Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 44: Trở về(2)




Từ lúc Tử Chiêu trở về Hồng Vân sơn, rất nhanh đã được sắp xếp ở trong một biệt viện. Bên ngoài là tiền sảnh rộng lớn, đặc biệt uy nghi. Người ngoài nhìn vào thật sự không tưởng tượng ra tại sao trên núi lại có một nơi đồ sộ như vậy.

Qua được tiền sảnh, đi hết một rừng trúc xanh mới tới được nơi ở của Tử Chiêu. Tuy nói là ở nơi thâm sơn cùng cốc nhưng lại tràn ngập ánh nắng, chiếu xuyên qua rừng trúc kia mà đâm xuống mặt đất lại tạo nên một mỹ cảnh hiếm có. Làn gió tươi mát khẽ lướt qua, vờn quanh mái tóc dài buông xõa của người đang đứng trong sân, trường bào màu xanh nhạt mỏng manh chấm đất, tuyệt diễm mà thanh tao. Đối với nàng, trên Hồng Vân sơn không có người ngoài, dung mạo chân chính cũng được bày ra không che đậy như trước.

Có điều, nàng cứ tùy ý đứng như vậy trong rừng trúc, khoác lên y phục nam nhân đơn điệu lại càng toát lên vẻ phiêu dật như trích tiên hạ phàm, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy có nét gì đó ảm đạm thê lương. Một màn này kéo theo không biết bao nhiêu lực chú ý của đám hạ nhân, người nào người nấy đi ngang qua cũng phải dừng lại, nhìn tới thất thần, đến cả mắt cũng không buồn chớp. Trái tim rung động, thiết tha nhìn chủ tử cứ như vậy đứng yên lặng ở đó đã gần một canh giờ.

Tử Chiêu không biết bản thân đứng đó đã qua bao lâu, chỉ biết tới lúc hồi thần lại thì chợt thấy sau gáy có chút ngứa, đột ngột quay đầu lại làm cho đám hạ nhân giật mình kinh hãi, tán loạn chạy đi.

Tiểu Nhan đã đến từ lâu nhưng không tiện kinh động tới nàng, lúc này mới bước nhẹ tới, thanh âm uyển chuyển vang lên: "Muội nghĩ chuyện gì mà xuất thần vậy? Hạ nhân trốn việc đều ở đây mà cũng không phát giác ra".

Tròng mắt trước đó còn ảm đạm trong một thoáng đã khôi phục lại, sáng bừng như cũ, nhếch môi đáp: "Cũng không gì, cứ để bọn họ thong thả một chút. Tỷ tới đây hẳn là đã tra ra được một chút tin tức rồi chứ?".

"Phải, đã tra ra. Ta cũng đã báo tin cho tứ đại trưởng lão, chắc bọn họ cũng sắp tới đây rồi". Tiểu Nhan nhanh chóng gật đầu, ánh mắt cũng theo đó mà ánh lên một tia sáng.

Tử Chiêu không nhanh không chậm mỉm cười, tiến lên khoác tay Tiểu Nhan, vừa đi vừa nói: "Có tỷ làm việc thật yên tâm. Nào, chúng ta ra tiền sảnh chờ bọn họ".

Biệt viện này tuy cùng ở trên một ngọn núi nhưng lại tách biệt hẳn với các nơi khác, là tòa kiến trúc nằm ở nơi cao nhất trên núi, từ nơi này nhìn xuống, thậm chí còn có thể thu được toàn cảnh Hồng Vân sơn vào trong tầm mắt.

Tiền sảnh này đặc biệt trở thành nơi để các vị trưởng lão đến bàn chuyện chính sự cùng các chủ. Tử Chiêu ngồi ở chủ vị, thong thả nhấp một ngụm trà mà Hồng Lang vừa đưa tới, hương trà nhè nhẹ lan tỏa hết sức dễ chịu.

Nhoáng một cái đã thấy bốn vị trưởng lão tề tựu đông đủ, đôi bên gật đầu chào hỏi đơn giản rồi cùng an vị ngồi xuống. Nàng vốn không quá câu nệ trên dưới nên trước nay, gặp mặt các vị trưởng lão cũng đều thoải mái như vậy.

Quét mắt thấy mọi người đã ổn định một chỗ, Tử Chiêu buông chén trà trong tay xuống, trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Chuyện Tú Lệ phường bị tập kích, Tiểu Nhan đã tra ra kẻ đứng đằng sau giật dây. Chúng ta cùng nghe một chút".

Bốn vị trưởng lão nghe vậy thì không nói một lời, ánh mắt chuyển hướng rơi trên người Tiểu Nhan, đợi nàng lên tiếng.

