Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 57: Bạch ngọc, nhấc lên một hồi binh đao




Người tiến vào nhĩ lực cũng không phải tầm thường. Mục Từ sâu xa đánh giá Tử Chiêu một vòng, nghe được một lời của Tử Chiêu thì bất giác nhíu mày, lại nhìn bộ dạng của nàng, ông ta có chút đắn đo mở miệng: "Tiểu tử, ngươi biết ta?".

Tử Chiêu định thần, tia hoang mang vừa rồi rất nhanh đã không còn lưu lại dấu vết. Thân mình khẽ động, tiến tới trước mặt hắn, nàng bất động thanh sắc đáp: "Nghĩa huynh cũng không có ý giấu ta chuyện gì".

Mục Từ đột nhiên im lặng, hơi thở âm trầm tản ra, ánh mắt như hồ ly dán chặt lên gương mặt của Tử Chiêu như muốn lột sạch da mặt của nàng xuống, tìm kiếm xem rốt cuộc đằng sau đó là thứ gì.

Hồi lâu cũng không thấy ông ta lên tiếng nữa, Tử Chiêu cũng không gấp. Nàng tự tin với diện mạo này, Mục Từ không thể nhận ra nàng.

Thản nhiên đối chọi lại ánh mắt của hắn, Tử Chiêu nhếch miệng cười: "Chẳng lẽ trên mặt ta có dính nhọ nồi?".

"Mục tướng quân lại cho một kẻ như ngươi biết ta mang họ Mục?".

"Mục tướng quân? Nghe xa cách làm sao. Ít ra một kẻ như ta còn thật lòng thật dạ lo cho huynh ấy".

Mục Từ nhíu mày: "Vậy ngươi tới đây là có chuyện gì?".

"Chuyện này, ngược lại, ta cũng đang thắc mắc, Từ công công không phải là nên ở trong cung cấm, tường son lầu các, vinh hoa phú quý quấn thân sao? Cớ gì lại xuất hiện ở nơi xa xôi nghèo nàn này? Chẳng lẽ là muốn đi chịu khổ để trang hoàng thêm danh dự".

Mặc cho Tử Chiêu khiêu khích, Mục Từ cũng không có ý giận, hắn chỉ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng. Mà thân phận thiếu niên trước mặt lại quá mông lung, dù người của Bích Mục lâu ra mặt cũng không tra ra được tin tức gì đáng giá. Chỉ có ánh mắt của người đối diện lại khiến trong lòng ông ta như có lửa đốt.

"Ngươi quen biết Mục tướng quân từ khi nào?".

"Khi nào? Làm sao ta biết được".

"Ngươi... Ta không có thời gian nói giỡn".

"Ta cũng không có nói giỡn. Một kẻ hành tẩu giang hồ ít chữ như ta thì quan tâm gì tới chuyện đó. Hiện tại ông muốn hỏi ta hôm nay là ngày bao nhiêu, ta cũng không trả lời được". Tử Chiêu vừa nói vừa nhếch miệng mỉa mai cười. Bộ dạng hết sức hống hách, thản nhiên đáp.

Mục Từ nhíu mi, thật sự hết kiên nhẫn với nàng, ông ta cứng rắn đe doạ: "Ngươi cho rằng lấy danh nghĩa là nghĩa đệ của Mục tướng quân thì có thể không sợ trời không sợ đất sao. Để ta xem người còn dám không thành thật tới bao giờ".

Lời vừa dứt, tiếng từng khớp xương răng rắc vang lên. Cước bộ ổn trọng, ra chiêu như nước chảy, một chưởng đánh về phía nàng. Tử Chiêu hịp mắt cười, ngang nhiên đối chọi lại ông ta. Tốc độ ra chiêu của nàng cũng không tồi, khổ công luyện kiếm dưới nước suốt mấy năm mà lại không tiếp nổi vài đòn của Mục Từ, há chẳng phải công cốc hay sao.

Hắn xuất ra chiêu nào, nàng cũng có cách hoá giải, hơn nữa còn thuận thế tấn công không ngừng nghỉ khiến cho Mục Từ cũng phải giật mình.

Trong trướng nhỏ loạn thành một đống ngổn ngang thì bên ngoài cũng ầm ĩ không kém. Bao nhiêu tướng sĩ cũng không cản nổi bước chân của nữ tử đang xông vào: "Mau bắt ả ta lại. Không được chạy loạn".

