phận cũng không có". Nàng đảo mắt nhìn những vật dụng được đem tới, không chỉ tiện nghi mà tất cả đều là những vật có giá trị không nhỏ. Xem ra thời gian vừa rồi Hồng Vân sơn cũng xuất ra không ít tiền bạc. Vị các chủ là nàng không biết có nên xót xa hay không.

Nhìn vẻ mặt tiếc tiền của Tử Chiêu, Viêm Ngân bĩu môi: "Người ta vì ngươi không tiếc thân mình, suýt chút nữa còn bị đám người đó đổ nước sôi lên người. Tình thế lúc đó đúng là ngàn cân treo sợi tóc".

Vừa nghe vậy, Tử Chiêu rơi vào suy nghĩ đến xuất thần. Quanh thân vô tình tản ra cỗ khí tức u ám, âm trầm khiến người ta buộc phải kiêng kị.

Chuyện đấu đá trong cung nàng thực chất cũng chưa trải nghiệm qua nhưng cũng không phải là chưa từng nghe nói tới. Ngươi hại ta ra làm sao, ta ám toán ngươi thế nào, muôn hình vạn trạng, âm hiểm khó lường. Viêm Ngân tuy khôn khéo, thân thủ cũng không tệ nhưng nói sao thì vẫn chỉ là nữ tử giang hồ, tự do phóng khoáng. Mấy loại chuyện nhỏ nhen của đám danh môn khuê tú cũng có lúc thân bất do kỷ mà không thể trở tay.

May mắn lần này xảy ra chuyện nhưng cũng không tổn hại tới nàng ta. Nếu không Tử Chiêu sẽ thấy vô cùng ân hận. Việc nàng chỉ nhất thời dựa theo cảm tính mà rời đi, nói sao thì cũng là chuyện khó chấp nhận được.

Viêm Ngân hoàn toàn có thể nhìn ra suy nghĩ của Tử Chiêu. Nàng ta chỉ cười nói: "Ngươi không cần lo lắng. Oan sai của Mục tiểu thư cũng có không ít người thay ta xử lý. Trong lúc chờ bọn họ, ta ở đây nhàn rỗi cũng có cái hay".

"Nhắc mới nhớ, ngươi đổ hết mọi chuyện cho Lạc Vân xử lý cũng quá uỷ khuất nàng ta. Rõ ràng tai hoạ không đâu rơi trúng đầu. Đã vậy lại còn phải tự thân lo liệu. Ngươi cũng ác quá rồi".

"Cũng không thể trách ta, tới cả gương mặt của đám người kia ta còn không nhớ rõ chứ nói gì được tới gia thế của các nàng. Quan hệ giữa mấy người này khi tra ra cảm thấy rất phức tạp, ta liền không muốn nghĩ. Lạc Vân tuy rằng chưa có đắc tội với ta nhưng nàng ta rõ ràng biết đám người đó muốn gây chuyện. Chi bằng đẩy cho nàng ta lo liệu, hẳn là ổn thôi".

Tử Chiêu nhìn điệu cười giảo hoạt của nàng ta cũng bật cười theo. Tiếng cười tuy nhẹ nhưng đủ thanh thuý, rơi vào tai người khác đương nhiên sẽ cảm thấy có điểm bất đồng so với diện mạo của nàng lúc này.

Yến Lân tới cũng không báo trước, vừa vặn nghe được tiếng nàng, một thoáng mơ hồ quen thuộc chợt xẹt qua.

Nhưng hắn cũng không kịp nghĩ ngợi gì, Viêm Ngân đã cất tiếng gọi: "Lân ca ca, huynh lại tới. Ta nghe nói thường ngày huynh đều rất bận bịu. Vậy mà ngày nào cũng chạy tới chỗ ta?".

Nàng ta vốn thích nghi rất tốt, qua mấy lời Tiểu Nhan dặn dò, lại cảm thấy Yến Lân gần đây không còn cảnh giác với nàng nên rất nhanh có thể dùng một thái độ hết sức lớn mật mà đối đãi với Thái tử điện hạ. Bất quá, càng như vậy lại càng giống với Mục tiểu thư trước đây.

"Cũng không phải không thể sắp xếp thời gian. Hơn nữa nếu ta không tới giúp nàng giải khuây, chỉ e sắp tới bách tính sẽ được mở mang tầm mắt, tiếp thu mấy chuyện táo bạo mà nàng viết ra. Thân là Thái tử, ta vẫn nên đích thân kìm hãm thì hơn".