"Mấy ngày qua ta đã cho người điều tra kỹ càng, quả đúng như Chiêu nhi nói, Kinh thành này có biết bao nhiêu thanh lâu, từ trước vốn đã cạnh tranh lẫn nhau, nếu không có người chỉ điểm thì không thể một sớm chiều mà trở nên đồng tâm hiệp lực lại để gây khó dễ cho một Tú Lệ phường này được. Xác thực là có kẻ ở phía sau châm ngòi". Lời mới nói được một nửa, Tiểu Nhan thoáng dừng lại, nhìn qua biểu hiện của Tử Chiêu rồi mới cẩn thận nói tiếp: "Kẻ này thật ra lại có liên quan tới Tam hoàng tử Yến Bạch".

Tử Chiêu vừa nghe đến cái tên này thì liền nhướng mày hỏi lại: "Yến Bạch? Không phải hiện giờ hắn đã không màng tới thế sự rồi sao? Hơn nữa chuyện tranh giành địa bàn của các thanh lâu trong Kinh cũng đâu liên quan tới hắn?".

"Hiện giờ tuy không tự mình can thiệp nhưng thế lực của hắn ở trong Kinh thành được xây dựng biết bao năm qua vẫn còn. Nhưng chính vì hắn không màng đến thế sự nên mọi việc đều để cho thủ hạ thân tín tự mình định đoạt. Nói cách khác, chuyện lần này cũng đều do thủ hạ của hắn mà ra. Tuy rằng sòng bạc mà Tam hoàng tử mở ra không liên quan gì tới chuyện làm ăn của các thanh lâu trong Kinh thành nhưng nếu muốn bành trướng thế lực thì đây lại chính là cơ hội tốt. Dựa vào vài mối quan hệ đã có thể dễ dàng chỉ điểm cho phần lớn thanh lâu liên thủ lại lật đổ chúng ta. Sau đó cố tình ngồi một bên chờ đợi cho tới khi chúng ta rơi vào đường cùng rồi mới bất ngờ ra tay tương trợ. Làm vậy không những là cố tình làm cho Tú Lệ phường mắc nợ với chúng mà còn một mẻ làm suy yếu tất cả các thanh lâu khác. Chỉ cần chuyện này thành thì chẳng khác nào nắm được Tú Lệ phường trong tay, như hổ thêm cánh. Qua một đêm đã có thể trở thành thế lực lớn nhất nhì Kinh thành này. Bất quá bọn chúng cũng không lường trước được phía sau Tú Lệ phường còn có một Hồng Vân sơn".

Tiểu Nhan giải thích cặn kẽ một hồi, ngoài ý muốn lại thấy toàn bộ người ngồi trong sảnh vẫn yên lặng không nói một lời. Đến cả Tử Chiêu cũng ngồi yên bất động mà nhìn chằm chằm vào nàng, khiến cho trong lòng thoáng bất an: "Ta có nói sai gì sao?".

Gương mặt bị nhìn tới mức có chút mất tự nhiên, khẽ ho nhẹ một cái. Lúc này lại thấy Tử Chiêu ban đầu là khúc khích cười, sau chuyển thành cười rộ lên, vui vẻ vỗ bàn: "Tiểu Nhan quả thật khác xưa nha. Lời nói ra cũng thập phần khí thế, tư thái này thật không thể xem thường".

Tứ đại trưởng lão cũng theo lời này mà cười ầm lên, trong khi đó Tiểu Nhan vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì: "Chúng ta chẳng phải đang bàn chuyện đại sự sao? Cái không khí này là thế nào?".

Bách nương ngồi một bên cũng gật gù với Tử Chiêu, coi như không nghe thấy lời vừa rồi của Tiểu Nhan: "Ta nói ngươi nghe, nha đầu này từ khi tiếp quản Tú Lệ phường thì rất ra dáng chủ tử. Có vậy nên khắp cả cái thanh lâu đó từ trên xuống dưới không ai là không khiếp sợ. Một câu Tú nương, hai câu Tú nương, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một mình Tú nương. Thật sự rất là oai phong nha".

Tiểu Nhan bị nói đến đỏ cả mặt, cắn cắn khóe môi, vô lực đáp trả: "Còn không phải Bách nương bà dạy dỗ ta sao?".

Tử Chiêu nhìn biểu hiện này mà vô cùng thỏa mãn: "Xem kìa, xem kìa. Thậm chí còn biết cả giận dỗi nữa. Bách nương thật quá cao tay. Bái phục, bái phục".

Khắp sảnh lại tràn ra tiếng cười, đám thủ hạ đứng gác bên ngoài nghe được mà không khỏi đen mặt. Thầm nghĩ không biết các vị chủ tử ngồi trong kia là đang bàn chuyện đại sự hay là tán chuyện cho vui nữa?

Hồng Lang đứng bên cạnh Tử Chiêu cũng thản nhiên ban cho Tiểu Nhan ánh mắt hết sức thương cảm, làm ra bộ dáng "vất vả cho ngươi rồi", tỷ tỷ đã lâu không gặp người nên có chút kích động a.

Mấy người ngồi trong sảnh tán qua tán lại vài câu, cuối cùng Tiểu Nhan không nhịn được đành phải vỗ bàn quát lớn: "Chuyện thành ra như vậy, các người chẳng lẽ không có chút lo lắng nào sao?".

