Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 31




Edit: Juu_chan

Tháng tư, thời tiết Paris ôn hòa và dễ chịu.

Trở về hai tháng rồi, tâm tình cũng đã lắng đọng lại.

Sáng thứ bảy, đường phố sạch sẽ lát gạch đỏ, người qua lại rất ít, mang theo giá vẽ đi ra một hồ nước ở ngoại ô, ở đó có một nhà thờ theo phong cách Gothic thời kỳ đầu, sáng thứ bảy sẽ có rất nhiều người tới cầu nguyện.

Gần nhà thờ có một ngôi trường tiểu học cũ kỹ mà xinh đẹp, những đứa trẻ ở đó đều là dân của thị trấn, chất phác và trong sáng. Đôi khi tôi cũng được nhà trường nhờ dạy cho các em một số kỹ thuật vẽ tranh cơ bản, thường là chiều thứ năm, bởi thời gian đó tương đối rảnh rỗi. Đi đến ven hồ, dựng giá vẽ cẩn thận, lấy từ balo ra những vật liệu cần thiết, xong xuôi liền chậm rãi bắt đầu khắc họa lại khung cảnh đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ này.

Trên đường có mấy đứa trẻ con chạy chơi đùa nghịch, nhưng sẽ không tới gần quấy rầy tôi.

Mấy cặp tình nhân nằm trên bãi cỏ tận hưởng ngày nắng đẹp hiếm có này.

Hai giờ sau, tay phải cầm bảng pha màu đã hết chịu nổi, cho nên không thể không tạm dừng bức tranh mới chỉ được một nửa, hy vọng lần sau có cơ hội có thể hoàn thành bức tranh này. Nghĩ đến năm hôm nữa sẽ đi Phần Lan, thế mà lại có phần lưu luyến với cái nơi mình vốn không hề thích này.

Tuần trước, lấy văn bằng ngành luật của Pháp từ trường đại học René Descartes chuyển sang học thạc sĩ ngành luật quốc tế tại trường đại học Helsinki(尔辛基) của Phần Lan. Mặc dù mình vẫn còn nửa năm học môn Tâm lý học thạc sĩ, nhưng bởi quan hệ máu mủ, cũng phải nghe lời cô mà sớm sớm sang Phần Lan.

Buổi chiều trở về ký túc xá. Từ xa đã nhìn thấy bà Marouges(马丹), mái tóc lưa thưa bay trong gió, khuôn mặt sáng ngời dưới ánh nắng mặt trời nhạt nhòa.

Bà Marouges chạy tới thân thiết hôn hai má tôi, giọng nói hơi xúc động – “Ôi, Ann, cháu cuối cùng cùng về rồi, có một chàng trai trẻ châu Á rất ưa nhìn tới tìm cháu đấy, thằng bé chờ cháu suốt cả buổi sáng.”

Có chút ngạc nhiên, ở nơi này tôi có thân quen người châu Á nào đâu, cho dù có cũng chỉ là quen biết sơ sơ, hầu như không thân tới mức có thể tìm tới được.

“Cám ơn bác Marouges.” – Chậm rãi rảo bước đi tới, trong lòng thầm đoán rốt cuộc là ai vậy.

Có lẽ cũng đã đoán ra được là anh rồi, chàng trai châu Á ưa nhìn, cho nên khi nhìn thấy anh trong nháy mắt cũng không quá ngạc nhiên và bối rối.

Diệp Lận đứng dưới tán cây trước cửa ký túc xá, một thân áo trắng sạch sẽ, mái tóc hơi dài đã được cắt ngắn bớt, thoạt nhìn rất sáng sủa và tinh anh.

“Tới Pháp bao giờ vậy?” – Đến gần anh rồi lên tiếng trước, tôi không ngờ mình còn có thể bình tĩnh như thế, có lẽ bởi chuyện gì cũng có thể buông xuôi được rồi.

Diệp Lận nhìn tôi một hồi lâu rồi mới thản nhiên nói – “Hôm qua.” – Ánh mắt có phần phức tạp, cũng có phần áp lực – “Có rảnh không? Cùng ăn một bữa.”

“Được. Nhưng chờ em vào cất mấy thứ này đã.” – Chỉ chỉ giá vẽ phía sau.

“Anh chờ em.”

“Ừm.”

Trở về phòng ngủ, chỉ có cô bạn người Singapore mới đến đang viết ca từ, những người khác đều không ở, tôi trèo lên gác xép cất giá vẽ.

“Ann. Buổi sáng có người tìm cậu, anh ta chờ cậu cả buổi.”

“Ừ.” – Đi vào phòng tắm rửa sạch màu vương trên tay.

Cô bạn cùng phòng có vẻ rất hứng thú với chuyện này – “Cậu gặp anh ta rồi à?”

“Ừ.”

“Tớ tưởng anh ta đi rồi cơ. Nói thật, anh ta cũng thật đẹp trai, người nhà à?”

“Không phải.” – Rửa tay xong rồi nhưng lại phát hiện ra trên ống tay áo cũng bị dính màu, hơi ngán, đi đến tủ quần áo lấy bừa ra một cái áo khoác len rồi đi vào phòng tắm.

“Bạn trai?”

“Không phải.” – Đối với mấy câu hỏi tò mò này tôi vốn không thích, thường không trả lời, nhưng mà thế này cũng chẳng thể coi là trả lời.

“Ha! Ann, cho tớ số điện thoại của anh ta đi!” – Thay xong quần áo bước ra từ phòng tắm, cô bạn cùng phòng tay cầm cây bút chì cùng mảnh giấy viết đầy ca từ chảy đến trước mặt tôi – “Nếu không phải bạn trai của cậu, vậy tớ theo đuổi cũng không sao nhỉ.”

Tôi không khỏi buồn cười, nhưng cũng rất chân thành nhắc nhở cô nàng – “Anh ta có lẽ sẽ về Trung Quốc ngay thôi.”

“Khoảng cách không phải vấn đề.” – Cô bạn cùng phòng khoát tay, làm bộ không hề quan tâm.

Tôi không ngờ cô ấy sẽ nói như vậy, trông cũng không có vẻ đang đùa, nhưng mà – “Tớ không biết số điện thoại của anh ta.”

Cô bạn cùng phòng liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó nhíu mày kêu lên – “Phải rồi. Lần trước Audrey coi trộm điện thoại của cậu cũng chỉ thấy lưu mỗi hai số của cô với anh cậu.” – Cô nàng có vẻ mất hứng, thì thào lẩm bẩm – “Khó lắm mới có một người coi được.”

“Tớ ra ngoài đây.” – Không có nói gì thêm, vậy sẽ tốt hơn với…cái người đang chờ dưới lầu kia, dù sao, không cần phải can thiệp vào chuyện của người khác.

“…..hoàng tử mặc âu phục đen…” – Khi khép lại cửa phòng nghe được một câu của cô bạn cùng phòng.

Âu phục màu đen? Tôi nhíu mày, nhưng cũng không để ý. (Juu: nhưng mà ta để ý:”> anh ý lại vừa xẹt qua)