Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 35: Một lần rời Kinh đã là ba năm




Đứng lẫn trong đám thuộc hạ của hán tử có một đứa bé chừng 7-8 tuổi, tay cầm gậy gỗ, tròn mắt nhìn Tử Chiêu. Nàng cho xe ngựa chạy chậm lại rồi tự mình bước xuống, đi tới trước mặt hán tử: "Đại ca, tiểu đệ mạn phép, không biết đứa nhỏ này có quan hệ thế nào?".

Hán tử nhìn theo hướng Tử Chiêu vừa chỉ, quả thật thấy một đứa bé mặt mũi lấm lem: "À, nó là đứa trẻ mồ côi, ngày trước được một bà lão nhặt về nuôi lớn. Nhưng không lâu trước đây bà lão qua đời, chúng ta mới lôi nó về sơn trại".

Tử Chiêu cong cong khóe mắt: "Nhưng đại ca có biết nó là nữ hài không? Sao lại mang nó theo xuống núi làm chuyện này, chẳng may mà bị thương thì biết làm thế nào?".

"Ngươi đừng vì thấy nó là nữ hài mà xem thường. Nhìn ốm yếu vậy thôi chứ để nó lượm củi, gánh nước còn nhanh hơn đám nam nhân chúng ta".

"Nhưng tiểu đệ thấy để một nữ hài cho các huynh nuôi nấng thật có chút bất tiện. Như vậy đi, chỗ tiểu đệ đây vừa hay lại thiếu một thư đồng chạy việc, đại ca để đệ mang đứa bé này đi, xem như cuộc sống cũng đỡ vất vả. Đệ gửi đại ca một ít bạc, cảm tạ các vị đại ca đã nhọc công săn sóc".

Hán tử nghe xong cũng gật gù cho là phải, hắn quay sang nhìn đứa nhỏ: "Ngươi có chịu theo vị huynh đệ này làm việc không?".

Đứa bé hai mắt sáng ngời, vẫn thủy chung yên lặng nhìn Tử Chiêu nhưng đầu cũng khẽ gật mấy cái.

Trước khi đi cùng Tử Chiêu, nó còn nán lại cáo từ mọi người, sau còn nhờ gã hán tử kia gửi lời từ biệt với mấy đại nương ở trên sơn trại. Tử Chiêu đứng cạnh xe ngựa quan sát một màn như vậy, gật đầu đánh giá: "Đứa trẻ này xem ra tư chất không tệ".

Trong xe ngựa nhoáng cái đã xuất hiện thêm một người, dáng hình nhỏ nhắn còi cọc, mặt mũi lấm lem, từ đầu đến cuối thủy chung im lặng, thi thoảng lại ngước mắt len lén nhìn Tử Chiêu.

Yến Bạch ngồi một bên quan sát, không hiểu Tử Chiêu là đang nghĩ gì, từ đây chạy tới Bạch thành cũng phải qua mấy tháng mới tới nơi, thân bọn họ còn lo chưa xong mà giờ lại lôi theo một đứa trẻ, đường xá xa xôi không tránh khỏi bất tiện. Hơn nữa, đứa nhỏ này lại khiến hắn có cảm giác rất bất thường, hơi thở cũng đem theo một cỗ hoang dại không nói thành lời.

Tử Chiêu cũng đang quan sát đứa trẻ kia vô cùng chăm chú, đáy mắt sắc lạnh lạ thường, dù đây mới là lần thứ hai chạm mặt nhưng rõ ràng đứa bé này cho nàng cảm giác như đã quen thuộc từ lâu. Lần trước trời tối, hơn nữa mọi sự chú ý lại tập trung hết vào bà bà kia nên đến nay Tử Chiêu mới chân chính đánh giá một lần. Phải một lúc lâu sau mới không nhanh không chậm mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?".

"Tiểu nữ không có tên, trước đây bà bà chỉ gọi một tiếng nha đầu, sau rồi mọi người cũng quen gọi như vậy".

"Sao đến cả cái tên cũng không có, chẳng lẽ ngươi không đặc biệt thích cái tên nào sao?".

Đứa nhỏ khẽ lắc đầu, tròng mắt đảo qua như đang suy nghĩ chuyện gì sau đó lại nhìn Tử Chiêu, khe khẽ nói: "Thiên nhân tỷ tỷ, nếu được, tỷ có thể giúp tiểu nữ đặt lấy một cái tên được không?".