Tử Chiêu tuy đã sớm nhận được tin tức hắn mỗi ngày đều tới đây nhưng vẫn có chút không tưởng tượng ra. Một người xưa nay lãnh tính khó gần lại có thể đích thân tới giải khuây cho người khác.

Vốn là mấy ngày không được ra ngoài, Viêm Ngân đã có chút nhàm chán. Thế là nàng ta nghĩ ra một biện pháp. Giấy mực cũng được đem tới, không bao lâu đã có thể viết ra hẳn một cuốn sách. Sau đó đem ra ngoài nhờ Tiểu Nhan sao chép ra thật nhiều bản rồi bán cho mọi người.

Chỉ là không ngờ, phản ứng của bách tính vô cùng tích cực. Một ngàn cuốn sách vừa xuất ra chưa tới nửa ngày đã bán hết.

Lạ đời, rõ ràng là một phạm nhân, lại có thể viết sách đem bán. Đây là do được dung túng mà nên hay là quốc pháp không giữ nổi nàng. Nói cho cùng, Mục tiểu thư có ra sao đi chăng nữa cũng không ai dám bó buộc nàng. Triều đình mắt nhắm mắt mở, còn không phải là để bình ổn dân tâm thì là gì.

Lạ hơn nữa là nội dung viết trong sách, từ thuở khai quốc cũng chưa từng xuất hiện qua. Truyện kể về một thê thiếp nhà hào phú, vì bị chính thê chèn ép, đối xử bất công nên mới vượt tường, ra ngoài làm nữ tặc. Muốn có bao nhiêu hả hê thì có bấy nhiêu, muốn có bao nhiêu oai phong lừng lẫy cũng có bấy nhiêu. Nói ngắn gọn là dạy người ta phá bỏ lề lối, làm theo ý mình, tự tung tự tác. Táo bạo như vậy, Thái tử tất nhiên không thể không quản.

Sách viết ra dưới danh nghĩa của Mục tiểu thư, lại vô cùng được hưởng ứng khiến cho Tử Chiêu không biết nên vui hay nên buồn. Dù sao thì vẫn cảm thấy có chút thành tựu. Sau này biết đâu sẽ được lưu truyền, ghi danh sử sách.

Yến Lân vừa tới, ngoài trò chuyện cùng Viêm Ngân thì thật ra rất để mắt tới Lãnh Thiên Diệt. Thiếu niên này một đường ngồi kiệu nhưng nhất nhất phải gióng trống khua chiêng khiến người ta chú ý. Vừa vào thành, nơi đầu tiên hắn tới chính là đại lao phủ Hình bộ.

"Không biết thương thế của Lãnh công tử thế nào rồi?".

"Đa tạ Thái tử quan tâm, hiện tại đã không còn vấn đề gì".

"Ta nghe nói công tử ngàn dặm xa xôi, tức tốc trở về cũng không nghỉ ngơi mà trực tiếp tới đây. Tới cả Tào đại nhân cũng không kịp nghênh đón".

Tử Chiêu vừa nghe cái tên này thì ra điều suy nghĩ, bất động thanh sắc, hồi lâu sau mới trả lời: "Là Hình bộ thượng thư sao? Đại lao vốn là của ông ta, đám lâu lanhiều như vậy, còn cần ta đích thân tới báo?".

Biểu hiện này hiển nhiên vô cùng hợp lý. Với thân phận của Lãnh Thiên Diệt, chuyện không biết quy củ cũng là lẽ dễ hiểu.

Như vừa nhớ ra chuyện gì đó, nàng thản nhiên mở miệng: "Nhắc tới ông ta mới nhớ. Đã qua vài ngày cũng chưa thấy tra ra cái gì. Thiên Diệt phải đích thân tới gặp Tào đại nhân một chuyến xem sao. Nơi này thiếu ánh sáng, không tốt cho Chiêu nhi".

Viêm Ngân nhìn khoé miệng Tử Chiêu khẽ nhếch, miệng cười như có như không, nghe ra sẽ hiểu nàng muốn ám chỉ cái gì. Đây là muốn tới trước mặt Tào đại nhân hỏi tội.

Nàng ta cũng thập phần vui vẻ, tủm tỉm cười: "Ta ở nơi này cũng không có việc gì làm. Nếu huynh đã muốn tới gặp Tào đại nhân như thế, vậy ta sẽ giúp ông ta cầu phúc một chút vậy".

