Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 58: Sát khí phủ Thanh Sơn




Một lời, lại đổi lấy từng trận, từng trận hít khí. Mục Từ, dường như còn có thể nghe được tiếng trái tim của mình vừa rơi bịch xuống đất.

Mọi ánh mắt đều tập trung nhìn chằm chằm vào Viêm Ngân.

Nữ tử này vốn thông minh, tâm tư không phải hạng tầm thường. Vừa nghe Tử Chiêu nói, nàng ta đã hiểu ra ý tứ gì. Ở cạnh nàng chưa lâu, nhưng Viêm Ngân tin tưởng, Tử Chiêu làm chuyện gì cũng đều có lý do. Nàng ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Xuống núi một chuyến, lại có trò để chơi cũng không tệ.

Viêm Ngân nhíu mày, lồng ngực phập phồng như thể hít thở không thông. Vành mắt đỏ lên, lóng lánh lệ quang. Nhãn thần từ từ nâng lên quét qua đám người trước mắt: "Phải, Mục gia quân ta dĩ nhiên là đời đời kiếp kiếp chỉ hướng về Mục gia. Nay người Mục gia lâm vào hiểm cảnh, các ngươi có thể giương mắt đứng nhìn hay không? Không thể. Vậy mà tới hôm nay, có kẻ dám mang họ Mục ra làm cái cớ để ngăn cản ta xuất binh cứu người. Được, vậy thì chúng ta phải cho cả thiên hạ thấy, thế nào mới là người họ Mục, thế nào mới là ý chí của Mục gia".

Chỉ biết, phiến ngọc bội kia vừa được giương lên, toàn bộ quân doanh chuyển mình. Tiếng binh khí rầm rập nện xuống đất như bày tỏ sĩ khí hùng hồn, biểu trưng cho lòng trung thành của quân sĩ trước huyết thống họ Mục. Hết nện xuống rồi lại giương cao, cùng với tiếng gầm như hàng ngàn mãnh thú đang gào thét muốn thoát ra. Chấn động này không nhỏ, làm kinh động tới cả dân chúng trong thành.

Kẻ nào không nằm trong Mục gia quân đều túng quẫn, đứng như trời trồng giữa đoàn người đang hừng hực khí thế. Cảm giác như bất cứ thứ gì lao tới ngăn cản bọn họ đều có thể bị nghiền nát.

Trước cảnh tượng này, Mục Từ đều là trợn tròn mắt, một li cũng không rời khỏi Viêm Ngân, nhất cử nhất động của nàng ta đều thu lại. Còn Cát Kỳ, dù có dùng sức rống giận thế nào cũng bị tiếng hô vang của đám người trước mặt lấn át đi.

Tử Chiêu ra hiệu cho Viêm Ngân kêu quân sĩ dừng lại. Nàng ta y lời làm theo, hùng hồn nhấc tay lên ra hiệu. Đến khi bốn bề đã an tĩnh, Tử Chiêu mới nhàn nhạt quay sang nhìn Cát Kỳ, từ tốn mở miệng: "Như ta đã nói, quân trấn thủ Thanh Quan một tấc không thể rời, vì vậy ta chỉ đem theo một trăm người. Nếu ngươi còn ngăn cản, vậy thì chúng ta chỉ còn cách đem toàn bộ Mục gia quân rời đi. Lúc đó, sống chết của toàn bộ bách tính Thanh Quan, một mình ngươi lo liệu".

"Ngươi dám". Cát Kỳ căm phẫn gằn lên từng tiếng.

"Ngươi có thể thử, có điều, Lãnh Thiên Diệt ta xưa nay chưa từng biết thế nào là nhẫn nại". Nói rồi nàng rất nhanh kéo theo Viêm Ngân rời đi.

