Vi Sư Phụ

Chương 41




Con yêu thú xấu xí kêu gào lên một tiếng rồi ngã xuống đất, máu phun ra từ cổ nhuộm một vòng xung quanh lớp cát vàng.

Phó Thanh Viễn giũ sạch vết máu trên lưỡi kiếm, rồi cất thanh kiếm Thanh Dương đi. Chàng mặc kệ xác con yêu thú ở phía sau, đi thẳng về phía trước mấy bước rồi đột nhiên dừng lại nhìn xuống ngực trước của mình. Vết thương của ngày hôm qua bây giờ lại bị hở ra làm hiện ra một vết đen trên ngực.

Nếu đồ đệ của chàng biết chàng lại bị thương thì nhất định sẽ rất lo lắng muốn băng bó cho chàng, thỉnh thoảng sẽ kiểm tra xem vết thương có bị hở ra do chàng bất cẩn hay không. Nàng sẽ nói với sư phụ mình bằng giọng cứng rắn: “Nếu không thể tránh được việc mình bị thương, thì ít nhất cũng nên xử lý tốt vết thương.” Sau đó nàng sẽ dùng sức lực nhẹ nhàng nhất để thoa thuốc giúp chàng.

Phó Thanh Viễn giữ chặt vết thương trước ngực, đứng đó một hồi lâu. Bỏ tay xuống, chàng lại bước về phía trước. Bóng hình trông mỏng manh như thanh kiếm song lại mang dáng vẻ mạnh mẽ kiên cường bước từng bước ngày càng xa trên bãi cát vàng.

Những vết thương bên ngoài này dù để yên không để ý tới cũng có thể nhanh chóng lành lại, chàng không không giờ quan tâm. Cũng chỉ là vết thương thôi, nếu như có thể đổi được cái mình muốn thì cũng không thành vấn đề.

Từ khi nào mà thứ chàng không quan tâm đến lại bị tiểu đồ đệ đó của chàng xem trọng như vậy. Bất kỳ vết thương nhỏ nào trên người chàng cũng có thể làm cho nàng nhíu hai lông mày lại. Chỉ cần phát hiện trên người chàng bị thương thì giọng nói nhỏ nhẹ lanh lảnh thường ngày của nàng sẽ trở nên nghẹn ngào, cực kỳ không vui.

Cảm giác trong lồng ngực chàng khi nhìn đồ đệ hoặc nghĩ đến đến nàng giống như bây giờ càng làm cho chàng quan tâm hơn so với vết thương trên ngực.

Cảm giác lo lắng kỳ lạ này là tình yêu? Nếu là như vậy, có lẽ chàng bắt đầu hiểu tại sao Hàn Bác Châu lúc trước chịu từ bỏ kết nguyên anh mà cùng Hàn Linh Lung rời khỏi Thiên Chiếu Môn và bằng lòng làm chủ một cửa tiệm nhỏ trong chợ. Nếu có thể lựa chọn thì chàng cũng đồng ý ở mãi trong hoang giới, bởi vì ở đây có đồ nhi của chàng.

Phó Thanh Viễn không biết tình yêu là gì, chàng chỉ biết đồ đệ rất quan trọng đối với chàng, chàng muốn tiểu đồ đệ ở bên chàng suốt đời, mọi chú ý đều tập trung trên người chàng, sẽ luôn vây quanh chàng gọi sư phụ, muốn nàng luôn nở nụ cười hạnh phúc ngớ ngẩn đó.

Mối quan hệ giữa sư phụ đồ đệ chàng không quan tâm, giống như Hàn Bác Châu đã nói với chàng rất lâu trước đây, thực chất hai người họ đều cùng là một loại người. Điều Phó Thanh Viễn quan tâm đến là liệu người đồ đệ mà chàng muốn ở bên chàng mãi mãi có phải cũng có suy nghĩ giống như chàng, chỉ để ý đến một mình chàng hay không.

Nhưng điểm này đã khiến cho chàng do dự. Phó Thanh Viễn không bao giờ hối hận về bất kỳ quyết định nào của mình, chàng cũng đã quen với việc lên kế hoạch cho mọi thứ và để mọi việc đi theo hướng chàng muốn. Trong hàng trăm năm, không biết bao nhiêu lần chàng cảm thấy mình đủ sự nhẫn nại để đạt được điều mình muốn. Nhưng mà bây giờ chàng không dám chắc.

