Vi Sư Phụ

Chương 42: Ngoại truyện về Linh Lung




Bạch Hòa là đệ tử thân truyền của chưởng môn Thiên Chiếu Môn, là một thiên tài đơn linh căn vô cùng tài giỏi, lại là đệ tử nhỏ tuổi, ngày thường tu luyện nhanh lại ma mãnh lanh lợi cho nên rất được sư phụ yêu quý, không tránh khỏi được nuông chiều hơn chút.

Ông thích gây rối khắp Thiên Chiếu Môn, trêu chọc những đệ tử mới vào hoặc đệ tử của các sư thúc sư bá, rất hay làm cho cả Thiên Chiếu Môn và trên dưới Núi Ánh Nguyệt oán hờn khắp nơi.

Vì vậy nên ông thường khiến cho sư phụ mình – Thiên Chiếu chưởng môn Võ Kính Hàn giận dữ, khi bế quan xong là lập tức tìm ông để giáo huấn một trận. Nhưng mỗi lần giáo huấn xong, ông vẫn như vậy, thế là về sau trên dưới Thiên Chiếu Môn không ai dám gây sự với vị tổ tông này nữa.

Nhưng trên núi Ánh Nguyệt có một người là ngoại lệ. Đó chính là Hàn Bác Châu, sư huynh duy nhất của Bạch Hòa, toàn bộ đệ tử của Thiên Chiếu Môn cùng thế hệ với Bạch Hòa đều gọi sư huynh của ông là đại sư huynh.

Thiên Chiếu chưởng môn Võ Kính Hàn đã thu nhận tổng cộng hai đệ tử, người thứ nhất chính là sư huynh Hàn Bác Châu của ông, người còn lại chính là ông.

Nếu nói ở Thiên Chiếu Môn có ai dám gây sự với ông thì chỉ có sư huynh này của ông mà thôi. Khi Bạch Hòa đến Thiên Chiếu Môn, Hàn Bác Châu đã ở đây mười năm rồi. Là đồ đệ thứ hai của sư phụ, Bạch Hòa vẫn rất hiếu kỳ về vị sư huynh này. Thế là sự hiếu kì đó biết thành suy nghĩ “xấu xa”, làm Bạch Hòa thích trêu chọc vị sư huynh này.

Cuối cùng thì sao? Là vì lúc đó Bạch Hòa vẫn còn là một nhóc con nên bị lộ/t s/ạch quần áo và treo trên cây trước nơi ở của Hàn Bác Châu suốt đêm.

Từ đó, Bạch Hòa đơn phương coi vị sư huynh này là đối thủ của mình, bắt đầu cuộc theo dõi kéo dài mấy chục năm, không ngừng muốn trêu chọc lão và mỗi lần đều kết thúc trong thất bại.

Bị giáo huấn nhiều rồi, Bạch Hòa từ nghiến răng không cam tâm trở thành hễ nhìn thấy vị sư huynh bộ dạng uể oải đó thì quay người đi, dù sao trên dưới Thiên Chiếu Môn vẫn còn có rất nhiều người để cho ông trêu chọc, nên vẫn rất thú vị. Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, Bạch Hòa quán triệt một cách triệt để.

Nói đến sư huynh Hàn Bác Châu của ông, đó là một người như thế nào? Sư phụ của ông sẽ vuốt bộ râu dài nói một cách đắc ý: “Sư huynh của con tuy là song linh căn, nhưng thiên phú không thua gì con, thậm chí còn hơn con một bậc!”

Sau đó hoàn thành quá trình chuyển đổi từ hối tiếc sang đau lòng, “đáng tiếc, nó không quan tâm lắm đến việc tu luyện, cả ngày chỉ biết ngủ trong sân và tận hưởng ánh nắng mặt trời, đúng thật là lãng phí điều kiện tốt của bản thân!”

Những sư tỷ, sư muội và tiểu sư điệt, thậm chí những nữ đệ tử ngoại môn gặp qua sư huynh đều đỏ mặt nói với vẻ khao khát: “Đại sư huynh/Đại sư bá/Vị đại nhân đó… anh tuấn phóng khoáng, lười nhác quyến rũ, thần bí nho nhã, tốt đẹp như những đám mây trôi trên bầu trời mà không thể đoán trước được ~”

Còn sư đệ sư điệt và những nam đệ tử khác nói bằng dáng vẻ đầy ngưỡng mộ: “Đại sư huynh/Sư bá tu vi cao thâm, không thể chờ đợi được nữa!”