Bất quá, còn chưa bước được quá hai bước, một cây trường thương đã chĩa thẳng trước mặt. Nâng mắt nhìn người đối diện, còn ai khác ngoài Cát Kỳ. Nàng biết, quân kỷ không thể chỉ vì một hai câu nói muốn phá là phá. Quân sĩ lại càng không thể bỏ quân doanh mà đi theo một người không rõ danh tính. Cát Kỳ lại càng không thể tuỳ tiện giao người cho nàng. Nhưng chuyện đã tới nước này, đã không thể quay đầu nữa rồi.

"Ngươi đây là ép ta động thủ?".

"Muốn đem quân đi? Vậy thì ngươi chỉ còn một cách duy nhất là bước qua xác ta".

Nàng nhướng mày, ném cho hắn ánh mắt mỉa mai: "Mù quáng. Giết ngươi cũng không có lợi cho ta. Vừa không được lòng quân, vừa rước lấy tội phản nghịch. Ta lại không phải kẻ ngu".

Ánh mắt Cát Kỳ loé lên, không nói một lời liền nâng trường thương đâm thẳng vào yết hầu của Tử Chiêu. Nàng cảm nhận hắn rõ ràng không có sát tâm nhưng một đường lại muốn đánh vào tử huyệt của nàng. Đây rõ ràng là muốn dụ Tử Chiêu mạnh tay đáp trả. Chỉ cần làm hắn bị thương, quân tâm sẽ không bao giờ nghiêng về phía nàng.

Tử Chiêu lách người tránh đi trường thương của Cát Kỳ, một mặt lấy đà lướt qua bên tai hắn, nhếch miệng cười: "Ta đã nói rồi, Lãnh Thiên Diệt này không phải kẻ ngu".

Miệng vừa nói, còn chưa kịp để cho Cát Kỳ suy đoán được ý tứ của nàng. Trên tay Tử Chiêu đã rút ra chuỷ thủ, cắt lên áo giáp của hắn vài đường. Toàn thân linh động, thật sự không nhìn ra được bước chân, hắn xuất ra chiêu nào nàng cũng bình thản mà tiếp hắn chiêu đó. Mỗi lần tiếp cận, lại là chuỷ thủ của nàng cắt lên áo giáp của hắn.

Nhìn một màn này, chúng nhân đều thấy một bên là Cát Kỳ liên tục công kích. Còn một bên là thiếu niên trẻ tuổi, thần sắc trước sau như một. Cứ một chiêu, hắn lại tiếp lấy một chiêu. Chuỷ thủ trong tay thong thả cắt lên áo giáp tạo nên tiếng vang không nhỏ. Tư thái này chỉ có thể dùng từ vân đạm phong kinh mà nói.

Hai người đánh nhau giữa quân doanh, binh sĩ xung quanh không người nào dám can thiệp. Tới cả Mục Từ cũng chỉ áng binh bất động. Hơn nữa, chỉ cần ông ta động, Viêm Ngân nhất định cũng không chịu đứng yên.

Tử Chiêu và Cát Kỳ quần thảo một hồi, cho đến khi nàng tuỳ tiện vung tay, một chiêu liền đoạt đi trường thương trong tay hắn thì cả hai mới tạm ngừng chiến. Phải nói, lần này Tử Chiêu hoàn toàn áp đảo. Về sức mạnh, chưa chắc nàng thắng, nhưng để luận về tốc độ nàng lại có thừa. Hắn chỉ cần động, nhất định sẽ để lộ ra sơ hở, khi đó Tử Chiêu chỉ cần nhẹ nhàng ra tay mà thôi.

Bị đoạt đi vũ khí chính là điều tối kỵ, Cát Kỳ không phủ nhận bản lĩnh của hắn không bằng nàng. Nhưng hôm nay, dù có thế nào, tuyệt đối cũng không được để người này mang quân đi. Cát Kỳ nhấc chân, còn muốn tiếp tục phân thắng bại thì đột nhiên, khôi giáp trên người nứt vỡ từng mảnh rồi rơi cả xuống đất.

Tình cảnh này chính là làm người khác phải giật mình. Trước nay trên chiến trường giao tranh khốc liệt, đều là người chết, người bị thương. Khôi giáp đương nhiên là vẫn vẹn nguyên trên người bọn họ. Nhưng nhìn Cát Kỳ, trên người không có lấy một vết thương, vậy mà một manh giáp cũng chẳng còn.