Trong vô số đêm tĩnh lặng, đồ nhi mà chàng luôn quan tâm ở trong vòng tay chàng như thế, không chút phòng bị.

Ngày qua ngày, Phó Thanh Viễn cảm thấy sự tình ngày càng nghiêm trọng, thậm chí chàng cảm thấy mình như phát điên, bởi vì chàng thật sự muốn ăn tươi nuốt sống đồ nhi, người đã gây ra cho chàng đủ loại cảm xúc. Loại chiếm hữu đầy sức mãnh liệt đó khiến cho bản thân chàng cũng cảm thấy không dám tin. Cho nên…

“Vi sư phải xung kích kim đan, khoảng thời gian này sẽ đến hoang giới lịch luyện, nửa tháng… sẽ về.” Chàng nói như vậy, vẻ mặt giọng nói cũng giống như ngày thường, không gì khác biệt. Nhưng chỉ có bản thân chàng mới biết chàng đã vất vả như thế nào để kiểm soát những cảm xúc gần như không thể che giấu trong mắt của mình.

Vẫn luôn cảm thấy mình đã quen với loại mặt nạ này và sẽ không dễ dàng để lộ vẻ kịch liệt của mình, song lại có một ngày chàng cảm thấy không thể che giấu được cảm xúc bản thân.

Phó Thanh Viễn cười chế nhạo trong lòng. Chàng không muốn để đồ đệ cảm thấy sư phụ này là một người giả dối, không muốn để nàng cảm thấy bộ mặt thật mà chàng che giấu bấy lâu nay lại đáng sợ như vậy, không muốn nhìn thấy nàng để lộ dù chỉ là một chút ghê tởm với chính mình.

Sư phụ trong lòng nàng là một người đàn ông không giỏi ăn nói nhưng vô cùng yêu mến nàng, không quá xúc động nhưng thỉnh thoảng lại mỉm cười với nàng, say sưa tu luyện chứ không phải có tâm tư khác đối với đồ đệ của mình. Chàng luôn là người sư phụ trong lòng của đồ đệ, cho nên không thể để nàng nhìn thấy ánh mắt xấu xa đầy khao khát và chiếm hữu này.

Phó Thanh Viễn trấn áp con quái vật đang dần lộ ra nanh vuốt trong lòng mình, biến trở lại thành người sư phụ thanh tâm quả dục, ít nói và nhàm chán đó.

Hoàng hôn trên sa mạc vô cùng ấm áp, bầu trời hiện lên một màu đỏ rực. Xưa nay Phó Thanh Viễn không để ý đến những thứ này, trước đây loạt cảnh sắc này trong mắt của chàng chỉ có thể chia thành hai loại: nguy hiểm và không nguy hiểm.

Nhưng khác với chàng, đồ đệ của chàng vô cùng thích xem những cảnh vật này, lần nào nhìn thấy cảnh đẹp nàng cũng cảm thán từ trong đáy lòng, sau đó kéo chàng cùng xem, cuối cùng nói cho chàng biết đại loại là nàng cảm thấy đẹp ở điểm nào.

Sau một thời gian dài, cho dù bây giờ chàng ra đây một mình, trong tiềm thức cũng sẽ nhìn chằm chằm vào những cảnh đẹp trong mắt của đồ đệ, như thể thông qua những cảnh vật đó thì có thể nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và vui sướng của nàng.

Khi những áng mây đỏ rực phía chân trời tan biến, Phó Thanh Viễn cũng sụp mí mắt xuống. Sa mạc ở hoang giới vào ban đêm lạnh đến thấu xương, nhưng Phó Thanh Viễn chỉ ngồi ở đó mà không nhóm lửa. Chàng không sợ gió lạnh, lúc này đồ đệ không ở đây nên đương nhiên chàng cũng sẽ không làm những việc dư thừa đó.