Cả Tử Chiêu và Mục Từ đều đồng loạt ngưng chiến.

"Hừ, tiểu tử ngươi cũng không tệ".

"Tiền bối quá khen". Thật sự nàng cũng có chút mệt, nàng biết, Mục Từ vốn chỉ đánh qua loa, cốt là để thăm dò mà thôi. Nếu thật sự để ông ta ra tay, nàng nhất định không đỡ được quá mười chiêu.

Vừa nghe được động tĩnh bên ngoài, Mục Từ xoay người ra khỏi doanh trướng, Tử Chiêu cũng nhấc bước theo sau.

Cùng lúc này Cát Kỳ cũng tới: "Có chuyện gì?".

"Khởi bẩm tướng quân, đột nhiên có một nữ tử võ nghệ cao cường, một mình xông vào quân doanh. Không những thế còn ra tay đả thương không ít huynh đệ. Hiện tại đang bị chúng binh sĩ bao vây ở phía trước".

Nghe xong, Tử Chiêu cũng theo Cát Kỳ cùng Mục Từ tiến tới phía này xem xét.

Đám quân sĩ theo hàng theo lối bao vây nữ tử toàn thân y phục quái dị, trên mặt còn đeo mạng che kín, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc như dao, âm độc quét qua tứ phía. Toàn thân còn toả ra khí tức kỳ dị, khiến cho đám người xung quanh đều phải dè chừng.

Tử Chiêu nhìn qua liền biết là người nào tới, nàng lách mình tiến lên phía trước: "Viêm Ngân, ngươi sao lại một mình xông vào quân doanh?".

Vừa nghe được thanh âm của Tử Chiêu, nàng ta quay phắt lại, giận dữ quát lên: "Tới tìm tên chết tiệt nhà ngươi. Ta vừa mới rời đi ngươi liền trốn đi đâu mất".

Tử Chiêu hơi ngẩn ra: "Vậy ngươi cũng đâu cần náo loạn lên như vậy. Xong việc ta sẽ trở về".

Nàng ta hừ lạnh, rút ra một ống trúc nhỏ ném về phía Tử Chiêu: "Xem ra ngươi đi chuyến này cũng không được như ý. Ngươi tự mình xem đi".

Nàng chụp lấy, lập tức mở ra. Bên trong là bản đồ một khu vực phụ cận Thanh Quan, còn có chi tiết hướng tiến quân và khoảng cách của Thuần Vương. Mà hướng đi gần nhất, chỉ tới nơi có tên là Thanh Sơn.

Xem xong, nàng ném tấm bản đồ cho Cát Kỳ: "Ngươi cũng xem đi".

Hắn vừa nhìn qua, tròng mắt lập tức chấn động, yết hầu khô khốc nâng lên hạ xuống.

Viêm Ngân nhướng mày quan sát biểu hiện của hắn: "Vậy là ta đã biết đáp án".

"Thiên Diệt, ngươi đã biết Mục Tử Hàm duyệt binh ở nơi nào chưa?".

Nhìn ánh mắt âm hiểm của Viêm Ngân, Tử Chiêu khẽ rùng mình, gượng gạo lắc đầu.

Chỉ thấy nàng ta chỉ tay vào tấm bản đồ trong tay Cát Kỳ, nghiến răng thốt lên một câu: "Chính là nơi đó".

Đầu óc Tử Chiêu có chút ong lên, nàng trợn tròn mắt, lại nhìn thấy tia nao núng hiện lên ở đáy mắt của Cát Kỳ. Điều đó nói cho nàng biết phán đoán của Viêm Ngâm đã đúng. Và nàng cũng hiểu, điều đó nghĩa là gì.

Bàn tay siết chặt, nàng tiến lại gần hỏi hắn: "Nói, nơi này cách đây bao nhiêu ngày đường? Huynh ấy đem theo bao nhiêu quân?".

Cát Kỳ giật mình, quắc mắt cầm theo bản đồ đi vào trong trướng, Tử Chiêu lập tức đuổi theo sau: "Đến nước này rồi mà ngươi còn giấu chuyện đó. Ngươi có hiểu được tình hình hiện tại Tử Hàm đang gặp nguy hiểm hay không?".