Hai người trao đổi qua lại, hết sức tự nhiên thoải mái. Mãi một lúc sau, Tử Chiêu mới từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Viêm Ngân: "Đường Môn nhân quả thật có lòng, vì vết bỏng trên mặt ngươi mà hao tâm điều chế, cuối cùng cũng cho ra một chút thành tựu. Sáng tối mỗi ngày hai lần, chưa tới nửa tháng biết đâu có thể trị khỏi mặt cho ngươi".

Trong mắt Viêm Ngân thoáng qua một tia hoang mang rung động, đây là Tử Chiêu muốn đích thân lên sàn sao? Với gương mặt mang tì vết như vậy còn bị người ta khi dễ chứ chưa nói tới khi để lộ dung mạo thực sự, không biết đám người kia sẽ còn ra tay tàn nhẫn tới mức nào. Nhưng hiểu nhiên, trong mắt Yến Lân, biểu hiện của Viêm Ngân sẽ là vui mừng tới mức không nói thành lời. Hắn như vậy lại có chút chờ mong.

Tới khi Lãnh Thiên Diệt hướng hắn nói vài câu khách sáo rồi rời đi, nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, áo bào xanh ngọc gọn gàng, cần cổ từ góc độ này không có lấy một điểm thô kệch, ngược lại giống như thư sinh nho nhã. Chẳng biết vì sao, trong lòng lại thấy giống một người. Nếu không tiếp xúc qua, không ai có thể tưởng tượng ra một Lãnh Thiên Diệt tàn nhẫn tuyệt tình, đơn phương tiễn cả một đạo quân xuống địa phủ.

Lần này trở lại Kinh thành, trên thân ngoài mái tóc ra thì không có lấy một thứ gì màu đen. Vô tình khiến người ta có cảm giác vừa không quen lại thập phần thu hút. Ánh mắt người này tuy rằng có chút đáng sợ nhưng lại muốn nhìn mãi không thôi.

Viêm Ngân nghiêng đầu, nhìn một loạt biểu hiện giữa hai người này. Một kẻ thờ ơ, một kẻ dù không biết thân phận thật của người kia nhưng ánh mắt luôn bất tri bất giác mà hướng tới. Nàng ta quả thật không biết, Yến Lân là để ý tới thân phận Mục tiểu thư hay là từ trước đã có tâm ý với nàng. Nhưng nói cho cùng, đây có lẽ là nghiệt duyên của hắn, chỉ e, dù lý do có là gì, muốn cầu cũng không thành. Xem Tử Chiêu gần đây hành sự, đừng nói là Yến Lân hay là Hoàng thượng, tới cả toàn bộ Kinh thành này, nàng cũng sẽ không buông tha.

Lúc gặp lại Tử Chiêu, không hiểu vì sao Viêm Ngân cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng dường như có chút hời hợt, lúc nói chuyện có đôi khi sẽ lơ đãng, trong mắt thi thoảng ánh lên hận ý. Ít nói ít cười, khó mà nắm bắt.

Không lâu trước đó, Viêm Ngân nhận được tin tức từ Hồng Lang. Ý nói Tử Chiêu sẽ khiến cho án này của Mục tiểu thư không thể giải. Cứ như vậy ép Hoàng thượng phải nghiêm trị dụng hình, uỷ khuất Viêm Ngân lưu lại trong đại lao một thời gian nữa. Nàng tuy không hiểu lắm dụng ý của Tử Chiêu nhưng ở nơi này cũng không tính là bất tiện, vẫn có thể an nhàn tự tại chờ xem nàng sẽ khiến đám hoàng thân kia thành cái dạng gì.

Chỉ là, Viêm Ngân không ngờ tới, một chút chờ mong xem kịch của nàng, lại chờ tới một sứ thần Triệu quốc.

Trên đại điện, Binh bộ thượng thư trình lên tấu chương, nói rõ đoàn sứ thần Triệu quốc lần này sang tiến cống, hiện tại đã chuẩn bị khởi hành, không tới nửa tháng liền có thể áp sát biên cảnh. Không ai đoán được chuyện tương lai, thời gian này rất vừa vặn, Mục tiểu thư trong ngục kia lúc ấy lại có thể lấy lại dung mạo vốn có. Nhưng đó vẫn là chuyện hồi sau.