Tử Chiêu một tay chống bên hông, một tay nắm trường thương dựng thẳng lên trời. Sống lưng thẳng tắp, không kiêu không ngạo, an tĩnh chờ đợi phản ứng tiếp theo của Cát Kỳ. Nhìn qua lại chỉ nghĩ tới hai chữ ngay thẳng. Đây chính là điều nàng muốn để cho toàn bộ quân sĩ nhìn thấy.

Ban đầu Tử Chiêu đã làm rõ, nàng muốn mượn quân là để tới tiếp viện cho Tử Hàm. Nhưng Cát Kỳ lại lấy cớ, nói nàng danh bất chính, ngôn bất thuận, tìm cách cầm chân nàng. Đó chính là hắn đa nghi.

Đến nay, nàng đã cho quân sĩ thấy một cái danh phận nhưng hắn ỷ vào lòng quân, mặc sức ngăn cản nàng. Đó chính là hắn ngoan cố.

Tử Chiêu tuy ra tay với Cát Kỳ nhưng hoàn toàn không để hắn bị thương. Điều đó nói rõ thiện chí của nàng. Nếu đem nàng cùng hắn đặt lên bàn cân, nhất định quân tâm sẽ không hoàn toàn nghiêng về phía hắn nữa.

Hắn cần danh chính ngôn thuận. Vậy thì nàng chỉ còn một nữa mà thôi.

Tử Chiêu rời mắt nhìn Mục Từ. Ánh mắt sâu xa âm hiểm của ông ta bao năm qua vẫn như vậy. Lúc này, chỉ cần một lời nói của ông ta là thế cục sẽ thay đổi. Nàng đánh liều mở miệng: "Mục gia quân lúc này phải chăng là nên nghe theo Mục Tử Chiêu? Không biết, ý của công công thế nào?".

Mày khẽ nhíu, bàn tay cũng siết chặt. Trong lòng Mục Từ âm thầm giằng co.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ bên ngoài vội vã vang lên. Nữ tử cưỡi ngựa xông thẳng một đường vào trong doanh mà không một ai ngăn cản. Những tiếng hô rung trời vừa rồi của quân sĩ làm kinh động tới người ở trong thành, Tiêu Thanh cũng không ngoại lệ.

Thanh âm từ quân doanh phát ra không nhỏ, trước nay chưa từng có chuyện như vậy. Chính Tiêu Thanh cũng từng theo Tử Hàm ở trong doanh trại không ít, những tiếng hô này nói cho nàng biết, nhất định là có chuyện. Trong lòng không khỏi nóng nảy, nàng lập tức lên ngựa tới đây.

Vừa vào bên trong, lại thấy cảnh tượng toàn quân vây quanh bốn người Mục Từ, Cát Kỳ, Tử Chiêu cùng một nữ tử che mặt nữa. Nàng thành thục xuống ngựa, tiến vào giữa vòng vây. Đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bộ dạng khôi giáp không đầy đủ của Cát Kỳ: "Cát tướng quân, đây là có chuyện gì? Phu quân của ta chưa trở về sao?".

Nhưng người đáp lại nàng lại không phải là hắn mà là Tử Chiêu: "Tẩu tử, chuyện không thể chậm trễ. Trên đường tới đây ta xác thực nhận được mật báo Thuần Vương đã điều quân rời khỏi ải Xích Vân. Hiện tại chính là hướng tới nơi Tử Hàm đang luyện binh. Nếu không cho quân tới chi viện, Tử Hàm nhất định trở tay không kịp. Đến lúc đó không nói trước được hậu quả. Mấy người này không tin đệ, nhất định không chịu xuất binh".

Toàn bộ quân doanh nghe xong một lời này thì rầm rầm vang lên tiếng hít khí. Tiêu Thanh ban đầu là hốt hoảng nhưng nghĩ lại, nàng thoáng nhìn Cát Kỳ rồi lại nhìn Tử Chiêu: "Mật báo của đệ đáng tin tưởng không?".