Tử Chiêu đang ngồi, nghe được người khác gọi mình như vậy thì khẽ rùng mình, nhìn bộ dạng của đứa nhỏ kia rõ ràng là muốn đem nàng lên bàn thờ rồi thắp luôn ba nén hương mà khấn bái cũng nên. Liếc mắt cũng thấy Yến Bạch đang trợn mắt nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu, Tử Chiêu cũng hận không thể đem hai mắt của hắn móc ra: "Ngươi nhìn cái gì chứ?".

"Không nghĩ ngươi rảnh rỗi còn đi lừa trẻ con mình là thiên nhân hạ phàm. Ta thật có chút mở rộng tầm mắt nha".

Tử Chiêu cắn cắn môi, không biết phải đáp lại hắn ra sao. Lại nhìn đứa nhỏ kia vẫn một thân bẩn thỉu, nàng lại có chút không chịu được bộ dáng như vậy, nhanh chóng đáp một câu qua loa rồi cũng quay sang một bên nhắm mắt dưỡng thần: "Chốc nữa tới ven sông rửa mặt một chút, chuyện kia ta sẽ suy nghĩ".

Đứa nhỏ kia thấy nàng không để tâm nữa thì cũng không dám lên tiếng, có điều trong đáy mắt vẫn ân ẩn chút chờ mong.

Xe ngựa chạy ra khỏi đường mòn thì cũng đến được bờ sông, Yến Bạch bước xuống hết sức khoa trương dặn dò một hồi, hắn cũng chuẩn bị sẵn rất nhiều lương thực cho bọn họ đi đường, nhưng riêng tùy tùng đi theo thì nói thế nào Tử Chiêu cũng không chịu đồng ý. Vì vậy mà khi xe ngựa lăn bánh rời đi lần nữa thì trên xe ngoài mã phu ra cũng chỉ có ba người Tử Chiêu, Tiểu Nhan và đứa nhỏ kia.

Cỗ xe chạy suốt ba ngày đường, cuối cùng mới đến được một thành trấn nhỏ, Tiểu Nhan nhanh chóng vào khách điếm thuê một gian phòng để ở tạm qua đêm. Trong lúc nàng ta ra ngoài dặn dò trưởng quầy đem đồ ăn trưa lên thì chỉ còn Tử Chiêu cùng đứa nhỏ ở trong phòng, vừa lúc nước tắm được đưa vào, Tử Chiêu lập tức xách đứa nhỏ lên bắt nó tắm rửa, suốt mấy ngày qua nàng đã nhen nhóm ý định này không biết bao nhiêu lần, để một đứa nhỏ bẩn thỉu chính là không vừa mắt.

Tiểu Nhan bước vào thấy cảnh tượng quần áo rách rưới vương vãi khắp sàn, tiểu chủ tử thì sắn tay áo đến tận vai, ánh mắt bắn ra lửa, ra sức kỳ cọ như đang vặt lông gà cho người trong bồn gỗ. Nàng ta há hốc miệng, không biết từ khi nào mà Tử Chiêu lại chịu tự tay làm loại việc này, hỏi đến thì nàng cũng không thèm quay đầu lại đáp một tiếng: "Ta ngứa mắt mấy hôm nay rồi".

Xong xuôi, nàng nhấc ra từ trong bồn một tiểu cô nương, dáng người tuy gầy gộc, da dẻ có chút thiếu sức sống nhưng có điều ánh mắt lóe lên tia hoang dại như dã thú, diện mạo có chút hung ác dọa người mà theo như lời Tử Chiêu nói rất có thể đứa nhỏ này mang trong mình dòng máu của người ngoại tộc. Nhưng nếu để một nữ tử lớn lên với vẻ mặt này thì quả thật không thích hợp cho lắm.

Đứa nhỏ đặc biệt ăn rất khỏe, một bữa ăn ít nhất cũng ba bát cơm to tướng, Tử Chiêu gắp cho nó thứ gì nó đều vui sướng ăn cho bằng hết khiến nàng còn nghĩ có khi mình vừa nhặt về một sủng vật, nuôi thật tốn cơm.