Lúc này Tử Chiêu thôi không cười cợt nữa, lấy hơi ổn định lại nhịp thở, không nhanh không chậm nói với Tiểu Nhan: "Nhan tỷ, Tú Lệ phường này là tâm huyết của tỷ, nếu là đưa ra đối sách ta càng muốn nghe ý tỷ trước".

Lời này làm cho Tiểu Nhan thoáng sững sờ, nàng ngồi đây cũng chỉ nghĩ là đem mọi chuyện báo lại cho các chủ là Tử Chiêu cùng bốn vị trưởng lão để họ nghị sự chứ chưa từng có suy nghĩ rằng tiếng nói của bản thân lại được coi trọng tới mức này. Từng ánh nhìn mang theo tín nhiệm của mọi người đều hướng về mình, khiến cho Tiểu Nhan như muốn khóc, không tin tưởng vào những lời vừa nghe được: "Ta sao?".

"Phải, nếu không phải tỷ thì làm gì còn ai khác có quyền định đoạt chứ? Chúng ta ở đây chỉ là hậu thuẫn của tỷ mà thôi".

"Nhưng Tú lệ phường không phải của ta, từ đầu tới cuối đều là từ sản nghiệp của Hồng Vân sơn mà thành, nói cách khác cũng chính là sản nghiệp của muội".

"Tiền đề cho Hồng Vân sơn đúng là từ ta mà ra. Nhưng trong ba năm ta biến mất, Hồng Vân sơn đã gặp qua sóng gió gì, ta có cùng các người đồng cam cộng khổ sao? Tú Lệ phường đã mở ra gần một năm, trước đó tỷ phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, có ta cùng chung sức san sẻ với tỷ sao? Chúng ta vốn không có ràng buộc, từ ba năm trước các người hoàn toàn có thể bỏ mặc Hồng Vân sơn này mà đi. Nhưng cho đến nay, khi ta trở lại, Hồng Vân sơn vẫn còn. Theo lý mà nói ta phải thiếu các người một lạy". Lời vừa dứt, người đã thật sự dứng dậy toan khụy gối xuống. Nhưng đầu gối còn chưa kịp chạm đất, cả năm thân ảnh không hẹn mà nhất loạt phóng lên đỡ lấy nàng.

Tứ đại trưởng lão cứ như trăm miệng một lời: "Ngươi điên cái gì? Lạy này của ngươi chúng ta không thể nhận".

Tất thảy mọi chuyện vừa diễn ra trong tiền sảnh mới nháy mắt đã được truyền đi khắp Hồng Vân sơn. Chỉ thoáng chốc, tiếng hô vang lên khắp núi làm rúng động cả một vùng trời.

Người trong sảnh cũng bị kinh động. Ánh mắt Tử Chiêu dõi ra bên ngoài, cảm nhận sự rung chuyển của từng đoàn người đang tiến về phía này, khóe miệng nhẹ kéo ra một đường cong tuyệt mỹ, lời nói ra càng thêm quả quyết: "Một lạy này ta không chỉ nợ riêng mấy người đâu".

Nói rồi nàng đứng dậy, tiến ra bên ngoài tiền sảnh, tứ đại trưởng lão cùng hai người Tiểu Nhan và Hồng Lang cũng lần lượt theo sau.

Bước tới vị trí cao nhất, dõi mắt nhìn khắp Hồng Vân sơn tràn ngập sắc đỏ của hồng y nhân. Kẻ nào kẻ nấy cũng khí thế bừng bừng, mắt sáng như đuốc dõi theo từng cử chỉ của nàng.

Thanh âm được rót thêm một phần nội lực cường đại, ngạo nghễ vang vọng tới từng ngóc ngách của nơi thâm sơn cùng cốc: "Thân là các chủ, vậy mà ba năm qua ta không cùng các ngươi đồng cam cộng khổ lấy một ngày. Nay ta trở về cũng không còn mặt mũi nào để mà tiếp quản Hồng Vân sơn. Nơi này ngược lại, chính là lãnh địa của hồng y nhân. Chúng ta chính là chủ nhân của ngọn núi này, biến ngọn núi này trở thành nhà. Các chủ Hồng Bảo kiếm các chỉ lấy một chữ Hồng làm hiệu là ta, ngày ta trở lại không phải để làm chủ của các ngươi mà là để cùng các ngươi đứng chung dưới một mái nhà là Hồng Vân sơn này, cùng tiến cùng lui với các ngươi, cùng các ngươi đưa Hồng Vân sơn trở thành thế lực cường đại nhất".

Ngày đó, tiếng rền vang không dứt từ Hồng Vân sơn truyền ra đã gây nên một trận chấn động. Chỉ biết cứ mỗi lần được nhắc đến thì chính là một giai thoại khó quên, kể về ngày đánh dấu sự trở lại của kẻ sau này sẽ nắm trong tay thế lực hùng mạnh nhất Đại Minh.