Triệu quốc mạnh nhất là chế tạo binh khí, khoáng sản dồi dào nhưng đất đai lại cằn cỗi, khó canh tác. Năm đó một mực gửi gắm tiểu công chúa Lạc Vân sang cầu hoà, đổi lại Đại Minh cấp cho bọn họ lương thực, còn cho người sang dạy bọn họ trồng trọt. Từ đó đời sống của bách tính không tới nổi không thể tự cung tự cấp.

Năm nay mùa màng bội thu, hoàng đế Triệu quốc đương nhiên không thể quên ân tình này. Khoáng thạch cư nhiên chất đầy một đoàn xe. Không chỉ có vậy, lần này Triệu quốc là vô cùng có thành ý, bởi lẽ kẻ đích thân dẫn đoàn mang cống phẩm tới, chính là ca ca ruột thịt với công chúa Lạc Vân, Nhị hoàng tử Triệu Anh.

Khắp nghị chính điện nháy mắt nổi lên một trận bất an. Sớm không tới, muộn không tới, lại nhằm đúng lúc quận chúa Lạc Vân một thân trúng kịch độc liền xuất hiện.

Chuyện này nói ra, toàn bộ đại điện không có người nào biết, thực chất không phải do ý trời mà là có người sắp đặt.

Ngày đó Cao Lỗ cùng Bách nương đích thân xuất sơn tới gặp Tử Chiêu. Nhìn một thân áo bào mỏng manh giữa tiết trời se lạnh, như vậy lại không thể khiến nàng phát run. Thần sắc trầm ổn lạnh lẽo nói ra suy tính trong lòng, đổi lại kinh hãi trong mắt hai vị tiền bối. Bất quá, lúc đó nàng cũng không phải là ra lệnh, mà chỉ đơn giản, nói xong liền than thở: "Chuyện phản nghịch như vậy, chỉ e đi ngược lại với tôn chỉ của Hồng Vân sơn. Chiêu nhi đáng ra không còn mặt mũi để cầu tình. Nhưng đối với các người, ta đều coi như thân nhân, một chút ngại ngùng cũng không cảm thấy. Nếu các vị trưởng bối không nguyện ý, vậy Chiêu nhi chỉ có thể tự mình lo liệu".

Cao Lỗ hít vào một ngụm khí, thiếu chút nữa là quên cả thở ra. Nghe qua lời lẽ tuy là tự nhiên, thoải mái nhưng thần sắc tĩnh lặng dị thường khiến cho ông hiểu được, nàng như vậy chỉ là thông báo cho bọn họ, hoàn toàn không phải là hỏi ý kiến.

Ông và Bách nương đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có cùng một suy nghĩ. Hồng Vân sơn tiềm lực không nhỏ, nha đầu này dù muốn làm gì cũng không phải chuyện khó. Bọn họ đã sống tới từng này tuổi, vậy mà trước mặt tiểu nữ tử luôn cảm thấy chuyện kinh thiên động địa trên thế gian vẫn còn chưa thực sự kinh qua hết. Từ lâu đã tâm niệm, mọi chuyện phát sinh trên người Tử Chiêu đều không thể xem nhẹ.

Như vậy mà lại muốn đảo điên theo nàng, thực chất là muốn tận tay dàn xếp mới có thể chu toàn. Bằng không, nếu để Tử Chiêu tự chủ trương lại càng cảm thấy bất an. Không biết sự việc sẽ thành cái dạng gì.

Sau đó Bách nương ngay lập tức xuất ngoại một chuyến. Triều đình Triệu quốc từ trên xuống dưới đều không phức tạp như ở Đại Minh. Chỉ tận dụng một chút mối quan hệ mà bà ta bồi dưỡng được ở nơi này đã có thể đánh động tới Triệu đế.

Lão nhân gia tuy tự nguyện đẩy tiểu nữ tới nơi xa xôi đổi lại ấm no cho bách tính nhưng nói sao bọn họ vẫn là phụ tử, đương nhiên sẽ cảm thấy Lạc Vân chịu nhiều thiệt thòi mà sinh lòng trắc ẩn. Lần này để vỗ về nữ nhi, một đạo chiếu chỉ ban ra, đưa nhị hoàng tử tới thăm nàng âu cũng là lẽ tự nhiên, còn ai có thể dị nghị.

Triều đình trên dưới trở nên vô cùng khẩn trương, toàn bộ đều tập trung vào chuyện làm thế nào để giải độc cho quận chúa Lạc Vân, xuất ra không ít người bôn ba tứ phương, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có kết quả. Chuyện thành ra như vậy cũng đều do Hồng Vân sơn cùng một bộ phận tùy tùng của Viêm Ngân âm thầm gây trở ngại.

