Vi Sư Phụ

Chương 45




Khi mở mắt ra, Tang Lạc nhìn thấy cây cối xanh um tươi tốt trên đầu.

Tang Lạc sợ hãi muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, kèm theo cảm giác choáng váng, làm cho nàng ngã xuống đống lá khô.

“Á!” Tang Lạc ôm lấy đầu ngồi yên một lúc rồi mới từ từ ngồi dậy trên mặt đất phủ đầy lá khô,

Cây cối tươi tốt lọt vào tầm mắt khiến cho Tang Lạc không dám tin, hoang giới không thể có khu rừng rộng lớn như vậy, ở hoang giới ngoài rêu xanh thì không có thực vật xanh nào sống được. Vậy ở đây là, đây là… bên ngoài hoang giới? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tang Lạc loạng choạng đứng dậy, trong lòng rối bời hét lên theo bản năng: “Sư phụ!” Nhưng trong khu rừng sâu thẳm ngoài tiếng vang ra không có ai đáp trả lại.

Nhớ lại mình bị kéo xuống đáy hồ, sư phụ bị ngăn cách ở bên ngoài, trong lòng Tang Lạc suy sụp. Lúc đó chỉ có một sức kéo ngắn ngủi, sau đó thì không còn cảm giác gì nữa. Nếu nàng đoán không sai, sư phụ rất có thể có lẽ… không ở cùng với nàng, sư phụ của nàng vẫn còn ở hoang giới.

Thế giới tu chân trên danh nghĩa là có ba nghìn thế giới, trong đó hoang giới cũng có rất nhiều, tất cả đều không có tên và cũng không thể phân biệt. Hơn nữa nàng vẫn không biết lúc trước hai sư đồ họ rốt cuộc đã chạy trốn đến hoang giới nào, cho nên nàng không biết phải đến đâu để tìm sư phụ.

Đứng trong rừng ngơ ngác nhìn xung quanh, Tang Lạc nắm chặt tay, nàng phải làm sao đây? Cơ thể này của nàng đã ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, gần hai phần ba thời gian nàng lớn lên bên cạnh sư phụ, chưa từng ở cách xa chàng và còn không biết chàng đang ở đâu giống như bây giờ.

Một mình thấp thỏm lo sợ đối mặt với thế giới không xác định này còn không đáng ngại bằng tâm trạng lo lắng về sư phụ. Tang Lạc còn nhớ rõ nét mặt của sư phụ lúc đó… Sư phụ bây giờ thế nào rồi?

Nhất định cũng lo lắng giống như nàng hiện tại, hơn nữa sư phụ vẫn còn bị mắc kẹt ở hoang giới không ra được, một mình chàng ở đó nếu bị thương sẽ không có ai quan tâm, nói không chừng sư phụ vì tìm kiếm nàng sẽ làm những điều ngu ngốc.

Tang Lạc càng nghĩ càng thấy lo lắng, nóng lòng đi tìm sư phụ ngay lập tức, nhưng vừa đi được vài bước lại thấy không biết phải tìm ở đâu, nên lại dừng lại.

“Sư phụ…” Tang Lạc ngồi xổm xuống, lấy hai tay ôm lấy mặt.

Cũng không biết im lặng trong bao lâu, đột nhiên Tang Lạc mơ hồ nghe thấy âm thanh gì đó truyền đến cách đó không xa. Tang Lạc rối bời ngẩng đầu lên, có khi nào là sư phụ? Nói không chừng sư phụ cũng đã đến đây, chỉ là chỗ rơi xuống là một nơi khác chỗ của nàng, bây giờ đến đây tìm nàng? Cứ an ủi mình như vậy, Tang Lạc đi về hướng đó.

Tang Lạc không vội vàng xuất hiện, trước tiên nàng trốn thật kỹ và quan sát. Cái nhìn đầu tiên nàng cảm thấy thất vọng, sau đó liền cau mày lại.

Những động tĩnh ở đó không phải là của sư phụ nàng, mà là một nữ tu sĩ và hai nam tu sĩ.

Nữ tu sĩ trong bộ y phục đỏ đó bị một nam tu sĩ đè dưới gốc cây, một nam tu sĩ khác cầm thanh kiếm đứng bên cạnh. Nữ tu sĩ áo đỏ đang vùng vẫy, trong mắt đầy vẻ giận dữ. Trong lúc hai nam tu sĩ nói chuyện và phát ra những tiếng cười dâm đãng khiến người khác ghê tởm, nữ tu sĩ đó trừng mắt nhìn họ, đôi mắt đầy sự mỉa mai và chán ghét.