Nhưng nếu để ông nói về lão thì, sư huynh Hàn Bác Châu của ông cũng chỉ là một kẻ lười biếng như người không xương, việc thường làm nhất hằng ngày là nằm trên ghế phơi nắng, hơn nữa không để tâm đến việc vệ sinh cá nhân, không biết làm bất cứ việc gì, đã ít khi tu luyện rồi còn thích uống rượu.

Mỗi lần muốn lẻn vào nhà lão để thực hiện một số hành động phá hoại, nhìn thấy lớp bụi dày đặc bên trong thì ông không còn tâm trạng gì nữa. Bộ y phục trắng mà lão mặc kia, nếu không phải sư phụ bế quan ra là bảo lão đi thay ngay cho dù y phục trắng trở thành màu đen lão vẫn cứ mặc như không nhìn thấy.

Nhưng một người đàn ông tồi tệ như vậy lại có thể lừa gạt che giấu hết trên dưới Thiên Chiếu Môn. Bạch Hòa nhớ rất rõ, có một lần sư phụ xuất quan, bảo sư huynh đến gặp ông. Sư huynh của ông mặc bộ y phục trắng lấm tấm nhiều vết bẩn, ra ngoài hiên ngang đi qua núi Ánh Nguyệt. Ngay khi Bạch Hòa hả hê trước dáng vẻ của lão và cảm thấy hình tượng của sư huynh cuối cùng cũng không giữ được nữa, thì ông nghe thấy…

“Đại sư huynh chuyên tâm tu luyện đến mức không để ý đến cách ăn mặc như vậy quả nhiên là một đại sư huynh phóng khoáng, chúng ta thật sự không theo kịp, xấu hổ quá!”

“Ôi đại sư huynh vẫn anh tuấn như vậy ~ y phục bẩn rồi ư? Sao có thể được, đó rõ ràng là một bức tranh thủy mặc ~ không ngờ mắt nhìn của đại sư huynh lại tốt như vậy, nhìn xem, rất có thần ~ thật là một vị đại sư huynh tao nhã ~”

Bạch Hòa nghe được mấy lời nhận xét đó thì không khỏi phàn nàn, sư huynh của ông ngoài khuôn mặt có thể nhìn được thì mấy chỗ còn lại có gì để mà nhìn chứ? Hừm, một đám ngu dốt chỉ biết đến vẻ bề ngoài, chẳng lẽ ông cũng không đẹp bằng lão sao!

Bị thúc đẩy bởi tâm trạng như vậy, Bạch Hòa tức giận xuống núi ra tay làm tổn thương những người khác. Chính lần đi này, ông mang về một người mà sau này đã thay đổi cuộc đời của ông và sư huynh của ông.

Khi ông đang lang thang trong một thị trấn nhỏ bình thường của nhân loại thì nhặt được một đứa bé có linh căn. Ông hiếu kỳ vén tấm vải trên mặt đứa bé đang khóc lên, nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời đang ngấn lệ. Nhặt đứa bé về nuôi thử nói không chừng cũng rất thú vị, dùng ngón tay cọ cọ lên mặt đứa bé, Bạch Hòa tâm huyết dâng trào đưa ra quyết định.

“Đó là cái gì?”

Khi Bạch Hòa bế đứa bé về núi Ánh Nguyệt thì chạm mặt ngay sư huynh lâu ngày mới ra ngoài một lần.

“Đây là đồ đệ mà đệ nhặt về nuôi, tên là… ờ xem thử là nam hay nữ…” Bạch Hòa đu đưa đứa bé trên tay, giờ mới phát hiện ra ông không biết đó là nam hay nữ, thế là trực tiếp phô ra cái mông của đứa bé.

“Đồ đệ của đệ là một bé gái, vậy sẽ gọi là…”

“Gọi là Hàn Linh Lung.” Hàn Bác Châu đột nhiên nói một cách uể oải.

“Này! Đồ đệ là của đệ nhặt về tại sao lại do huynh đặt tên! Hơn nữa cho dù có gọi là Linh Lung cũng nên theo họ Bạch của đệ!” Bạch Hòa hét lên, nhưng Hàn Bác Châu không để ý đến ông, thích thú đùa giỡn với đứa bé vừa được đặt tên là Hàn Linh Lung.

