Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 39




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Juu_chan

Hai hôm sau Tịch Si Thần chuẩn bị làm thủ tục ra viện, tôi tính sơ sơ, sau khi hồi phục kha khá anh sẽ quay về Trung Quốc, cho nên mình cũng phải rục rịch chuẩn bị việc đi Phần Lan, dù sao việc này cũng đã ấn định rồi, cô ở bên kia cũng thúc giục đi mau.

Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Tịch Si Thần ngồi trên giường lật xem một ít tài liệu, mặc bộ pijama màu trắng (Juu: hơ, chị Cố dùng từ “miên bố” tức là áo ngủ ý, cơ mà ta thay băng pijama cho nó sang D) đeo thêm một chiếc kính gọng bạc, lại có vẻ ôn hòa và tao nhã khó tả.

“Hôm nay hơi muộn.” – Tịch Si Thần ngẩng đầu lên, mỉm cười.

“Ừm.” – Tùy ý trả lời. Đi tới bên cửa sổ thay lọ hoa bách hợp(Juu: hoa loa kèn, huệ tây đấy, chả phải cái gì xa lạ đâu) hôm qua.

“Lại đây.” – Một bàn tay đưa ra, giọng điệu lạnh nhạt nhưng không mang ý ra lệnh.

“Đang ốm mà còn làm việc có vẻ không ổn.” – Tôi nói, còn chậm rãi đi tới bên giường.

Tịch Si Thần ngạc nhiên, đem giấy tờ trên tay nhét vào ngăn tủ bên cạnh, ý cười trong mắt lại nhuốm một tầng dịu dàng – “Những lời này của em, anh có thể coi là quan tâm.”

Tôi nhíu mày liếc mắt nhìn anh một cái.

Tịch Si Thần than nhẹ một tiếng – “An Kiệt, là anh vội vàng quá rồi, hay là em…”

Tôi mở miệng, giọng điệu rất bình tĩnh – “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”

“Thật sao?” – Tịch Si Thần nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn và trong sáng, như thể tất cả những gì muốn che dấu trước kia đã không còn muốn được che dấu nữa rồi – “Bây giờ, lòng tham của anh.” – Cười khổ một tiếng, thì thào lẩm bẩm – “Bây giờ, e là ngay cả bản thân anh cũng không khống chế được.”

“Anh bảo em phải làm thế nào?” – Tôi thở dài cười, biểu hiện được một bước lại muốn tiến thêm một thước của anh càng lúc càng rõ ràng, đôi khi cứ như lừa trẻ con, mềm mềm ngọt ngọt, tôi trước giờ không hay biết Tịch Si Thần cao cao tại thượng cũng có dáng vẻ này, nói thật anh thế này trước kia tôi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Nụ cười của Tịch Si Thần trở nên mơ hồ, cầm lấy đuôi tóc dài thả xuống trước eo của tôi, quấn quanh đầu ngón tay nghịch ngợm – “Không, em biết không, em không cần làm gì cả, anh sẽ không miễn cưỡng em, cũng sẽ không cố phá hoại cuộc sống của em, suy nghĩ của em, bản thân em lúc này, đã là quá ơn phước đối với anh rồi, chỉ là, có lẽ lòng tham của còn người luôn vô tận…” – Ngay lúc đó, anh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt tôi, cái nhìn chăm chú thật táo bạo, táo bạo đến nỗi tôi không thể không nhìn lại, nếu không sẽ bị nó nhấn chìm – “Anh chỉ hy vọng em có thể đáp lại anh, dù chỉ một chút thôi, đừng để anh cảm thấy như mình đang tự biên tự diễn.”

Nói không bị anh tác động rõ ràng là tự lừa dối mình, nhưng sự thật là tôi có thể làm gì hơn? Trước mắt điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là hòa thuận bên nhau được thôi, thêm nữa, tôi sợ sẽ càng ngày càng không giống mình, cũng càng ngày càng…đón nhận anh.

Đột nhiên, anh kéo bàn tay phải tôi để bên hông – “Bị thương? Vì sao vậy?” – Biểu tình có vẻ nghiêm trọng, nhìn vết thương hơi tím cạnh sườn ngón tay trỏ, muốn chạm vào nhưng lại không nỡ.

Tôi tránh ra nhưng không được, đành phải thuận theo anh, ở bên nhau mấy ngày cũng đủ để biết anh đối với tôi rất kiên trì – “Khi mua hoa không cẩn thận bị gai đâm.” – Trước kia Diệp Lận rất thích tặng tôi hoa, ngày nào cũng tặng không biết mệt, sau này sang Pháp, tự mình hình thành thói quen mua hoa.

“Hoa?” – Tịch Si Thần nhìn sang lọ bách hợp mới bên cửa sổ, có chút đăm chiêu, đúng lúc này thì y tá đẩy cửa bước vào, nhìn tôi cười nói – “Hôm nay cô đến muộn.” – Y tá này là Bella, y tá đặc biệt của bệnh viện, chuyên chăm sóc riêng cho một số ít những bệnh nhân phòng VIP, hơi lớn tuổi, nhưng cho người ta cảm giác rất nhiệt tình.