Đến đêm, Tử Chiêu và đứa bé kia nhỏ người nên nằm chung một chỗ, còn Tiểu Nhan cẩn thận kê giường nhỏ nằm phía ngoài, tiện thể có động tĩnh gì cũng sẽ nắm được trước tiên. Bất quá, nằm xuống chưa bao lâu lại nghe từ giường trong phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ, giữa đêm lại có chút quỷ dị. Nàng ta cẩn thận bước vào kiểm tra thì thấy Tử Chiêu cũng bị tỉnh giấc, đang ngồi chồm hỗm trên giường. Thì ra âm thành vừa rồi là do đứa bé kia phát ra, thật sự cảm thấy kỳ lạ, con người sao lại có thể phát ra tiếng gầm gừ như vậy được.

Tử Chiêu quan sát một hồi thì len lén đưa chân đạp nhẹ vào người đứa nhỏ một cái, chỉ thấy nó trở mình, yên lặng ngủ tiếp. Đến lúc này, hai người mới an tĩnh trở lại ngủ.

Mấy đêm sau đó, lúc thì lưu lại một thành trấn, lúc thì dựng lều nghỉ lại trong rừng, gần như đêm nào mọi người cũng bị tiếng gầm gừ của đứa nhỏ kia làm cho tỉnh giấc. Tử Chiêu sáng nào cũng phải cốc vào đầu nó một cái cho hả giận nhưng đứa bé chỉ cười khúc khích đáp lại, dường như đối với nó, đây lại là chuyện rất vui vẻ.

Trở lại Kinh thành lúc này, khắp Đông cung như bị rơi vào hầm băng, hàn khí tản ra lạnh thấu xương, ai ai cũng không dám gây ra một tiếng động, chỉ e sợ người bên trong sẽ nổi trận lôi đình mà giết chết bọn họ. Yến Lân ngồi trước thư án, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm người quỳ trước mặt, thanh âm mang theo tia giận dữ: "Các ngươi không tìm thấy? Huy động toàn bộ cấm vệ quân cũng không tìm nổi một người?".

Tên thị vệ đang quỳ kia sợ tới mức thân hình cứng nhắc, đầu cúi gằm xuống, chỉ còn nước thỉnh tội với người trước mặt. Mục Từ đứng một bên chỉ nhàn nhạt quan sát rồi trầm giọng nói: "Ngày Tử Hàm xuất chinh thì nha đầu kia trùng hợp cũng biến mất. Có khi đã đi theo Tử Hàm rồi cũng nên".

Không khí trong phòng thoáng chốc lại càng rét lạnh, Yến Lân phất tay cho người lui ra, tên thi vệ kia như được đại xá, chân bước cũng không vững, lảo đảo chạy ra ngoài. Mục Từ không nói thêm gì, lặng lặng đi ra, tròng mắt đảo qua đảo lại như suy tính chuyện gì.

Trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại một mình Yến Lân, lát sau lại có thêm một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện trong góc phòng. Hắn liếc nhìn người vừa đến một cái, trầm giọng ra lệnh: "Bí mật điều tra kỹ càng trong hàng ngũ đi theo Mục tướng quân. Điều một nhóm khác chú ý động tĩnh ở Bạch thành, đảm bảo không có gì sơ suất".

Bóng người kia rất nhanh lĩnh mệnh rồi lập tức biến mất không còn dấu vết.

Mấy ngày qua không tìm thấy bóng dáng Tử Chiêu đâu, chuyện tiểu thư Mục gia đột nhiên biến mất không khỏi gây một trận xôn xao. Nhiều người nắm bắt được tin tức này cũng ra sức truy lùng ráo riết, mỗi kẻ đến cũng có mục đích khác nhau, nhưng dù có xới tung cả Kinh thành này lên cũng không tìm được một góc áo của nàng. Tam hoàng tử Yến Bạch vốn giao hảo rất tốt với Mục tiểu thư cũng nhốn nháo một hồi, không tìm được người thậm chí còn buồn rầu không thèm tới sòng bạc những ba ngày.

Cứ như vậy, mấy tháng trời trôi qua nhanh như gió thổi, người của Bích Mục lâu vốn đã tra ra được tung tích của Tử Chiêu từ sớm nhưng Mục Từ lại giấu nhẹm đi tin tức này, đến cả Yến Lân cũng không được biết. Không hiểu tại sao nhưng linh cảm mách bảo ông ta làm vậy. Dù sao cũng là trên đường trở về Bạch thành nên Mục Từ chỉ bí mật điều thêm ám vệ tới bảo hộ mà thôi.