Tử Chiêu nhìn một đám người trên triều vốn đấu đá nhau nhưng trước an nguy của Đại Minh, lại có thể đồng lòng nhất trí, trong lòng không khỏi cười lạnh. Cười một đám người ấu trĩ, lo sợ trước một Triệu quốc tuy mạnh mẽ về tài nguyên nhưng binh lực không đủ. Vậy mà lại có thể quên mất một Mục gia quân đang bị kìm hãm ở Thanh Quan kia, không những quân trang đầy đủ, binh lực dũng mãnh mà trên hết là rất được lòng dân.

Chỉ cần tới lúc nhị hoàng tử Triệu Anh biết tin muội muội một thân một mình ở Đại Minh lại bị một tiểu thư tướng phủ cỏn con hạ độc. Đương nhiên sẽ tức giận, gây áp lực buộc hoàng triều phải truy cứu chuyện này, cho Triệu quốc một câu trả lời thỏa đáng. Đến lúc không tra ra cái gì, chẳng phải Mục tiểu thư sẽ bị gán cho cái tội danh mưu phản, hạ độc quận chúa, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình hữu hảo hai nước hay sao.

Mà thân phận của nàng, sớm đã trở thành cái gai trong mắt đám người muốn tranh giành quyền lực kia. Bọn họ hiển nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội này.

Ý cười càng thêm sâu.

Bởi lẽ, một đám người tự cho mình cái quyền định đoạt sinh mệnh người khác kia lại không hề biết tới, Mục gia quân xưa nay bất kể có hành động gì, đều không nhìn Vương, chỉ nhìn một chữ Mục.

Muốn diệt Mục Tử Chiêu, chính là phải đối đầu với binh lực hùng mạnh ấy.

Tử Chiêu tự hỏi, nếu như Mục gia quân tiến kinh hộ chủ, vậy thì dân tâm sẽ nghiêng ngả về đâu. Nàng quả thật muốn nhìn xem, chuyện này sẽ có kết cục thế nào.

Tôn chỉ này, vốn đã là ý niệm truyền đời của Mục gia, chỉ có người họ Mục mới hiểu rõ. Mà Tử Chiêu, hiển nhiên không hề quên còn có một Mục Từ. Nếu ông ta cảnh báo chuyện này với Yến Lân, mọi dự tính của nàng sẽ khó mà thành.

Nhưng cho tới giờ phút này, ông ta một chút động tĩnh cũng không có.

Hoặc là đang tương kế tựu kế nàng, hoặc là ông ta đang do dự, đấu tranh giữa quyền lực và lòng trung thành. Chỉ có thể chọn một trong hai.

Nàng muốn đánh cược, cược xem tâm của ông ta có đặt trên chữ Mục kia hay không.

Khi ấy gió vẫn thổi, sân viện của nàng đã khác xưa, nhuốm một màu lạnh lẽo quỷ dị.

Nàng trước nay chưa từng tính kế người khác. Nhưng lần này là tận tình tính kế lên đầu toàn bộ bách tính Đại Minh.

Tử Chiêu dường như không còn là nàng của trước kia nữa.

————————————-

Joy lại muốn kể lể.

Chuyện là hơn 1 tuần vừa rồi Joy đi công tác trong Sài Gòn ( joy ở Hà Nội, nếu các bạn chưa biết).

Lần đầu tiên đến SG luôn các bạn ạ, mà hơn một tuần trời không biết SG là gì luôn vì joy quá nhiều việc cần xử lý. Và cũng đồng nghĩa với việc joy không thể viết tiếp được.

Nhưng hôm nay vẫn ra được chương mới, biết vì sao hem?

Bởi vì bận quá xong lúc ra sân bay bị kẹt xe á, nên cuối cùng là joy lỡ chuyến. Vậy là thơ thẩn chờ ở sân bay 3 tiếng đồng hồ.

Và, trời ơi!!! Trong 3 tiếng + cả chặng bay đêm về HN, joy viết xong một chương này.

Hôm nay tới xử lý đỡ đỡ công việc, nghỉ trưa tranh thủ edit một tí, bây giờ mới up được.

Tuy chuyện không có gì đặc sắc nhưng đối với joy thì là trải nghiệm khá ấn tượng với SG đó

:3

Mình chỉ muốn kể lể vậy thôi.