Tôi ngừng một chút, gật đầu. Lúc nãy Tịch Si Thần cũng nhàn nhạt nói rằng tôi tới muộn, nhưng mà tôi biết rõ rằng mình chỉ muộn có nửa giờ thôi mà.

“Tịch tiên sinh chờ cô lâu lắm rồi.”

Lời này khiến tôi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn người đang nằm trên giường, thấy anh đã tháo kính xuống, biểu hiện rất tự nhiên – “Cứ tưởng rằng hôm nay em không đến.” – Tịch Si Thần vẫn nói tiếng Trung.

“Ha, người phương Đông thật là giàu tình cảm, đến muộn có một chút mà đã lo cuống cả lên.” – Bella cười cười nhìn tôi và Tịch Si Thần.

Người Pháp lãng mạn, khi nói chuyện lại không kiêng nể gì, nhưng mà bị nói như vậy, ít nhiều vẫn có phần mất tự nhiên, nhất thời không biết nói tiếp thế nào, nghĩ ngợi một chút tôi nói – “Em ra ngoài cái đã.”

“A, không cần, tôi chỉ kiểm tra vết thương của Tịch tiên sinh chút xíu, không cần phải tránh đi, hơn nữa cô cùng ngài đây không phải tình nhân sao?” – Bella nháy mắt với tôi một cái rất mờ ám, cười thật thoải mái.

Tình nhân? Tôi cười khổ, muốn phủ nhận nhưng nghĩ cũng chẳng quan trọng, dù sao nói mấy cũng vô ích, mà Tịch Si Thần bên kia rất bình tĩnh để người ta kiểm tra vết thương trên người mình, khóe miệng thậm chí còn mang một nụ cười nhàn nhạt.

“Nói thật, hai người cô cậu thật là đẹp đôi!” – Bella còn nói.

Tôi không ngờ Bella còn hào hứng đến vậy, chỉ biết tiếp tục câm nín.

“Cám ơn.” – Tịch Si Thần trả lời qua loa cho có, biểu hiện trước mặt người ngoài của anh vĩnh viễn hoàn hảo, hào hoa như vậy.

“Ok!” – Bella kiểm tra vết thương trên người Tịch Si Thần xong, thu dọn tài liệu, lại quay sang cười nói với tôi – “Tiểu thư xinh đẹp, mai gặp lại!” – Nói xong thản nhiên đứng lên bước ra khỏi phòng bệnh.

Tôi bất đắc dĩ hít một hơi, nhìn Tịch Si Thần, anh cũng đang nhìn tôi – “Bực mình sao?” – Giọng nói rất nhẹ.

“Không quan trọng nên không phải bực.” – Nhưng mà có phẩn không thoải mái cho lắm.

“Chúng ta bây giờ đang ở bên nhau, phải không?”

Tôi lắc đầu ngồi xuống cạnh giường anh – “Tịch Si Thần, từ bao giờ anh cũng bắt đầu biết bất an?”

“Bởi vì em, nên anh mới có thể bất an như vậy.” – Anh giữ chặt tay tôi, ánh mắt sáng ngời mà sâu thẳm – “An Kiệt, chúng ta đã bắt đầu rồi, ít nhất, anh cũng cho rằng em đã cho phép anh bắt đầu, nếu vậy, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.”

“Nếu đến cuối cùng em vẫn không thể đón nhận được thì sao?” – Tôi đưa ra một giả thiết.

“Em sẽ chứ?” – Anh hỏi có phần hơi gấp gáp.

“…………………..”

“Em…có thể không cần đáp lại anh gì cả.” – Thoáng chùng mi mắt xuống – “Xin đừng cự tuyệt những cố gắng của anh, tất cả tất cả, xin đừng cự tuyệt.”

“Em có thể nói anh đây là lợi dụng lúc người ta khó khăn được không?” – Không khỏi cười nhạt nói, nói thực đối với anh, tôi cho đến giờ vẫn chẳng rõ ràng cho lắm.

“Có thể chứ?” – Tịch Si Thần ngước mắt chân thành và tôn thờ nhìn tôi, cũng nắm lấy một lọn tóc đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn.

Trái tim tôi bị hành động này của anh làm cho run bắn lên, như thể bị cái gì đó lôi kéo, lẳng lẳng nhìn vào mắt anh, không biết bao lâu sau, đến cuối cùng mình đã trả lời anh thế nào cũng không nhớ được rõ ràng.

“Sau này đừng mua hoa.” – Tịch Si Thần đưa ngón tay nhẹ nhàng đan vào trong mái tóc tôi, giọng điệu mềm mỏng, rất cẩn thận – “Dù mọi thứ của em anh đều rất quý trọng, nhưng hoa…xin hãy để anh tặng cho em.”