Cho tới ngày xe ngựa của Tử Chiêu chỉ còn cách Bạch thành chưa tới hai ngày đường nữa thì cả Tử Hàm đang dẫn quân trên sa trường, lẫn Yến Lân đều nhận được một phong thư của nàng để lại. Nhưng vào thời khắc đó chỉ e đã quá muộn, chén trà trong tay Yến Lân rơi xuống đất, vỡ nát thành trăm mảnh.

Khi hồi tưởng lại mấy đêm đó, lửa cháy ngập trời, mùi máu tanh sộc lên tận óc. Là một đêm kinh hoàng mà cả đời cũng không thể nào quên.

--------------------------------------------

Ba năm sau, một tiểu cô nương gương mặt có chút dữ tợn, không biết luyện loại võ công gì mà thân như quỷ ảnh, nhẹ lướt trên mặt nước mờ sương lại không hề gây ra chút gợn sóng nào. Từ bờ bên này, trong nháy mắt đã sang tới bờ bên kia, hướng một gian nhà trúc đi thẳng tới. Dừng chân ngoài cửa, tiểu cô nương cất lên thanh âm hết sức nhu thuận, không phù hợp với diện mạo đáng sợ của nàng chút nào: "Tỷ tỷ đã tỉnh dậy chưa?".

Đứng bên ngoài một lúc lâu, thấy bên trong không có chút động tĩnh nào, nàng hắng giọng đánh tiếng rồi đưa tay đẩy cửa bước vào. Quét mắt nhìn trong phòng đã không thấy người đâu, tiểu cô nương nghiêng đầu khó hiểu rồi lập tức rời đi.

Lúc này, trong một góc của sơn cốc rộng lớn, nước từ trên thác đổ xuống làm cho mặt nước tung lên từng tầng hơi ẩn hiện như sương mù. Nếu không quan sát kĩ càng hẳn sẽ không nhìn ra dưới đáy nước kia có một bóng đen linh động. Chìm trong làn nước nhưng lại di chuyển nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện như trên mặt đất. Không biết là người này lấy một hơi rồi chìm xuống đã qua bao lâu, chỉ biết lúc ngoi lên thì bầu trời đã đâm xuống vài tia nắng.

Tiểu cô nương khi nãy đã đứng chờ sẵn được một hồi, thấy người vừa lên bờ thì nhanh chóng tiến tới đỡ lấy thanh kiếm trong tay người kia, vẻ mặt vốn dữ tợn đột nhiên tràn ra biểu cảm giận dỗi: "Tỷ tỷ mới sáng sớm đã ngâm mình luyện kiếm cũng không tới rủ Lang nhi một tiếng".

"Chẳng phải hôm qua ngươi ra ngoài lấy tin tức cho sư phụ mãi tới khuya mới trở về sao? Tỷ tỷ không muốn làm phiền ngươi nghỉ ngơi nên mới không tới gọi". Nữ tử đưa tay gạt đi vài giọt nước lăn trên gương mặt nàng, thần sắc tĩnh lặng, không nhanh không chậm đáp lại.

Chỉ thấy y phục bị ướt, ôm sát vào mà lộ ra dáng người tuyệt mĩ, đôi chân thon dài, mỗi bước đi đều dứt khoát, hữu lực nhưng lại không gây ra bất cứ tiếng động nào. Khí chất thanh lãnh nhưng thập phần tôn quý lộng lẫy, nhất cử nhất động đều là tao nhã vô song. Mũi cao sóng ra một đường hoàn mỹ, môi như cánh hoa đào tháng ba, chỉ phiêu đãng mím nhẹ một cái liền khiến người ta cảm thấy phong hoa vô hạn, hận không thể mạnh bạo cắn lên đó một cái.

Thiên tư tuyệt mỹ là vậy, nhưng ánh mắt lại như phủ lên một tầng sương mù mờ mịt, vô hồn, không gợi ra được chút cảm xúc nào. Tiểu cô nương bên cạnh dường như đã sớm quen nên cũng không có biểu cảm khác lạ gì, chỉ nhanh nhẹn theo sau nữ tử kia trở về gian nhà trúc.