“Huynh mau phá trinh ả ta đi, âm nguyên đầu tiên của nữ tu sĩ rất có lợi cho việc tu luyện, nếu không phải ả mãnh liệt như vậy hai huynh đệ chúng ta có thể nuôi ả như một lô đỉnh. Đáng tiếc bây giờ đợi chúng ta thưởng thức xong sẽ giải quyết luôn.” Nam tu sĩ đứng bên cạnh nói mà ánh mắt dán vào cơ thể nữ tu sĩ.

“Ta biết rồi, đồ tốt đương nhiên là huynh đệ chúng ta cùng thưởng thức, ngươi canh chừng trước.” Một nam tu sĩ khác đè lên người nữ tu sĩ, đầu không ngẩng lên mà xé rách y phục trước ngực của nữ tu sĩ bên dưới.

Tang Lạc xem đến nỗi cau mày lại, muốn cứu người nhưng lại do dự. Nàng nhớ lại chuyện rất lâu trước đó đã gặp phải khi đi chợ tu chân trở về, cũng là tu sĩ cứu người mà ngược lại bị hai người diễn kịch đó giết chết đó thôi.

Nhưng mà, chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy không lo? Tang Lạc vẫn không thể làm được, có lẽ nàng mãi mãi không làm được những nguyên tắc của người tu chân tự do gì đó mà sư phụ nói.

Nếu vì sợ gây rắc rối cho mình mà từ bỏ chuyện này không lo, chắc cả đời này nàng cũng không yên lòng, tất cả những gì nàng muốn cũng chỉ là sự yên lòng mà thôi. Suy đi nghĩ lại, nếu như là nàng gặp phải những chuyện này, nàng cũng hi vọng có thể có người đến cứu nàng.

Hơn nữa, nàng phát hiện ba tu sĩ này, nam tu sĩ đứng bên cạnh là trúc cơ tầng hai và một nam tu sĩ khác là trúc cơ tầng tám, còn nữ tử là trúc cơ tầng bảy. Nàng được sư phụ huấn luyện bao nhiêu năm như vậy cũng không phải là vô ích, trong trường hợp này cũng có thể tự bảo vệ mình.

Không sử dụng kiếm Tang Tử, Tang Lạc trực tiếp sử dụng sương khí tạo thành một thanh kiếm mỏng, không chậm trễ tiến gần đến người đang đứng một bên trong số ba người đó.

Giết người dễ dàng hơn trong tưởng tượng, hơn nữa tu sĩ có tu vi thấp nhất trong ba người này căn bản không có thời gian phản kháng, hắn bị phân tâm vì lo nhìn một nam một nữ tu sĩ bên đó nên bị Tang Lạc chặt đứt đầu một cách dễ dàng, máu từ cổ phun ra.

Bản thân Tang Lạc cũng cảm thấy bất ngờ với kết quả này, máu phun ra cũng không tránh ra mà bắn lên chiếc váy đỏ của nàng. Nàng không ngờ lại có thể giết chết một tu sĩ trúc cơ tầng hai dễ dàng như vậy, có một loại cảm giác không chân thực. Bởi lẽ khi nàng và sư phụ so tài với nhau, nàng chưa bao giờ chạm được sư phụ dù chỉ một lần, hơn nữacảm giác giết yêu thú và tu sĩ cũng khác nhau.

Hai tu sĩ một nam một nữ bên cạnh đều bị sự thay đổi đột ngột này làm cho dừng lại. Sau đó họ đồng thời phản ứng, nam tu sĩ đó cầm kiếm lên, trong nháy mắt đã đứng trước mặt của Tang Lạc.

Tang Lạc vẫn còn hơi sững sờ thì nghe thấy nữ tử hét lớn: “Cẩn thận!”

Tang Lạc liền chắn lại theo bản năng, còn thanh kiếm người đàn ông đó vừa vung tới đã lập tức bị nàng dùng sương khí ăn mòn một lỗ hổng. Sắc mặt của người đàn ông đó vốn đã u ám càng trở nên tồi tệ hơn, hắn lùi qua một bên dùng ánh mắt lập lòe nhìn nàng.

Tang Lạc nhìn thấy sự kinh ngạc sợ hãi và còn sắc khí dâm tà trong mắt của hắn, sau đó phát hiện ánh mắt hắn không ngừng đảo qua đảo lại vào ngực trước của nàng, Tang Lạc làm gì mà không đoán ra được nam tu sĩ này đang nghĩ cái gì. Nhưng nàng không thẹn quá hóa giận mà bình tĩnh cầm thanh kiếm đối mặt với người đàn ông đó, tìm kẽ hở của hắn. Cũng giống như mỗi lần nàng so tài với sư phụ, nhưng người trước mặt này có thể trực tiếp giết chết mà không cần thương tiếc.

Khóe mắt liếc nhìn nữ tử áo đỏ y phục xốc xếch dưới gốc cây đang vùng vẫy ngồi dậy, trên người nàng ấy dường như có thứ gì đó trói chặt, có vẻ rất khó cử động, mắt không chớp nhìn qua đây.