Hàn Bác Châu lần đầu tiên hiếm khi có hứng thú với một thứ gì đó, thế là những tháng ngày sau đó, lão trải qua cuộc sống giành chơi cùng đứa bé với Bạch Hòa. Đứa bé luôn nhìn hai người họ bằng đôi mắt to đen láy, ít khi khóc, rất yên lặng, càng lớn càng lão luyện.

Hai người đàn ông to lớn không có kinh nghiệm nuôi dạy con nít, dùng tâm trí nuôi một cách tùy tiện để giải trí,thế  mà đã nuôi lớn Hàn Linh Lung một cách thần kỳ.

Lúng ta lúng túng từ việc thay tã cho ăn đến việc dạy tập nói tập đi, rồi hướng dẫn nàng ta tu luyện… thấm thoắtt đứa bé quấn tã năm xưa đã trở thành một cô bé có thể chạy khắp nơi.

Cô bé luôn giáo huấn vị sư phụ tinh quái không từ điều xấu xa nào và vị sư bá với bộ dạng uể oải dơ dáy bẩn thỉu của mình bằng bộ dạng hết sức nghiêm túc.

“Sư phụ, hôm nay Chân Nguyệt sư thúc nói người lại đi phá hỏng phi kiếm của đồ đệ sư thúc! Không phải Linh Lung đã nói không được tùy tiện làm chuyện xấu sao! Người như vậy làm sao có thể làm gương cho đồ nhi được!” Cô bé Linh Lung chắp tay sau lưng nghiêm túc giáo huấn Bạch Hòa sư phụ đang đứng trước mặt.

“Tiểu Linh Lung, sư phụ làm hỏng phi kiếm của tên tiểu tử thối đó là vì nó bắt nạt con, con không những không vui mà còn giáo huấn sư phụ!” Là một vị sư phụ, Bạch Hòa cao gấp đôi đồ đệ, thế mà lại gào lên một cách oan ức.

“Sai thì là sai, đó là đồ đệ của sư thúc là sư đệ của con, nó còn nhỏ, con là sư tỷ thì phải nhường nhịn một chút, còn nữa, con không để người khác bắt nạt được đâu.” Cô bé nói xong thì nhìn thấy sư bá bên cạnh cười uể oải, nên lại quay mặt qua nhìn lão.

“Sư bá, không phải Linh Lung đã nói nếu y phục bẩn rồi thì phải đi thay sao! Người nhìn đi, chắc chắn là lại đi trộm rượu rồi!”

“Tiểu Linh Lung qua đây để sư bá hôn cái nào ~”

“Sư bá không được lảng sang chuyện khác! Còn nữa, nữ nhi không được tùy tiện để người khác hôn, là sư tổ nói đó.”

“Vậy sư bá cho con hôn ~”

“Này sư, huynh! Huynh muốn làm gì đồ đệ của đệ, muốn hôn cũng là cho người sư phụ là đệ đây hôn!”

“Sư phụ sư bá Linh Lung đều không hôn, bởi vì hai người không làm gương tốt cho Linh Lung.” Cô bé đáng yêu có đôi lông mày cau lại như sâu róm, bị sư phụ sư bá của mình xung phong đảm nhận cắt phần tóc mái như chó gặm đung đưa trước trán.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, trong nháy mắt cô bé đó đã trở thành một thiếu nữ mảnh mai. Nàng ta vẫn thích nghiêm túc giáo huấn sư phụ và sư bá, người đã nuôi dưỡng nàng ta trưởng thành, mặc dù là chỉ mới vài tuổi là nàng ta đã bắt đầu quay ngược lại chăm sóc hai người họ.

Bạch Hòa thích chơi đùa và thường hay xuống núi, cũng không thường xuyên ở Thiên Chiếu Môn, phần lớn thời gian Linh Lung đều ở bên sư bá thiếu giáo huấn kia.

Chẳng biết từ lúc nào, khi Bạch Hòa bừng tỉnh phát hiện đồ nhi đã là một đại cô nương thì ông phát hiện bầu không khí giữa sư huynh của ông và đồ đệ có chút kỳ lạ. Từ trước đến giờ sư huynh đều không có ha/m muốn, ánh mắt có phần trống rỗng, song ngày càng quanh quẩn bên người Linh Lung, những nét gợi tình dịu dàng trong ánh mắt cả ông cũng nhìn ra được. Vị sư huynh đó của ông lười đến nỗi cả cửa cũng không muốn bước ra lại trở thành một người vì một câu nói của Linh Lung mà chạy đến chỗ xa xôi để hái một bông hoa cho nàng ta, sau đó tặng cho nàng ta như không có chuyện gì xảy ra.