Nữ tử cất lại kiếm vào trong phòng rồi lấy y phục mới để đi tắm, mở tủ quần áo của nàng ra lại chỉ thấy hoàn toàn là một màu đen. Người sống trong Vụ Ẩn cốc đều là như vậy, quanh thân chỉ vận duy nhất huyền y nhưng người nào người nấy đều không đơn giản.

Từ ba năm trước, trên giang hồ bất ngờ nổi lên tin tức, Dữ Ngọc công tử ở Vụ Ẩn cốc xưa nay chỉ nhất nhất sống một mình, không giao du với bất kỳ một ai nay lại nhận thêm một đệ tử, đem vào trong cốc sống cùng hắn. Người nào người nấy cũng đều tò mò không thôi, không biết tên đệ tử kia là may mắn hay là xui xẻo.

Chẳng ai là không biết tới tên Hắc Vương kia nổi tiếng quái dị, có khi nào đệ tự của hắn bị hành hạ cho tới chết hay không? Bất quá, bên ngoài đồn thổi ra sao cũng không ảnh hường gì tới trong cốc. Nơi đó không khác nào cấm địa, dù cho cả thiên hạ này có tụ tập muốn xông vào cốc xem xét một chút thì cũng là điều không thể.

Nhưng nằm ngoài dự đoán, tên đệ tử kia không những không bị hành cho chết mà còn sống sờ sờ ra đấy. Chỉ mới qua ba năm, vậy mà lần đầu tiên kẻ này xuất cốc đã gây ra một trận náo động khiến cho cả chốn giang hồ lẫn người trong thiên hạ cũng phải toát mồ hôi lạnh.

Khi đó không một ai biết tới diện mạo của hắn ra làm sao, chỉ nghe được hôm ấy trong trấn đột nhiên xuất hiện một thiếu niên toàn thân huyền y, mặt nạ vàng ròng che đi diện mạo, chỉ để lộ ra cánh môi tuyệt mĩ khiến cho kẻ nào có diễm phúc được nhìn qua cũng thần hồn điên đảo. Đi theo hắn còn có một tiểu đồng nhỏ nhắn nhưng mặt mày dữ tợn, dọa không ít người phải tránh xa.

Hai người này đi ngang qua trấn nhỏ thì ghé vào một tửu lâu dùng bữa, vừa bước vào thì cũng thu hút không ít ánh mắt. Đúng lúc trong tửu lâu cũng có một nhóm rất đông các đệ tử của Đường Môn, một môn phái chuyên dùng độc hại người nổi danh khắp giang hồ. Bọn chúng tiến vào cả thảy hai mươi người, ngồi xuống thì vừa đúng thiếu một bàn. Mà bàn này không ai khác chính là chỗ hai người vận y phục màu đen kia đang ngồi.

Chủ quán vì sợ hãi nhóm người Đường Môn kia mà cũng hạ giọng khéo léo nhờ vả bọn họ nhường bàn. Thiếu niên đeo mặt nạ chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi cũng đồng ý nhường chỗ. Nhưng đám đồ đệ kia nhìn vào lại tưởng hắn nhát gan, nhìn bề ngoài có vẻ không coi ai ra gì kia nên mới nói vài câu khó nghe. Tiểu tử mặt mũi hung ác tức mình cũng chửi lại vài câu, hai bên lời qua tiếng lại. Đám người Đường Môn bị chửi không chịu được nhục nhã lại ra tay hạ độc tiểu đồng nhỏ tuổi. Điều này làm cho thiếu niên đeo mặt nạ tức giận, một tay giết sạch cả đám hai mươi người, hơn nữa còn móc mắt bọn họ ra nhét vào một cái bọc. Đem cả thảy bốn mươi con mắt, một thân một mình xông lên Đường Môn đòi thuốc giải.

Các vị trưởng lão của bọn chúng nhìn thấy bốn mươi con mắt của đồ nhi bị đổ lăn lóc trên nền đất thì cũng tức giận vây đánh người này. Bất quá không những không đánh được mà người thì trọng thương, tay chân đứt lìa, người thì bị phế võ công, kho độc dược của Đường Môn suýt chút nữa còn bị thiếu niên này hủy chỉ trong nháy mắt. Nếu bọn họ không thức thời giao ra thuốc giải thì không biết mọi chuyện còn có thể đi xa tới đâu nữa. 