"Nơi này cách Thanh Quan một trăm hai mươi dặm đường, cưỡi ngựa không đến hai ngày là tới. Lần này thao luyện binh sĩ chỉ đem theo ba ngàn quân hạng hai". Cát Kỳ đáp ngắn gọn, trong đầu âm thầm tính toán. Chủ tướng không có mặt trong quân doanh, tin tức ít ỏi, tình hình quân địch lại không rõ ràng, hắn nhất định không thể vọng động.

"Ba ngàn quân, đều là tân binh?". Tử Chiêu cao giọng, hàng lông mày nhíu chặt.

Mục Từ nãy giờ vẫn yên lặng đi theo hai người, ông ta không nhịn được đảo mắt đánh giá Tử Chiêu. Thiếu niên này thật sự rất trẻ tuổi, nhìn qua cũng không phải loại người từng khổ luyện cầm binh mà lại có tâm tư mẫn tiệp đến như vậy. Một lời Cát Kỳ vừa nói qua đã nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt. Người này nếu là nhân sĩ giang hồ, vậy chẳng phải trời không biết trọng người tài hay sao. Rốt cuộc, hắn là kẻ nào mới được?

Cát Kỳ cũng có cùng một suy nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu: "Không sai, cả ba ngàn người đều là tân binh,...".

"Vậy chẳng phải nên lập tức điều binh tới tiếp viện cho huynh ấy sao? Ngươi còn chần chừ cái gì?". Cặp mắt sáng quắc của Tử Chiêu nheo lại, bất mãn nhìn biểu hiện lấp lửng của Cát Kỳ.

Hắn chau mày: "Hồi sáng lúc ngươi tới tìm, ta đã sai người đi báo tin tức. Ít nhất cũng phải qua ngày mai mới tới được Thanh Sơn. Nếu thật sự có chuyện, Mục tướng quân nhất định sẽ báo tin về. Hơn nữa, tin tức mà người của ngươi mang tới, ta vì sao phải tin. Thân phận của ngươi, đối với ta không có chút phân lượng nào hết. Vậy thì ta lấy gì để tin ngươi?".

Tử Chiêu tức muốn nghẹn trong họng, đưa tay xoắn chặt lấy cổ áo Cát Kỳ, kéo thân hình cao lớn của hắn xuống trước mặt nàng: "Tên đầu đất nhà ngươi hoàn toàn có thể cho người khảo sát động tĩnh của Thuần Vương. Nhưng ta nói cho ngươi biết, đợi ngươi tìm hiểu xong thì Tử Hàm đã bị vây chặt ở Thanh Sơn rồi".

Cát Kỳ hất tay nàng ra, nghiêm nghị hỏi: "Vậy ngươi có cao kiến?".

"Xuất binh chi viện cho Tử Hàm".

Phía sau vang lên tiếng cười của Mục Từ: "Trong tay Mục tướng quân chỉ còn năm vạn quân. Trong đó hơn ba vạn là quân triều đình đóng tại Đồng Quan. Còn binh lực ở Thanh Quan chưa tới hai vạn, hơn một nửa là Mục gia quân, còn lại là quân bản địa. Tinh binh đều đóng tại đây, không thể bỏ lại cả quân doanh. Nếu điều quân Thanh Quan đi, chẳng phải là ý muốn mời Thuần Vương tới chiếm thành sao? Công tử đây là thật sự không hiểu, hay là cố tình không hiểu".

"Vậy các ngươi không định xuất binh ứng cứu Tử Hàm?".

"Chẳng phải Cát tướng quân đã nói rồi sao. Tin tức của ngươi chưa chắc đáng tin".

Quả thật, nàng cũng hiểu được, bọn họ không có lý do để tin nàng. Tử Chiêu có chút bí bách, đúng lúc trong đầu lại loé lên một suy nghĩ. Khi nãy nàng đã nhắc tới tên Viêm Ngân, nàng đánh cược, Mục Từ ít nhiều cũng phải biết thân phận của nàng ta: "Người như ông đã lăn lộn giang hồ không ít, hẳn là biết tới cái tên Viêm Ngân chứ?".

"Nữ tử ngoài kia? Là Thánh nữ Đường Môn. Từ hai năm trước được tôn lên làm Thánh nữ, cũng là người trẻ tuổi nhất đạt đến vị trí này".