Tử Chiêu quả quyết thốt lên: "Đáng".

Nàng ta cụp mắt như suy tính chuyện gì, sau đó ngẩng lên kêu một tiếng "Cát tướng quân...".

Còn chưa nói hết, hắn ta đã chặn lời quát lớn: "Chuyện này không thể được, xưa nay quân sĩ triều đình sao có để đưa vào tay người ngoài".

Viêm Ngân nãy giờ vẫn là yên lặng xem xét tình hình, thấy thời điểm thích hợp, nàng ta tỏ ra mất kiên nhẫn, đột nhiên lên tiếng: "Ta nói chỉ cần một trăm người, đều là Mục gia quân chúng ta, lấy đâu ra quân triều đình. Ngươi còn dám buông lời ngông cuồng thì đừng trách ta biến Thanh Quan thành vườn không nhà trống, một binh một tốt của Mục gia cũng không lưu lại".

Nghe nàng rống giận, Tiêu Thanh cũng phải giật mình quay lại nhìn. Trong mắt không khỏi ánh lên hiềm nghi: "Nữ tử này là ai? Sao lại có những lời lẽ như vậy?". Tử Chiêu hiểu được suy nghĩ của nàng, lập tức nhẹ giọng nói nhỏ: "Mục gia Mục tiểu thư còn sống".

Tiêu Thanh có chút không tin vào tai mình, hai mắt trợn tròn, hết nhìn Tử Chiêu rồi lại quay ra đánh giá Viêm Ngân. Trong lòng có vô vàn nghi hoặc nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ bàng hoàng trong nháy mắt rồi rất nhanh đã kìm nén lại.

Trong đầu cũng đã có suy tính, thêm lần nữa, nàng hướng Cát Kỳ nói chuyện: "Nếu hôm nay người đến xin chi viện không phải là bọn họ mà là ta. Vậy thì Cát tướng quân có xuất binh hay không?".

"Nếu đổi lại là phu nhân, Cát Kỳ cũng sẽ không đồng tình. Không thể chỉ vì mấy tin tức bừa bãi mà tuỳ tiện xuất quân".

Tiêu Thanh nghiêm mặt: "Vậy ý ngươi muốn nói ta tin vào tin tức của Lãnh đệ là bừa bãi, là tuỳ tiện. Cát Kỳ, đó không chỉ là phu quân của ta mà còn là Đại tướng quân nắm giữ trọng binh. Thiếu đi Tử Hàm ngươi biết là sẽ có hậu quả gì. Nhưng ngươi thiếu đi một trăm binh sĩ lại hoàn toàn có thể bù đắp bằng hai trăm, ba trăm trai tráng trong thành. Từ khi chúng ta đóng quân ở đây, Thanh Quan với đại doanh như liền một khúc ruột. Ngươi vốn dĩ đã biết rõ điều này, sao có thể cố tình như không biết?".

Nàng thoáng dừng lại xem biểu hiện của Cát Kỳ rồi lại nói: "Còn nữa, ngươi nên nhớ, rút ra một trăm binh từ Mục gia quân đối với thân phận của ta không khó".

Sau một lời của Tiêu Thanh, chưa đầy nửa nén nhang, một trăm binh sĩ, người ngựa chỉnh tề, khiên giáp đầy đủ tập hợp trước quân doanh. Giữa lúc chuẩn bị xuất phát, lại nhận ra Mục Từ vẫn theo sát phía sau, Tử Chiêu lập tức nhíu mày đề phòng: "Từ công công còn chuyện gì muốn nói sao?".

"Hừ, ta có chuyện muốn nói qua với tiểu thư".