Từ đó mà khắp thiên hạ không ai không biết tới Lãnh Thiên Diệt, đồ đệ của Dữ Ngọc công tử, đồng dạng một thân huyền y giống sư phụ của hắn. Mà nhân vật này chân chính lại là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, nhưng vì nàng ra ngoài vẫn luôn vận một thân nam trang nên người đời cũng chỉ biết là một nam nhân trẻ tuổi mà thôi.

Dung mạo giấu dưới tấm mặt nạ kia cũng trở thành chủ đề nóng hổi, người thì đoán có thể kẻ này tướng mạo không ra gì nên mới phải che lại, kẻ thì nói biết đâu cũng là trang nam tử tuấn mĩ ưa nhìn. Bất quá, nhớ lại thần thái cao ngạo cùng cánh môi để lộ ra ngoài kia cũng đã hút mất thần trí của không ít người, có khi còn mỹ hơn cả sư phụ của hắn.

Dữ Ngọc nghe được tin này thậm chí còn ngồi một chỗ, soi mình trên mặt nước rồi lại quay sang nhìn Tử Chiêu, cảm thấy nữ tử này thiếu đi vài phần lanh lợi, hoạt bát của mấy năm trước mà bắt đầu tiếc rẻ.

--------------------------------------------

Tử Chiêu từ gian nhà tắm bước ra ngoài, mái tóc ướt nước rũ ra đằng sau. Nàng thong thả bước tới một gian nhà trúc khác, tới nơi cũng không đẩy cửa vào mà nửa nằm nửa ngồi ngoài hiên, ngắm nhìn một rừng lê hoa trước mặt.

Lát sau, cửa bị đẩy ra từ bên trong, một thân ảnh nam nhân cao lớn xuất hiện, dáng người hoàn mỹ, từng tấc da thịt ôn nhuận, thanh tao. Hàng mi đen dày rủ xuống, sống mũi cao phong duệ một đường, diện mục như ngọc, mái tóc dài tùy ý buông xõa khiến cho hắn càng thêm phần phiêu dật.

Dữ Ngọc thoáng nhìn người ngồi dưới hiên, mày khẽ chau lại, đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, cướp lấy chiếc khăn trong tay nữ tử, giúp nàng lau khô tóc: "Lãnh công tử thật thích để tóc ướt tới vậy? Nghĩ vi sư lần nào cũng có thể lau giúp ngươi sao?".

"Sư phụ không lau ta sẽ đi nhờ Lang nhi". Gương mặt bị chế giễu kia cũng không có lấy chút biểu cảm dư thừa, thản nhiên để người ta lau khô tóc cho nàng.

Dữ Ngọc suốt ba năm nay vẫn cảm thấy bất mãn với nha đầu này, thở dài một hơi, chầm chậm nói: "Ta nói ngươi đặt cái tên nào không đặt. Lại tự gọi mình là Lãnh Thiên Diệt, nghe thấy cái tên đã sặc mùi máu tanh. Vụ Ẩn cốc đâu phải nơi sinh ra cái thứ đáng sợ như vậy a".

"Hừ, một mình sư phụ cũng đủ đáng sợ rồi, không phải sao?".

"Ta tuy có chút đáng sợ nhưng nhắc đến cái tên này thật sự là vừa lòng đẹp ý...". Dữ Ngọc còn đang nói dở thì đột nhiên Tử Chiêu hắt xì một cái, nước mũi theo đó mà chảy ra. Mặt không biến sắc, ung dung nắm lấy tay áo của hắn mà chùi qua chùi lại. Không biết tên nào sợ bẩn, bản thân như hóa đá nhìn hành động vừa rồi, giận dữ không nói nên lời. Kết quả là buổi trưa hôm ấy Tử Chiêu bị hắn phạt không cho ăn cơm, còn phải đi gánh nước một mình.

Hồng Lang len lén, nhân lúc Dữ Ngọc không để ý liền đơm lấy một bát cơm đầy, còn khuân theo một đống thức ăn, chui vào trong phòng của Tử Chiêu đóng cửa lại, chỉ đợi nàng gánh nước trở về là đã có cơm canh sẵn sàng.

Nam nhân thong dong đi dạo trong vườn lê hoa, thừa biết nhất cử nhất động của hai người kia nhưng cũng không nói gì, chỉ cong khóe miệng nhàn nhạt cười.