Đây là lần đầu tiên Tang Lạc chiến đấu với người không phải là sư phụ và yêu thú, nàng cảm thấy căng thẳng và còn có một chút hưng phấn không thể ức chế. Trong lòng Tang Lạc chợt hiện lên một ý nghĩa muốn thử các dạng vũ khí được ngưng tụ bằng sương khí mà nàng thí nghiệm trong mấy năm qua.

Nàng đưa tay trái của mình lên vung những cây kim mỏng manh được ngưng tụ bằng sương khí về phía người đàn ông, sau đó vung kiếm sương khí tấn công.

Bị những ám khí mỏng manh đó tập kích, người đàn ông đó vô thức dùng kiếm chặn lại nhưng sực nhớ lưỡi kiếm của mình đã bị ăn mòn trước đó, nên hắn chuyển sang né tránh. Song những cây kim sương khí thật sự quá nhiều, ngay khi ánh sáng xanh vừa lóe lên trước mặt, hắn đã dựng lên một bức tường đất, nhưng những cây kim sương khí đó nhanh chóng xuyên qua lớp tường đất hướng thẳng về phía hắn.

Người đàn ông lại kinh ngạc thêm một lần nữa, xung quanh cơ thể phát ra ánh sáng xanh, những cây kim sương khí cuối cùng cũng biến mất trước ánh sáng xanh. Người đàn ông còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn cầm thanh kiếm kỳ lạ chém về phía hắn, gần như ngay lập tức trực tiếp phá hủy lá chắn linh khí hộ thân của hắn.

Khi lá chắn linh khí xung quanh cơ thể của nam tu sĩ đó biến mất, kiếm trong tay của Tang Lạc cũng tan biến theo, nhưng nàng nhanh chóng ngưng tụ một thanh kiếm mới.

Nam tu sĩ bị Tang Lạc đánh cho vội vàng né tránh, đến cuối cùng gần như không còn sức lực chống trả. Ánh mắt hắn lóe lên, lướt qua nữ tử y phục đỏ không thể cử động ở dưới gốc cây cách đó không xa. Ngay sau đó trên thân nữ tử y phục đỏ có một tấm lưới mở ra hướng về phía của Tang Lạc. Đó là linh khí của hắn, chế ngự cô gái trước mặt này trước rồi đối phó với cô gái đó sau, dù sao trước đó hắn có thể bắt được nữ tử y phục đỏ đó, bắt lại một lần cũng không phải vấn đề.

“Tấm lưới đó, cẩn thận linh khí của hắn!” Nữ tử y phục đỏ dưới gốc cây không bị tấm lưới trói buộc, bật dậy lấy ra một thanh kiếm lao đến.

Ở hoang giới, việc giết yêu thú và được sư phụ huấn luyện cho nàng khả năng phán ứng, Tang Lạc còn chưa nhìn rõ thứ gì đang bay về phía mình thì nàng đã vô thức vẫy hai tay tạo thành một làn sương khí mỏng chắn trước mặt, cách tấm lưới đó chỉ một bước.

Tấm lưới đó không bị ăn mòn nhưng bị sương khí ngăn chặn lại cũng mất đi ánh hào quang rơi xuống đất.

Nam tu sĩ vỗn vẫn dựa vào linh khí này của mình làm điều ác, hiện tại sắc mặt trở nên rất khó coi, muốn bỏ chạy ngay lập tức. Đáng tiếc Tang Lạc và nữ tử y phục đỏ đó một trước một sau ngăn chặn hắn lại, chiến đấu một hồi, cuối cùng hắn bị hai người phụ nữ mỗi người một kiếm chém thành ba khúc.

“Lại đi giúp một người xa lạ, cô cũng thật kỳ lạ. Đa tạ ngươi tiểu cô nương ~” Nữ tử y phục đỏ dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những gì vừa xảy ra, nàng ấy cười cởi mở vỗ về Tang Lạc thấp hơn mình ấy một cái đầu.

Tang Lạc đứng đó thở dốc, bị cái vỗ này suýt chút ngã nhào. Nàng cũng đã lâu không giao tiếp với ai khác ngoài sư phụ của nàng nên không biết nên bày ra vẻ mặt gì đối với nữ tu sĩ tự cho mình đã quen thân với nhau này.

“Ta tên Yến Vũ, thật sự đa tạ cô, nếu không hôm nay ta bị hai thứ bẩn thỉu này cưỡng bức rồi. Cô đã giúp ta một lần, sau này chúng ta chính là bằng hữu.”

Tang Lạc nhớ lại những gì lúc nãy mình nghĩ: sau khi cứu người xong thì học như sư phụ làm khuôn mặt lạnh lùng rồi phất tay áo ung dung rời khỏi. Mấy điều này thế là không thể thực hiện được rồi. Bởi vì nàng gặp một cô nương đặc biệt tự cho rằng cả hai đã quen với nhau.