"Không sai. Người mang tin tức đến chính là nàng ta. Danh phận này không nhỏ, nếu có chuyện chẳng lành, không những nàng ta phải gánh chịu hậu quả mà cả Đường Môn cũng không tránh khỏi liên luỵ. Chẳng lẽ ông nghĩ Viêm Ngân có cái gan đem uy danh của cả một bang phái ra chơi đùa với chuyện quốc gia đại sự sao?".

Mục Từ giảo hoạt cười: "Nếu Thuần Vương đạt được thoả thuận với Đường Môn, vậy thì chuyện này cũng không có gì là khó hiểu. Bàng môn tà đạo, chỉ cần thu được lợi ích, liệu chuyện quốc gia đại sự có gì to tát. Hơn nữa, ta còn có chỗ không hiểu, nghĩa đệ của Mục tướng quân không sớm cũng không muộn, cớ sao lại xuất hiện đúng lúc dầu sôi lửa bỏng này. Là trùng hợp, hay là... có mục đích".

"Lão xảo quyệt, ông nghi ngờ ta cấu kết với Thuần Vương, dụ quân xuất thành, mở đường cho hắn đánh vào Thanh Quan?".

"Không sai. Ta chính là nghi nghờ ngươi".

Tử Chiêu nghiến răng, nàng thật sự không muốn kiên nhẫn thêm nữa: "Mục Từ, ta không có cách nào khiến ông tin ta. Nhưng ngày hôm nay, ta nhất định phải đưa người đi cứu Tử Hàm. Các người nghi ngờ ta cũng có cái lý của các người, ta không quản. Ta chỉ cần ông cắt cho ta một trăm người, cùng ta đi Thanh Sơn".

"Hừ, một binh một tốt ta cũng không cho". Mục Từ càng cương quyết, lửa giận trong lòng Tử Chiêu càng muốn bộc phát ra ngoài. Nàng dậm chân, hung hăng tiến tới ngay trước mặt ông ta, hàm răng cắn chặt, gằn lên từng tiếng: "Rốt cuộc, trong lòng ông, ai mới là chủ tử. Nếu hôm nay ông không xuất binh, vậy thì ta sẽ giúp ông thay tên đổi họ".

Trong lòng chấn động, lời lẽ này nghe vào có hàm ý gì, Mục Từ hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng thiếu niên trước mặt lấy thân phận gì mà lại dám to gan lớn mật nói với ông như vậy.

"Hừ, ngươi nghĩ muốn điều động quân đội triều đình là chuyện dễ dàng hay sao? Đừng nói là quân triều đình, đa phần ở đây đều là Mục gia quân. Trước nay chỉ tiếp nhận quân lệnh từ một mình Mục tướng quân chứ không nhìn tới hổ phù. Ngươi nghĩ ngươi có thể điều binh sao?".

"Chẳng phải ông mang họ Mục đó sao? Muốn điều binh, chỉ cần một ý niệm của ông là đủ".

Cát Kỳ yên lặng ở một bên nhìn nàng và Mục Từ đối chọi với nhau. Nghe lời vừa rồi của nàng, hắn bất ngờ lên tiếng cắt ngang: "Không phải kẻ nào mang họ Mục cũng có thể can thiệp vào chuyện quốc gia đại sự".

"Cát Kỳ, ta chỉ cần một trăm binh".

Người này, không những một mà tới hai lần gọi thẳng tên của hắn, trong lòng Cát Kỳ cũng không biết là có tư vị gì. Chỉ biết, càng lúc hắn càng có cảm giác quen thuộc. Bất quá, dù có quen biết hay không, hắn cũng không thể xuất binh: "Quân lệnh như sơn, ngươi có giở thủ đoạn nào cũng không thể lung lay. Chuyện này còn chưa tra rõ ràng, ngươi một bước cũng không thể rời khỏi nơi này".

"Ngươi cầm chân ta ở đây cũng được nhưng nhất định phải điều binh tới Thanh Sơn". Tử Chiêu gần như là thét vào mặt Cát Kỳ.

Mặc cho nàng nóng vội, hắn vẫn lạnh lùng bước thẳng ra ngoài, không màng tới lửa giận của người nào đó dường như đã khó mà kìm xuống được nữa.