"Chuyện các người ta ngại quản, chỉ là, nếu đã mang họ Mục, ông nên hiểu tình hình phía Tử Hàm không thể chậm trễ. Có chuyện gì có thể chờ Tử Chiêu quay về rồi nói". Tử Chiêu lạnh giọng đáp. Nhưng là, Mục Từ dường như không có ý buông tha, muốn lách người qua tiếp cận Viêm Ngân. Bất quá chuyển động của ông ta cũng không khó tránh, Viêm Ngân xoay người lập tức lên ngựa, trước khi rời đi chỉ liếc mắt nhìn Mục Từ: "Nếu còn muốn trì hoãn, vậy thì đem đầu của ông chặt xuống trả cho Mục gia trước rồi mới có tư cách ngăn cản ta".

Gót ngựa tung lên, phía sau cũng là một trăm binh mã. Mục Từ nheo mắt nhìn bóng lưng Viêm Ngân rời đi. Cảm giác không chút nào chân thật.

Xoay người trở vào trong doanh thì lại bất ngờ chạm mặt Tiêu Thanh.

"Phu nhân có lời gì muốn nói sao?".

"Nói? Ta thì có thể nói chuyện gì với công công đây? Nhìn tiểu cô phúc lớn mạng lớn không chết, nay còn vì phu quân ta mà vừa mới trở lại giờ đã chỉ có thể thấy bóng lưng. Trong lòng lo lắng không yên. Có tâm sự gì thì cũng chỉ có người Mục gia ta mới hiểu mà thôi". Nàng ta để lại tiếng thở dài, cũng chẳng buồn nhìn xem sắc mặt Mục Từ thế nào liền rời đi.

Lúc xuất quan cũng là lúc bình minh ló rạng, đồng cỏ mênh mông phủ lên mình một màu cam đào rực rỡ. Bầu trời dần cao xanh, từng dải mây lững lờ trôi qua.

Hành quân cấp tốc đến độ quá trưa, Tử Chiêu cho đoàn người cột ngựa, dừng lại ven đường ăn chút lương khô để lấy sức. Dù sao cũng là gấp rút lên đường, đêm qua bọn họ cũng không ngủ, nếu không cho những người này nghỉ ngơi, chỉ e khi đến được Thanh Sơn lại chỉ toàn là người giấy.

Trong lòng Tử Chiêu như có lửa đốt nên nàng không mở miệng nói nhiều, bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì, tự mình đi khảo sát địa hình xung quanh. Viêm Ngân cũng muốn đi theo nhưng lại bị nàng từ chối, nói là muốn nàng ta ở lại để giúp ổn định lòng quân. Danh phận Mục Tử Chiêu vừa trở lại, không thể một sớm một chiều mà chiếm được tín nhiệm tuyệt đối. Không thể để quân sĩ lại một mình được, Viêm Ngân vẫn nên lưu lại thì hơn.

Tử Chiêu rảo bước, vừa đi vừa chú ý động tĩnh xung quanh. Nàng vượt qua một đoạn đường dốc thì phát hiện phía trước có một con suối nhỏ, nhân tiện có nước mát, Tử Chiêu muốn rửa mặt cho tỉnh táo nên liền đi tới. Ngoài tiếng róc rách của nước chảy, càng tiến lại gần lại càng nghe ra tiếng lách tách của củi cháy, hơn nữa còn có... mùi cá nướng.

Bước ra khỏi đám cây cối um tùm, Tử Chiêu mới nhìn thấy cạnh bờ suối có thêm một người nữa. Nàng yên lặng không lên tiếng, âm thầm đánh giá người kia. Đổi lại, người đó lại chỉ nâng mắt nhìn Tử Chiêu một cái rồi tiếp tục chăm chú nướng cá.

Mày kiếm, mắt sắc, ngoài bưu hãn còn là cơ trí. Tử Chiêu hiếm khi có ấn tượng rõ ràng như vậy về người khác, nhưng người này lại chính là nằm trong số ít đó. Nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm hán tử, nhìn tới nỗi khiến hắn cảm thấy mất tự nhiên, cau mày hỏi: "Tiểu tử ngươi nhìn cái gì vậy?".

Còn đang mải suy nghĩ lại đột nhiên bị hỏi, Tử Chiêu chớp chớp mắt, rất nhanh đáp lại: "Ta muốn ăn cá nhưng lại không biết bắt cá".