Và còn… công khai nói với sư phụ những lời đại nghịch bất đạo trái với luân thường như “đồ nhi muốn cùng với Linh Lung kết thành đạo lữ”. Trong ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu, hoặc ghê tởm chán ghét, hoặc thất vọng cực độ của mọi người, sư huynh và đồ đệ của ông quỳ trước mặt sư phụ của ông xin được tác thành.

Lúc đó trong lòng ông vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, sau đó Bạch Hòa phát hiện, a, thì ra mình cũng yêu đồ đệ của mình sao? Sẽ vì tình cảm đối với nàng ta mà cảm thấy sợ hãi, rời khỏi Thiên Chiếu Môn, một khi đã đi thì là mấy tháng, hơn nữa còn lén mua cho nàng ta nhiều đồ dùng mà rất nhiều cô nương đều thích, sẽ cảm thấy nghẹt thở vì cái nhìn lúc này của nàng ta đối với sư huynh, không chịu được sự khiển trách nặng nề của sư phụ và mọi người đối với nàng.

Bạch Hòa chợt nhớ lại cách đây rất lâu, khi mới nhặt được đồ đệ, đứa trẻ mềm mại nằm trong tay ông, ấm áp và mỏng manh. Sau này cô bé chạy đôn chạy đáo vì hai người đàn ông này, sau đó nữa vẫn quan tâm đến họ nhưng bản thân cô bé lại là một thiếu nữ không giỏi ăn nói. Bạch Hòa thậm chí còn nhớ khi đồ đệ vừa đến kỳ kinh nguyệt, người sư phụ như ông đây sợ đến nỗi tưởng nàng ta bị bệnh gì, dùng linh lực cầm máu cho nàng ta, kết quả làm cho Linh Lung nằm trên giường hết mấy ngày. Nhưng Linh Lung vốn luôn thích giáo huấn ông, lần đó lại không giáo huấn ông, ngược lại còn an ủi làm ông suýt sợ đến lú cả người.

Sư phụ như ông thật là vô dụng, luôn được đồ đệ chăm sóc chẳng khác nào một đứa trẻ chưa lớn, nhu nhược không dám đối mặt với tình yêu trong lòng mình. Và bây giờ, nếu như đồ đệ mà ông yêu thương đã tìm được người muốn chung tay cả đời, vậy ông sẽ vì nàng ta mà bốc đồng một lần cũng không sao.

Tiểu Linh Lung ơi, sư phụ sao có thể nhẫn tâm nhìn con trong bộ dạng buồn bã như vậy được chứ, tâm trạng đó hãy để sư phụ chịu thay cho con, chỉ hi vọng con có thể tiếp tục vô tư không lo nghĩ, sau đó… sống với người con yêu thương.

Sau khi sư huynh và đồ đệ bị giam lại, Bạch Hòa đến tìm sư phụ của mình, cầu xin sư phụ cho hai người họ rời đi. Võ Kính Hàn im lặng một lúc lâu rồi nói: “Thiên Chiếu Môn cần một tu sĩ nguyên anh mới để duy trì sự cân bằng với các đại tông môn khác ở Linh Quang giới. Nếu con có thể làm được, ta sẽ không trừng phạt họ, nhưng họ sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.”

Ông đồng ý, sau đó ông bế quan kết anh. Bởi vì ông vẫn còn chưa tới thời cơ nên kết anh vô cùng nguy hiểm đáng sợ. Cuối cùng ông kết anh thành công nhưng lại biến thành hình dáng một đứa trẻ và giữ nguyên bộ dạng đó mãi mãi.

Sau đó nữa, ông đứng trên núi Ánh Nguyệt, nhìn sư huynh và đồ đệ đi xa…

Sau này, ông nghe nói hai người họ mở một cửa tiệm trong chợ tu chân, ông không nhịn được lẻn đi xem thử. Khi nhìn thấy nét mặt dịu dàng trong ánh mắt của đồ đệ mà ông nhớ nhung cùng vẻ mặt nở một nụ cười nhẹ nhàng của nàng ta khi đạp nhẹ vào bụng của sư huynh, Bạch Hòa đã cười.

A, như vậy thì tốt rồi. Như vậy sư phụ sẽ không hối hận.