Trong ngôi nhà ấm áp được bố trí bởi đồ đệ, hàng đêm chàng đều nhóm lửa chiếu sáng xung quanh, bởi vì đồ đệ đã quen với việc đó. Trước khi ngủ nàng luôn ngồi bên đống lửa và bày ra một đống các loại điêu khắc gỗ, sau đó chống cằm chờ đợi chàng, hỏi chàng thích cái nào, rồi sẽ tặng hết những cái đó cho chàng. Vì vậy, một nửa những chiếc kệ trong không gian của chàng đã được lắp đầy bởi các tác phẩm điêu khắc gỗ của nàng.

Trong bóng tối im lặng này, Phó Thanh Viễn đột nhiên thấy mình vô cùng thương nhớ người đồ đệ mà hằng đêm đều ngủ trong vòng tay của mình, hơn nữa lối suy nghĩ muốn lập tức được nhìn thấy nàng đến thật đột ngột khiến cho chàng trở tay không kịp.

Chàng không những muốn nhìn thấy nàng mà còn muốn trói nàng lại bên mình cho đến khi cơ thể nàng biến mất và linh hồn tan biến đi.

Màn đêm lùi đi từng chút một. Ngay trước bình minh, Phó Thanh Viễn đứng dậy, siết chặt hai ngón tay, ngón tay kẹp chặt một con rắn cát đầu bị nghiền nát, b ắn ra máu có màu tím đen.

Liếc nhìn vết thương đang chảy máu ở cổ tay sau khi bị rắn cát cắn, thần sắc Phó Thanh Viễn không rõ ràng, chỉ là thoáng chốc đã trở nên vô cảm, sau đó chàng đi về hướng con đường chàng đã đến.

Trên đường đi bất chợt đổ một trận mưa lớn, Phó Thanh Viễn đi dưới cơn mưa không nhanh không chậm, mặc cho mưa làm ướt. Khi cảm thấy vết thương trên ngực đã ướt và bắt đầu chảy máu, Phó Thanh Viễn thậm chí nở một nụ cười nhẹ trong chốc lát.

Phó Thanh Viễn biết rõ đồ đệ của mình là người như thế nào, chàng biết rất rõ tính cách của nàng, cho nên chàng biết chính xác những gì nàng sẽ làm.

Chỉ là, nàng nhất định không ngờ rằng sư phụ lại lợi dụng lòng tốt và sự ỷ lại của nàng, để thỏa mãn dụ/c vọng của chàng. Nàng mãi mãi không biết được sư phụ của nàng là một người tồi tệ và có tâm kế như vậy, như thế là tốt rồi.

Trong cơn mưa nặng hạt, Phó Thanh Viễn bước vào cửa hang quen thuộc đó. Nhưng nhìn con đường dẫn về nhà, nghĩ đến mỗi lần đứa trẻ đó nở nụ cười lao đến vòng tay chàng, chàng lại buồn cười đến nỗi không thể tiến về phía trước một bước nữa.

Dụ/c vọng trỗi dậy trong cơ thể có chút không kiềm chế được, Phó Thanh Viễn toàn thân ướt đẫm ngồi dựa vào dưới gốc cây cách cửa hang không xa. Kể từ khi chàng từ bỏ tâm hồn ngây thơ đó từ nhiều năm trước thì loại cảm giác do dự này chưa từng xuất hiện, nhưng mà hôm nay…

“Sư phụ!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Phó Thanh Viễn bất giác lên tiếng: “Đừng qua đây.” Nói xong chàng ngẩn người, trong thâm tâm càng thêm mỉa mai. Rõ ràng những gì chàng nghĩ trong lòng là ngược lại, nhưng chàng vẫn cao giọng nói như vậy.

Sau đó, chàng nhượng bộ và từ chối hết lần này tới lần khác, cơ thể chàng bị dục vọng thiêu đốt, lý trí nhưng lạnh lùng nhìn bản thân cư xử như thế nào sau khi biết tâm tư của đồ đệ rõ như lòng bàn tay, dùng những lời nói và hành động giả dối, để đồ đệ từng bước tự mình bước vào vòng tay của chàng. Nhìn đi, chàng là một người đàn ông tồi tệ như vậy đó. Nhưng mà không sao, dù thế nào đi nữa cũng không sao, chỉ cần người này có thể ở trong vòng tay của mình là được.