Tử Chiêu vung tay muốn chặn hắn lại, nhưng vừa thấy nàng động thủ, Mục Từ cũng ra tay. Hai người lại ngươi một chiêu, ta một chiêu, càng lúc càng kịch liệt. Trướng này vốn nhỏ, không đủ chỗ cho nàng và Mục Từ giao chiến nên chẳng mấy chốc mà đã bị đánh tới sập. Mục Từ phi thân ra ngoài trước, liền sau đó Tử Chiêu cũng theo sát phía sau.

Nàng vốn không muốn gây sự nên vừa ra ngoài cũng ngừng chiến. Chỉ là, quân binh phía ngoài thấy cảnh tượng vừa rồi thì lập tức nhấc lên cảnh giác. Kiếm giắt bên hông cũng tuốt khỏi vỏ, nhất nhất đều chĩa về phía Tử Chiêu.

Lưỡi kiếm sắc lẹm phản chiếu ánh lửa leo lắt chớp lên, khiến nàng không khỏi nhíu mày.

Một mình nàng đứng giữa đám người này, tất cả bọn họ, từng người, từng người đều là muốn đối địch với nàng, đều coi nàng là gian tế.

Tử Chiêu quay đầu, âm trầm nhìn Cát Kỳ: "Ngươi nhất quyết không chịu xuất binh?".

Hắn rất nhanh đáp lại: "Phải".

Nghe được lời này, nàng hít lấy một hơi, hai mắt khép chặt. Cho tới khi mở ra lại là kiên định, tia anh khí bức người nhưng tột cùng lạnh lẽo.

Ánh mắt này không chỉ khiến cho tâm can Cát Kỳ và Mục Từ chấn động, mà còn kinh tâm động phách, lấn át cả sĩ khí của đám người trước mặt. Phải nói, khí thế lấn át vạn người không thể xem nhẹ.

Mọi lực chú ý đều đang đổ dồn trên người nàng thì bỗng chốc lại phải rời đi, chuyển sang một người khác. Nàng cất bước, rất nhanh tiến về phía Viêm Ngân.

Động tác quá nhanh, không biết là làm cách nào lại lấy được vật đang giấu trong đai lưng của nàng ta.

Viêm Ngân hết nhìn vị trí vừa rồi, rõ ràng nàng không giấu thứ gì bên trong. Rồi lại nhìn một phiến bạch ngọc trong suốt như sương, từ lúc nào đã nằm gọn trong tay của Tử Chiêu.

Nàng ta có chút không hiểu nhưng cũng không dám vọng động. Đột nhiên Tử Chiêu âm trầm mở miệng: "Ngươi tính giấu vật này tới bao giờ?". Lời này âm lượng vừa đủ, không hiểu là nói cho Viêm Ngân hay là người khác nghe.

Không chờ đợi thêm, Tử Chiêu xoay người, nắm lấy cánh tay Viêm Ngân, kéo nàng ta đi cùng. Từng bước tiến vào giữa đám người đang giương kiếm. Nàng tiến một bước, bọn họ lùi lại hai bước. Cho tới khi hai người đứng giữa vòng vây.

Quét mắt nhìn từng gương mặt đang dè chừng, nàng chậm rãi nói: "Cát tướng quân nói không phải cứ là người họ Mục là có thể tuỳ tiện điều binh khiển tướng. Không sai. Nhưng, đó là quân đội triều đình của các người. Mục gia quân đời đời kiếp kiếp chỉ phụng sự Mục gia, kiên trung với Mục gia. Hành sự không nhìn ấn chiếu, chỉ nhìn theo người họ Mục. Có phải hay không?".

Một lời xuất ra làm rúng động lòng người. Tay cầm chuôi kiếm siết chặt, không ai bảo ai, đồng loạt thét lên một tiếng vang dội: "Phải".

Đáy lòng Tử Chiêu như sôi sục, ánh mắt có lửa, hừng hực bốc cháy. Chỉ là lời tiếp theo, nàng không thể tự mình nói ra. Lặng lẽ đặt phiến ngọc trở lại trong lòng bàn tay Viêm Ngân rồi khẽ siết lại, kiên định nói: "Cái tên Mục Tử Chiêu, không phải tới lúc nên trở lại rồi hay sao?".