Hán tử ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó liền phá lên cười: "Tên tiểu tử nhà ngươi. Được lắm, thấy ngươi thẳng thắn như vậy, ta sẽ chỉ ngươi cách bắt cá".

Hắn ta bỏ con cá đang nướng dở sang một bên, đứng dậy đi tới sát bờ suối rồi vẫy tay với Tử Chiêu, ý bảo nàng cũng qua đó. Một hán tử tuy mới gặp nhưng đã sảng khoái như vậy, Tử Chiêu cũng không khách khí, tiến tới bên cạnh.

Người này bắt cá rất thành thục, động tác hết sức chuẩn xác. Hắn thao thao bất tuyệt giảng giải một hồi, sau đó dùng tay không, một cước là đã túm được con cá đang bơi dưới sông làm cho nước bắn lên tung toé. Tử Chiêu ngớ người: "Ngươi muốn ta cứ như vậy làm theo sao?".

"Chính là như vậy. Ngươi cứ làm theo ta, một lần không được thì làm vài lần sẽ được". Trên gương mặt hán tử ánh lên tin tưởng khiến cho Tử Chiêu có chút chột dạ. Nàng trước nay chưa từng bắt cá, lại còn dùng tay không, thật sự thấy quá sức a.

Nhìn biểu hiện ngần ngại của Tử Chiêu, hán tử chép miệng, nâng bàn tay thô to vỗ vỗ lên bả vai nàng, tiện nói: "Tiểu tử nhanh lên một chút. Nếu ngươi bắt được cá, ta sẽ đích thân nướng cho ngươi ăn". Nói rồi, hắn ta xoay người, bắt đầu mổ bụng con cá mới vừa bắt được. Vừa rạch lên bụng cá một đường, chỉ nghe bên bờ suối "phập" một tiếng. Thiếu niên áo đen từ lúc nào đã tuốt kiếm, đâm thẳng xuống lòng suối. Lưỡi kiếm đâm xuyên qua người một con cá. Tử Chiêu vui vẻ đem con cá vừa bắt được tới trước mặt hán tử.

Trong mắt nàng không giấu được hả hê, hán tử lại vừa nói vừa cười: "Ngươi đây là bắt cá chết sao? Một kiếm này đâm xuống làm gãy vụn phần xương, nát phần thịt. Con cá này sẽ không còn ngon".

"Tay của vãn bối lại không đủ to như tay của tiền bối, sẽ không thể chụp được cá. Nếu muốn ăn nhanh, chẳng phải cách này là nhanh nhất sao? Đây chính là biết người biết ta, tuỳ thời mà lựa". Tử Chiêu mặt cũng không biến sắc, thản nhiên đáp lại.

Hán tử tròn mắt nhìn Tử Chiêu, rồi đột nhiên hắn ngửa đầu cười lớn: "Không sai, không sai. Phải chi ta gặp ngươi sớm một chút. Có lẽ đã không rơi vào tình cảnh này. Nào, ngồi xuống đi, bữa này ta cho ngươi ăn no cá".

Tử Chiêu cùng hán tử ngồi xuống trò chuyện qua lại. Hỏi ra chỉ biết kẻ này trước đây từng làm nghề mãi võ trong thành, nhưng nhiều năm trước bị người ta gây khó dễ rồi chiếm mất chỗ kiếm ăn. Cuối cùng hắn chuyển tới sống tại một trấn nhỏ ở ngoại thành. Hàng ngày vào rừng săn bắt vài con thú, sau đó lại đem vào thành bán lấy chút bạc. Nhìn hắn, Tử Chiêu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng khi hỏi đến tên lại thấy hắn xua tay không muốn nói, chỉ bảo: "Có duyên ắt gặp lại", nên nàng cũng không nghĩ nhiều. Ăn được chút cá rồi cũng cáo từ rời đi. Nàng không thể lưu lại đây lâu hơn được.