Khi đôi môi mềm mại đến gần, Phó Thanh Viễn không nhúc nhích chút nào mà để mặc cho đồ đệ li.ếm môi của chàng một cách không thuần thục, cứ như vậy nhìn nàng một cách say đắm.

Cuối cùng, khi đồ đệ trong vòng tay chàng lộ ra vẻ hoang mang, Phó Thanh Viễn hé môi giữ lấy đôi môi êm dịu của nàng. Động tác của chàng cũng xa lạ như vậy, nhưng chàng lại giống như đang nếm món ăn ngon, m.út li.ếm mỗi một nơi trên hai cánh môi mềm mại, nhẹ nhàng và lưu luyến.

Hơi thở đan xen lẫn nhau, Phó Thanh Viễn rút khỏi miệng đệ tử trong vòng tay của mình. “A Lạc, đồng ý luôn ở mãi bên cạnh sư phụ không.”

“Đồng ý.” Trên mặt Tang Lạc ửng hồng, gật đầu một cách nghiêm túc, sự kiên định trong mắt khiến vẻ mặt của Phó Thanh Viễn dịu đi.

“Vậy thì không được hối hận.” Chàng vươn tay ra ôm lấy đồ đệ, hôn lên trán và mí mắt của nàng, sau đó hôn xuống chóp mũi, môi và má của nàng, rồi hôn xuống cổ bên của nàng.

Bàn tay với các khớp xương và đầy vết chai khác nhau xuyên qua những sợi tóc rải rác của nàng, vén một bên áo của nàng để lộ bờ vai trắng nõn mịn màng.

Hôn đến tận bờ vai, mái tóc ướt xõa ngang ngực của Tang Lạc.

Tang Lạc có chút mềm nhũn người bám vào sư phụ, gối đầu lên vai của chàng. Phó Thanh Viễn một tay choàng qua eo của đồ đệ, bế nàng lên và đi đến một tảng đá lớn bên đầm nước.

Chiếc váy bị nước làm ướt dính chặt lấy cơ thể, phô ra đường cong tinh xảo của Tang Lạc.

Phó Thanh Viễn ôm đồ đệ của mình trước mặt, cởi bỏ chiếc váy ướt cho nàng.

“Sợ?” Phó Thanh Viễn nâng đầu đang cúi xuống của nàng lên.

Toàn thân Tang Lạc đều ửng hồng, khuôn mặt ngẩng lên cũng ửng hồng. Nàng lắc đầu giả vờ bình tĩnh nói: “Không sợ.”

Phó Thanh Viễn đột nhiên cười nhẹ một cái rồi đè nàng dưới thân mình. “Hãy nhìn ta, ta là sư phụ của con, không cần sợ.”

“Dạ, không sợ.” Tang Lạc ngượng ngùng đỏ mặt, chuyển động các ngón tay và chủ động đưa tay ra cởi y phục của Phó Thanh Viễn. Phó Thanh Viễn phối hợp cho đồ đệ cởi y phục cho chàng, để lộ bộ ngực cường tráng. Tang Lạc không kìm được chạm vào vết thương trắng bệch trên ngực, sau đó dường như quên đi sự ngại ngùng của mình, thương tiếc đánh dấu lên vết thương bên cạnh bằng một nụ hôn.

Sau khi nhìn biểu cảm của sư phụ, Tang Lạc ngập ngừng li.ếm vết thương bằng chiêc lưỡi nhỏ của mình.

Phó Thanh Viễn căng thẳng một hồi rồi lại thả lỏng người, dùng sức ôm chặt lấy đồ đệ, có chút say mê cúi đầu ngửi mùi hương thoang thoảng của hoa đào trên tóc nàng

Chàng di chuyển bàn tay trên lưng của nàng, vuốt trên đốt sống đuôi của nàng. Dọc theo đùi trong nâng đồ đệ lên, Phó Thanh Viễn vùi đầu vào ngực của nàng, li.ếm mút điểm bông sen nhỏ trên núi tuyết.

Mái tóc đen quấn quanh trên thân hình trắng nõn, trông khác biệt một cách bất thường…