Nhìn thấy nữ tử y phục đỏ tự xưng là Yến Vũ nở nụ cười tỏa nắng, không hả giận mà đập nát hai cái xác, Tang Lạc cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không khỏi co rút người lại, ánh mắt nhìn nữ tử cũng hiện lên vẻ sợ hãi.

Tang Lạc không phải là một người biết từ chối người khác, đối với người thân quen biết có lẽ sẽ thích cằn nhằn, nhưng đối với người không quen biết thì gần như im lặng đối đãi. Bởi vì nhìn không ra nữ tử này có ác ý, hơn nữa nàng cũng vừa đặt chân đến thế giới xa lạ, còn thêm tâm trạng kỳ lạ khi vừa mới giết người xong nên âm thầm cho phép Yến Vũ kéo nàng cùng đi nhóm lửa nghỉ ngơi bên cạnh cái xác. Bây giờ có một người ở bên cạnh có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.

“Phải rồi, cô tên là gì, tại sao lại đến Vô Nguyên giới, nơi có linh khí yếu ớt của giới tu chân hạ đẳng này? Ở đây ít khi nhìn thấy tu sĩ, nhiều nhất cũng là tu sĩ kỳ luyện khí thôi.”

“Ta tên Tang Tử.” Sau khi suy nghĩ lại Tang Lạc vẫn không nói tên thật của mình ra, “ở đây là Vô Nguyên giới sao? Vậy tỷ có biết làm sao để đến Linh Quang không?” Linh Quang giới, bây giờ nàng cũng không biết nên làm sao cho tốt và phải đi đâu, điều duy nhất nghĩ đến chính là ngôi nhà lúc đầu nàng ở.

Yến Vũ cởi chiếc váy đỏ đã rách trên người, đoạn lấy một chiếc váy đỏ khác từ trong túi trữ đồ ra, cứ như vậy thay trước mặt của Tang Lạc. Nhìn thấy Tang Lạc đứng hình quay mặt đi chỗ khác, Yến Vũ cười ha ha lắc đầu vừa thay y phục vừa nói: “Cô muốn đến Linh Quang giới là để tìm người đúng không, ta nghĩ chúng ta đi cùng đường, đồng hành với nhau chúng ta cũng sẽ an toàn hơn.”

“Sao tỷ biết ta đi tìm người?” Tang Lạc có chút tò mò.

“Bởi vì trông cô giống như một con chim được người khác bảo vệ rất kỹ, đột nhiên bị thả ra khỏi lồng, bốn chữ to lớn ‘ta rất ngỡ ngàng’ được viết trên khắp cơ thể.” Yến Vũ đột nhiên thở dài hạ giọng nói, “cũng ngốc nghếch và bốc đồng giống như ta năm xưa vậy, nếu không sao cô lại chạy ra cứu một người xa lạ như ta chứ.”

Tang Lạc không biết nên tiếp lời thế nào, nhớ tới lúc nàng và sư phụ rời khỏi Linh Quang giới, linh khí ở đó gần như sắp tan biến hết, không kiềm chế được hỏi: “Hiện tại Linh Quang giới thế nào rồi? Linh khí tan biến không còn thích hợp cho tu sĩ sinh sống nữa, vậy tu sĩ đều rời đi hết chưa?”

Yến Vũ lấy trong túi trữ đồ ra một bầu rượu nhấp một ngụm, sau khi nghe xong lời nói của Tang Lạc, nhìn nàng một cách kỳ quái: “Cô hồ đồ rồi sao, cái gì linh khí tan biến rồi rời đi. Trong giới tu chân cấp trung, linh khí ở Linh Quang giới được xem là khá tốt, tu sĩ cũng rất nhiều, lục đại tông môn của Linh Quang giới cũng không tệ, hơn nữa còn để những tu sĩ tự do như chúng ta có thể sống tiếp.”

“Lục đại tông môn?” Tang Lạc kinh ngạc hỏi ngược lại, nàng nhớ rất rõ là thất đại tông môn.

“Đúng vậy, Vô Nguyên giới tương đối gần với Linh Quang giới, ta đi qua một lần. Cô muốn đến Linh Quang giới sao không biết điều này, cô đúng là kỳ lạ, cả sương khí mà cô sử dụng cũng vậy.” Yến Vũ nhún vai thản nhiên nói, tùy ý ngồi đó ngửa đầu uống một ngụm rượu.

“Rất lâu trước kia ta từng đến đó một lần, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ.” Tang Lạc yên lặng, một hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình.

Sau đó nàng cố gắng làm cho mình có vẻ bình tĩnh và hỏi: “Yến Vũ, tỷ có biết Linh Quang lịch ở Linh Quang giới hiện tại là niên đại nào không?”