Khi Tử Chiêu trở lại, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Lần này, cưỡi ngựa cho đến tận lúc trời tối mịt mới dừng lại, đốt lửa nghỉ ngơi. Ban đêm cảnh vật xung quanh vừa tĩnh lặng lại trống trải, Viêm Ngân theo lời Tử Chiêu, đảo một vòng khích lệ mọi người, ân cần dặn dò bọn họ nghỉ ngơi cho tốt. Chỉ là thanh âm nữ tử này truyền ra hết sức mị hoặc. Tử Chiên lần này cắn răng, nhẫn nhịn mất hình tượng một lần.

Nghỉ ngơi chưa tới hai canh giờ, tất cả lại chuẩn bị lên đường. Trước khi tới được Thanh Sơn chỉ còn một đoạn đường nữa. Tử Chiêu đắn đo một hồi, cuối cùng nàng quyết định nói rõ tình thế trước mắt cùng mục đích của chuyến đi lần này cho quân sĩ. Ban đầu họ chỉ biết Tử Chiêu muốn liên lạc với tướng quân, mãi cho tới lúc Tiêu Thanh tới mới biết quân Thuần Vương cũng là tiến công tới Thanh Sơn. Trong lòng ai nấy cũng đều là khiếp sợ. Cả đám người trầm mặc, cuối cùng, binh sĩ dẫn đầu đoàn người tiến lại, sang sảng nói: "Công tử, tất cả huynh đệ ở đây đều là quân sĩ Mục gia. Vì Mục tướng quân, chúng ta không ngại xả thân mình. Xin công tử cứ an tâm, chúng ta tiếp tục lên đường".

"Không hổ là quân sĩ Mục gia. Có lời này ta vững tâm rồi".

Đoàn người tiếp tục lên đường, không ai hé răng nửa lời. Cưỡi ngựa hơn ba canh giờ, thanh âm ầm ầm như sóng biển cuộn trào cứ từ đâu văng vẳng bên tai.

Trái tim như đánh trống trận, Tử Chiêu ghì chặt dây cương. Ngoài mặt vẫn là bền bỉ kiên định, nhưng cõi lòng chính là sợ hãi cực độ, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong đầu không ngừng gào thét: "Tử Hàm, Tử Hàm,...".

Vó ngựa vẫn không phút nào ngừng nghỉ, càng lúc càng mạnh mẽ lao về phía trước. Tử Chiêu dẫn đầu đoàn người vượt qua một con đường nhỏ.

Tiếng kêu giết rung trời, tiếng binh khí va chạm nghe chói tai, biển người ào ào như cơn sóng dữ đập thẳng vào mặt. Nàng trợn mắt há miệng, kinh hoảng tới quên cả hít thở. Trăm tính vạn tính, nàng cũng không tính ra tình cảnh lại nghiêm trọng tới nước này.

Mặt mày đã tái nhợt, Tử Chiêu lập tức ra lệnh cho đội ngũ lẩn mình vào rừng cây trong núi để tránh bị phát hiện. Nhìn đội ngũ phía sau, nàng thầm nhủ không biết mang theo một trăm người sẽ là phúc hay hoạ.

Một trăm người, rừng cây này đủ để che giấu sự hiện diện của bọn họ. Nhưng một trăm người,... nhìn lại hùng quân đang gào thét vang trời kia...

Chúng quân sĩ theo Tử Chiêu, từ trong rừng nhìn xuống cảnh tượng kinh tâm động phách đập thẳng vào mắt.

Phía trước không còn là rừng cây, đến cả một bóng cây cũng bị chặt xuống. Mà thay vào đó, là một biển người. Vô số binh mã chen chúc nhau, khít khao không một kẽ hở. Người ngựa vây kín đen đặc kéo dài, bao quanh một khoảng đồi cao. Nơi này đặc biệt lại toàn là cây cối.

Nhìn hàng ngàn hàng vạn binh mã trước mặt, sát khí nồng đậm, mơ hồ đè bẹp cả một ngọn núi. Đây, chính là uy hiếp tuyệt đối với Tử Chiêu.

"Quân Thuần Vương".